Chương : 22
Kimura tức tối vì thua cuộc, nhưng võ nghệ không bằng người ta, hơn nữa bao nhiêu cặp mắt đang nhìn vào, lúc này gã chỉ biết nuốt cơn giận vào bụng.
"Hy vọng Kimura phó hội trưởng tôn trọng thỏa thuận giữa chúng ta." Trần Thanh Thanh hí hửng nhắc nhở.
"Tôi không phục…" Nghĩ tới nhiệm vụ của hội trưởng KamedaTakeshi giao phó, Kimura quyết định nuốt lời, gã cảm thấy có lẽ mình chưa chắc đánh không lại Phương Hạo Vân, vừa rồi bị thua lí do quan trọng nhất là vì khinh địch thôi, gã muốn đấu lại một lần nữa.
"Cái gì? Cậu muốn tráo trở hả?" Thẩm Văn Long đương nhiên không đồng ý, nổi giận đùng đùng bước tới hét to.
"Yên tâm, hội karate chúng tôi chưa đến mức tráo trở nuốt lời thế đâu."
Chính vào lúc này, trong đám đông bước ra một người đàn ông cao to, nhìn có vẻ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, hắn bước đi oai vệ đến trước mặt Phương Hạo Vân chắp tay chào, bình thản nói: "Vị bạn học này, võ nghệ của cậu khá lắm, cuộc so tài hôm nay chúng tôi đã thua."
Phương Hạo Vân hơi ngạc nhiên, người này có chút vốn liếng võ thuật đây, hơn nữa hắn chắc chắn tay của người này từng nhuốm máu, thậm chí hắn có thể ngửi được mùi máu tanh trên thân của gã.
"Khách sáo rồi!" Phương Hạo Vân khinh khỉnh buông một câu đáp trả.
Gã đàn ông mỉm cười khẽ gật đầu với Phương Hạo Vân xong, quay qua nói với Trần Thanh Thanh: "Yên tâm, chúng tôi sẽ tuân theo giao ước."
"Kameda hội trưởng, có câu nói này của anh là tôi yên tâm rồi."
Người này chính là KamedaTakeshi, hội trưởng hội karate, hắn không chỉ là hội trưởng hội karate mà còn là giáo viên thể dục của trường đại học Hoa Hải, nên trước mặt hắn Trần Thanh Thanh ít nhiều tỏ vẻ tôn trọng.
Liền sau đó Kameda quay lưng đi chầm chậm về phía Kimura.
Chỉ nghe tiếng "Bốp!" vang lên, Kameda đã tát một cái vào mặt Kimura, tức giận trách mắng: "Thằng khốn này, người học võ chúng ta phải giữ chữ tín, cậu rõ ràng đã thua, sao còn dám tráo trở không phục hả?"
Kimura xoa xoa khuôn mặt bị tát đau điếng, cúi đầu nghe lời trách mắng của hội trưởng.
"Vị bạn học này, tôi rất khâm phục võ công Trung Quốc của cậu, nếu cậu không chê, tôi muốn tìm dịp nào đó tỉ thí với cậu một chút." Sau khi trách mắng xong Kimura, Kameda quay mặt lại lễ độ nói với Phương Hạo Vân, đôi mắt bắn ra tia nhìn sắc lẻm.
Thế là hạ chiến thư với mình sao?
Phương Hạo Vân do dự một hồi, đưa tay lên vẫy Trần Thanh Thanh đến gần.
Đợi khi Trần Thanh Thanh bước qua, Phương Hạo Vân vội nhỏ tiếng dò hỏi: "Học tỷ, võ nghệ của tên này thuộc hạng nào ở trường đại học Hoa Hải vậy? Nếu tôi đánh bại hắn, có phải sẽ nổi tiếng lắm không?"
Trần Thanh Thanh tuy không hiểu tại sao Phương Hạo Vân lại hỏi vậy, nhưng cô cũng trả lời thật lòng câu hỏi này: "Võ nghệ của KamedaTakeshi phải nói là thuộc hàng đầu trong các hội đoàn võ thuật của nhà trường, theo dự báo ngoại trừ Tần hội trưởng của hội võ thuật chúng ta ra, không ai là đối thủ của hắn."
"Nghe có vẻ lợi hại quá nhỉ?" Phương Hạo Vân hỏi dồn: "Nếu tôi đánh bại được hắn, có phải là sau này sẽ rất nổi tiếng trong trường không?"
"Theo lí thì đúng là vậy, nếu cậu có niềm tin là cậu đánh bại được hắn." Trần Thanh Thanh tỏ vẻ nghi ngờ.
Phương Hạo Vân mỉm cười không hỏi tiếp nữa, hắn quay qua nói với KamedaTakeshi: "Xin lỗi, tôi không có thời gian tỉ thí với anh."
Câu này nói ra, Trần Thanh Thanh lập tức thở phào nhẹ nhõm, tuy tên háo sắc này từng nhìn vào mông của cô, nhưng dù sao hắn cũng có công lấy lại danh dự giùm hội võ thuật, cô không hy vọng hắn bị KamedaTakeshi đánh cho bầm dập tơi tả. Đừng nghe tên Kameda này luôn miệng nói là tỉ thí, thật ra con người này nham hiểm, mặt người dạ thú, ra tay độc ác lắm thay, nghe nói năm ngoái cũng vào lúc nhập học, một phó hội trưởng của hội Judo bị hắn đánh cho đến nỗi vào viện nằm hết cả tháng mới trị khỏi.
"Các hạ, Kameda thành tâm thành ý xin cậu chỉ giáo vào chiêu, mong cậu đừng từ chối!" Lúc này gã Kameda đã tức tối lắm rồi, gã nghĩ đây là một sự sỉ nhục, trong giới võ thuật của khắp trường đại học Hoa Hải này chưa ai dám không nể mặt khước từ lời mời của gã.
Nhìn thấy Kameda bám riết lấy mình lôi thôi mời mọc tỉ thí, Phương Hạo Vân chỉ xua tay, nói: "Tuy anh thật lòng muốn tỉ thí đi nữa nhưng tôi quả thực không có thời gian. Thôi, tôi bận lắm, thứ lỗi không tiếp chuyện với anh nữa."
Kameda xuất hiện đã khiến đám sinh viên hiếu kì bu lại xem càng lúc càng đông, Phương Hạo Vân không muốn để lộ thân phận, dù thế nào hắn cũng không thể nhận lời thách đấu.
Mặt khác hắn cảm thấy chả hứng thú gì về việc tỉ thí võ nghệ, nếu như là 3 năm trước lúc hắn mới gia nhập tổ chức sát thủ, hoặc có lẽ đã miễn cưỡng nhận lời thách đấu của Kameda, nhưng bây giờ đã khác xưa, trong thời gian 3 năm hắn đã học được thứ võ công thật sự dùng để giết người, lúc này hắn đang sống giản dị, nhỡ lỡ tay đánh chết người ta thì phiền phức lắm, dùng thời gian rảnh rỗi lên vipvandan đọc truyện còn hơn.
Thấy Phương Hạo Vân sải bước bỏ đi, Kameda hậm hực vô cùng, trước mặt bao nhiêu sinh viên nhìn vào, bảo hắn làm sao che đi cơn xấu hổ được.
Nhưng người ta muốn bỏ đi thì cứ bỏ đi, đó là quyền tự do cá nhân mà, hiện giờ là xã hội hiện đại có pháp luật, Kameda đâu thể dùng vũ lực xông lên tấn công người ta từ sau lưng, gã chỉ biết đứng đó tức giận trông theo bóng lưng của Phương Hạo Vân.
Hiển nhiên Phương Hạo Vân từ chối lời mời tỉ thí đã vô tình đắc tội với gã, hơn cả việc đánh thắng 2 tên hội viên karate lúc nãy.
Chỉ có Phương Hạo Vân vẫn ra vẻ thản nhiên không thèm để ý, trong mắt hắn gã hội trưởng Kameda này cũng thuộc loại chả đáng quan tâm.
Thẩm Văn Long thấy Phương Hạo Vân bước đi, động tác ung dung thư thái ra dáng một đại hiệp, lúc này hắn đã phục Phương Hạo Vân sát đất, hôm nay người ta chuốc hận bọn karate giùm hắn khiến hắn hả hê lắm, hội võ thuật cũng vì thế mà bảo toàn được danh dự.
"Sao cậu để người ta bỏ đi, mau đuổi theo, hắn hiện giờ vẫn chưa phải là hội viên của chúng ta, mau đuổi theo mời hắn gia nhập hội võ thuật, mau lên!"
Trong khi Thẩm Văn Long đang khâm phục dõi theo bóng lưng Phương Hạo Vân, đột nhiên bắp thịt ngay lưng hắn cảm thấy đau nhói, Thẩm Văn Long quay đầu lại nhìn, thấy Trần Thanh Thanh đang nhìn trừng trừng vào mình, bất mãn nói: "Cậu là khúc gỗ à? Sao không biết giữ người ta lại…"
"Cái gì?"
Thẩm Văn Long bừng tỉnh, vội hỏi: "Hắn chưa phải là hội viên của chúng ta à? Sao chị không nói sớm… Để em đuổi theo hắn."
Thẩm Văn Long vội vội vàng vàng tách ra khỏi đám đông, ù té chạy đuổi theo Phương Hạo Vân. Trần Thanh Thanh không mấy yên tâm vào khả năng thuyết phục của tên người gỗ này, suy nghĩ một hồi, cô cũng lắc lư cặp mông quyến rũ chạy đuổi theo.
Kameda và Kimura cùng đám hội viên karate đứng đó tức điên người, người nào người nấy hậm hực nghiến răng ken kéc.
"Phương Hạo Vân, mày chờ đó!" Kameda dường như lộ rõ bản mặt thật của gã, rít một câu lạnh lùng qua khẽ răng, ném cho Kimura một tia nhìn tức tối, sải bước bỏ đi.
……
"Bạn gì ơi, huynh đệ… hảo huynh đệ, đợi tớ với nào…" Thẩm Văn Long vừa chạy vừa gọi với theo, cách xưng hô với Phương Hạo Vân cũng liên tiếp thay đổi nhanh chóng như nâng cấp tên lửa đạn đạo.
Phương Hạo Vân nghe tiếng Thẩm Văn Long gọi thân thiết sau lưng, dừng bước quay đầu lại chán ngán hỏi: "Phó hội trưởng, anh muốn làm gì? Đừng nói với tôi là anh muốn mời tôi gia nhập hội võ thuật của các anh nhé!"
"Huynh đệ, hảo huynh đệ, cậu quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh đấy…"
Thẩm Văn Long tươi cười hớn hở bước tới, phấn khích nói: "Cậu giỏi thật đấy, tớ đúng là có ý này. Thế nào, gia nhập hội võ thuật của tớ nhé? Cậu yên tâm, chỉ cần cậu chịu gia nhập, bọn tớ miễn phí sinh hoạt cho cậu hết, hơn nữa… hơn nữa nếu cậu gia nhập, cậu lập tức được làm phó hội trưởng ngay. Đương nhiên, nếu cậu muốn làm hội trưởng cũng không thành vấn đề, dù sao Tần hội trưởng bây giờ đã đi tu nghiệp rồi, có ý định rút lui khỏi hội, chúng ta thỏa thuận nhé, cho cậu làm hội trưởng lãnh đạo bọn tớ luôn…"
Vì muốn lôi kéo Phương Hạo Vân gia nhập, Thẩm Văn Long thậm chí không tiếc lời hứa hẹn lung tung.
Trên thực tế, với quyền hạn của Thẩm Văn Long, muốn cho Phương Hạo Vân làm chức phó hội trưởng cũng hơi khó, nói gì đến đưa người ta lên làm hội trưởng.
Đương nhiên, đối với Phương Hạo Vân mà nói, điều này không quan trọng, hắn đối với chức phó hội trưởng hay hội trưởng gì gì đó không hề hứng thú quan tâm chút nào hết.
Nhìn vào ánh mắt háo hức chờ đợi của Thẩm Văn Long, Phương Hạo Vân bắt đầu ớn lạnh trong lòng, tên này nhiệt tình quá, không phải là ý đồ gì với mình chứ?
Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân nổi hết da gà, lui lại một bước, vội lựa lời từ chối: "Vị học trưởng này, không giấu gì anh, tôi không hề có hứng thú với hội võ thuật của các anh, hơn nữa hiện nay tôi rất bận, hy vọng anh đừng bám theo tôi nữa."
"Huynh đệ, cậu đừng vội từ chối đã, cậu nghe tớ nói…"
Thẩm Văn long đột nhiên trở nên nghiêm túc nói: "Huynh đệ, tớ biết cậu là một cao thủ võ thuật thật sự, cao thủ chắc không thèm quan tâm gia nhập hội đoàn nhỏ nhoi của trường đại học thế này, nhưng tớ hy vọng cậu có thể nghe tớ nói ra suy nghĩ của tớ. Thật ra bọn tớ thành lập hội võ thuật ở trường đại học Hoa Hải này không vì mục đích kiếm tiền, mục đích của bọn tớ rất đơn giản, bọn tớ chỉ muốn cố gắng bằng sức của mình thúc đẩy sự nghiệp phát triển võ thuật Trung Quốc, hy vọng võ thuật Trung Quốc được quảng bá bắt đầu từ trường đại học…"
Thẩm Văn Long nghĩ cao thủ võ thuật chắc ít nhiều mang trong lòng niềm tự hào dân tộc, dùng lí lẽ này nghĩ chắc Phương Hạo Vân sẽ gật đầu đồng ý gia nhập.
Phương Hạo Vân nghe xong lại tỏ ra ngây ngô, thản nhiên đáp trả: "Học trưởng, những lời anh nói nghe có vẻ hợp lí lắm, nhưng… nhưng anh nói ra những đạo lí này thì liên quan gì đến tôi?"
Sợ Thẩm Văn Long còn chưa chịu hiểu, Phương Hạo Vân liền bồi thêm một câu: "Tôi chỉ muốn hoàn thành bốn năm đại học, sau đó tìm việc làm, tiếp theo là lấy vợ, sinh con, tiếp nữa nuôi nấng con cái khôn lớn… tiếp đến…"
"Dừng!"
Trần Thanh Thanh lúc này đã đuổi đến nơi hét lên ngăn Phương Hạo Vân tiếp tục kể lể, cô cảm thấy nếu không lên tiếng bảo hắn chấm dứt, tên háo sắc này chắc nói tiếp đến cháu chắt mười mấy đời của hắn cũng nên…
Thẩm Văn long thấy thần sắc của Phương Hạo Vân kiên quyết, hình như hắn không nói đùa, nhất thời hết cách thuyết phục, trong lòng nghĩ thầm không lí nào lại thế, rõ ràng là một cao thủ, sao không có chút phong thái nào của cao thủ, thậm chí còn không mang hoài bão lớn của một cao thủ nhỉ?
Trần Thanh Thanh chen lên phía trước Thẩm Văn Long, đi đến trước mặt Phương Hạo Vân, hỏi ngay một câu không cần nể nang: "Xin hỏi vị bạn học này, lí tưởng sống của cậu là gì vậy?"
Phương Hạo Vân mỉm cười, gãi đầu gãi tai, trả lời thẳng thắn: "Kiếm tiền, lấy vợ, sinh con."
Trần Thanh Thanh cảm thấy bực bội, nhỏ tiếng nguyền rủa: "Cái thằng không có chút chí phấn đấu như mi, cho dù có kiếm được nhiều tiền, cũng không có phụ nữ nào chịu lấy mi."
"Phụ nữ khắp thiên hạ này chết sạch, tôi cũng không thèm lấy chị." Phương Hạo Vân khinh khỉnh trả lời theo.
Trần Thanh Thanh ngớ người, kinh ngạc nói: "Cậu có thể nghe rõ những lời tôi nói? Thẩm Văn Long, vừa nãy cậu có nghe chị nói gì không?"
Trần Thanh Thanh đương nhiên cảm thấy kì lạ, tiếng nói của cô vô cùng nhỏ, ngay cả bản thân cô cũng nghe không rõ, thế mà Phương Hạo Vân lại nghe rõ mồn một. Điều này chẳng phải đã chứng minh hắn là một cao thủ sao, một cao thủ thật sự. Trần Thanh Thanh bắt đầu cảm thấy tên háo sắc Phương Hạo Vân này không hề đơn giản.
Chỉ là lúc này Trần Thanh Thanh chưa liên tưởng đến Phương Hạo Vân háo sắc và sát thủ Phương Hạo Vân mà Hàn Tuyết Nhi kể cho cô nghe là một, trước tiên vì thân phận hai người khác nhau, tuổi tác tướng mạo cũng không giống, tiếp đến phong cách xử sự của hai người càng khác biệt, hơn nữa một sát thủ máu lạnh chuyên nghiệp vào học đại học để làm gì chứ?
"Hai vị, tôi bận lắm, mỗi phút mỗi giây…" Phương Hạo Vân vốn định nói mình mỗi phút mỗi giây có thể kiếm được mấy triệu bạc, nhưng nghĩ kĩ lại, hình như mình hiện giờ hãy còn là một sinh viên.
"Tóm lại là tôi rất bận, xin phép cáo từ." Phương Hạo Vân cảm thấy ánh mắt của Trần Thanh Thanh hơi lạ lạ, hình như cô ta đang nghi ngờ điều gì đó.
Tốt nhất là nên tránh xa con Nữ bạo long này, nếu không thì rắc rối to.
"Huynh đệ, hảo huynh đệ của tớ ơi, cậu đừng đi vội, chỉ cần cậu chịu đồng ý gia nhập hội võ thuật của chúng tớ, cậu cứ đưa ra điều kiện, tớ bằng lòng hết, cho dù cậu bắt tớ lấy thân mình ra đền ơn, tớ cũng không tiếc nhận lời cậu…" Thẩm Văn Long không cam tâm để vuột mất Phương Hạo Vân, vội chặn trước mặt hắn, tiếp tục huyên thuyên thuyết phục.
Phương Hạo Vân lại một lần nữa nổi cơn ớn lạnh, cảnh giác nhìn vào Thẩm Văn Long, sợ hắn không kềm chế được làm bậy thì nguy.
Thẩm Văn Long cuối cùng đã nhận ra suy nghĩ quái dị của Phương Hạo Vân, cười hi hí ngượng ngùng giải thích: "Huynh đệ, cậu hiểu lầm rồi, tớ là một thằng đàn ông chính hiệu đấy nhé."
"Học tỷ, việc lấy thân mình ra đền ơn nhờ cậy vào chị!" Thẩm Văn Long bây giờ đã thay đổi chiến thuật, hắn muốn đưa Trần Thanh Thanh ra, dùng mỹ nhân kế lôi kéo bằng được Phương Hạo Vân gia nhập hội võ thuật rồi tính tiếp.
"Cái cậu này, muốn chết hả?" Trần Thanh Thanh trừng mắt nhìn Thẩm Văn Long, hăm dọa hắn một câu rồi lại quay sang Phương Hạo Vân, từ tốn nói: "Nói đi, cậu muốn điều kiện gì mới chịu gia nhập hội võ thuật?"
Phương Hạo Vân bị 2 người bám theo nãy giờ, trong lòng bực bội lắm rồi, quyết định trêu chọc Trần Thanh Thanh một chút, coi như là dạy cho cô ta một bài học, ánh mắt bắt đầu nhìn chằm chằm vào mông của Trần Thanh Thanh, khóe miệng nở một nụ cười ẩn ý.
Trần Thanh Thanh định nổi sùng lên, nhưng nghĩ lại hình như mình đang cầu xin người ta gia nhập hội, trở mặt vào lúc này không hay lắm. Ừ cứ nhìn đi, nhìn cho đã đi… Nếu nhìn mông của ta xong mi chịu đồng ý thì cũng coi như xứng đáng.
"Cậu không phải muốn cưa cẩm tôi đó chứ?" Trần Thanh Thanh cuối cùng cũng không chịu được lên tiếng hỏi.
Khuôn mặt Phương Hạo Vân đỏ ửng, đúng là xứng với biệt danh Nữ bạo long, nói chuyện không e dè ý tứ gì cả.
Thấy Phương Hạo Vân đỏ mặt, Trần Thanh Thanh không nhịn được bật cười khanh khách, tên sinh viên mới này lạ thật, hắn dễ dàng giao đấu với gã Kimura, xem ra là một cao thủ, nhưng đứng trước mặt mình lại đỏ mặt.
"Tiểu đệ, tôi lớn hơn cậu đến mấy tuổi đó… Như vậy không tốt lắm đâu." Trần Thanh Thanh thản nhiên nói.
Thẩm Văn Long đứng kế bên sợ Phương Hạo Vân nổi giận, vội nói chen vào: "Không sao, không sao đâu mà, Hạo Vân huynh đệ, cậu nghe tớ nói, lấy con gái lớn hơn ba tuổi như bắt được vàng… Học tỷ lớn hơn cậu không chỉ ba tuổi, mà là bốn, năm tuổi, coi như cậu bắt được mấy cục vàng rồi… Hơn nữa, hơn nữa…"
Thẩm Văn Long lia mắt vào cặp mông đầy đặn của Trần Thanh Thanh, nháy mắt ẩn ý với Phương Hạo Vân nói: "Học tỷ còn là loại phụ nữ chuyên sinh con trai đó…"
"Thẩm Văn Long, cậu quá đáng lắm rồi!"
Nghe Thẩm Văn Long nói những lời khó nghe, Trần Thanh Thanh nổi giận sùng sục, đá một cú mạnh vào hắn, Thẩm Văn Long không hề đề phòng, bị đá bay ra xa.
"Hai người cứ tiếp tục nha, tôi xin phép đi trước!" Phương Hạo Vân thấy sự việc diễn tiến càng lúc càng tồi tệ, hắn quyết định không nói nhiều nữa, chạy nhanh rời khỏi đây là tốt nhất.
Trần Thanh Thanh gọi với theo: "Tôi sẽ còn đến tìm cậu, cậu ở phòng 314 đúng không? Sớm muộn gì tôi cũng sẽ đến tìm cậu…"