Chương : 54
À phải rồi, dì Bạch, dì còn chưa nói cho con biết hôm đó đột nhiên con bộc phát dục vọng, rốt cuộc là vì lý do gì? Có phải liên quan đến phương thuốc của dì không?"
Phương Hạo Vân chợt nhớ ra mục đích chính của hắn khi đến đây gặp dì Bạch, liền lên tiếng hỏi.
"Ngồi đi, đợi lát nữa gì nói với con..."
Dì Bạch cười mím chi bí hiểm, đưa mắt tỏ ý bảo Phương Hạo Vân ngồi xuống ghế sofa.
Dì Bạch lắc lư thân hình tuyệt mỹ,, bưng ra hai tách trà thơm phức, ngồi xuống ngay đối diện Phương Hạo Vân, bắt chéo chân thon dài, tươi cười hớn hở nói:
"Hạo Vân, công nhận khí sắc của con tốt nhiều rồi, xem ra nghiên cứu của dì đã đi đúng hướng, phương thuốc dì bào chế cũng rất có công hiệu, nó đúng là có tác dụng chuyển hóa tinh khí tàn bạo của con thành dục vọng."
"Dì Bạch, thế sao dì không nói với con trước, lần này hại chết con rồi nè."
Phương Hạo Vân có vẻ oán trách:
"Chị Mỹ Kỳ là một cô gái tốt, con cảm thấy có lỗi với chị ấy."
"Con nghĩ vậy là sai rồi."
Dì Bạch mỉm cười giải thích:
"Hạo Vân, con không cần cảm thấy ray rứt trong lòng, Trương Mỹ Kỳ mà con nói dì đã âm thầm điều tra rồi. Cô ta lập gia đình đã 10 năm, vì ông chống Tưởng Đại Phát mất khả năng đàn ông nên đến bây giờ vẫn còn gìn giữ tấm thân trong trắng, chưa từng được hưởng thụ cảm giác sung sướng của người vợ, đó là quyền lợi chính đáng của mọi phụ nữ mà. Trước đây Trương Mỹ Kỳ luôn sống trong đau khổ, nhưng bây giờ thì khác, chí ít cô ta đã tận hưởng được những gì một phụ nữ bình thường xứng đáng được hưởng, tuy lần này con cưỡng bức khiến cô ta có cảm giác xấu hổ tủi nhục, nhưng quả thật con đã mang đến niềm vui chăn gối cho cô ta, điều này không thể chối cãi."
"Nhưng mà dì Bạch... chị Mỹ Kỳ, bao nhiêu năm qua giữ thân như ngọc..."
Phương Hạo Vân từ khi biết được Trương Mỹ Kỳ còn trinh tiết, cảm giác tội lỗi trong lòng không ngừng lớn thêm. Hắn có thể hiểu rõ trinh tiết chiếm vị trí quan trọng cỡ nào trong suy nghĩ của Trương Mỹ Kỳ, hắn cảm thông tâm trạng bị người khác mắng chửi là dâm phụ của cô, vì cô biết bản thân mình trong sạch nên mới dám ngẩng cao đầu đối mặt với biết bao lời cay độc. Nhưng từ nay về sau, thật không thể tưởng tượng...
Mấy ngày này xét thái độ của Trương Mỹ Kỳ, đủ thấy cô hận hắn thấu xương.
Phương Hạo Vân luôn cho rằng Trương Mỹ Kỳ là người bị hại, nên khó tránh cảm giác tội lỗi dằn vặt nội tâm.
Nếu hôm đó đổi lại là Hàn Tuyết Nhi bị hắn cưỡng bức, hắn tuyệt đối không hối hận, vì Hàn Tuyết Nhi có giao ước với hắn, lần đầu tiên của cô vốn thuộc về hắn nên hắn có lây đi chỉ là thực hiện thỏa thuận không có gì sai trái.
"Hạo Vân, con không hiểu tâm lí phụ nữ..."
Dì Bạch mỉm cười lên tiếng, đôi mắt đen láy mở to nhìn vào Phương Hạo Vân, nghiêm túc nói:
"Trương Mỹ Kỳ không đi báo cảnh sát, ngoài việc bảo vệ danh dự và tình đồng nghiệp ra, còn có nguyên nhân xuất phát từ bản thân cô ta. Con cưỡng bức làm cô ta xấu hổ về mặt tinh thần, nhưng mang đến cảm giác sung sướng về xác thịt, hơn nữa trước giờ Trương Mỹ Kỳ không hề ghét bỏ con, nếu lần đầu tiên giữa con và cô ta không phải là cưỡng bức mà là tình một đêm, dì tin chắc về mặt tinh thần Trương Mỹ Kỳ cũng sẽ đạt được vui sướng..."
Phương Hạo Vân ngắt lời hỏi:
"Cơ thể của chị Mỹ Kỳ cảm nhận được sung sướng à?"
Bị cưỡng bức mà còn đạt được cảm giác thỏa mãn sung sướng, Phương Hạo Vân tỏ ý nghi ngờ phân tích của dì Bạch.
Dì Bạch thay đổi tư thế ngồi, ưỡn thẳng lưng lộ rõ từng đường cong mỹ miều hơn. Cô suy nghĩ một lát, từ tốn nói:
"Hạo Vân, dì biết con đang nghĩ gì, con luôn cho rằng phụ nữ chú trọng tình yêu đúng không?"
Phương Hạo Vân khẽ gật đầu xác nhận:
"Dạ, đàn ông chú trọng tình dục, phụ nữ coi trọng tình yêu, con cảm thấy con này rất có lý."
"Con sai rồi!"
Dì Bạch nhăn mày phản bác:
"Bản tính trời sinh của nam nữ vốn chẳng có gì khác biệt, phụ nữ cũng không thể nào thuần khiết lí trí hơn đàn ông về mặt nhu cầu tình dục. Về bản chất, phụ nữ và đàn ông là như nhau, dục vọng của phụ nữ có lúc cũng mãnh liệt như đàn ông, điều đáng tiếc là xã hội này do đàn ông thống trị, dục vọng của phụ nữ bị các chuẩn mực đạo đức truyền thông triệt tiêu, bị tách rời khỏi như cầu thiết thực và gán cho nó dính chặt với tình yêu... Nhưng bây giờ khác rồi, xã hội hiện đại hội đủ điều kiện cho phụ nữ giải phóng, ngày càng có nhiều phụ nữ ý thức được quyền lợi của họ, đối với phụ nữ mà nói, tình yêu hay tình dục đều như nhau cả, chỉ cần mang đến cảm giác thỏa mãn cho họ là được."
"Trương Mỹ Kỳ là một phụ nữ có học thức, cô ta đương nhiêu hiểu đạo lý này, chỉ là cô ta thiếu dũng khí thừa nhận mà thôi... Tuy con đặt cô ta vào thế bị động khi chiếm đoạt trinh tiết, nhưng làm vậy xem như con đã mở toang cánh cổng đang khóa chặt trong nội tâm của Trương Mỹ Kỳ rồi đấy."
"Tất nhiên, phụ nữ nào gặp phải chuyện này tâm lí cũng sẽ dao động, nên Trương Mỹ Kỳ hận con là lẽ thường tình."
Dì Bạch chậm rãi nói:
"Nếu có thể hóa cơn hận trong lòng cô ta thành tình yêu thì tốt, xem bản lĩnh của con vậy..."
Phương Hạo Vân ngớ ngẩn hỏi:
"Ý của dì là bảo con giành lấy trái tim của Mỹ Kỳ?"
"Tùy con muốn nghĩ sao cũng được, nhưng dì thấy con và Trương Mỹ Kỳ ở chung với nhau không có gì là không được, cô ta có thể giúp con giải tỏa dục vọng, cô ta cũng được thỏa mãn, hai bên cùng có lợi mà."
Dì Bạch thản nhiên nói.
"Hạo Vân, có những lúc dì cảm thấy con không thích hợp với xã hội này, con quá lương thiện với người khác."
Dì Bạch suy tư nói tiếp:
"Hồi đó nếu không phải cơ thể con tồn tại khả năng hồi phục vết thương nhanh chóng, nếu không phải Thiên Phạt chọn con là chủ nhân của nó, dì tuyệt đối không đồng ý để con gia nhập tổ chức sát thủ. Sát thủ phải máu lạnh mất hết nhân tính, nhưng con ngược lại, con có một trái tim lương thiện. Con còn nhớ không? Trong khoảng 3 năm phục vụ trong tổ chức, nhiệm vụ bảo vệ của con nhiều hơn nhiệm vụ giết người, hơn nữa con nhận nhiệm vụ giết người cũng phải chọn lựa, nếu kẻ phải chết không là kẻ đáng chết, con tuyệt đối không ra tay... Con là ngoại lệ trong tổ chức đấy, có thể sống đến hôm nay đã là kì tích rồi... Dì đã từng huấn luyện mấy trăm tên sát thủ, chỉ có con là người đặc biệt nhất..."
"Tất nhiên, lòng hướng thiện của con không phải hoàn toàn vô dụng."
Dì Bạch mỉm cười trấn an:
"Chính vì con lương thiện nên mới điều khiển được thanh Thiên Phạt, mới có thể được dì xem là bạn tốt. Trước khi con xuất hiện, dì không có bạn bè nào cả, trong tổ chức bao gồm cả long đầu, dì chưa từng xem ai là bạn. Sát thủ vô tình vô nghĩa, dì cũng không biết đến lúc nào họ đâm lén một nhát sau lưng dì nên dì buộc phải đề phòng cả họ, nhưng con thì khác, con là người lương thiện, dì biết có thể xem con như tri kỉ được."
"Bây giờ rời khỏi tổ chức rồi, thế giới bao la trước mắt không thuần khiến và an toàn giống như con tưởng tượng. Trong cái xã hội đen tối đầy tham vọng này, sở hữu lòng lương thiện chưa chắc là một việc tốt."
Dì Bạch thẳng thắn bày tỏ:
"Hạo Vân, có những chuyện con không cần câu nệ khía cạnh đạo đức quá, cứ làm những việc con muốn làm, kẻ mạnh là kẻ chiến thắng, đặt bản thân lên trên hết. Muốn giải trừ tác dụng phụ của Thiên Phạt con phải giải tỏa dục vọng chứ không phải chống cự lại nó. Yên tâm đi Hạo Vân, xảy ra chuyện gì to tát cũng có dì đứng sau lưng giải quyết hộ con."
Phương Hạo Vân ngồi yên lặng lắng nghe từng lời chân thành của dì Bạch, trong lòng dao động.
Hồi lâu sau, hắn mở miệng nói:
"Dì Bạch, con ghi nhớ cả những lời của dì rồi, con nghĩ mình biết nên làm thế nào."
"Ha ha!"
Dì Bạch cười vẻ an tâm:
"Nói nhiều như thế, nếu đả thông tư tưởng của con được gì cũng yên tâm rồi."
Phương Hạo Vân ngẩng đầu lên, trố mắt nhìn trưng trưng vào dì Bạch, thần trí dao động, ánh mắt lướt vào vùng ngực cao vút của gì Bạch.
"Nhìn gì thế?"
Dì Bạch nhận ra ánh mắt của Phương Hạo Vân, mỉm cười quyến rũ, khẽ nhăn mày giả đò trách mắng:
"Không được nhìn lung tung..."
Khóe miệng Phương Hạo Vân lóe lên một nụ cười khả ố, tiếp tục chiêm ngưỡng vẻ đẹp của dì Bạch, ánh mắt di chuyển từ ngực sang vùng bụng phẳng lì, lướt xuống chiếc eo thon và bờ mông đầy đặn của dì...
Phương Hạo Vân bỗng nhận ra nút thắt tâm lí của hắn sau khi dược dì Bạch tháo gỡ, dục vọng lại không ngừng dâng lên, tức thời hắn không biết nên làm thế nào?
Hắn rất muốn sờ mó dì Bạch một chút, nhưng lại nghĩ không biết dì Bạch có đồng ý không? Nhỡ làm dì nổi giận thì sao? Hắn không muốn dì Bạch ghét hắn.
Phương Hạo Vân là một cô nhi, nếu không tính người thân ở nhà họ Phương hiện tại thì dì Bạch là người thân thiết nhất với hắn trên đời, hắn không muốn chọc giận dì, mất đi người dì xinh đẹp này hắn sẽ chết mất.
Dì Bạch nhìn thấu diễn biến tâm lí của Phương Hạo Vân, ngấm ngầm cười mỉa, thằng ranh này xem ra cũng là một gã háo sắc nhỉ?
"Hạo Vân, đợi lát nữa dì sẽ đi nấu cơm, nói đi, con muốn ăn gì nào?"
Để thoát khỏi không khí ngột ngạt, dì Bạch lên tiếng phá vỡ sự im lặng đáng sợ.
"Ăn đậu hũ." Phương Hạo Vân buột miệng thốt lên.
Dì Bạch nghe xong vừa tức cười vừa tức giận, bước lại gần giơ tay cốc đầu hắn một cái, vờ trách mắng:
"Con đó, ngay cả đậu hũ của dì cũng dám ăn à?"
Phương Hạo Vân bừng tỉnh thoát khỏi cơn mê, vội đứng bật dậy lắc đầu nguầy nguậy, mỉm cười phân bua:
"Con thích ăn đậu hũ bình thường, là đậu hũ chua cay đó..."
"Thằng ranh con phản ứng mau lẹ nhỉ."
Dì Bạch chọc ghẹo hắn, xong nói tiếp:
"Ờ, để dì làm món đó cho ăn, còn muốn ăn gì nữa? Nói hết ra để dì làm luôn một thể, cho con ăn một bữa thỏa thích."
Phương Hạo Vân nghe dì Bạch trưng cầu ý kiến của hắn mới nấu cơm, cảm giác dì giống như một cô vợ nhỏ chiều chuộng chồng vậy, trong lòng dục vọng nổi lên, hắn chợt đưa tay vòng qua ôm lấy eo của dì Bạch.
Toàn thân dì Bạch khẽ run lên, nhưng chỉ trong tích tắc thần sắc của dì đã trở lại bình thường, dì ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Phương Hạo Vân, mỉm cười an ủi, cũng đưa tay vong qua eo hắn.
"Dì Bạch, dì không giận con chứ?"
Phương Hạo Vân ôm chặt dì bạch, hắn sợ buông tay ra là dì Bạch sẽ biến mất trước mặt hắn.
Phương Hạo Vân nhiêm túc bày tỏ:
"Dì là người thân duy nhất của con trên thế gian này, con rất sợ có một ngày dì sẽ rời xa con."
"Thằng ngốc, dì mãi mãi ở bên con mà, dì sẽ không bỏ rơi con đâu."
Dì Bạch âu sầu nói:
"Dì chỉ sợ sau này con chê dì già nua xấu xí, không muốn ở chung với dì thôi à."
"Không"
Phương Hạo Vân thề thốt:
"Trong mắt của Hạo Vân, dì Bạch mãi mãi đẹp như tiên nữ giáng trần vậy, dì Bạch là cô gái đẹp nhất thế gian."
Nhìn bộ dạng chân thành của Phương Hạo Vân, dì Bạch mỉm cười mãn nguyện, thả tay khỏi eo hắn, nói:
"Con nói thế là dì yên tâm rồi. Thôi, dì đi làm cơm đây, con xem tivi trước đi nhé."
Dõi theo bóng lưng của dì Bạch, Phương Hạo Vân cố gắng đè nén dục vọng trong lòng xuống. Một điều đương nhiên hắn hiểu rõ, con đường chinh phục dì Bạch còn lắm gian nan khổ ải.
.........
Mùa thu ở thành phố Hoa Hải đã bắt đầu chớm lạnh, buổi chiều Phương Hạo Vân không phải lên lớp, vốn định ngủ một giấc cho đã, nhưng lại nhận được cuộc gọi của Bạch Lăng Kỳ, nói chiều nay cô cũng không có tiết học, mời Phương Hạo Vân đến nhà cô làm khách, hơn nữa còn nhấn mạnh rằng đây là ý của ba mẹ cô.
Phương Hạo Vân do dự giây lát liền đồng ý yêu cầu của Bạch Lăng Kỳ, còn nói với cô trong điện thoại một tiếng nữa sẽ lái xe qua chở cô.
Phương Hạo Vân dự đoán chắc hai vị phụ huynh muốn tận mắt xem thử con rể tương lai của họ. Mấy hôm trước sau khi nói chuyện thẳng thắn với dì Bạch xong, hắn quyết định vứt bỏ gánh nặng tâm lí, mở rộng vòng tay đón nhận tình yêu.
Bạch Lăng Kỳ là một cô gái tốt, thuần khiết, dễ thương, xinh xắn, hơn nữa gia cảnh đơn giản, dù xét từ góc độ nào cô đều là lựa chọn thích hợp nhất làm bạn gái của hắn.
Vì muốn để lại ấn tượng tốt cho hai vị phụ huynh, Phương Hạo Vân mất công chạy về nhà thay một bộ comple lịch sự, chỉnh sửa đầu tóc cho gọn gàng, hơn nữa còn chọn một chiếc xe hơi hạng vừa trong nhà xe gia đình.
Đúng một tiếng sau, Phương Hạo Vân dừng xe ngay trước cổng trường, mở cửa bước xuống, đứng đó lặng im chờ đợi Bạch Lăng Kỳ.
Ánh nắng vàng vọt hắt lên khuôn mặt hắn, càng tô điểm thêm khí chất nam nhi của Phương Hạo Vân. Đang vào giữa trưa, đúng thời điểm tan học, người xe qua lại trước cổng trường rất đông, có sinh viên ra ngoài ăn cơm, có sinh viên quay về nhà thuê bên ngoài... chen chúc hỗn tạp cả lên. Đồng thời đủ loại xe hơi xuất hiện không ngớt, chiếc xe của Phương Hạo Vân không sang trọng nên cũng chả gây chú ý.
Nhìn một số nữ sinh viên bận váy ngắn cũn cỡn lắc lư thân hình quyến rũ bước lên những chiếc xe hơi sang trọng đang chờ sẵn, Phương Hạo Vân lắc đầu tiếc nuối, dân trí thức hẳn hoi sao lại hóa ra thế này? Chẳng nhẽ sức mạnh của đồng tiền to lớn đến vậy ư?
Nghĩ đến đây, luồng suy nghĩ của hắn lại quay về quá khứ, nhớ đến cô bé thắt bím ngày xưa...
Bạch Lăng Kỳ sửa soạn kĩ lưỡng trong kí túc xã, cô khác với đám nữ sinh ham tiền, cô ăn mặc rất đơn giản nhưng vẫn thể hiện rõ nét dễ thương.
Cô đi ra cổng trường, loáng cái đã tìm ra vị trí của Phương Hạo Vân. Đây có lẽ chính là hai trái tim yêu nhau kết nối liền nhau chăng?
Bước đến gần hơn, Bạch Lăng Kỳ thấy Phương Hạo Vân ăn mặc chỉnh tề, hiển nhiên bạn trai cô rất coi trọng buổi ra mắt này, trong lòng cô cảm thấy ngọt ngào, hai má ửng hồng.
Phương Hạo Vân mỉm cười đáp lại, nhanh chóng bước tới năm lấy tay cô, mở cửa xe cho bạn gái bước lên theo đúng phép ga lăng của một quý ông.
Một số bạn học đi ngang ném cho hai người những ánh mắt khinh bỉ, họ hiểu lầm Phương Hạo Vân là công tử nhà giầu thích dụ dỗ nữ sinh, còn Bạch Lăng Kỳ là loại con gái vì tiền bán rẻ danh dự.