Chương : 31
"Còn gì nữa không ?" Chẳng biết tại sao Phương Tuyết Di lại muốn làm cho ra lẽ.
Phương Hạo Vân đau cả đầu, bà chị này cũng thật là, xảy ra chuyện như vậy vốn đã đủ xấu hổ rồi, sao còn hỏi tới hỏi lui nữa.
"Không có, không có thật mà…" Phương Hạo Vân lắc đầu như điên, để chứng minh là mình trong sạch. Thực tế thì, đúng là hắn trong sạch thật, hắn không hề muốn soi mói bà chị, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi. Đương nhiên, điều này cũng có can hệ đến việc mắt hắn rất tốt.
Phương Hạo Vân đột nhiên nhớ đến một câu nói, ông trời đã cho ta một đôi mắt sáng ngời, ta lại cứ dùng nó để mà soi mói.
Phương Tuyết Di lại không tin những lời em trai nói, trừ phi là bị đui, mới không nhìn thấy được, nghĩ đến đây, màu hồng trên đôi má cô như lan ra khắp mặt, đến ngay cái cổ cũng đỏ cả lên.
"Cái thằng ranh xấu xa này, càng lúc càng hư, còn dám nhìn lén chị nữa, coi chừng chị méc ba mẹ nha ?" Phương Tuyết Di tức giận nói: "Từ giờ trở đi, em phải nghe lời chị, nếu không chị sẽ méc với ba mẹ, nói em vô lễ với chị."
Phương Hạo Vân hôm nay đúng là điên cả đầu, chuyện này là hắn bị động mà nhìn thấy, nói cho cùng vẫn là bà chị không cẩn thận.
Nhưng nói đi thì phải nói lại, trời sinh con gái đã không thích nói lý lẽ, hắn là đàn ông, tuy là em trai, có nhẫn nhịn một chút cũng chẳng sao.
Ngừng một hồi, Phương Tuyết Di lại nói: "Hôm nay đừng về chung cư Kim Hoa nữa, chờ chút nữa ba mẹ sẽ về, cả nhà chúng ta cùng ăn một bữa cơm nhé."
"Ờ…!" Phương Hạo Vân vốn định nói với ba về chuyện khám bệnh, nên đồng ý ngay.
"Đúng rồi, Hạo Vân này, hôm nào đó chị muốn lên xem nơi em ở. Em cứ sắp xếp đi nhé ?" Phương Tuyết Di đúng là nữ cường nhân trong giới kinh doanh, sau cái hoảng loạn lúc đầu xong, tâm trạng của cô đã dần dần bình tĩnh lại.
"Uhm, khi nào rảnh nói tiếp." Phương Hạo Vân đồng ý cho qua chuyện, nhưng trong lòng vốn không dự tính sẽ dẫn bà chị đến thăm nơi ở của mình. Ai bảo hắn thuê chung chứ, mà còn thuê chung với đồng nghiệp Tạ Mai Nhi nữa. Tính tình bà chị cũng rất khó chịu, nếu để bả biết hắn và Tạ Tuyết Mai thuê chung một nhà, chỉ có trời mới biết sẽ có những hiểu lầm gì.
……
Khi trời sắp sập tối, Trác Nhã và Phương Tử Lân cuối cùng đã về, Phương Tuyết Di cũng đã gọi điện đặt một bàn đầy thức ăn ở nhà hàng gần đó.
Trong bữa ăn, Phương Hạo Vân lại nói đến việc khám bệnh lần nữa: "Ba à, người bạn mà lần trước con nói với ba, dì ấy đã đồng ý khám bệnh cho ba rồi, vài hôm nữa dì ấy sẽ đến."
Phương Tử Lân khẽ chau mày, như không được vui lắm, tuy lần trước đã hứa với con, nhưng mỗi khi nhắc đến bệnh của mình, tâm trạng của ông cũng không được vui lắm.
Trác Nhã vội nói giúp vài lời cho Phương Hạo Vân: "Tử Lân à, con hiếu thảo như vậy, mình còn không mau đồng ý đi …" Nói xong, liền nhìn Phương Tử Lân, ánh mắt như ra hiệu.
Phương Tử Lân nghe xong, trên mặt nở ra một nụ cười miễn cưỡng, nhìn Phương Hạo Vân nhẹ nhàng nói: "Thôi được, cứ theo lời con vậy, nhưng chỉ lần này thôi nhé."
"Ba, cứ yên tâm đi, dì ấy rất đáng tin, thuật Kỳ Hoàng của dì ấy trên đời này cũng ít người biết, con dám khẳng định, dì ấy nhất định có thể trị được bệnh của ba." Phương Hạo Vân rất tự tin nói.
Phương Tuyết Di vì có tật giật mình, nên chỉ cúi đầu ăn cơm, không nói câu nào. Cũng chẳng hiểu tại vì sao, lúc này trong đầu cô chỉ luôn hiện ra cảnh mình bị rơi chiếc khăn tắm xuống, chỉ nghĩ đến chuyện em trai mình đã nhìn thấy hết, mặt cô đã đỏ bừng cả lên.
Trong suốt buổi cơm tối, cô chẳng dám nhìn thẳng vào Phương Hạo Vân.
Ngược lại, dường như Phương Hạo Vân đã quên mất chuyện xấu hổ này, dáng vẻ rất ung dung, còn nhiều lần gấp thức ăn cho bà chị nữa.
……
Trác Nhã là người tinh ý, bà thấy thái độ của hai chị em họ lúc ăn cơm có vẻ kỳ lạ, nên sau bữa cơm tối, bà đã gọi con gái vào phòng, hỏi: "Tuyết Di à, con và Hạo Vân lại có xích mích gì à ?"
Nghe câu hỏi này của mẹ, Phương Tuyết Di liền đỏ mặt, vội vàng nói: "Đâu có, chúng con vẫn tốt, không có xích mích gì cả. Mẹ à, hôm nay con mệt rồi, muốn nghỉ ngơi sớm một chút, có chuyện gì ngày mai nói tiếp nhé." Nói xong, cũng chẳng đợi Trác Nhã đồng ý, cô đã đi về phòng mình.
Trác Nhã thấy con gái đỏ mặt, tâm trạng lại có vẻ hoang mang, trong lòng lại càng thêm nghi ngờ, nhưng vì con gái đã về phòng, nên bà cũng không tiện hỏi thêm.
……
Ngày hôm sau thức dậy, Phương Hạo Vân liền vội vàng rời khỏi, đến ngay cả bữa sáng cũng không ăn, thế là lại bị Trác Nhã giữ lại, bảo hắn ăn xong bữa sáng rồi hẵng đi.
Bất đắc dĩ, Phương Hạo Vân chỉ đành ở lại ăn cho xong bữa sáng. Bước vào phòng ăn, Phương Hạo Vân chỉ thấy có mình bà chị ở đó, vội vàng đi đến bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Hôm qua em không phải cố ý nhìn đâu…"
Nói xong, trên mặt hắn cũng tự đỏ lên.
Phương Tuyết Di vốn vẫn còn tức trong lòng, nhưng nhìn đứa em đang đỏ mặt, trong lòng lại thấy vui vui, thằng nhóc này cũng hay xấu hổ quá chứ, cô lại nhỏ giọng đáp lại: "Nhóc con, hôm qua xảy ra chuyện gì, chị đã quên hết rồi."
Phương Hạo Vân lại ngớ người ra, sau đó liền tự nhiên lại. Thật ra lúc hắn còn trong tổ chức, tâm tính của Phương Hạo Vân cũng không tệ đến vậy. Chỉ là từ khi đổi mặt sống lại, sống một cuộc sống bình yên, hắn mới phát hiện ra tâm tính và sự bình tĩnh của hắn đã không được như trước.
Phương Tuyết Di chỉ là người chị trên danh nghĩa mà thôi, nhưng sau khi liên tiếp để lộ hàng, khiến tâm lý của hắn bắt đầu xuất hiện cảm giác tội lỗi. Nên nhân lúc nãy chưa có ai, hắn đã chủ động xin lỗi.
"He he, …!" nghe bà chị nói xong, tâm trạng hắn cũng nhẹ đi nhiều, cầm một chiếc bánh bao lên, hắn đã cắn ngay một miếng, nhưng lại không nghĩ đến chuyện hắn ăn quá nhanh, sẽ dễ bị sặc.
Phương Tuyết Di liếc nhìn hắn, nói: "Có ai giành với em đâu, cứ ăn từ từ, làm như gấp đi đầu thai vậy…"
"Tuyết Di, sao ăn nói vậy chứ ? Không được nói những câu xui xẻo này…" Chính vào lúc này, Trác Nhã đã đi vào, tiện tay đưa cho Phương Hạo Vân một cốc sữa vẫn còn ấm.
Phương Tuyết Di làm mặt quỷ với mẹ, phản đối nói: "Mẹ à, mẹ chỉ biết quan tâm đến con trai, đừng quên con gái mới là con ruột của mẹ nhé."
Biểu hiện của Phương Tuyết Di ở nhà khác hẳn với lúc ở công ty. Khi ở công ty, cô cũng như Trác Nhã, đều là nữ cường nhân, là nữ siêu nhân. Làm việc luôn có đầu có đuôi, không bỏ sót một chi tiết nhỏ, rất thành thục và lão luyện. Nhưng khi ở nhà, cô lại rất nhõng nhẽo, nhất là bây giờ, từ khi cô và Phương Hạo Vân đã hòa thuận với nhau, cô lại càng giống một đứa con bé không lớn nổi, bình thường cứ thích đấu khẩu với em trai.
Vốn dĩ chỉ là một câu nói đùa, thế nhưng lại vừa khéo bị Phương Tử Lân nghe được, mặt ông liền tối sầm lại, bước đến, nói: "Không phải con ruột thì sao hả ?"
"Con ăn no rồi, con đi làm trước đây…" Phương Tuyết Di nhìn mẹ lè lưỡi, tay cầm hai chiếc bánh bao, vội vàng đi ra.
"Tử Lân, coi mình kìa, Tuyết Di còn chưa ăn xong bữa sáng, đã bị mình dọa đi mất rồi." Trác Nhã giận dỗi nói.
Phương Tử Lân hứ một tiếng, nói: "Đói là đáng đời, mình không nghe nó nói gì à. Hạo Vân, ăn xong rồi thì đem một ít bánh bao đến công ty cho chị con nhé."
Trác Nhã nghe xong, trong lòng bỗng vui vui, tên đàn ông này đúng là cứng đầu, ngoài cứng trong mềm, đừng thấy ông suốt ngày cứ dạy dỗ con gái, nhưng trong lòng ông vẫn rất quan tâm đến con gái.
Ăn xong bữa sáng, Trác Nhã dùng chiếc hộp giữ ấm để vào vài chiếc bánh bao, đưa cho Phương Hạo Vân, căn dặn: "Hôm nay ba mẹ sẽ đi ra ngoài bàn chuyện công việc, sẽ không về công ty, con tiện đường mang đến cho chị mấy cái bánh này. À đúng rồi Hạo Vân này, chị em con lại có xích mích gì à ?"
Phương Hạo Vân chợt giật mình, vội vàng lắc đầu: "Đâu có, đâu có xích mích gì đâu. Gần đây con và chị rất hòa thuận…" Nói xong câu này, hắn bèn mau chóng đi khỏi.
Trác Nhã thấy Phương Hạo Vân có vẻ khác lạ, lại càng khẳng định hơn giữa hai chị em họ chắc chắn có chuyện gì đó.
……
Trương Bưu hy vọng là sẽ biết được những chuyện xảy ra trong căn phòng nọ qua lời khai của Hàn Tuyết Nhi , nhưng Hàn Tuyết Nhi vốn không hợp tác, thậm chí cô còn ghét cảnh sát. Hai lần Hàn gia xảy ra chuyện, cảnh sát chẳng làm nên trò trống gì, dẫn đến việc Hàn Tuyết Nhi không tin tưởng và có ác cảm với cảnh sát. Mặc cho Trương Bưu có tra hỏi thế nào, cô cũng không hé nửa câu liên quan đến chuyện hôm đó. Theo như lời cô nói, hôm đó cô đã bị bọn cướp đánh ngất từ trước, nên những chuyện xảy ra trong căn phòng đó, cô không hề biết gì cả.
Đối với những lời khai của Hàn Tuyết Nhi, Trương Bưu không hề tin, dựa vào ánh mắt hoảng loạn của Hàn Tuyết Nhi hắn biết cô đang khai man, rõ ràng cô biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng do Hàn Tuyết Nhi là người bị hại, cho dù không ai nói, hắn cũng không thể đưa Hàn Tuyết Nhi về cục cảnh sát để mà lấy khẩu cung.
Bất đắc dĩ, Trương Bưu đành bỏ cuộc, tìm cách khác vậy.
Trần Thanh Thanh được tin em họ đã thoát hiểm, vội vã đến bệnh viện, sau khi qua khâu kiểm tra, Trương Bưu cũng cho cô vào viện thăm nuôi.
Thấy sắc mặc xanh xao và đôi mắt đầy sợ sệt của cô em họ, Trần Thanh Thanh liền nghĩ đến cái tên Phương Hạo Vân đáng chết, không cứu người thì thôi, còn dám cúp điện thoại của cô ngang xương thế, thật giận điên người.
"Tuyết Nhi, em không sao thì chị đã yên tâm rồi. Đúng rồi, chị nghe nói bọn cướp đều đã chết hết, là ai làm vậy ?" Trần Thanh Thanh qua cách nào đó đã biết được một số nội tình.
Hàn Tuyết Nhi có ý che dấu, nên lắc đầu, nói: "Em không biết, lúc mới vào căn phòng đó, em đã bị bọn cướp đánh ngất đi. Em cũng vừa mới tỉnh lại thôi. À, chị ơi, không phải cảnh sát đã giấu hết mọi tin tức rồi sao ? Sao chị lại biết được vậy ?"
"Ha ha, chị nghe ngóng được từ chỗ một người bạn học, thôi được rồi, chuyện này em đừng quan tâm tới nữa. Sau khi em xảy ra chuyện, dượng đã gọi điện thoại cho chị, sau đó chị đã đi gặp Phương Hạo Vân. Ai ngờ cái tên đó lại chẳng thèm giúp lấy một tay. Chị định nhờ vào võ nghệ cao cường của hắn để cứu em ra. Ai dè hắn là một tên nhát gan, không có tính người… thật tức chết đi được, em không hiểu đâu…" Nhắc đến Phương Hạo Vân, cơn giận trong lòng Trần Thanh Thanh chẳng biết từ đâu mà đến, đến nỗi muốn cắn hắn, mới có thể hả được cơn giận trong lòng.
Hàn Tuyết Nhi nghe xong, cơ thể đột nhiên run rẩy, vội hỏi: "Chị à, chị nói chị đã từng đi kiếm Phương Hạo Vân, đúng không ?"
"Đúng vậy ?" Trần Thanh Thanh ngớ người ra, lại hỏi: "Là hắn à ?"
"Không phải…!" Hàn Tuyết Nhi lắc đầu phủ nhận: "Mấy tên cướp đó đến ngay cả cảnh sát cũng không đối phó nổi, chỉ với chút võ nghệ như hắn, chẳng làm được trò trống gì. Người ta không hứa giúp chị, cũng là hợp tình hợp lý thôi. À phải rồi, chị à, em thấy tên Phương Hạo Vân này không được đứng đắn, sau này chị đừng qua lại với hắn nữa."
"Tuyết Nhi, xem ra ấn tượng của em đối với cái tên này không được tốt lắm." Trần Thanh Thanh cười: "Nhưng chị cũng đã suy nghĩ kỹ rồi, dù sao đi nữa, chị cũng phải lôi được hắn vào hội võ thuật của chúng ta. Giờ đội trưởng không ở đây, chị lo là Kimura và Kameda của hội Không Thủ Đạo sẽ không chịu bỏ cuộc dễ dàng vậy đâu. Nếu không có hắn, chúng ta có thể sẽ không duy trì tiếp được."
"Chị à, chị nghe em đi, tránh xa tên Phương Hạo Vân ra, đừng có dính líu đến hắn nữa… em cứ cảm thấy, hắn không phải là người tốt." Lời cảnh cáo của Phương Hạo Vân vẫn còn vang vọng trong trí óc của Hàn Tuyết Nhi, cô lo lắng chị họ sẽ phải trả giá giống như mình, đều bị ác ma trói buộc.
Nhưng nói qua cũng phải nói lại, hắn đã xả thân cứu mình, rõ ràng cũng chỉ vì lời cầu xin của chị họ, thế nhưng hắn lại không nhận, cứ phải viện cái lý do phát ói đó. Thật chẳng hiểu hắn đang nghĩ gì, một chuyện tốt như thế, xuất phát từ miệng hắn lại khác hoàn toàn.
"Tuyết Nhi, hình như em có thành kiến rất sâu với tên Phương Hạo Vân này ?" Trần Thanh Thanh hỏi với vẻ nghi ngờ.
"Đúng vậy, chị à, chị có biết rõ thân thế của tên Phương Hạo Vân này không ?" Hàn Tuyết Nhi như đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, hỏi.
"Uhm, chị biết." Trần Thanh Thanh nói với vẻ đắc ý: "Hắn là kẻ mà chị phải tóm cho bằng được, nên chị đã nhờ hội học sinh kiếm những tài liệu có liên quan đến hắn. Tên đó vốn là người thừa kế tương lai của tập đoàn Thịnh Hâm, là một tên lắm tiền. Dạo trước đã từng bị tai nạn xe cộ, cũng may mạng lớn, nên đã không bị tổn hại gì…"
Hàn Tuyết Nhi nghe xong, lại hít một hơi, đột nhiên nhớ lại, không loại trừ là hắn đã giết hại tên Phương Hạo Vân thật, sau đó lại đổi mặt để mạo danh.
"Nhưng tại sao hắn lại phải làm vậy chứ ? Hắn có mục đích gì ?" Trong đầu Hàn Tuyết Nhi liền xuất hiện nhiều câu hỏi không thể giải thích được.
Ngừng một lúc, Hàn Tuyết Nhi lại hỏi: "Thế chị có biết võ nghệ của hắn từ đâu mà có không ?"
"Hắn có viết trong phần tự giới thiệu mà, hình như là vì lúc nhỏ cơ thể yếu ớt, nên có theo một võ sư học qua một số quyền cước tay chân, luyện từ đó đến giờ." Trần Thanh Thanh giải thích.
"Tuyết Nhi, sao rồi ? Có phải em nhớ ra chuyện gì không ?" Trần Thanh Thanh cảm thấy câu hỏi của cô em họ, như có ý sâu xa hơn, nên vội truy hỏi.
"Không có gì…!" Hàn Tuyết Nhi cố gắng ổn định lại cảm xúc của mình, nhẹ nhàng khuyên bảo: "Không có gì, chị à, chị nghe em đi, tránh xa hắn ra, càng xa càng tốt."
"Tuyết Nhi, rốt cuộc hôm nay em sao vậy ? Sao chị phải tránh xa hắn, hắn đâu phải ác ma ăn thịt người đâu… hơn nữa, khó khăn lắm mới tìm được một cao thủ võ lâm, chị làm sao có thể bỏ qua được chứ." Trần Thanh Thanh nghiêm túc nói: "Cho dù có khó khăn thế nào, chị cũng sẽ nghĩ cách để hắn đồng ý gia nhập hội võ thuật của chúng ta."
"Không được…!" Hàn Tuyết Nhi nói nghiêm túc: "Chị phải tránh xa hắn ra."
Trần Thanh Thanh trố mắt nhìn cô em họ, trong ký ức của cô, hình như em họ chưa từng tranh chấp với cô chuyện gì. Hôm nay chắc là lần đầu tiên đây.