Chương : 59
Nếu không phải đang ở trong phòng làm việc, có thể hắn đã chịu không nổi muốn giày vò Trương Mỹ Kỳ lần nữa. Cánh cửa của dục vọng một khi đã được mở ra, sẽ khó mà đóng lại được.
Đàn bà như thế, đàn ông cũng như thế.
Nếu không thì Phương Hạo Vân đâu cần mỗi ngày đều phải uống thuốc đê kiềm chế dục vọng chứ.
Lúc này, bên ngoài tủ áo vang lên tiếng nói của Trương Mỹ Kỳ và Tạ Mai Nhi, hình như hai người họ lại bắt đầu tranh luận rồi, ý của Tạ Mai Nhi là nếu đến bệnh viện, vẫn không bằng nhờ Phương Hạo Vân. Nhưng Trương Mỹ Kỳ kiên quyết không chịu.
Cuối cùng, Tạ Mai Nhi đành chào thua Trương Mỹ Kỳ, hứa rằng sẽ cùng cô ấy đến bệnh viện.
Phương Hạo Vân hiểu rất rõ mối hận của Trương Mỹ Kỳ với mình, không phải là chuyện có thể hóa giải trong một sớm một chiều được.
"Mai Nhi, em ra ngoài đợi chị một chút nhé, chị thay xong bộ đồ sẽ ra liền...!"
Lúc nãy tự sướng đã đạt đến cao trào, bên dưới cứ ươn ướt, rất khó chịu, nên cô muốn rửa ráy cho sạch sẽ, thay chiếc quần lót rồi mới đi.
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, bỗng ngẩn người ra, tại sao mình cứ phải trốn trong cái tủ áo này vậy, lần này gặp phiền phức lớn rồi đây.
Nhưng chuyện đã đến nước này, cũng chẳng còn cách nào khác, đành tùy cơ ứng biến vậy, Trương Mỹ Kỳ có muốn đánh muốn chửi thì cũng đành chịu.
Sau khi rửa ráy sạch sẽ Trương Mỹ Kỳ bước ra khỏi phòng vệ sinh, bước về phía tủ áo, trong tay vẫn còn cầm chiếc quần lót lúc nãy, chính vào lúc này, chiếc tủ áo bỗng nhiên tự mở toan. Lẫn trong đám quần áo lót màu sặc sỡ là khuôn mặt của Phương Hạo Vân.
Trương Mỹ Kỳ giật nảy mình, liền đó hình như đã hiểu ra chuyện gì. Cô vội gặng hỏi:
"Cậu vào đây từ lúc nào vậy?"
"Từ lúc chị bắt đầu rên rỉ ấy."
Mặt Phương Hạo Vân vẫn thản nhiên, nam tử hán đại trượng phu, có chuyện gì mà không dám nhận chứ. Vả lại, hắn đã đoán trước nếu trả lời như thế, trong lòng Trương Mỹ Kỳ nhất định sẽ có kiêng dè, sẽ không dám làm to chuyện lên.
Quả thật, khi Trương Mỹ Kỳ nghe xong, chỉ đành mím môi tức giận mà không nói câu gì.
Phương Hạo Vân mỉm cười, nói với vẻ gian xảo:
"Chị Mỹ Kỳ, không ngờ trong sâu thẳm tâm hồn chị lại có nhiều khát khao đến vậy..."
"Cậu thật vô sỉ...!"
Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, Trương Mỹ Kỳ liền nổi giận, hình như đúng vào lúc Phương Hạo Vân vừa nói xong, Trương Mỹ Kỳ đã giận dữ ném chiếc quần lót về phía hắn, vừa khéo rơi ngay trên đầu Phương Hạo Vân không lệch một phân.
Phương Hạo Vân có vẻ bực bội. Đưa tay lấy chiếc quần lót xuống, sờ tay vào chỗ vẫn còn ươn ướt, một mùi hương nhè nhẹ xông lên mũi hắn.
"Thơm quá...!"
Phương Hạo Vân vừa cười vừa nói.
"Đồ vô sỉ, đồ biến thái..."
Trương Mỹ Kỳ quá tức giận, liền xông tới đưa tay tát vào mặt Phương Hạo Vân một cái, liền đó vừa tức giận vừa xấu hổ, nên cô quay người chạy ra khỏi phòng làm việc.
Nhìn người đàn bà đẩy cửa chạy ra, Phương Hạo Vân biết hắn lại một lần nữa đắc tội với người đàn bà này.
Nhưng ngày hôm nay thu hoạch cũng nhiều. Vì hắn đã tận mắt chứng kiến con thèm khát của Trương Mỹ Kỳ. Cũng vì thế mà nỗi hổ thẹn trong lòng hắn đã giảm đi nhiều.
Đợi đến khi tiếng bước chân của hai người xa dân. Phương Hạo Vân mới bước ra khỏi tủ áo, xoa vào một bên má vừa bị tát. Hắn tự chê cười:
"Hình như mình càng lúc càng hư thì phải...!"
..........
Tuy Trương Mỹ Kỳ rất tức giận, nhưng nhiều hơn cả vẫn là sự xấu hổ. Nếu Phương Hạo Vân không gạt cô, thì chắc chắn hắn đã nhìn thấy cả quá trình cô tự sướng.
Nếu không có Tạ Mai Nhi ở bên cạnh, chắc cô cũng đã nghĩ tới chuyện chết rồi. Cái hành động đáng xấu hổ của mình đã bị tên Phương Hạo Vân nhìn thấy. chỉ có trời mới biết hắn sẽ nghĩ sao về mình.
Ngộ nhỡ...
Ngộ nhỡ hắn đem chuyện này đi rêu rao khắp nơi, mình nhất định sẽ bị các đồng nghiệp chê cười, những lời đồn thổi liên quan đến mình lúc trước cũng sẽ được chứng thực.
Nếu vậy thi, quả thật cô không còn đường sống nữa rồi.
Với tâm trạng thấp thỏm không yên này, cô không còn tâm trí đến bệnh viện nữa, cô nói với Tạ Mai Nhi:
"Mai Nhi, mình đến Cash Box* đi, chị muốn uống rượu...:
"Chị Mỹ Kỳ, chẳng phải chị sắp tới ngày rồi sao? Uống rượu không tốt cho sức khỏe đâu."
Tạ Mai Nhi như nhìn thấy trong mắt của chị Mỹ Kỳ có chút hoảng loạn và sợ hãi.
"Không sao, còn mấy ngày nữa, hôm nay uống rượu không thành vấn đề. Em nói đúng lắm, có đến bệnh viện cũng chẳng ích gì, chi bằng hôm nay cứ thoải mái một chút..."
Trương Mỹ Kỳ chẳng để Tạ Mai Nhi kịp nói gì, đã lôi ngay Tạ Mai Nhi đi về phía Cash Box.
Phương Hạo Vân ngồi trước bàn làm việc của Trương Mỹ Kỳ, chờ đến khi trời tối hẳn, hắn mới mở cửa len lén rời khỏi. Trước khi đi, hắn còn để lại một mẩu giấy trong hộc tủ của Trương Mỹ Kỳ, trên đó có viết vài câu.
(*) Cash Box: Quần thể nhà hàng quầy bar karaoke nổi tiếng của Trung Quốc.
........
Hôm nay là chủ nhật, là ngày mà Bạch Lăng Kỳ đến thăm nhà họ Phương, dường như ông trời cũng khá nể mặt, nên buổi sáng sớm bầu trời trong xanh, không có mây.
Hôm nay cả nhà họ Phương chẳng ai đi ra ngoài, mà ngồi chờ đợi con dâu tương lai đến.
Trác Nhã thì bận rộn suốt buổi, để chuẩn bị một bữa cơm cho cô con dâu tương lai. Vì trong lòng bà rất vui, nên trông có vẻ như trẻ lại thêm vài tuổi. Thật đúng với câu, một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ.
Bạch Lăng Kỳ đang lo là mình sẽ bị xem thường, nên sáng sớm đã thức dậy. nhờ bà mẹ Liều Hồng Hà giúp đỡ, trang điểm cho thật đẹp. Dĩ nhiên, Bạch Lăng Kỳ không bỏ ra một món tiền lớn để mua những quần áo hàng hiệu, cô vẫn mặc chiếc áo thường ngày mà cô cho rằng đẹp nhất. Ở trên là một chiếc áo len thoải mái, tôn ngực cô lên, bên dưới là một chiếc quần jean bó sát, làm tôn lên vẻ đẹp của đôi chân cô. Mái tóc dài được buộc lại, trông rất trẻ trung và hợp mốt.
Đúng giờ hẹn, Bạch Lăng Kỳ với món quà trên tay đã nhấn chuông cửa của nhà họ Phương.
Phương Hạo Vân và Bạch Lăng Kỳ có thể nói là có thân giao cách cảm, vừa nghe có tiếng chương cửa, đã vội vàng chạy ra mở cửa, đích thân đón cô bạn gái vào trong.
Rất mau chóng Trác Nhã và Phương Tuyết Di đã có mặt, muốn ngắm cho kỹ khuôn mặt của Bạch Lăng Kỳ, để xem xem cô bé đẹp nhường nào, mà có thể khiến cho Phương Hạo Vân từ chối cả đại tiểu thư của nhà họ Trần.
Sau những lời khách sáo, Bạch Lăng Kỳ đã được mời vào phòng khách.
Trác Nhã và Phương Tuyết Di rất hài lòng, tuy gia cảnh của hai nhà khác xa nhau, nhưng điều này không quan trọng. Quan trọng là con trai mình thích cô bé. Phương Tuyết Di cũng chăm chú dò xét cô em dâu tương lai, thấy cô bé này cũng rất khá, tuy không được tự nhiên cho lắm, nhưng cũng chẳng kém gì so với con hồ ly Tạ Mai Nhi. Chỉ là không biết nhân phẩm thế nào thôi.
"Kỳ, qua đây... ngồi bên cạnh cô này... chúng ta nói chuyện một chút."
Trác Nhã mỉm cười, hài lòng nhìn Bạch Lăng Kỳ, bà bắt đầu hỏi thăm về cô.
"Dạ...!"
Bạch Lăng Kỳ vội gật đầu, đứng dậy chuyển sang ngồi bên cạnh Trác Nhã.
Phương Hạo Vân lo sợ mẹ sẽ hỏi đến những chuyện khó xử, nên đã quyết định giải vây cho Bạch Lăng Kỳ. Hắn bước đến noi:
"Mẹ à, xem mẹ kìa. Người ta vừa mới đến nhà mà mẹ làm như hỏi cung vậy, hỏi hoài không dừng. Mẹ mau nấu cho xong bữa cơm đi, tụi con đều đói cả rồi nè..."
"Ha ha...!"
Dĩ nhiên Trác Nhã hiểu tâm tư của con trai, nên mỉm cười, nói với hắn:
"Xem con kìa, được rồi, mẹ không hỏi nữa, mẹ đi làm cơm đây."
Một tiếng mẹ của Phương Hạo Vân khiến Trác Nhã cười tít cả mắt. Đã qua bao nhiêu năm, cuối cùng bà cũng đã được cái gia đình này công nhận. Từ sau khi Phương Hạo Vân gặp phải tai nạn, và đồng ý gọi bà là mẹ. Trác Nhã mới thực sự cảm thấy mình đã dung hòa vào cái gia đình này, mới thực sự là nữ chủ nhân của gia đình này.
Con cái đã lớn rồi, đã hiểu chuyện. Nên bà cũng cảm thấy yên tâm.
Nhưng trong thời gian này, bà cũng dần cảm nhận được, từ sau tai nạn, con trai đã thay đổi rất nhiều. Không những hiểu chuyện hơn, mà con có chủ kiến của mình. Nhất là cái vẻ chín chắn tự tin của hắn khiến bà rất thích. Bà cảm thấy thiếu gia của nhà họ Phương, vốn dĩ phải là như vậy.
Trên đời này, mẹ là người hiểu rõ con của mình nhất. Nhưng Trác Nhã lại không lấy làm lạ đối với những thay đổi của con trai. Cũng có một số người như vậy, sau khi đột ngột gặp một sự cố lớn, tính cách và hành vi sẽ có thay đổi. Bà cho rằng con trai mình đã trải qua sinh tử một lần, vì vậy mà trưởng thành hơn, nên chẳng có gì kỳ lạ cả.
Trác Nhã và Phương Tuyết Di đã vào bếp. Trong phòng khách giờ chỉ còn hai ba con Phương Tử Lân và Bạch Lăng Kỳ mà thôi.
Phương Tử Lân đối với cô con dâu không có yêu cầu gì nhiều, chẳng cần phải học giỏi hơn người, cũng chẳng cần là con nhà khuê các, ông chỉ cần cô hết lòng yêu thương con trai mình, quán xuyến việc nhà, và biết cách dạy con là đủ. Nhà họ Phương có sản nghiệp lớn như thế, nên cũng chẳng cần đàn bà phải phấn đầu, phải tranh giành làm gì.
Dĩ nhiên, còn một điều kiện phải có, đó là biết cách tôn trọng người già.
Phương Tử Lân lại tiếp tục mạch suy nghĩ, đợi đến khi con trai kết hôn, lại sanh cho ông thêm con đàn cháu đống, thì ông đã có thể chính thức nghỉ hưu, an hưởng tuổi già, làm những chuyện như ẵm cháu, uống trà, trồng hoa rồi.
Đến giữa trưa, với sự hợp tác của hai mẹ con nhà họ Phương, bữa cơm đã được dọn đúng giờ.
Trác Nhã càng nhìn cô con dâu tương lai lại càng thích, nên cứ gắp thức ăn cho cô luôn, đến độ Phương Tuyết Di còn phải ganh tỵ, lại bĩu môi nói như đùa:
"Có con dâu rồi lại quên mất đứa con gái này."
Nghe mình được gọi là con dâu, trong lòng Bạch Lăng Kỳ vừa mừng lại vừa mắc cỡ, mừng là vì cô đã được nhà họ Phương chấp nhận, mắc cỡ là vì cô và Phương Hạo Vân vẫn chưa là vợ chồng, cả hai đều đang học hành, chuyện hôn nhân vẫn còn xa vời lắm...
Trác Nhã liếc nhìn con gái, giận dỗi gắp cho cô vài miếng thịt vịt, trách:
"Tự con không có tay à, người ta là lần đầu đến nhà mình chơi, nên mẹ mới phải chăm sóc nhiều hơn chút chứ."
Phương Tuyết Di nhìn Bạch Lăng Kỳ với cái nhìn nhiều ẩn ý, cười nói:
"Ha ha, xem ra mẹ rất hài lòng với Kỳ rồi. Kỳ à, em chắc chắn là em dâu của chị rồi..."
Bạch Lăng Kỳ là một cô gái rất hiểu chuyện, vừa bước vào nhà đã gọi Phương Tuyết Di một tiếng chị, hai tiếng chị rồi. Gọi đến nỗi Phương Tuyết Di vui mừng trong lòng, nên đã tự giác nói vài lời tốt đẹp giùm cô.
Nghe những lời Phương Tuyết Di nói, trong lòng Bạch Lăng Kỳ cảm thấy ngọt ngào, mặt lại thẹn thùng, nên tay chân cứ lúng túng, cô cứ cúi đầu không dám nói gì, chỉ biết chúi mũi vào chén cơm.
Một bữa cơm trưa, từ lúc 11 giờ hơn kéo dài đến tận 3 giờ. Cuối cùng đã kết thúc một cách tốt đẹp. Đợi đến khi đã dọn dẹp xong, Trác Nhã cũng đã khéo léo hỏi thăm gia cảnh của nhà họ Bạch.
Ông bà thông gia quả thật có hơi bần hàn, nhưng từ trên người Bạch Lăng Kỳ có thể thấy, tuy gia đình họ sống đạm bạc, nhưng vẫn không đến nỗi nào. Ít ra thì Bạch Lăng Kỳ cũng được dạy dỗ rất tốt. Không những hiểu chuyện, mà còn rất ngoan, vừa nhìn đã biết ngay đó là một cô gái rất biết yêu thương con người. Hơn nữa, Trác Nhã cũng thầm chú ý đến thân hình Bạch Lăng Kỳ, chiếc mông to như thế, sau này chắc chắn sẽ sinh được con trai.
Thời gian còn lại, Phương Tuyết Di dẫn cô em dâu về phòng mình thì thầm to nhỏ chuyện gì đó, nói xong, còn nhét cho cô vài chiếc áo loại xịn.
Bạch Lăng Kỳ vốn dĩ kiên quyết từ chối không nhận, nhưng Phương Tuyết Di nói, đồ đạc trong nhà, đem cho em dâu thì có gì mà không phải chứ, nếu em không nhận, vậy em là người ngoài à.
Bạch Lăng Kỳ nghĩ, người ta đã xem trọng mình như vậy, mà mình cứ kiên quyết từ chối, quả thật có chút khó coi. Nên đành miễn cưỡng nhận lấy quà của Phương Tuyết Di.
Trước lúc về, Phương Tuyết Di lại thì thầm vào tai của Bạch Lăng Kỳ:
"Hạo Vân nó rất đào hoa, em phải giữ kỹ đó... nó đã ra ngoài thuê nhà ở chung với một cô gái, em có biết không?"
Cũng chẳng biết vì sao, mà Phương Tuyết Di lại không thích em trai mình ở chung với hạng đàn bà như Tạ Mai Nhi và Trương Mỹ Kỳ.
Bạch Lăng Kỳ nghe xong, tay chân liền lúng túng, đợi đến khi tâm trạng đã bình tĩnh trở lại, cô mới chầm chậm nói:
"Em biết, Hạo Vân có ở chung với đồng nghiệp. Em đã đến chỗ đó rồi, chị Mai cũng không tệ, em tin vào Hạo Vân..."
Phương Tuyết Di lại buồn bực, chẳng lẽ những cô gái trẻ bây giờ lại dễ dàng tin đàn ông đến thế sao? Em có biết cái gì gọi là lâu ngày sinh tình không, cô nam quả nữ ở chung một nhà, chỉ có trời mới biết sẽ có chuyện gì.
Vốn định dặn dò thêm mấy câu nữa, Phương Tuyết Di đột nhiên nghĩ lại, có người chị nào lại đi nói xấu sau lưng em mình nhỉ. Suy nghĩ một lúc, cô nói:
"Kỳ à, cả nhà chị đều đã chấm trúng em, hy vọng em sẽ tiếp tục cố gắng. Chị mong em sẽ được gả vào nhà này."
Bạch Lăng Kỳ thẹn thùng gật đầu, không nói thêm gì.
Chịu trận cho đến hơn 5 giờ chiều, cuối cùng nghi thức con dâu gặp mặt mẹ chồng cũng đã kết thúc. Sau khi rời khỏi nhà họ Phương, Bạch Lăng Kỳ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đừng thấy cô ở lại nhà họ Phương đến sáu, bảy tiếng đồng hồ, khoảng thời gian này đối với Bạch Lăng Kỳ mà nói, là khoảng thời gian kéo dài vô tận. Nàng dâu xấu lần đầu gặp mẹ chồng, tâm trạng đúng là căng thẳng đến độ khó mà hình dung hết được.
"Hạo Vân, cuối cùng em đã có thể thở phào nhẹ nhõm...!"
Sau khi bước ra khỏi cổng lớn của khu Cẩm Giang, tâm trạng của Bạch Lăng Kỳ mới thật sự ổn định. Cô ôm lấy cánh tay Hạo Vân, ngã vào lòng hắn, trông cứ như một chú chim nhỏ cứ quấn quýt lấy người vậy.
Đàn bà như thế, đàn ông cũng như thế.
Nếu không thì Phương Hạo Vân đâu cần mỗi ngày đều phải uống thuốc đê kiềm chế dục vọng chứ.
Lúc này, bên ngoài tủ áo vang lên tiếng nói của Trương Mỹ Kỳ và Tạ Mai Nhi, hình như hai người họ lại bắt đầu tranh luận rồi, ý của Tạ Mai Nhi là nếu đến bệnh viện, vẫn không bằng nhờ Phương Hạo Vân. Nhưng Trương Mỹ Kỳ kiên quyết không chịu.
Cuối cùng, Tạ Mai Nhi đành chào thua Trương Mỹ Kỳ, hứa rằng sẽ cùng cô ấy đến bệnh viện.
Phương Hạo Vân hiểu rất rõ mối hận của Trương Mỹ Kỳ với mình, không phải là chuyện có thể hóa giải trong một sớm một chiều được.
"Mai Nhi, em ra ngoài đợi chị một chút nhé, chị thay xong bộ đồ sẽ ra liền...!"
Lúc nãy tự sướng đã đạt đến cao trào, bên dưới cứ ươn ướt, rất khó chịu, nên cô muốn rửa ráy cho sạch sẽ, thay chiếc quần lót rồi mới đi.
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, bỗng ngẩn người ra, tại sao mình cứ phải trốn trong cái tủ áo này vậy, lần này gặp phiền phức lớn rồi đây.
Nhưng chuyện đã đến nước này, cũng chẳng còn cách nào khác, đành tùy cơ ứng biến vậy, Trương Mỹ Kỳ có muốn đánh muốn chửi thì cũng đành chịu.
Sau khi rửa ráy sạch sẽ Trương Mỹ Kỳ bước ra khỏi phòng vệ sinh, bước về phía tủ áo, trong tay vẫn còn cầm chiếc quần lót lúc nãy, chính vào lúc này, chiếc tủ áo bỗng nhiên tự mở toan. Lẫn trong đám quần áo lót màu sặc sỡ là khuôn mặt của Phương Hạo Vân.
Trương Mỹ Kỳ giật nảy mình, liền đó hình như đã hiểu ra chuyện gì. Cô vội gặng hỏi:
"Cậu vào đây từ lúc nào vậy?"
"Từ lúc chị bắt đầu rên rỉ ấy."
Mặt Phương Hạo Vân vẫn thản nhiên, nam tử hán đại trượng phu, có chuyện gì mà không dám nhận chứ. Vả lại, hắn đã đoán trước nếu trả lời như thế, trong lòng Trương Mỹ Kỳ nhất định sẽ có kiêng dè, sẽ không dám làm to chuyện lên.
Quả thật, khi Trương Mỹ Kỳ nghe xong, chỉ đành mím môi tức giận mà không nói câu gì.
Phương Hạo Vân mỉm cười, nói với vẻ gian xảo:
"Chị Mỹ Kỳ, không ngờ trong sâu thẳm tâm hồn chị lại có nhiều khát khao đến vậy..."
"Cậu thật vô sỉ...!"
Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, Trương Mỹ Kỳ liền nổi giận, hình như đúng vào lúc Phương Hạo Vân vừa nói xong, Trương Mỹ Kỳ đã giận dữ ném chiếc quần lót về phía hắn, vừa khéo rơi ngay trên đầu Phương Hạo Vân không lệch một phân.
Phương Hạo Vân có vẻ bực bội. Đưa tay lấy chiếc quần lót xuống, sờ tay vào chỗ vẫn còn ươn ướt, một mùi hương nhè nhẹ xông lên mũi hắn.
"Thơm quá...!"
Phương Hạo Vân vừa cười vừa nói.
"Đồ vô sỉ, đồ biến thái..."
Trương Mỹ Kỳ quá tức giận, liền xông tới đưa tay tát vào mặt Phương Hạo Vân một cái, liền đó vừa tức giận vừa xấu hổ, nên cô quay người chạy ra khỏi phòng làm việc.
Nhìn người đàn bà đẩy cửa chạy ra, Phương Hạo Vân biết hắn lại một lần nữa đắc tội với người đàn bà này.
Nhưng ngày hôm nay thu hoạch cũng nhiều. Vì hắn đã tận mắt chứng kiến con thèm khát của Trương Mỹ Kỳ. Cũng vì thế mà nỗi hổ thẹn trong lòng hắn đã giảm đi nhiều.
Đợi đến khi tiếng bước chân của hai người xa dân. Phương Hạo Vân mới bước ra khỏi tủ áo, xoa vào một bên má vừa bị tát. Hắn tự chê cười:
"Hình như mình càng lúc càng hư thì phải...!"
..........
Tuy Trương Mỹ Kỳ rất tức giận, nhưng nhiều hơn cả vẫn là sự xấu hổ. Nếu Phương Hạo Vân không gạt cô, thì chắc chắn hắn đã nhìn thấy cả quá trình cô tự sướng.
Nếu không có Tạ Mai Nhi ở bên cạnh, chắc cô cũng đã nghĩ tới chuyện chết rồi. Cái hành động đáng xấu hổ của mình đã bị tên Phương Hạo Vân nhìn thấy. chỉ có trời mới biết hắn sẽ nghĩ sao về mình.
Ngộ nhỡ...
Ngộ nhỡ hắn đem chuyện này đi rêu rao khắp nơi, mình nhất định sẽ bị các đồng nghiệp chê cười, những lời đồn thổi liên quan đến mình lúc trước cũng sẽ được chứng thực.
Nếu vậy thi, quả thật cô không còn đường sống nữa rồi.
Với tâm trạng thấp thỏm không yên này, cô không còn tâm trí đến bệnh viện nữa, cô nói với Tạ Mai Nhi:
"Mai Nhi, mình đến Cash Box* đi, chị muốn uống rượu...:
"Chị Mỹ Kỳ, chẳng phải chị sắp tới ngày rồi sao? Uống rượu không tốt cho sức khỏe đâu."
Tạ Mai Nhi như nhìn thấy trong mắt của chị Mỹ Kỳ có chút hoảng loạn và sợ hãi.
"Không sao, còn mấy ngày nữa, hôm nay uống rượu không thành vấn đề. Em nói đúng lắm, có đến bệnh viện cũng chẳng ích gì, chi bằng hôm nay cứ thoải mái một chút..."
Trương Mỹ Kỳ chẳng để Tạ Mai Nhi kịp nói gì, đã lôi ngay Tạ Mai Nhi đi về phía Cash Box.
Phương Hạo Vân ngồi trước bàn làm việc của Trương Mỹ Kỳ, chờ đến khi trời tối hẳn, hắn mới mở cửa len lén rời khỏi. Trước khi đi, hắn còn để lại một mẩu giấy trong hộc tủ của Trương Mỹ Kỳ, trên đó có viết vài câu.
(*) Cash Box: Quần thể nhà hàng quầy bar karaoke nổi tiếng của Trung Quốc.
........
Hôm nay là chủ nhật, là ngày mà Bạch Lăng Kỳ đến thăm nhà họ Phương, dường như ông trời cũng khá nể mặt, nên buổi sáng sớm bầu trời trong xanh, không có mây.
Hôm nay cả nhà họ Phương chẳng ai đi ra ngoài, mà ngồi chờ đợi con dâu tương lai đến.
Trác Nhã thì bận rộn suốt buổi, để chuẩn bị một bữa cơm cho cô con dâu tương lai. Vì trong lòng bà rất vui, nên trông có vẻ như trẻ lại thêm vài tuổi. Thật đúng với câu, một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ.
Bạch Lăng Kỳ đang lo là mình sẽ bị xem thường, nên sáng sớm đã thức dậy. nhờ bà mẹ Liều Hồng Hà giúp đỡ, trang điểm cho thật đẹp. Dĩ nhiên, Bạch Lăng Kỳ không bỏ ra một món tiền lớn để mua những quần áo hàng hiệu, cô vẫn mặc chiếc áo thường ngày mà cô cho rằng đẹp nhất. Ở trên là một chiếc áo len thoải mái, tôn ngực cô lên, bên dưới là một chiếc quần jean bó sát, làm tôn lên vẻ đẹp của đôi chân cô. Mái tóc dài được buộc lại, trông rất trẻ trung và hợp mốt.
Đúng giờ hẹn, Bạch Lăng Kỳ với món quà trên tay đã nhấn chuông cửa của nhà họ Phương.
Phương Hạo Vân và Bạch Lăng Kỳ có thể nói là có thân giao cách cảm, vừa nghe có tiếng chương cửa, đã vội vàng chạy ra mở cửa, đích thân đón cô bạn gái vào trong.
Rất mau chóng Trác Nhã và Phương Tuyết Di đã có mặt, muốn ngắm cho kỹ khuôn mặt của Bạch Lăng Kỳ, để xem xem cô bé đẹp nhường nào, mà có thể khiến cho Phương Hạo Vân từ chối cả đại tiểu thư của nhà họ Trần.
Sau những lời khách sáo, Bạch Lăng Kỳ đã được mời vào phòng khách.
Trác Nhã và Phương Tuyết Di rất hài lòng, tuy gia cảnh của hai nhà khác xa nhau, nhưng điều này không quan trọng. Quan trọng là con trai mình thích cô bé. Phương Tuyết Di cũng chăm chú dò xét cô em dâu tương lai, thấy cô bé này cũng rất khá, tuy không được tự nhiên cho lắm, nhưng cũng chẳng kém gì so với con hồ ly Tạ Mai Nhi. Chỉ là không biết nhân phẩm thế nào thôi.
"Kỳ, qua đây... ngồi bên cạnh cô này... chúng ta nói chuyện một chút."
Trác Nhã mỉm cười, hài lòng nhìn Bạch Lăng Kỳ, bà bắt đầu hỏi thăm về cô.
"Dạ...!"
Bạch Lăng Kỳ vội gật đầu, đứng dậy chuyển sang ngồi bên cạnh Trác Nhã.
Phương Hạo Vân lo sợ mẹ sẽ hỏi đến những chuyện khó xử, nên đã quyết định giải vây cho Bạch Lăng Kỳ. Hắn bước đến noi:
"Mẹ à, xem mẹ kìa. Người ta vừa mới đến nhà mà mẹ làm như hỏi cung vậy, hỏi hoài không dừng. Mẹ mau nấu cho xong bữa cơm đi, tụi con đều đói cả rồi nè..."
"Ha ha...!"
Dĩ nhiên Trác Nhã hiểu tâm tư của con trai, nên mỉm cười, nói với hắn:
"Xem con kìa, được rồi, mẹ không hỏi nữa, mẹ đi làm cơm đây."
Một tiếng mẹ của Phương Hạo Vân khiến Trác Nhã cười tít cả mắt. Đã qua bao nhiêu năm, cuối cùng bà cũng đã được cái gia đình này công nhận. Từ sau khi Phương Hạo Vân gặp phải tai nạn, và đồng ý gọi bà là mẹ. Trác Nhã mới thực sự cảm thấy mình đã dung hòa vào cái gia đình này, mới thực sự là nữ chủ nhân của gia đình này.
Con cái đã lớn rồi, đã hiểu chuyện. Nên bà cũng cảm thấy yên tâm.
Nhưng trong thời gian này, bà cũng dần cảm nhận được, từ sau tai nạn, con trai đã thay đổi rất nhiều. Không những hiểu chuyện hơn, mà con có chủ kiến của mình. Nhất là cái vẻ chín chắn tự tin của hắn khiến bà rất thích. Bà cảm thấy thiếu gia của nhà họ Phương, vốn dĩ phải là như vậy.
Trên đời này, mẹ là người hiểu rõ con của mình nhất. Nhưng Trác Nhã lại không lấy làm lạ đối với những thay đổi của con trai. Cũng có một số người như vậy, sau khi đột ngột gặp một sự cố lớn, tính cách và hành vi sẽ có thay đổi. Bà cho rằng con trai mình đã trải qua sinh tử một lần, vì vậy mà trưởng thành hơn, nên chẳng có gì kỳ lạ cả.
Trác Nhã và Phương Tuyết Di đã vào bếp. Trong phòng khách giờ chỉ còn hai ba con Phương Tử Lân và Bạch Lăng Kỳ mà thôi.
Phương Tử Lân đối với cô con dâu không có yêu cầu gì nhiều, chẳng cần phải học giỏi hơn người, cũng chẳng cần là con nhà khuê các, ông chỉ cần cô hết lòng yêu thương con trai mình, quán xuyến việc nhà, và biết cách dạy con là đủ. Nhà họ Phương có sản nghiệp lớn như thế, nên cũng chẳng cần đàn bà phải phấn đầu, phải tranh giành làm gì.
Dĩ nhiên, còn một điều kiện phải có, đó là biết cách tôn trọng người già.
Phương Tử Lân lại tiếp tục mạch suy nghĩ, đợi đến khi con trai kết hôn, lại sanh cho ông thêm con đàn cháu đống, thì ông đã có thể chính thức nghỉ hưu, an hưởng tuổi già, làm những chuyện như ẵm cháu, uống trà, trồng hoa rồi.
Đến giữa trưa, với sự hợp tác của hai mẹ con nhà họ Phương, bữa cơm đã được dọn đúng giờ.
Trác Nhã càng nhìn cô con dâu tương lai lại càng thích, nên cứ gắp thức ăn cho cô luôn, đến độ Phương Tuyết Di còn phải ganh tỵ, lại bĩu môi nói như đùa:
"Có con dâu rồi lại quên mất đứa con gái này."
Nghe mình được gọi là con dâu, trong lòng Bạch Lăng Kỳ vừa mừng lại vừa mắc cỡ, mừng là vì cô đã được nhà họ Phương chấp nhận, mắc cỡ là vì cô và Phương Hạo Vân vẫn chưa là vợ chồng, cả hai đều đang học hành, chuyện hôn nhân vẫn còn xa vời lắm...
Trác Nhã liếc nhìn con gái, giận dỗi gắp cho cô vài miếng thịt vịt, trách:
"Tự con không có tay à, người ta là lần đầu đến nhà mình chơi, nên mẹ mới phải chăm sóc nhiều hơn chút chứ."
Phương Tuyết Di nhìn Bạch Lăng Kỳ với cái nhìn nhiều ẩn ý, cười nói:
"Ha ha, xem ra mẹ rất hài lòng với Kỳ rồi. Kỳ à, em chắc chắn là em dâu của chị rồi..."
Bạch Lăng Kỳ là một cô gái rất hiểu chuyện, vừa bước vào nhà đã gọi Phương Tuyết Di một tiếng chị, hai tiếng chị rồi. Gọi đến nỗi Phương Tuyết Di vui mừng trong lòng, nên đã tự giác nói vài lời tốt đẹp giùm cô.
Nghe những lời Phương Tuyết Di nói, trong lòng Bạch Lăng Kỳ cảm thấy ngọt ngào, mặt lại thẹn thùng, nên tay chân cứ lúng túng, cô cứ cúi đầu không dám nói gì, chỉ biết chúi mũi vào chén cơm.
Một bữa cơm trưa, từ lúc 11 giờ hơn kéo dài đến tận 3 giờ. Cuối cùng đã kết thúc một cách tốt đẹp. Đợi đến khi đã dọn dẹp xong, Trác Nhã cũng đã khéo léo hỏi thăm gia cảnh của nhà họ Bạch.
Ông bà thông gia quả thật có hơi bần hàn, nhưng từ trên người Bạch Lăng Kỳ có thể thấy, tuy gia đình họ sống đạm bạc, nhưng vẫn không đến nỗi nào. Ít ra thì Bạch Lăng Kỳ cũng được dạy dỗ rất tốt. Không những hiểu chuyện, mà còn rất ngoan, vừa nhìn đã biết ngay đó là một cô gái rất biết yêu thương con người. Hơn nữa, Trác Nhã cũng thầm chú ý đến thân hình Bạch Lăng Kỳ, chiếc mông to như thế, sau này chắc chắn sẽ sinh được con trai.
Thời gian còn lại, Phương Tuyết Di dẫn cô em dâu về phòng mình thì thầm to nhỏ chuyện gì đó, nói xong, còn nhét cho cô vài chiếc áo loại xịn.
Bạch Lăng Kỳ vốn dĩ kiên quyết từ chối không nhận, nhưng Phương Tuyết Di nói, đồ đạc trong nhà, đem cho em dâu thì có gì mà không phải chứ, nếu em không nhận, vậy em là người ngoài à.
Bạch Lăng Kỳ nghĩ, người ta đã xem trọng mình như vậy, mà mình cứ kiên quyết từ chối, quả thật có chút khó coi. Nên đành miễn cưỡng nhận lấy quà của Phương Tuyết Di.
Trước lúc về, Phương Tuyết Di lại thì thầm vào tai của Bạch Lăng Kỳ:
"Hạo Vân nó rất đào hoa, em phải giữ kỹ đó... nó đã ra ngoài thuê nhà ở chung với một cô gái, em có biết không?"
Cũng chẳng biết vì sao, mà Phương Tuyết Di lại không thích em trai mình ở chung với hạng đàn bà như Tạ Mai Nhi và Trương Mỹ Kỳ.
Bạch Lăng Kỳ nghe xong, tay chân liền lúng túng, đợi đến khi tâm trạng đã bình tĩnh trở lại, cô mới chầm chậm nói:
"Em biết, Hạo Vân có ở chung với đồng nghiệp. Em đã đến chỗ đó rồi, chị Mai cũng không tệ, em tin vào Hạo Vân..."
Phương Tuyết Di lại buồn bực, chẳng lẽ những cô gái trẻ bây giờ lại dễ dàng tin đàn ông đến thế sao? Em có biết cái gì gọi là lâu ngày sinh tình không, cô nam quả nữ ở chung một nhà, chỉ có trời mới biết sẽ có chuyện gì.
Vốn định dặn dò thêm mấy câu nữa, Phương Tuyết Di đột nhiên nghĩ lại, có người chị nào lại đi nói xấu sau lưng em mình nhỉ. Suy nghĩ một lúc, cô nói:
"Kỳ à, cả nhà chị đều đã chấm trúng em, hy vọng em sẽ tiếp tục cố gắng. Chị mong em sẽ được gả vào nhà này."
Bạch Lăng Kỳ thẹn thùng gật đầu, không nói thêm gì.
Chịu trận cho đến hơn 5 giờ chiều, cuối cùng nghi thức con dâu gặp mặt mẹ chồng cũng đã kết thúc. Sau khi rời khỏi nhà họ Phương, Bạch Lăng Kỳ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đừng thấy cô ở lại nhà họ Phương đến sáu, bảy tiếng đồng hồ, khoảng thời gian này đối với Bạch Lăng Kỳ mà nói, là khoảng thời gian kéo dài vô tận. Nàng dâu xấu lần đầu gặp mẹ chồng, tâm trạng đúng là căng thẳng đến độ khó mà hình dung hết được.
"Hạo Vân, cuối cùng em đã có thể thở phào nhẹ nhõm...!"
Sau khi bước ra khỏi cổng lớn của khu Cẩm Giang, tâm trạng của Bạch Lăng Kỳ mới thật sự ổn định. Cô ôm lấy cánh tay Hạo Vân, ngã vào lòng hắn, trông cứ như một chú chim nhỏ cứ quấn quýt lấy người vậy.