Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
  3. Chương 216: Ước Hẹn Hoàng Hôn [5]

Chương 216: Ước Hẹn Hoàng Hôn [5]

chương 216:

“Hôm nay anh về nhà sớm đi, anh xem lão bà nhà anh không đưa cơm tới, chắc chắn là còn giận lắm.”

“Biết rồi biết rồi, hôm nay bảo đảm về nhà đúng giờ.”

Tề Nhạc Nhân và Ninh Chu đi ăn trưa về, tình cờ nhìn thấy Vương tiên sinh và Phó Nhạc vừa nói vừa cười đi vào nhà ăn. Hai người cũng không chê, tùy tiện tìm một bàn trống ngồi xuống ăn cơm.

“Chiều nay bên anh có sắp xếp gì?” Tề Nhạc Nhân nhỏ giọng hỏi Ninh Chu.

“Có khả năng phải ra ngoài điều tra một số địa điểm khả nghi.” Ninh Chu nói.

“Ừm... bên em cũng không biết, có lẽ là tiếp tục thẩm vấn đám cuồng tín đồ đó. Một đám thần trí thất thường, rất khó làm.” Tề Nhạc Nhân cau mày, cậu có lý do nghi ngờ trạng thái tinh thần của nhóm người này.

Sắp tới ngày thành lập Vùng đất Hoàng Hôn, cần đảm bảo an ninh trật tự, nếu không vào ngày thành lập tất cả mọi người đều tụ tập ở bên ngoài, rất dễ xảy ra chuyện. Đó cũng là lý do tại sao gần đây Sở Thẩm Phán bận rộn đến mức chân không chạm đất; vừa chuẩn bị tổ chức lễ mừng ngày thành lập, vừa tăng cường nhân lực xử lý đám cuồng tín đồ hung hăng ngang ngược.

Còn một tiếng nghỉ trưa, Ninh Chu dẫn Tề Nhạc Nhân đi dạo một vòng quanh Sở Thẩm Phán, không ngờ lại gặp không ít bạn cũ của Ninh Chu.

“Xem ra độ nổi tiếng của anh ở Sở Thẩm Phán rất cao.” Tề Nhạc Nhân cười nói.

“...Không có, anh chưa từng tới chỗ này.” Ninh Chu nói.

Trước kia Ninh Chu trên danh nghĩa là đặc sứ do Giáo đình phái đến Sở Thẩm Phán, thời điểm nhận mệnh lệnh của Giáo Hoàng mới có thể đi vào Vùng đất Hoàng Hôn. Phần lớn thời gian Ninh Chu vẫn ở trong Vĩnh Vô Hương. Giáo đình và Sở Thẩm Phán không phải mối quan hệ phụ thuộc, mà càng giống như mối quan hệ hợp tác hơn.

Mỗi vị cao thủ nắm giữ lĩnh vực đều có tính cách riêng của mình, lĩnh vực giống như lãnh địa riêng của họ vậy; ngược lại mối quan hệ phụ thuộc giữa Long Kiến Nữ Vương và Ma Vương Hủy Diệt không thường thấy. Bất quá cũng đúng, nếu đã trăm cay ngàn đắng đạt tới cấp bậc lĩnh vực, có năng lực tự bảo vệ mình, nhưng lại đi phụ thuộc vào một người khác, đó thật ra là một loại tự hạ thân phận.

Nguyên nhân chủ yếu Sở Thẩm Phán hợp tác với Giáo đình là vì hai bên có chung kẻ thù; hơn nữa bản nhân Tiên Tri thiên về sức mạnh thần thánh, mặt khác là ảnh hưởng từ Thánh nữ Maria. Tiên Tri chịu ảnh hưởng sâu sắc từ Maria cho nên càng có hảo cảm với Giáo đình.

“Không nói cái này nữa, qua mấy ngày nữa là ngày thành lập, ngày đó anh rảnh đúng không?” Tề Nhạc Nhân giả vờ lơ đãng hỏi, nhịp tim đập nhanh tiết lộ giờ phút này cậu đang căng thẳng.

“……Ừ.”

“Nghe nói vào ngày thành lập, hoàng hôn ở Vùng đất Hoàng Hôn sẽ rơi xuống, biến thành một bầu trời đầy sao, đêm đó pháo hoa sẽ rất đẹp, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi xem nhé.”

“Được.”

“Nói mới nhớ, hôm đó cũng là sinh nhật của anh.”

Ninh Chu hồi lâu không trả lời, Tề Nhạc Nhân lại hỏi: “Sao vậy?”

“...Không có gì, ngày đó, rất đặc biệt.” Ninh Chu nói.

“Đương nhiên rồi, vì đó là sinh nhật của anh mà.” Tề Nhạc Nhân cười nói.

Cậu đã lên kế hoạch xong, về sau ngày đó sẽ là ngày kỷ niệm cầu hôn của cậu và Ninh Chu. Tổ chức tiệc mừng vào một ngày trước ngày thành lập, qua 0 giờ Ninh Chu chính thức bước sang tuổi 22, ở thế giới thực cũng là độ tuổi hợp pháp để kết hôn, quả thật hoàn mỹ! Qua một thời gian bọn họ liền tổ chức hôn lễ, Trần Bách Thất nói nàng đã chuẩn bị xong hết rồi chỉ chờ cậu cầu hôn thành công mà thôi.

Mỗi ngày Tề Nhạc Nhân đều nhiệt tình chờ mong đến ngày đó, đếm từng ngày trên tờ lịch, âm thầm thống hận thời gian trôi qua quá chậm, hận không thể ngày mai tỉnh dậy chính là ngày thành lập.

Sau giờ nghỉ trưa, Tề Nhạc Nhân lưu luyến không rời tạm biệt Ninh Chu, trở lại tầng hầm ngầm tìm Diệu Lị.

Chưa kịp bước vào thì cánh cửa đã đột nhiên bị đẩy ra khiến Tề Nhạc Nhân theo phản xạ lùi lại mấy bước, chủy thủ cầm chắc trong tay.

“Cậu đây là làm gì?” Diệu Lị khó hiểu nhìn Tề Nhạc Nhân đề cao cảnh giác.

“Không có gì không có gì, phản xạ có điều kiện ấy mà.” Tề Nhạc Nhân cười mỉa thu chủy thủ về, đứng thẳng hỏi: “Sao vậy? Có manh mối gì không?”

“Vừa rồi có một cuồng tín đồ cung khai, lại tìm được cứ điểm bí mật, nói không chừng còn có người sống sót.” Diệu Lị vừa đi vừa nói.

“Thật tốt quá! Bây giờ chúng ta đi báo cáo cho Phó đình trường?” Tề Nhạc Nhân hỏi.

“Ừm, lập tức xuất phát nghĩ cách cứu viện. Hôm nay có thể nhân thủ không đủ, buổi chiều cậu không có việc gì thì cùng đi đi, tự mình cẩn thận, chú ý bảo vệ bản thân an toàn.” Diệu Lị nói.

“Không thành vấn đề.” Tề Nhạc Nhân vừa trả lời vừa cảm thấy có chút kỳ quái. Có phải Diệu Lị không biết sức mạnh hiện tại của cậu đến đâu rồi không?

Phó Nhạc đang ở văn phòng, sau khi nghe báo cáo của Diệu Lị lập tức đi điều phối nhân thủ, một nhóm 20 người lên đường.

“Sao anh cũng tới đây?” Sau khi lên phi hành khí, Tề Nhạc Nhân nhỏ giọng hỏi Ninh Chu ngồi bên cạnh.

“Bên quan chấp hành chỉ còn lại đội của anh không làm việc bên ngoài.” Ninh Chu nói.

Tề Nhạc Nhân cười cười, lặng lẽ nhéo tay hắn, tựa vào vai hắn nghỉ ngơi.

Diệu Lị ngồi ở hàng ghế trước đang nói chuyện với Phó Nhạc: “Xem ra tối nay Phó đình trường lại phải tăng ca.”

Phó Nhạc cười khổ: “Tôi quen rồi, vốn tưởng hôm nay không có việc gì thì về nhà sớm một chút; ba bốn ngày không gặp lão bà, tôi mà không đi dỗ chẳng phải ngày thành lập phải đi xem pháo hoa một mình sao?”

Diệu Lị mỉm cười nói: “Hàng năm hai người đều cùng nhau đi xem.”

“Tôi và A Tuyết đã hẹn nhau mỗi năm đều phải cùng đi xem, một năm chỉ có một lần, nếu bỏ lỡ thì coi như không.” Phó Nhạc nói.

Diệu Lị trầm ngâm, chậm rãi nói: “Chị A Tuyết…ba tháng rồi đúng không?”

Phó Nhạc thở dài: “Hiện tại làm phẫu thuật đã trễ.”

“Không bằng cứ sinh ra đi.” Diệu Lị nói.

Phó Nhạc lắc đầu: “Không được, chẳng lẽ bảo A Tuyết vác bụng mà đi làm nhiệm vụ sao? Chúng tôi đã ở thế giới này bốn năm rồi, một phụ nữ mang thai như cô ấy muốn vượt qua nhiệm vụ cưỡng chế là điều quá khó.”

“Trước đây đã từng có tiền lệ như vậy...”

“Tôi biết A Tuyết mời cô tới làm thuyết khách, nhưng tôi không thể để cô ấy mạo hiểm.” Phó Nhạc siết chặt lòng bàn tay của mình, sau đó chậm rãi buông ra, để lại vài dấu hình trăng non thật sâu: “A Tuyết thích trẻ con, chẳng lẽ tôi không thích sao? Chúng tôi đã kết hôn hơn mười năm nhưng vẫn không có con, ở thế giới thực làm đủ thứ từ khám bác sĩ đến uống thuốc, rồi làm ống nghiệm, không có con chính là không có con. Vốn dĩ tôi đã tiếp nhận sự thật cứ như vậy dành cả phần đời còn lại ở bên cô ấy, ai mà biết ý trời trêu ngươi, sau khi vào thế giới này ngược lại lại có."

Giọng nói của Phó Nhạc nghẹn ngào: “Nếu được lựa chọn, tôi cũng muốn đứa nhỏ nhìn thấy thế giới này; nhưng tôi không bảo vệ được bọn họ, cho dù đứa trẻ được sinh ra an toàn, thì chúng tôi có thể ở bên nó bao lâu? 3 năm hay 5 năm? Nhiều nhất là 6 - 7 năm. Cho dù tôi chết, cũng không yên lòng.”

Diệu Lị im lặng.

“Sao tôi có thể nhẫn tâm để một đứa trẻ lớn lên một mình ở thế giới này… Cho dù nó may mắn giống như Thiến Thiến, được Trần Bách Thất bảo vệ, vậy thì có thể bảo vệ nó được bao lâu?” Phó Nhạc lẩm bẩm nói.

“Cha mẹ của Thiến Thiến…” Diệu Lị không chắc chắn hỏi: “Thật ra tôi chưa từng nghe qua về họ, chỉ biết đứa trẻ kia được Trần Bách Thất mang về từ Ngầm Kiến thành.”

“Cô bé là con của một cặp vợ chồng người chơi, thời điểm ba bốn tuổi thì cha mẹ cô bé qua đời; cô bé lưu lạc khắp nơi rồi tới Ngầm Kiến thành, sau đó bị bán. Vừa lúc Trần Bách Thất đang điều tra vụ án tử, tới nơi đó nằm vùng, giải cứu không ít phụ nữ đáng thương, còn mang về đứa trẻ này. Thời điểm đó bụng cô ấy bị rạch gần như chỉ còn hơi thở thoi thóp, bị mất một chân, còn có tiền đồ rộng mở... Nửa lĩnh vực của cô ấy chính là rách nát từ lúc đó, chi tiết cụ thể thì tôi không biết rõ, cô ấy cũng chưa bao giờ nói quá nhiều về mình.” Phó Nhạc nói.

Tề Nhạc Nhân sửng sốt, thấp giọng hỏi Ninh Chu: “Chân của Trần Bách Thất?”

Ninh Chu lại hỏi: “Em không biết sao?”

Tề Nhạc Nhân sửng sốt trong chốc lát, cậu là do Trần Bách Thất tự tay huấn luyện, nhưng thật sự không chú ý... Không, cậu đã từng chú ý tới.

Sau khi sống lại trở về Vùng đất Hoàng Hôn, thời điểm nhìn thấy Trần Bách Thất, cô ấy vừa vặn từ chỗ cao nhảy xuống nhưng chỉ dùng một chân chạm đất, lúc đó cậu suy đoán có thể là một thẻ kỹ năng nào đó. Tuy rằng cô ấy bước đi như người bình thường, nhưng một khi cần di chuyển nhanh thì cô ấy sẽ không chạy, mà thay vào đó là dùng thẻ kỹ năng triệu hoán thú một sừng phi hành. Còn trong quá trình huấn luyện, cậu phát hiện khi Trần Bách Thất nhảy lên liên tục chân trái của cô ấy không linh hoạt, cậu muốn lợi dụng điểm này thắng một lần nhưng lại bị Trần Bách Thất hung hăng giáo huấn một trận.

Từng chi tiết hiện lên trong đầu cậu, Tề Nhạc Nhân chợt bừng tỉnh, hóa ra là thế.

Xưa nay Trần Bách Thất đều mặc quân trang, chân trái của cô là chân giả.

“Thế mà trước đây em không biết...” Tề Nhạc Nhân lẩm bẩm, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

Cô hiếu thắng biết bao nhiêu, thế nhưng che giấu đến cả giọt nước cũng không lọt, ngay cả cậu là học sinh thân cận mà cũng không biết.

Rốt cuộc cái chân này có bao nhiêu chuyện xưa, ngay cả thuật tái sinh cũng không thể chữa khỏi chân cho cô.

“Cô ấy không thích đàm luận chuyện quá khứ vô nghĩa.” Ninh Chu nói.

Bất kể là vinh quang, hèn hạ, hạnh phúc hay đau khổ... tất cả đều đã là quá khứ, nhiệt huyết trong lòng cô dần nguội lạnh, ngưng tụ thành hình dáng cô hiện giờ.

Từ trước đến nay không phải là bộ dáng bình thường.

*****

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
6151 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5580 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5264 View
4
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
4

Chí tôn đặc công

2566 chương
5147 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Đại Boss Khó Hầu Hạ
5

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4899 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4853 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter