Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
  3. Chương 211: Trở Về Vùng Đất Hoàng Hôn [10]

Chương 211: Trở Về Vùng Đất Hoàng Hôn [10]

chương 211:

“Tấm card này hẳn là không có vấn đề gì đi?” Sau khi trở về nhà Tề Nhạc Nhân liền kể Ninh Chu nghe chuyện này, đương nhiên không đề cập tới việc mình lén đi mua nhẫn, cậu đang dự định tặng Ninh Chu một bất ngờ vào tháng sau đây.

Ninh Chu nhận lấy tấm card cẩn thận xem xét: “Không có hơi thở ác ma.”

“Thật sao? Tôi nghi ngờ Tô Hòa.” Tề Nhạc Nhân cau mày, theo bản năng nghi ngờ tên gia hỏa âm hồn bất tán kia.

Dường như Tô Hòa có thể can thiệp vào nhiệm vụ ở một mức độ nào đó, chẳng hạn như gia tăng độ khó nhiệm vụ, quấy nhiễu cốt truyện nhiệm vụ và thậm chí là có thể trực tiếp tiến vào nhiệm vụ phó bản khi cần thiết —— Ví dụ như hai nhiệm vụ phó bản Lâu Đài Khủng Bố và Tinh Tế Tử Vong Chân Nhân Tú.

“Nếu laptop xuất hiện lần nữa, chắc chắn hắn sẽ tìm tới đây, đến lúc đó chắc chắn hắn sẽ phát hiện ra tôi đã lừa hắn… Kỳ thật ở nhiệm vụ Long Kiến Nữ Vương trước đó tôi cũng hoài nghi có bút tích của Tô Hòa.” Tề Nhạc Nhân bày tỏ suy đoán của mình.

Bởi vì thật sự quá trùng hợp.

[Tròng mắt Leviathan] trong Tinh Tế Tử Vong Chân Nhân Tú mà cậu có được đúng là đến từ con quái vật do Tô Hòa thả ra; tròng mắt này vừa lúc nhằm vào sức mạnh của Ma Vương Quyền lực —— Hai lần phá hỏng kết giới mà nàng ta bố trí cho các cuồng tín đồ.

Trước khi xem cách dùng đạo cụ, tròng mắt này chưa chắc không phải vật Tô Hòa tạo ra.

Trong toàn bộ nhiệm vụ Ngầm Kiến thành, Tề Nhạc Nhân chỉ là một quân cờ bị đẩy lên mặt bàn. Long Kiến Nữ Vương, Ma Vương Quyền lực, Ma Vương Giết chóc và Tiên Tri đều bị liên lụy vào, bao gồm cả Ninh Chu... Còn Tô Hòa giống như là mất tích vậy, căn bản chưa từng xuất hiện; nhưng lấy sự hiểu biết của Tề Nhạc Nhân về hắn, hắn không phải kiểu người khoanh tay đứng xem náo nhiệt.

Nếu dùng kết quả để suy ngược ra mục đích của Tô Hòa...

“Mối quan hệ giữa Ma Vương Lừa gạt và Ma Vương Quyền lực cũng không phải bền chắc như thép... Đại khái vậy.” Tề Nhạc Nhân đoán mò nói.

“Ừm.”

“Để tôi ngẫm lại... Nếu không thì tôi không làm nhiệm vụ này, khấu trừ 300 ngày sinh tồn miễn cưỡng có thể tiếp thu.” Tề Nhạc Nhân đau lòng nói, kiếm được 300 ngày sinh tồn từ Ngầm Kiến thành đều phải bù vào đây!

“Để tôi đi cùng cậu.” Ninh Chu nói.

“Anh muốn đi nhiệm vụ này?”

“Ừ.”

“Có phải sẽ rất nguy hiểm hay không...” Tề Nhạc Nhân lo lắng.

“Sẽ không.”

“Vạn nhất laptop xuất hiện thì sao?”

“Giấu nó vào nửa lĩnh vực của cậu.” Ninh Chu nói.

Tề Nhạc Nhân suy tư. Hiện tại cậu không biết mỗi lần laptop xuất hiện Tô Hòa sẽ phải mất bao lâu mới nhận được tin tức, nhìn từ hai lần trước mà xem, Tô Hòa xuất hiện cũng không tính là nhanh. Nếu ngay lúc nó vừa xuất hiện cậu liền giấu nó vào nửa lĩnh vực thì…

Nhưng này cần một điều kiện tiên quyết —— Nhiệm vụ này không phải Tô Hòa cố ý thiết kế.

“Ngày mai tôi đi hỏi Tiên Tri xem, để hắn bói một quẻ.” Tề Nhạc Nhân nói.

“Xem bói là cái gì?” Ninh Chu hỏi.

Tề Nhạc Nhân trợn tròn mắt một lúc rồi mới nói: “....Chính là một loại bói toán.”

Hai người bắt đầu thảo luận về bói toán, Tề Nhạc Nhân phổ cập một số kiến thức Chu Dịch, Ninh Chu nghiêm túc lắng nghe, nhưng trên mặt hắn rõ ràng viết dòng chữ tràn ngập hoang mang: “tôi là ai, đây là đâu, rốt cuộc đang chơi trò gì”.

Tề Nhạc Nhân buồn cười, càng nhìn càng cảm thấy bạn trai mình cực kỳ đáng yêu, không nhịn được thò lại gần cọ cọ mặt hắn. Nhiệt độ cơ thể và hơi thở của người yêu làm gia tăng chứng khao khát da thịt; hai người ôm nhau thân mật trò chuyện.

“A Á nói anh có vẽ cho tôi một bức tranh, anh còn biết vẽ tranh sao?” Tề Nhạc Nhân hỏi.

Ninh Chu trầm mặc một lát rồi gật đầu.

“Này có gì mà xấu hổ? Vẽ tranh rất tốt, anh còn biết gì nữa? Ca hát thì sao?” Tề Nhạc Nhân tưởng tượng giọng hát của Ninh Chu, một loại cảm giác không khỏe mãnh liệt dâng lên.

“Sẽ.”

“…Anh thật sự biết a!” Tề Nhạc Nhân kinh ngạc.

“Khi còn nhỏ đọc thơ trong lớp.” Ninh Chu nói.

Tề Nhạc Nhân không khỏi há hốc mồm, ngây ngốc nhìn Ninh Chu hồi lâu, trong đầu hiện lên hình ảnh tiểu Ninh Chu mặc một bộ lễ phục nho nhỏ đứng ở giữa lớp xướng thơ. Rõ ràng bộ dáng tuấn tú đáng yêu, vẻ mặt lại như ông cụ non nghiêm túc cất lời ca.

Thần ơi, sao mà hắn ——————————— Đáng yêu quá vậy!

Tề Nhạc Nhân vạn phần tiếc nuối chính mình không nhìn thấy bộ dáng Ninh Chu hồi còn nhỏ.

“Cậu sao vậy?” Ninh Chu nhìn Tề Nhạc Nhân đang bụm mặt run run trong lồng ngực hắn, lo lắng hỏi.

“Không có gì, không có gì, tôi có chút kích động ấy mà.” Tề Nhạc Nhân trấn định ngồi dậy, cố hết sức bình sinh giữ nguyên biểu tình trên mặt, hỏi: “Anh còn kỹ năng gì?”

Ninh Chu suy nghĩ một lát: “Piano.”

“Lợi hại.” Tề Nhạc Nhân tán dương. Người yêu của mình biết hát biết đàn còn biết vẽ tranh nữa! Quả thật là nghệ thuật gia!

Ninh Chu dịu dàng nhìn cậu, đôi mắt lam làm cậu tâm động không thôi lưu chuyển ánh sáng dịu dàng dưới ánh đèn phảng phất muốn nhấn chìm người ta.

“Anh học được rất nhiều thứ, có cái nào... đặc biệt, người khác không làm được hay không?” Tề Nhạc Nhân tò mò hỏi.

Câu hỏi này thật làm khó Ninh Chu, hắn nghiêm túc suy nghĩ nửa ngày, từ hoang dã truy tung thực nhân ma cho đến giám định đồ cổ; mỗi một cái đều đặc biệt, nhưng không phải người khác sẽ không làm được.

Cuối cùng, Ninh Chu suy nghĩ hồi lâu nghĩ ra một kỹ năng độc môn: “Tôi có thể ấp trứng chim cánh cụt.”

“???!!!” Tề Nhạc Nhân mở to mắt, kinh hãi nhìn bạn trai mình.

Này... đây là thao tác gì?

“Ở gần Vĩnh Vô Hương có tổ chim cánh cụt, một khi một con chết, con còn lại ngay lập tức sẽ vứt bỏ trứng của chim cánh cụt đã chết đi. Nếu tôi nhìn thấy sẽ nhặt những quả trứng đó về.” Ninh Chu nói.

——Sốc, bạn trai của tôi thế nhưng sẽ ấp trứng?!

Xét đến việc sau khi thức tỉnh bản thể của Ninh Chu là cự long, dường như việc ấp trứng cũng không có gì kỳ quái...

Ninh Chu còn giới thiệu một số phương pháp và thời gian cần ấp trứng chim cánh cụt, Tề Nhạc Nhân nghe xong liền choáng váng: “Vậy là anh dành ra hai ba tháng mang trứng chim cánh cụt bên người? Buổi tối ngủ đều phải chú ý kiểm soát nhiệt độ cơ thể? Thời điểm chấp hành nhiệm vụ ở xa cũng không thể lơi lỏng? Sau khi ấp xong còn phải giúp nó thích ứng với sinh hoạt tập đàn cho đến khi nó có thể sống độc lập?”

Ninh Chu gật đầu.

“Anh… quả là một người tốt.” Tề Nhạc Nhân không thể dùng từ ngữ nào khác để hình dung Ninh Chu.

“Tôi chỉ muốn nó nhìn ngắm thế giới này.” Ninh Chu nói.

Mặc dù đến cuối cùng người dịu dàng nuôi nấng nó vẫn rời đi, để nó một mình đối mặt với thế giới đầy rẫy khó khăn này, có lẽ cả đời nó phải vật lộn với đói khát và rét lạnh; nhưng dù vậy, đêm dài rồi cũng sẽ qua, nó sẽ tìm kiếm bạn lữ của mình, cùng xây nên ngôi nhà ấm áp giữa vùng băng tuyết.

Tề Nhạc Nhân đột nhiên cảm thấy hốc mắt nóng lên, khẽ rũ mắt.

Chính là người có tấm lòng nhân hậu, thiện ý với thế giới này lại không được thế giới này dịu dàng đối đãi.

Thậm chí hắn không oán hận vận mệnh, cho dù hắn vô tội. Hắn chỉ muốn dùng toàn lực sống tốt mỗi ngày, mỗi một ngày như thể đó là ngày cuối cùng của mình.

“Vẽ cho tôi một bức đi.” Tề Nhạc Nhân nhẹ giọng nói.

Lời thỉnh cầu này nhẹ nhàng lưu luyến, làm người khó mà từ chối.

Vì thế Ninh Chu cầm cọ vẽ lên, Tề Nhạc Nhân ngồi trước cửa sổ, không khỏi có chút căng thẳng.

Không biết Ninh Chu sẽ vẽ cậu thành bộ dáng gì.

Nghĩ nghĩ, Tề Nhạc Nhân không nhịn được bắt đầu chỉnh lại kiểu tóc, ép ép lọn tóc bên tai xuống, đáng ghét, sao tóc lại vểnh như vậy? Không chải đầu thì không được.

“Tôi đi toilet một chút!” Tề Nhạc Nhân đặt mông đứng dậy, vội vã vào toilet, lấy cây lược ướt ra chải đầu, rồi sửa sang quần áo một chút, cuối cùng trầm tư nhìn gương —— Có nên trang điểm hay không?

Cho dù là đàn ông, sau khi học xong kỹ năng này cũng sẽ cảm thấy nó rất hữu dụng. Bây giờ đi đường Tề Nhạc Nhân chẳng những có thể liếc mắt một cái là nhìn ra cô gái kia trang điểm, mà còn tự hỏi nếu cô gái đánh một chút phấn nền lên lông mày che đi nốt mụn, thì liệu giá trị nhan sắc tăng lên nhiều ít?

Mặc dù mặc nữ trang, từng diễn gay, am hiểu hóa trang, thậm chí còn bắt chước giọng nữ —— Trần Bách Thất dạy, đôi khi dùng rất ok —— Nhưng nội tâm Tề Nhạc Nhân vẫn có một phần rụt rè của ‘thẳng nam’.

Hơn mười giây đấu tranh nội tâm, Tề Nhạc Nhân kiềm chế bản thân, quay về bên khung cửa sổ.

Tuy đã vào đêm, Vùng đất Hoàng Hôn vẫn như cũ là ánh hoàng hôn, ánh nắng chiều tối nay đặc biệt sáng lạn, nhưng phần sáng lạn này không tồn tại được lâu. Tề Nhạc Nhân dựa vào khung cửa sổ nhìn Ninh Chu tập trung chăm chú vẽ tranh, nội tâm không ngừng tràn ra nhu tình khiến chính cậu cũng cảm thấy ngạc nhiên; tại sao một người lại sinh ra tình cảm mãnh liệt với một người khác như thế?

Thật giống như, tình yêu làm người đánh mất lý trí kia lần nữa đắp nặn linh hồn cậu.

Mà sự thật đúng là như thế.

Sâu thẳm trong linh hồn cậu, bên trong hoa viên thánh mộ, những đóa hồng trắng ấy vì một đoạn tình yêu mà nở rộ.

Bầu trời dần dần tối sầm, Tề Nhạc Nhân nhìn ra ngoài cửa sổ, mây đen dày đặc bắt đầu tụ lại, dường như trời sắp mưa.

Quả nhiên không lâu sau, mưa to nặng hạt đập vào ô cửa kính, vết nước chảy xuống dọc theo khung pha lê trong suốt. Tề Nhạc Nhân nhìn hạt mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, nhìn mây đen rồi nghĩ thầm, nếu có sấm sét thì tốt biết mấy.

Nếu có sấm sét, cậu có thể chui vào ổ chăn của Ninh Chu ngủ cùng hắn.

Cậu vẫn còn nhớ cái ngày trú mưa dưới mái hiên, cậu làm trò với Ninh Chu, tăng thêm cho mình một thiết lập —— sợ sấm sét.

Có trời mới biết cậu căn bản không hề sợ, mỗi lần đêm dông là cậu vui sướng chơi game bên cửa sổ, nếu mệt thì sẽ trùm đầu ngủ một giấc tới sáng.

Thời điểm này muốn bày ra kỹ thuật diễn, Tề Nhạc Nhân tự nhận mình sẽ không thua, điều duy nhất khiến cậu bối rối là, thời tiết này khó mà có sấm sét!

“Trời mưa rồi, không biết có sấm sét hay không?” Tề Nhạc Nhân nói, lén nhìn Ninh Chu một cái.

Nếu Ninh Chu có thể tạo ra mưa giông, thì hẳn là không có vấn đề gì đi?

Ninh Chu ngừng vẽ, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, thoáng nhìn mây đen rồi nói: “Không đâu, chỉ là mây đen bình thường thôi.”

“….” Tề Nhạc Nhân tuyệt vọng đỡ trán, bạn trai quá mức chính trực phải làm sao? Nghe ngữ khí của hắn, phát hiện không có sấm sét thế nhưng lại cảm thấy nhẹ nhàng vui sướng!

“Anh hy vọng không có sấm sét sao?” Tề Nhạc Nhân hỏi, giọng nói buồn bực xen lẫn chút tức giận.

Ninh Chu gật đầu.

Tề Nhạc Nhân thực sự tuyệt vọng, EQ của bạn trai nhà mình không phải có vấn đề một chút thôi đâu! Hắn không biết mấy cặp đôi yêu nhau chính là lấy một cái cớ nho nhỏ rồi nhân cơ hội ôm nhau nói lời mật ngọt sao?!

“Cậu nói cậu sợ sấm sét, thế thì tốt nhất vĩnh viễn không có dông bão, như vậy cậu có thể ngủ ngon rồi.” Ninh Chu nói.

Tề Nhạc Nhân ngơ ngẩn.

Cậu hiểu ra chênh lệch giữa mình và Ninh Chu ở đâu rồi. Ninh Chu yêu cậu, hy vọng thực hiện tất cả mọi nguyện vọng của cậu; hắn hy vọng Tề Nhạc Nhân sống sót, phải sống cho thật tốt, cho dù đau khổ mà sống. Bản chất ích kỷ của con người gần như không tồn tại trên người hắn, hắn dùng tình yêu thỏa mãn người mình yêu, chứ không phải thỏa mãn bản thân.

Nhưng Tề Nhạc Nhân thì khác, chính cậu cũng hiểu, rất nhiều nguyện vọng của cậu đều thành lập trên nỗi đau khổ của Ninh Chu. Cậu nói cậu nguyện ý cùng Ninh Chu xuống địa ngục, nhưng Ninh Chu có thật lòng muốn vậy không? Hắn luôn hy vọng người mình yêu có thể hạnh phúc sống dưới ánh mặt trời; nhưng nếu Tề Nhạc Nhân làm vậy, hắn cũng chỉ có thể tiếp thu, hơn nữa dốc sức làm cậu vui, cho dù ở trong địa ngục.

Bởi vì đó là nguyện vọng của Tề Nhạc Nhân.

“Cậu làm sao vậy?” Dưới ánh đèn nhìn thấy giọt nước mắt trong suốt của Tề Nhạc Nhân chợt lóe rồi biến mất, Ninh Chu căng thẳng hỏi

Tề Nhạc Nhân khịt mũi, vùi mặt vào cổ Ninh Chu, nhẹ nhàng cắn một ngụm vào xương quai xanh Ninh Chu.

Ninh Chu mờ mịt ôm lấy cậu, bất an nên thân thể cứng đờ.

“Anh đó, sao mà ngốc thế?”

“Có sao?”

“Có. Nhưng sao tôi lại may mắn vậy nhỉ? Vô tình gặp được anh.”

Mưa to đập vào ô cửa kính, vô số hạt mưa tụ lại lăn xuống, vệt nước ngang dọc đan xen biến đèn đường ngoài cửa sổ thành một quả cầu ánh sáng sặc sỡ mờ nhạt.

Tiếng mưa rơi bao phủ âm thanh họ trò chuyện, bọn họ phải dựa vào sát gần nhau mới có thể nghe rõ tiếng môi đối phương.

Dần dần, không biết là ai bắt đầu trước, răng môi bọn họ không còn khoảng cách.

Một tay ôm cổ, một tay ôm eo, nụ hôn triền miên nồng nhiệt mà trúc trắc đã phát tiết hết nỗi vui sướng và bi thương trước đó, nóng bỏng đến mức linh hồn như bốc cháy.

Tại khung cửa sổ bị mưa to vây khốn, trong lòng họ hiểu rõ nhưng không nói, thời gian đếm ngược cho màn cầu hôn sắp đến.

Cách ngày Vùng đất Hoàng Hôn được thành lập, còn một tháng lẻ ba ngày.

******

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
6151 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5580 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5264 View
4
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
4

Chí tôn đặc công

2566 chương
5149 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Đại Boss Khó Hầu Hạ
5

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4899 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4854 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter