Chương 4
10.
Trần Từ bắt đầu thường xuyên cùng Kiều Vãn Nguyệt thực hiện những màn thể hiện tình cảm cao cấp.
Tần suất cao đến mức tôi gặp phải bọn họ ba hoặc bốn lần một ngày.
Khi tôi trở lại lớp học sau bữa trưa vào buổi trưa, lớp học vẫn chưa có ai.
Ngay khi tôi mở vở, tiếng bước chân của hai người từ từ vang lên phía sau tôi.
"Trần Từ, sao chúng ta về phòng học sớm như vậy?"
Anh ta dường như dừng lại hai giây trước khi chậm rãi trả lời.
"Em không phải nói là sợ rám nắng sao? Anh không phải lo lắng em từ Bạch Tuyết biến thành công chúa da đen sao?"
Tiếp theo là nụ cười tươi tắn và những lời phàn nàn nhưng chẳng có chút tức giận nào của Kiều Vãn Nguyệt.
Tôi lật sang trang tôi muốn làm.
Hãy nhắc nhở bản thân rằng bước tiếp theo là lấy chiếc bút chì bấm ra….
"Những câu hỏi thực sự phải được thực hiện bằng bút chì bấm trước tiên..."
Tôi thầm niệm.
Không có tiếng nói nào phía sau tôi nữa.
Trước khi tôi có thể thở phào nhẹ nhõm, âm thanh phát ra từ tôi đã biến thành một âm thanh rất nhỏ.
Cây bút cắm vào chỗ trống.
Tay tôi run lên và thanh chì bị gãy.
Đó là lúc Trần Từ hôn Kiều Vãn Nguyệt.
"Giả sử hàm f(x)········"
Tôi chớp đôi mắt khô khốc của mình và lặng lẽ nói đi nói lại.
“Chờ một chút Trần Từ... Em đến phòng tập nhảy trước.”
Trần Từ thản nhiên đáp lại.
Tôi vẫn đọc đi đọc lại câu hỏi, đúng lúc này Trần Từ đi tới.
“Tại sao đã lâu rồi mà em vẫn chưa làm câu nào?”
Tôi thấy sự tỉnh táo của mình đang dần sụp đổ.
Tôi vứt bút, đứng dậy rời đi.
Một bàn tay đặt lên bàn trước mặt tôi, chặn đường tôi.
Trần Từ cúi đầu nhìn tôi, mỉm cười dịu dàng.
"Đồng Đồng, em lại khóc."
Anh ấy có vẻ hài lòng với phản ứng của tôi.
"Tôi không thực sự hôn cô ấy đâu, đừng cảm thấy có lỗi."
"Chuyện này không liên quan đến tôi, xin hãy nhường đường."
Trần Từ không hề di chuyển mà tiến lại gần hơn.
Trong mắt anh hiện lên một nụ cười giễu cợt.
"Em ghen tị có phải không?"
Giọng nói của chàng trai lại trầm xuống, mang theo chút dỗ dành.
"Chúng ta có thể ngừng gây rắc rối được không? Chúng ta có thể làm hòa với nhau được không?"
"Hai ngày qua, anh nghĩ em đi///ên rồi."
Tôi không lau khóe mắt ướt mà ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh.
"Vậy Kiều Vãn Nguyệt là như thế nào?"
"Trần Từ, anh làm như vậy thật là rẻ tiền, sẽ chỉ khiến tôi càng thêm oán hận anh."
Mỗi lần tôi nói điều gì, nụ cười trên môi Trần Từ đều cứng lại.
Cuối cùng, anh ấy nhìn xuống tôi một cách vô cảm.
"Tôi thực sự không hiểu em đang tranh cãi về điều gì."
Anh đứng thẳng lên và trở lại với vẻ ngoài uể oải thường ngày.
"Vì em muốn đẩy tôi đến với người khác nhiều như vậy, vậy thì tùy em thôi."
Trần Từ khẽ hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Lúc này tôi mới nhận ra Kiều Vãn Nguyệt đang đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn chúng tôi.
Tôi không biết cô ấy đã đứng đó bao lâu.
Nhưng khi Trần Từ nhìn thấy cô, cô ấy lại mỉm cười.
Như thể cô ấy chỉ vừa mới trở lại.
"Trần Từ, em đã trở lại!"
11.
Trần Từ không đến gặp tôi nữa.
Khi tôi đã rút lại sự chú ý của mình khỏi anh ấy và trái tim tôi không còn đập vì anh ấy nữa, tôi bất ngờ lại dính vào bọn họ.
Hôm đó là một tiết nghỉ dài.
Tôi quay lại sau khi lấy cốc nước và bất ngờ bị vấp ngã khi đi ngang qua Kiều Vãn Nguyệt.
Tôi loạng choạng, không đứng nổi và va vào cô ta.
"Aaaa!"
"Khương Đồng, bạn bị bệ//nh sao?!"
Tôi vội vàng đứng dậy.
Vừa rồi Kiều Vãn Nguyệt bị tôi va phải, trà sữa trên tay đổ hết ra ngoài.
"Xin lỗi, tôi vô tình vấp phải bạn..."
"Dừng."
Kiều Vãn Nguyệt ngắt lời tôi một cách thiếu kiên nhẫn.
"Tất cả những thứ này có ích gì? Vấn đề là bây giờ tôi không thể mặc đồng phục của mình."
Tôi lưỡng lự, không biết phải giải quyết thế nào trong tình huống như vậy.
"Đưa cho cô ấy đồng phục học sinh của bạn." (đoạn này editor đổi xưng hô vì lạnh nhạt rồi)
Trần Từ từ cửa sau đi vào, lạnh nhạt nói với tôi.
Tôi không phản đối, gật đầu rồi cẩn thận cởi áo khoác ra đưa cho Kiều Vãn Nguyệt.
Thời tiết giữa tháng 10 thật khó lường.
Đặc biệt là những cơn gió lạnh buốt da gần đây kéo đến.
Tôi xin lỗi một lần nữa và muốn quay lại chỗ ngồi của mình.
"Sao vội thế, bạn cùng lớp Khương."
Trần Từ ngăn tôi lại.
Anh khom người giúp Kiều Vãn Nguyệt kéo khoá áo mà không hề quay mặt lại dù chỉ một lần.
“Trà sữa của bạn gái tôi bị bạn làm hỏng rồi, bạn không thấy sao?”
Kiều Vãn Nguyệt liếc nhìn tôi, lại mỉm cười và đặt một nụ hôn lên mặt Trần Từ.
"Trần Từ, anh thật chu đáo."
Cô nghiêng đầu hỏi thẳng.
“Trước đây cậu đã từng luyện hôn với bạn gái cũ chưa?”
Trần Từ không ngừng động đậy, ngữ khí lạnh lùng.
"Tôi chưa bao giờ làm điều này với bất cứ ai khác."
May mắn thay, tôi không còn buồn như lúc đầu nữa.
Tôi ngắt lời hai người.
"Trà sữa, sau giờ học tôi có thể bù cho bạn được không?"
Kiều Vãn Nguyệt bất mãn và giậm chân.
"Không, tôi muốn uống nó ngay bây giờ!"
"Nhưng lớp học sẽ bắt đầu sớm thôi..."
Tôi bất lực nắm chặt tay.
Lớp học tiếp theo sẽ có Lý Vĩ Hoa…
Tôi không muốn thu hút sự chú ý của hắn ta.
Đôi mắt của Kiều Vãn Nguyệt mở to với vẻ khó tin trên khuôn mặt.
"Khương Đồng, bạn có ổn không đó?"
"Bạn đã làm sai, chẳng lẽ không nên xin lỗi sao? Bạn còn muốn tôi quan tâm đến bạn nữa à?"
Tôi liếc nhìn đồng hồ.
Nếu tôi chạy nhanh, chắc vẫn sẽ kịp.
Tôi không tranh cãi nữa, ôm túi tiền chạy ra khỏi lớp.
Ném cuộc trò chuyện giữa hai người đó vào gió.
"Trần Từ, anh có nghĩ em đã đi quá xa không?"
"Không đâu."
“Em có thể làm bất cứ điều gì em muốn với cô ấy.”
Trần Từ bắt đầu thường xuyên cùng Kiều Vãn Nguyệt thực hiện những màn thể hiện tình cảm cao cấp.
Tần suất cao đến mức tôi gặp phải bọn họ ba hoặc bốn lần một ngày.
Khi tôi trở lại lớp học sau bữa trưa vào buổi trưa, lớp học vẫn chưa có ai.
Ngay khi tôi mở vở, tiếng bước chân của hai người từ từ vang lên phía sau tôi.
"Trần Từ, sao chúng ta về phòng học sớm như vậy?"
Anh ta dường như dừng lại hai giây trước khi chậm rãi trả lời.
"Em không phải nói là sợ rám nắng sao? Anh không phải lo lắng em từ Bạch Tuyết biến thành công chúa da đen sao?"
Tiếp theo là nụ cười tươi tắn và những lời phàn nàn nhưng chẳng có chút tức giận nào của Kiều Vãn Nguyệt.
Tôi lật sang trang tôi muốn làm.
Hãy nhắc nhở bản thân rằng bước tiếp theo là lấy chiếc bút chì bấm ra….
"Những câu hỏi thực sự phải được thực hiện bằng bút chì bấm trước tiên..."
Tôi thầm niệm.
Không có tiếng nói nào phía sau tôi nữa.
Trước khi tôi có thể thở phào nhẹ nhõm, âm thanh phát ra từ tôi đã biến thành một âm thanh rất nhỏ.
Cây bút cắm vào chỗ trống.
Tay tôi run lên và thanh chì bị gãy.
Đó là lúc Trần Từ hôn Kiều Vãn Nguyệt.
"Giả sử hàm f(x)········"
Tôi chớp đôi mắt khô khốc của mình và lặng lẽ nói đi nói lại.
“Chờ một chút Trần Từ... Em đến phòng tập nhảy trước.”
Trần Từ thản nhiên đáp lại.
Tôi vẫn đọc đi đọc lại câu hỏi, đúng lúc này Trần Từ đi tới.
“Tại sao đã lâu rồi mà em vẫn chưa làm câu nào?”
Tôi thấy sự tỉnh táo của mình đang dần sụp đổ.
Tôi vứt bút, đứng dậy rời đi.
Một bàn tay đặt lên bàn trước mặt tôi, chặn đường tôi.
Trần Từ cúi đầu nhìn tôi, mỉm cười dịu dàng.
"Đồng Đồng, em lại khóc."
Anh ấy có vẻ hài lòng với phản ứng của tôi.
"Tôi không thực sự hôn cô ấy đâu, đừng cảm thấy có lỗi."
"Chuyện này không liên quan đến tôi, xin hãy nhường đường."
Trần Từ không hề di chuyển mà tiến lại gần hơn.
Trong mắt anh hiện lên một nụ cười giễu cợt.
"Em ghen tị có phải không?"
Giọng nói của chàng trai lại trầm xuống, mang theo chút dỗ dành.
"Chúng ta có thể ngừng gây rắc rối được không? Chúng ta có thể làm hòa với nhau được không?"
"Hai ngày qua, anh nghĩ em đi///ên rồi."
Tôi không lau khóe mắt ướt mà ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh.
"Vậy Kiều Vãn Nguyệt là như thế nào?"
"Trần Từ, anh làm như vậy thật là rẻ tiền, sẽ chỉ khiến tôi càng thêm oán hận anh."
Mỗi lần tôi nói điều gì, nụ cười trên môi Trần Từ đều cứng lại.
Cuối cùng, anh ấy nhìn xuống tôi một cách vô cảm.
"Tôi thực sự không hiểu em đang tranh cãi về điều gì."
Anh đứng thẳng lên và trở lại với vẻ ngoài uể oải thường ngày.
"Vì em muốn đẩy tôi đến với người khác nhiều như vậy, vậy thì tùy em thôi."
Trần Từ khẽ hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Lúc này tôi mới nhận ra Kiều Vãn Nguyệt đang đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn chúng tôi.
Tôi không biết cô ấy đã đứng đó bao lâu.
Nhưng khi Trần Từ nhìn thấy cô, cô ấy lại mỉm cười.
Như thể cô ấy chỉ vừa mới trở lại.
"Trần Từ, em đã trở lại!"
11.
Trần Từ không đến gặp tôi nữa.
Khi tôi đã rút lại sự chú ý của mình khỏi anh ấy và trái tim tôi không còn đập vì anh ấy nữa, tôi bất ngờ lại dính vào bọn họ.
Hôm đó là một tiết nghỉ dài.
Tôi quay lại sau khi lấy cốc nước và bất ngờ bị vấp ngã khi đi ngang qua Kiều Vãn Nguyệt.
Tôi loạng choạng, không đứng nổi và va vào cô ta.
"Aaaa!"
"Khương Đồng, bạn bị bệ//nh sao?!"
Tôi vội vàng đứng dậy.
Vừa rồi Kiều Vãn Nguyệt bị tôi va phải, trà sữa trên tay đổ hết ra ngoài.
"Xin lỗi, tôi vô tình vấp phải bạn..."
"Dừng."
Kiều Vãn Nguyệt ngắt lời tôi một cách thiếu kiên nhẫn.
"Tất cả những thứ này có ích gì? Vấn đề là bây giờ tôi không thể mặc đồng phục của mình."
Tôi lưỡng lự, không biết phải giải quyết thế nào trong tình huống như vậy.
"Đưa cho cô ấy đồng phục học sinh của bạn." (đoạn này editor đổi xưng hô vì lạnh nhạt rồi)
Trần Từ từ cửa sau đi vào, lạnh nhạt nói với tôi.
Tôi không phản đối, gật đầu rồi cẩn thận cởi áo khoác ra đưa cho Kiều Vãn Nguyệt.
Thời tiết giữa tháng 10 thật khó lường.
Đặc biệt là những cơn gió lạnh buốt da gần đây kéo đến.
Tôi xin lỗi một lần nữa và muốn quay lại chỗ ngồi của mình.
"Sao vội thế, bạn cùng lớp Khương."
Trần Từ ngăn tôi lại.
Anh khom người giúp Kiều Vãn Nguyệt kéo khoá áo mà không hề quay mặt lại dù chỉ một lần.
“Trà sữa của bạn gái tôi bị bạn làm hỏng rồi, bạn không thấy sao?”
Kiều Vãn Nguyệt liếc nhìn tôi, lại mỉm cười và đặt một nụ hôn lên mặt Trần Từ.
"Trần Từ, anh thật chu đáo."
Cô nghiêng đầu hỏi thẳng.
“Trước đây cậu đã từng luyện hôn với bạn gái cũ chưa?”
Trần Từ không ngừng động đậy, ngữ khí lạnh lùng.
"Tôi chưa bao giờ làm điều này với bất cứ ai khác."
May mắn thay, tôi không còn buồn như lúc đầu nữa.
Tôi ngắt lời hai người.
"Trà sữa, sau giờ học tôi có thể bù cho bạn được không?"
Kiều Vãn Nguyệt bất mãn và giậm chân.
"Không, tôi muốn uống nó ngay bây giờ!"
"Nhưng lớp học sẽ bắt đầu sớm thôi..."
Tôi bất lực nắm chặt tay.
Lớp học tiếp theo sẽ có Lý Vĩ Hoa…
Tôi không muốn thu hút sự chú ý của hắn ta.
Đôi mắt của Kiều Vãn Nguyệt mở to với vẻ khó tin trên khuôn mặt.
"Khương Đồng, bạn có ổn không đó?"
"Bạn đã làm sai, chẳng lẽ không nên xin lỗi sao? Bạn còn muốn tôi quan tâm đến bạn nữa à?"
Tôi liếc nhìn đồng hồ.
Nếu tôi chạy nhanh, chắc vẫn sẽ kịp.
Tôi không tranh cãi nữa, ôm túi tiền chạy ra khỏi lớp.
Ném cuộc trò chuyện giữa hai người đó vào gió.
"Trần Từ, anh có nghĩ em đã đi quá xa không?"
"Không đâu."
“Em có thể làm bất cứ điều gì em muốn với cô ấy.”