Chương : 77
Bốn người ngồi vào bàn xong xuôi, Tần Tử Hoa cầm chai rượu vang trên bàn lên, lịch thiệp rót đầy cho mọi người. Sau đó hắn giơ ly rượu của mình lên lắc lư nhè nhẹ, đưa mũi hít lấy một hơi, hớp một ngụm thưởng thức, thản nhiên nói:
"Không tệ, rượu ngon đấy, xem ra tập đoàn Thịnh Hâm không hề tiếc tiền… Mùi rượu thơm nồng, đây chính xác là rượu nhập từ Burgun của Pháp."
Trần Thanh Thanh liếc xéo khinh miệt Tần Tử Hoa, tên ngụy quân tử này đang cố ý khoe mẻ vẻ quý phái hiểu biết đây mà.
Tần Tử Hoa mỉm cười quay sang Trần Thanh Thanh:
"Thanh Thanh, em nếm thử đi, rượu này ngon đấy. Mới uống một ngụm thôi, anh đã dâng lên cảm giác ngây ngất như bắt gặp tình yêu đầu đời…"
Nói xong, Tần Tử Hoa vênh mặt kiêu ngạo, hắn cảm thấy mình rất quý phái cao sang. Dịp vừa rồi sang Mỹ du học, ngoại trừ tìm hiểu về các trường phái võ thuật khác nhau, thu hoạch lớn nhất của hắn chính là học được lễ nghi quý tộc chính thống của phương Tây. Phong thái uống rượu vang mà hắn vừa biểu diễn mới đây thôi đã đủ làm chết mê chết mệt bao cô gái non nớt.
Bây giờ hắn chỉ chờ đợi Phương Hạo Vân mất mặt trước hai người đẹp.
Theo như tài liệu điều tra cho biết, Phương Hạo Vân là một con mọt sách, Tần Tử Hoa đoan chắc nghệ thuật uống rượu vang tao nhã như thế này tên mặt trắng kia chắc chắn không bằng hắn.
Nhưng hắn đâu biết rằng trước đây khi còn hoạt động trong tổ chức sát thủ, trước khi giết người Phương Hạo Vân đều có thói quen uống rượu vang, hơn nữa còn có quý tộc chính thống của Pháp phục vụ trong tổ chức, nên Phương Hạo Vân hiểu rất rõ về rượu vang, chí ít tầm hiểu biết của hắn nhiều hơn tên giả tạo Tần Tử Hoa này. Tuy Phương Hạo Vân chưa nếm thử rượu nhưng hắn đã nhìn ra chai rượu không phải xuất xứ từ Burgun của Pháp, mà là sản xuất tại Bordeau.
Rượu vang của Pháp nổi tiếng khắp thế giới, sáu nơi sản xuất rượu vang có tiếng ở Pháp bao gồm Bordeau, Burgun, Champagn, Alsace, LoireValley, CotesdPhn.
Trong đó rượu vang xuất xứ tại Bordeau thơm nồng ngây ngất, thuộc hàng thượng hạng trong tất cả hàng thượng hạng, chai rượu vang đang uống chính là sản xuất tại Bordeau.
Trần Thanh Thanh và Hàn Tuyết Nhi sắc mặt căng thẳng, phong thái nếm rượu quý tộc của Tần Tử Hoa ít ai được biết, hai cô gái lo lắng Phương Hạo Vân sẽ mất mặt trước tên ngụy quân tử này.
Phương Hạo Vân bỗng thay đổi hẳn thái độ ngờ nghệch vừa thể hiện, khóe môi nở một nụ cười tự tin, lịch lãm nâng ly rượu trước mặt lên, dùng ánh mắt xao xuyến thưởng thức ánh sáng phản chiếu từ ly rượu trong suốt, sau đó hắn lắc nhẹ ly rượu trên tay cho hơi rượu bốc lên hòa quyện cùng không khí, lan tỏa hương thơm dịu ngọt, trong khoảnh khắc ấy, hắn đưa ly rượu sát mũi hít hà một hơi, đôi mày khẽ nhíu lại tỏ vẻ say đắm. Sau cùng, Phương Hạo Vân kề ly rượu vào miệng hớp một ngụm nhỏ, đôi mắt đê mê tận hưởng vị rượu ngọt ngào đang chuyển động trong tâm hồn.
Trần Thanh Thanh trố mắt ngạc nhiên nhìn vào Phương Hạo Vân, tuy cô không biết uống rượu vang, nhưng cô xuất thân gia đình giàu có, đối với những món ăn chơi quý tộc này ít nhiều có đôi chút hiểu biết. Uống rượu vang tổng cộng có 4 bước: thưởng thức bằng mắt, cử chỉ khi cầm ly rượu, hít hơi rượu bằng mũi và nếm thử bằng miệng. Phương Hạo Vân vừa biểu diễn hoàn hảo cả 4 bước khi uống rượu, hơn nữa phong thái điệu nghệ quý phái, có thể nói đạt đến trình độ một nhà nghệ thuật.
Nhất là ánh mắt của hắn khi thưởng thức rượu vang, lan tỏa vẻ xao xuyến chân tình, như đang chăm chú quan sát cô gái đáng yêu của hắn vậy. Tình cảm chân thành ấy không hề giả tạo như Tần Tử Hoa.
Hai người so sánh với nhau, biểu diễn của Tần Tử Hoa lúc nãy xứng đáng xách dép, phong thái quý tộc của hai người hoàn toàn khác nhau, khoảng cách một trời một vực.
Hàn Tuyết Nhi cũng ngạc nhiên không kém chị họ, không ngờ tên ác ma đáng ghét này lại nho nhã quý phái như thế. Lúc này đây Phương Hạo Vân đã hoàn toàn hóa thân thành một chàng trai quý tộc trong giấc mơ của biết bao cô gái.
Phương Hạo Vân bắt đầu phản công, đặt ly rượu trở lại mặt bàn, hắn nhìn ý nhị vào Tần Tử Hoa, nói:
"Chai rượu này sản xuất tại Bordeau của Pháp chứ không phải nhập từ Burgun, rượu của Burgun không thơm nồng như thế này được."
Câu này nói ra, Tần Tử Hoa lập tức đỏ mặt tía tai, sự thật là vừa nãy hắn chỉ nói bừa xuất xứ của chai rượu, hắn vốn cho rằng Phương Hạo Vân cái gì cũng không biết, mình nói tầm phào chắc không thành vấn đề, ai ngờ người ta không những biết mà còn là dân nhà nghề nữa chứ. Động tác uống rượu của Phương Hạo Vân hắn cũng được chứng kiến, nếu không phải có sẵn thành kiến, chỉ dựa vào động tác uống rượu đó thôi đã đủ khiến hắn khâm phục sát đất.
Muốn chơi khăm người khác, bây giờ bị trả đòn đau điếng, Tần Tử Hoa bối rối thấy rõ, không lời đối đáp.
"Đáng chết, rốt cuộc là ai đi điều tra hắn vậy? Toàn là lũ vô dụng…"
Tần Tử Hoa ngấm ngầm nguyền rủa, hắn quyết định sau khi buổi dạ hội kết thúc, về nhà bảo ba hắn Tần Như Phong trừng trị nhân viên tình báo mới hả giận.
Thằng khốn này không đơn giản như mình tưởng. Tần Tử Hoa thở dài ngao ngán, hắn quá coi thường đối thủ nên mới chuốc lấy thất bại, sau này tuyệt đối không thể sơ ý nữa, không được khinh địch khi đối phó với tên mặt trắng đáng ghét này.
"À, thì ra là như vậy, để tôi nếm thêm chút nào…"
Để che giấu tâm trạng quê một cục, Tần Tử Hoa vội cầm ly rượu lên tu liên hồi như trâu uống nước lã.
Trần Thanh Thanh và Hàn Tuyết Nhi nhìn nhau, cố gắng nhịn cười, trong lòng cảm thấy hả hê.
"Học tỷ, Tuyết Nhi, thật ra rượu vang không tốt cho sức khỏe, tôi khuyên hai bạn sau này uống ít đi thì tốt hơn."
Phương Hạo Vân nghiêm túc nói:
"Theo như nghiên cứu chuyên môn của các hội y học uy tín trên thế giới, mấy năm gần đây nhu cầu về rượu vang ở Châu Âu đã giảm đi một nửa. Theo như nghiên cứu người ta phát hiện rượu vang không hề tốt cho sức khỏe, nếu uống nhiều còn có hại nữa là đằng khác…"
Mới đây thôi, chuyên gia bên Châu Âu còn phát biểu rượu vang giúp giảm trừ tác hại của chất béo khi vào cơ thể, thậm chí còn chống được chất độc có trong thuốc lá. Sự thật thì mặt tốt của nó chẳng qua được mấy nhà sản xuất rượu vang tầm cỡ vung tiền lăng xê mà thôi, vì lợi nhuận bọn gian thương có gì mà không dám làm chứ?
"Ờ, em biết rồi."
Hàn Tuyết Nhi gật gù đồng ý:
"Sau này em chỉ uống nước ép trái cây thôi."
Tần Tử Hoa tức tối đến nỗi nghiến răng keng kéc, vừa nãy hắn còn khuyên hai người đẹp uống rượu nhiều vào ấy chứ. Phen này mất mặt quá!
"Thanh Thanh, lát nữa em làm bạn nhảy của anh nha."
Tần Tử Hoa nhanh chóng lái sang chuyện khác, người làm việc lớn da mặt phải dày hơn da trâu, hắn tự tin có thể làm được.
Trần Thanh Thanh bắn ra tia nhìn chán ghét, vừa định mở miệng từ chối, trên lễ đài nghi thức khai mạc đã chính thức bắt đầu, giám đốc Phương Tuyết Di của tập đoàn Thịnh Hâm nói qua micro mời cô và Phương Hạo Vân lên đó.
Trần Thanh Thanh vội nắm lấy tay Phương Hạo Vân, nói:
"Hạo Vân, chúng ta đi nào."
Phương Hạo Vân ngây mặt ra giây lát, hắn không giằng khỏi tay Trần Thanh Thanh, nhưng trong lòng thoáng lộ vẻ bối rối, hắn đâu biết Trần Thanh Thanh vì muốn thoát khỏi tên ngụy quân tử Tần Tử Hoa nên mới hành động lộ liễu như thế trước đám đông.
Tần Tử Hoa liền sụ mặt lại, hắn tự biết trong cuộc đối đầu đêm nay hắn đã thất bại hoàn toàn trước Phương Hạo Vân. Nhưng có một điều an ủi, ít ra hắn nhìn rõ đối thủ của hắn không phải là kẻ tầm thường, tên mặt trắng này giả đò ngây ngô qua phà, sau này sẽ biết tay ta.
Hai người dắt tay nhau bước lên lễ đài, quan khách có mặt huyên náo cả lên, có người ngưỡng mộ, có kẻ ganh ghét, tiếng lao xao bàn tán hồi lâu chưa dứt.
Phương Tuyết Di thấy cảnh thân mật giữa em trai và Trần Thanh Thanh, nghĩ lại cảnh ô uế hồi nãy giữa hắn với Trương Mỹ Kỳ, mang nặng tâm trạng phức tạp, thằng ranh con này thật chả biết nên nhận xét thế nào về nó nữa.
Ngay dưới lễ đài, trên chiếc bàn dành cho khách VIP ngay hàng đầu tiên, chủ tịch tập đoàn Tần Phong là Tần Như Phong đang huyên thuyên giao tiếp với Trần Thiên Huy, chợt nghe tiếng huyên náo vang vọng, ông ngẩng đầu nhìn lên, vừa bắt gặp ngay cảnh Trần Thanh Thanh nắm tay Phương Hạo Vân bước lên lễ đài.
Ông lập tức lộ vẻ không vui, lông mày nhíu chặt, ý nhị nhìn vào Trần Thiên Huy, đề nghị:
"Trần huynh, anh tính xem chúng ta có nên nhanh chóng quyết định hôn sự của Tử Hoa với Thanh Thanh, tránh bị kẻ khác thừa cơ phá hoại. Hai đứa nó chơi thân với nhau bao năm qua, tôi cảm thấy chúng rất xứng đôi… Ý anh thế nào?"
Trần Thiên Huy ngẩng đầu lên dõi mắt quan sát Phương Hạo Vân một hồi, quay đầu lại thản nhiên nói:
"Bọn trẻ đều đã lớn hết rồi, chuyện tình cảm của chúng, tôi nghĩ chúng tự biết lo liệu."
Phương Tử Lân đang ngồi gần đó thừa cơ nói chen vào:
"Hai vị, xã hội hiện đại tôn trọng tự do yêu đương, chuyện hôn nhân đại sự của con cái, mấy lão già chúng ta tốt nhất đừng nên can thiệp."
Tần Như Phong đang tức anh ách, nghe Phương Tử Lân nói vậy, cảm thấy chuyện này nhất định do ông ta cố tình phá đám, trong lòng không vui, liền trả treo:
"Phương huynh, quý tử của ông giỏi thật đấy. Sao tôi có nghe người ta nói nó đã có bạn gái trong trường đại học rồi mà?"
"Trần huynh, không biết anh có biết chuyện này không?"
Tần Như Phong có ý khiêu khích Trần Thiên Huy.
Trần Thiên Huy sao lại không biết? Nếu không vì Phương Hạo Vân có bạn gái, ông đã sớm tổ chức lễ đính hôn cho hắn và Trần Thanh Thanh rồi. Nhưng bây giờ chưa chắc đã hết hy vọng, ông thấy con gái và Phương Hạo Vân đang phát triển khá tốt, nói không chừng chàng rể quý này vẫn chưa thoát khỏi tay ông.
Trần Thiên Huy thậm chí còn tính tới chuyện đích thân đi tìm gặp cô gái tên Bạch Lăng Kỳ, đề nghị cô ta rút lui, nếu cô ta đồng ý, ông có thể cho gia đình cô một món tiền lớn, đủ để gia đình cô sống sung túc suốt đời.
"Ha ha!"
Trần Thiên Huy ung dung trả lời:
"Tần huynh à, xã hội tiến bộ lắm rồi, cách suy nghĩ của mấy lão già chúng ta cũng nên thay đổi một chút. Chuyện của bọn trẻ cứ mặc chúng tự giải quyết với nhau, thằng bé Tử Hoa cũng rất khá, tôi thấy nó cũng thích. Chỉ có điều hôn nhân đại sự là chuyện của hai người, có thích hợp hay không thì phải do bọn trẻ nhìn nhận thôi. Tôi đã hứa với Thanh Thanh không can thiệp vào chuyện tình cảm của nó, chỉ cần con gái tôi thích người nào, tôi sẽ không phản đối dù con rể là ai đi chăng nữa."
"Nói hay lắm!"
Phương Tử Lân lập tức hùa theo:
"Quan điểm của tôi và Trần huynh giống nhau, bọn trẻ tự biết giải quyết chuyện tình cảm của chúng, mấy lão già chúng ta xen vào làm gì cho mệt."
Tần Như Phong tức tối trong lòng, lửa giận bốc lên ngùn ngụt nhưng không biết nói gì phản bác lại, những lời của Trần Thiên Huy và Phương Tử Lân nghe rất có lí, hơn nữa ông cũng biết rõ ra tay với Trần Thiên Huy vào lúc này không hề dễ dàng.
Nói đi nói lại trọng tâm đặt cả lên người con trai, nếu Tần Tử Hoa chiếm hữu trái tim Trần Thanh Thanh, vậy tất cả vấn để đều được giải quyết.
"Con trai, cố lên!"
Tần Như Phong ngấm ngầm cổ vũ cho con trai, đồng thời ông cũng suy tính: Nhất định phải tìm cách ngăn cản tên nhóc Phương Hạo Vân phá đám kế hoạch của ông.
Trên lễ đài, tập đoàn Thịnh Hâm nhiệt liệt biểu dương đại công thần Phương Hạo Vân và toàn thể nhân viên phòng thị trường 2, Phương Tuyết Di không quên nhắc nhở trong thời gian tới công ty vẫn còn nhiều công trình cần tất cả nhân viên trên dưới một lòng cố gắng làm tốt, cô khích lệ mọi người ra sức làm việc vì công ty.
Nghi thức khai mạc diễn ra xong, Phương Tuyết Di đại diện cho tập đoàn Thịnh Hâm và Trần Thanh Thanh đại diện cho tập đoàn Trần thị cùng kí tên vào hợp đồng hợp tác phát triển, đồng thời tuyên đọc bản thông cáo chung.
Khi tất cả nghi thức khai mạc rườm rà diễn ra xong xuôi, Phương Tuyết Di tuyên bố đêm dạ hội chính thức bắt đầu, khắp đại sảnh tiếng reo hò phấn khích không ngừng vang lên.
Từng cặp nam nữ dắt nhau ra khiêu vũ dưới tiếng nhạc du dương. Trần Thanh Thanh ghé tai Phương Hạo Vân nói nhỏ:
"Hạo Vân, qua giúp Tuyết Nhi đi, nó đang bị Tần Tử Hoa đeo bám."
Nhìn theo hướng chỉ tay của Trần Thanh Thanh, quả nhiên thấy Tần Tử Hoa đang lải nhải với Hàn Tuyết Nhi gì đó, sắc mặt cô gái hiện rõ nét không vui, thậm chí còn bắn ra tia nhìn căm ghét.
"Hạo Vân, mau đi đi, đừng để Tần Tử Hoa ức hiếp Tuyết Nhi."
Trần Thanh Thanh đẩy Phương Hạo Vân về phía trước, giọng nói tỏ ý van nài.
"Thôi được, tôi đi."
Cho dù Trần Thanh Thanh không lên tiếng yêu cầu, Phương Hạo Vân cũng sẽ không đứng bỏ mặc. Hàn Tuyết Nhi còn nợ hắn đêm đầu tiên của cô, sao dễ dàng để người đàn ông khác trêu ghẹo cô bé được?
Trần Thanh Thanh thấy Phương Hạo Vân nhận lời giúp đỡ liền thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời tránh lát nữa Tần Tử Hoa quay sang quấy nhiễu mình, cô vội vã bước đến bên cạnh Lã Nguyệt Hồng.
"Thưa quý cô xinh đẹp, tôi có thể hân hạnh mời cô nhảy một bản không?"
Phương Hạo Vân đi qua đó, liếc xéo khinh miệt Tần Tử Hoa, quay sang mở lời lịch thiệp mời Hàn Tuyết Nhi làm bạn nhảy.
Hàn Tuyết Nhi ngây người giây lát, liền sau đó đưa tay ra chấp nhận lời mời của Phương Hạo Vân, hiển nhiên cô muốn nhanh chóng thoát khỏi Tần Tử Hoa, bản chất đê tiện của tên ngụy quân tử này đã bộc lộ hết ra rồi.
Hai người dắt tay nhau đi vào giữa đại sảnh, bắt đầu điệu nhảy lả lướt, tài khiêu vũ của Phương Hạo Vân xuất thần nhập hóa, Hàn Tuyết Nhi cũng không kém cạnh, nhất là dưới sự phối hợp của Phương Hạo Vân, động tác của cô càng thể hiện tao nhã.
Tần Tử Hoa tức tối trông theo Phương Hạo Vân và Hàn Tuyết Nhi, hắn cắn chặt môi, giận đến nỗi lồng ngực phập phồng muốn nổ tung. Hắn không thể nào hiểu nổi, rốt cuộc mình thua kém tên mặt trắng này ở điểm nào? Xét về gia thế, tướng mạo, phong cách, thậm chí là võ nghệ, hắn đều có niềm tin tuyệt đối siêu việt hơn đối phương.