Chương : 39
Editor: Devil Ly
Beta: Quỳnh
“Đi.” Phong Giang một lúc sau mới nhả ra được một chữ, trước tiên rời đi khỏi linh tuyện viện.
Phong Giang vừa đi, những người khác trong viện đang xem kịch sợ liên lụy đến mình liền không dám ở lại lâu thêm nữa, lần lượt ra khỏi linh tuyển viện, bây giờ cả viện chỉ còn lại năm người họ
“Xì, nhát gan như vậy.” Viêm Ngự nhỏ giọng lải nhải một tiếng, nếu như Phong Giang mà nghe thấy như vậy sợ rằng sẽ tức chết mất.
Những người kia gọi hắn Phong thiếu, mà tại Học Viện Đế Quốc mang họ Phong hoành hành bá đạo cũng chỉ có một, Phong Giang, tam thiếu gia của Tam Phong gia trong ngũ đại gia tộc.
Phong Giang không phải con của chính thất, nhưng lại là con của một tiểu thiếp được gia chủ Phong gia cực kì sủng ải, tiểu thiếp kia vì khó sinh mà qua đời, vì thế gia chủ Phong gia liền đem tình yêu dành cho tiểu thiếp kia chuyển hết lên cho Phong Giang.
Từ nhỏ đến lớn, những thứ Phong Giang ăn dùng tuyệt đối đều là những thứ tốt nhất, thiếu gia của chính thất của Phong gia còn không có được hưởng sự đãi ngộ như Phong Giang.
Mà sự sủng ái đó của Phong gia gia chủ, dẫn đến việc Phong Giang không để ai vào trong mắt, tính tình ngông cuồng tự đại, tại Đế Kinh tuyệt đối là lộng hành bá đạo, tại Học Viên Đế Quốc cũng là một sự tồn tại mà một ngươi gia đình phổ thông cũng không dám đụng tới.
Gần đây Phong gia chủ còn không thèm để tâm đến sự phản đối của trưởng lão trong gia tộc, muốn lập Phong Giang làm thiếu chủ, vị trí thiếu chủ này là đại biểu cho việc tương lai Phong gia này chính là của Phong Guang, vì thế mà Phong Giang lại càng không để ai trong mắt, tuổi còn nhỏ mà việc giết người đối với hắn mà nói đều chỉ là chuyện thường như cơm bữa.
Phong Giang hôm nay vô duyên vô cớ chịu thiệt thòi, chắc chắn sẽ không bỏ qua, Thiên Lan cũng chỉ âm thầm mà bi ai cho Viêm Ngự và Mặc Quân Linh một chút, bị một tên ăn chơi trác táng như vậy quấy nhiễu, những ngày tháng sau này nhất định rất đặc sắc.
Vân Vũ Nhu cất bước hướng về căn phòng duy nhất trong viện mà đi tới, một tia quái dị trong mắt Thiên Lan lướt qua, Vân Vũ Nhu này có phải bị người khác đánh tráo rồi không?
Vân Ninh Tẩm cũng cảm thấy kì quái, nhưng nàng không có biểu lộ gì ra ngoài, chỉ đi theo Vân Vũ Nhu tiến vào phòng.
Động tĩnh trong viện lớn như vậy, bên trong phòng lại không có chút phản ứng gì, Thiên Lan sau khi tiến vào mới hiểu được là vì sao, bên trong căn phòng hoàn toàn không nghe thấy bất cứ tiếng động nào ở bên ngoài, hiệu quả cách âm vô cùng tốt.
Trong phòng tối tăm, bốn phía có không ít cửa, ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài chiếu vào bên trong, nhưng lại không thể nhìn rõ bên trong có những gì.
Khi Thiên Lan tiến vào đã không còn thấy bóng dáng Vân Vũ Nhu cùng Vân Ninh Tẩm đâu nữa, tầm mắt Thiên Lan chuyển quanh một vòng bốn phía, cuối cùng dừng lại trên người một người duy nhất trong căn phòng, phía sau Viêm Ngự cùng Mặc Quân Linh cũng đi theo vào trong.
Người kia ngồi trước một chiếc bàn gỗ ngay giữa căn phòng, nhìn không rõ diện mạo, chỉ có thể nhận ra đó là một người đàn ông, cảm nhận được có người tiến vào, hắn trực tiếp ném ra ba thẻ bài.
“ Vào đi.” Hắn chỉ vào một cái cửa bên tay phải, thanh âm đè xuống rất thấp.
Thiên Lan cầm thẻ bài trên bàn lên, bên trên chỉ khắc một chữ thất, tuy rằng có chút nghi ngờ, Thiên Lan cũng chỉ có thể đi vào cánh cửa mà người kia chỉ.
Bên trong cửa là một con đường dài, bốn phía sử dụng một loại đá thường gặp tạo nên, những thứ khảm trên tường giống như những hạt châu chiếu sáng trong thông đạo mà Thiên Lan cùng bọn người Hoa Đào đi qua, chỉ là nếu đem ra so sánh, những hạt châu ở đây rõ ràng nhỏ hơn nhiều, ánh sáng phát ra cũng rất nhạt.
Đi khoảng vài mét, Thiên Lan liền nhìn thấy trên vách của thông đạo xuất hiện một cánh cửa, trên của khắc số 1.
Thiên Lan lại nhìn thẻ bài trên tay, cái này là đối ứng với cửa?
Lại đi thêm một chút, đi qua mấy cánh cửa, từ một tới sáu, đợi tới bảy, nàng đã đi mất một thời gian rất lâu rồi, quay đầu nhìn lại, thông đạo dài đã hoàn toàn không nhìn thấy được đầu bên kia.
Thiên Lan đứng trước cửa một lúc mới đẩy cửa phòng ra, trong phòng và bên ngoài không giống nhau, trong phòng sáng sủa, khiến Thiên Lan có thể đem cảnh tượng cả căn phòng nhìn hết một lượt.
Ngoài một cái bàn ở giữa phòng, những chỗ khác đều rất trông trải.
Trên bàn đặt hai thứ đồ giống như quả cầu thủy tinh, bên cạnh có một cuốn sách nhỏ, Thiên Lan cầm lên tùy tiện xem qua một lượt, đại ý là hai quả cái thủy tinh này một cái dùng kiểm tra thiên phú, một cái dùng kiểm tra thực lực hiện tại.
Trên cuốn sách nhỏ viết rất tỉ mỉ, kiểm tra như thế nào, làm thế nào phân biệt.
Thiên phú phân làm bảy loại, xích- cam- hoàng- lục- thanh- lam -tử, quả cầu thủy tinh hiển thị ra màu sắc gì, thiên phú chính là cấp bậc đó, tử cấp là cao nhất, xích cấp là thấp nhất, người bình thường thiên phú đều là lục thanh hai loại cấp bậc, lam cấp trong vạn người sẽ có một người, mà tử cấp trăm nghìn năm trở lại đây đã không còn xuất hiện.
Sinh mệnh của người sống trên đại lục này rất dài, cho dù là không thể tu luyện cũng có thể sống tới hai ba trăm năm, người tu luyện sống đến trăm nghìn năm là hoàn toàn không phải vấn đề, vì thế trên đại lục lão gia hỏa có cấp bậc linh thanh đều là lão yêu quái hơn trăm tuổi.
Sống lâu như vậy tại sao nhân khẩu trên đại lục này lại không quá nhiều như vậy?
Bởi vì trên đại lục này mỗi ngày đều có người bởi vì thực lực quá yếu mà chết đi, mà những người còn sống lại vì gặp phải người có thực lực cường đại hơn mà chết đi, không sao đếm xuể, người chết so với người ra đời hằng ngày còn nhiều hơn rất nhiều, sao có thể nhân khẩu quá nhiều.
Quả cầu thủy tinh kiểm tra thực lực có thể trực tiếp hiển thị, linh sĩ thấp cấp hoặc linh sĩ trung cấp.
Thiên Lan đi một vòng quanh bàn, người của Học Viện Đế Quốc nghĩ cũng thật chu toàn, tại một căn phòng đơn độc như thế này, không có ai có thể biết được thực lực và thiên phú của người khác, bất quá bọn họ lại làm thế nào mà biết được chứ?
Một lúc sau Thiên Lan mới chầm chậm đưa tay phải của mình ra đặt lên quả cầu thủy tinh kiểm tra thiên phú, làm theo những gì trên sách nói, tập trung tinh thần, đem linh lực đẩy vào trong quả cầu thủy tinh.
Linh lực vừa vào trong quả cầu thủy tinh, quả cầu thủy tinh liền bắt đầu có sự biến đổi màu sắc, sắc đỏ như máu lấp đầy cả quả cầu thủy tinh, nhưng lại không thấy có chút ý tứ muốn thay đổi màu sắc, kì lạ ở chỗ cái màu đỏ kia đang không ngừng lập lòe, bộ dạng không ổn định.
Thiên Lan chớp chớp mắt, thiên phú của nàng mới có xích cấp? cấp thấp nhất?
Cái này…cái này…cũng quá đả kích người rồi đi!!
Thiên Lan không tin, di chuyển tay ra khỏi qua ra khỏi quả cầu thủy tinh, lần nữa phủ lên, nhưng vẫn là một kết quả như trước, sau khi lấp đầy màu đỏ liền bắt đầu không ngừng lập lòe, cả căn phòng đều là ánh sáng đỏ lúc sáng lúc tối.
“Cmn, lừa đảo gì vậy.” Thiên Lan thu tay về, không tin tưởng mà lật xem bàn tay nhỏ nhắn của mình, theo như xuyên không chỉ nam thông thường, nàng lẽ ra phải là tử cấp thiên phú trăm nghìn năm chưa từng xuất hiện trong truyền thuyết mới đúng, sao lại có thể là xích cấp, cấp bậc thấp nhất.
Nhìn sang quả cầu thủy tinh bên cạnh, Thiên Lan trực tiếp đặt tay lên, cái này còn tốt hơn một chút, giống với những gì nàng biết, linh giả trung cấp.
Thiên Lan từ trong phòng đi ra, biểu tình trên mặt rối rắm, nàng như thế nào cũng có chút không thể tiếp nhận được, chính mình là xích cấp thiên phú, thiên phú đại diện cho thành tựu sau này lớn mạnh bao nhiêu, nói cách khác chính là không có gì bất ngờ xảy ra, nàng mãi là linh giả…mãi là…
“Thiên Lan, sao ngươi lâu vậy?” nàng vừa bước ra khỏi thông đạo, một khuôn mặt tươi cười như hoa liền xuất hiện trước tầm nhìn của Thiên Lan, dọa nàng giật mình.
Nàng khôi phục tinh thần nhìn lại căn phòng, ngoài Vân Vũ Nhu, những người khác đều ở đây, trong lòng Thiên Lan thầm than, cái thiên phú này nàng thật sự không có cách nào tiếp nhận được!
“Ngươi cấp bậc huy chương” người ngồi trước bàn kia vẫn như cũ không hề ngẩng đầu lên mà ném ra một vật bằng đồng, hình dáng giống như một con phượng hoàng, nhưng lại có chút không giống, bên trên khắc linh sĩ trung cấp, đằng sau là tên của nàng.
Hắn không nói ra cấp bậc thiên phú của mình, Thiên Lan lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cái Thiên Phú này chính nàng cũng cảm thấy mất mặt.
Sau này Thiên Lan mới biết được, kiểm tra Thiên Phú trong học viện đều được lưu giữ lại, ngoài những người ở tầng cấp cao, người khác đều không nhìn thấy được, đương nhiên thiên phú tại các đại công hội, gia tộc đều có thể kiểm tra, nhưng thiên phú ngoại trừ vô cùng cao, nếu không ai lại đem ra nói khắp nơi chứ.
Đợi sau khi ra khỏi phòng, Viêm Ngự lập tức quấn lấy Thiên Lan, “ Thiên Lan, Thiên Lan, thiên phú của ngươi là cấp gì?”
Hành động vô tâm này của Viêm Ngự hiển nhiên chạm tới chỗ đau của Thiên Lan, nàng chỉ có thể ngượng nghịu mà cười cười, không có trả lời, nực cười, chuyện này phải nói thế nào chứ?
“Cái kia, các ngươi thì sao?” Thiên Lan nhanh chóng chuyển dời sự chú ý.
“Ta và Mặc Linh đều là lam cấp. Ninh Tẩm thì không biết.” Viêm Ngự vẻ mặt ngây thơ trực tiếp đem đẳng cấp thiên phú của hắn và Mặc Quân Linh nói ra.
Thiên Lan chú ý đến khóe miệng Mặc Quân Linh giật giật một cái, nhưng hắn cũng không ngăn lại, hoặc là muốn ngăn lại nhưng đã không kịp nữa rồi.
“Lam.” Vân Ninh Tẩm nhàn nhạt nói ra một chữ, chỉ một chữ liền đem Thiên Lan đả kích đến thương tích đầy mình, ba người này là biến thái sao? Lam cấp đó, không phải nói trong vạn người có được một người đã là khó sao? Vì sao bên cạnh nàng một lúc có đến hai? Không phải, ba?
Thiên Lan chỉ có thể âm thầm mà rơi lệ, nhưng Viêm Ngự lập tức lại đem đề tài quay trở lại,” Thiên Lan ngươi còn chưa nói ngươi đó?’’
Thiên Lan hận không thể một chưởng vỗ chết tên này, có cần ngươi gọi thân thiết vậy không, ai cho phép ngươi gọi thân mật như vậy, hỏi cái gì không tốt, lại cứ muốn hỏi cái này!
Cười khan hai tiếng, Thiên Lan yếu ớt nhìn Vân Ninh Tẩm, “ xích cấp.”
Vân Ninh Tẩm giống như sớm đã biết được, một chút cũng không kinh ngạc, thâm chí đến lông mày cũng không buồn nhíu, đối với nàng mà nói trước đây Thiên Lan không thể tu luyện, đến nay có thể tu luyện cho dù là xích cấp cũng không tồi, thiên phú rất quan trọng, nhưng cũng không thể hiện thực lực sẽ cùng thiên phú đối ứng.
Trong lịch sử có rất nhiều người thiên phú bình thường, cuối cùng lại trở thành linh thánh.
“...Thiên Lan ngươi đang nói đùa sao?” Viêm Ngự nuốt nuốt nước miếng, hắn nhìn thế nào cũng thấy Thiên Lan không giống như một người bình thường, sao có thể là xích cấp?
Thiên Lan vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu, nàng cũng muốn nói đùa, nhưng đây là sự thực, nàng chính là xích cấp, trừ phi có người nói với nàng quả cầu thủy tinh hỏng rồi.
“Thiên phú không thể hiện thực lực” Mặc Quân Linh lạnh nhạt nói qua môt câu, một đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng tới trên người Thiên Lan.
Thiên Lan chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, câu nói vừa rồi của hắn giống như ma âm luẩn quẩn bên tai nàng, đúng vậy, thiên phú không thể hiện thực lực, thật không ngờ Mặc Quân Linh này cũng biết an ủi người, tuy rằng ngữ khí giống như người khác nợ hắn mấy trăm vạn vậy, nhưng cũng không hề ảnh hưởng tới hảo cảm của Thiên Lan đối với hắn.
Trong cơ thể nàng không phải có cai Hoàng quyết gì đó sao? Nghe ngữ khí của Phạn Diệt thì cái thứ này rất lợi hại, nàng chỉ cần tu luyện tốt, sau đỏ cưa đổ Đế Lâm Uyển giải trừ hết phong ấn, nàng mới không tin nàng không thể thành đại đạo.
Trong đáy mắt Thiên Lan lập lòe kiên định, Mặc Quân Linh ngây ngốc đi một chút, hắn nói một lời kia chẳng qua là luận việc nào ra việc đó, không ngờ rằng thiếu nữ này dựa vào một câu nói đó mà kiên định tâm niệm, đổi thành người khác phần lớn đều là tự động từ bỏ, xích cấp thiên phú lại muốn nghịch tập, không những phải bỏ ra công sức gấp mấy lần người khác, vận khí càng phải tốt hơn so với người khác.
Không có cơ ngộ, đồng dạng là không làm nên trò trống gì, từ ánh mắt của nữ nhân này có thể thấy được vận khí của nàng rất tốt, nhưng thường có người quấy phá bên trong, xem ra con đường của nàng cực kì khó đi, nhưng mà nhưng chuyện này chẳng liên quan gì tới hắn, hắn không cần thiết phải nói rõ với nàng.
Beta: Quỳnh
“Đi.” Phong Giang một lúc sau mới nhả ra được một chữ, trước tiên rời đi khỏi linh tuyện viện.
Phong Giang vừa đi, những người khác trong viện đang xem kịch sợ liên lụy đến mình liền không dám ở lại lâu thêm nữa, lần lượt ra khỏi linh tuyển viện, bây giờ cả viện chỉ còn lại năm người họ
“Xì, nhát gan như vậy.” Viêm Ngự nhỏ giọng lải nhải một tiếng, nếu như Phong Giang mà nghe thấy như vậy sợ rằng sẽ tức chết mất.
Những người kia gọi hắn Phong thiếu, mà tại Học Viện Đế Quốc mang họ Phong hoành hành bá đạo cũng chỉ có một, Phong Giang, tam thiếu gia của Tam Phong gia trong ngũ đại gia tộc.
Phong Giang không phải con của chính thất, nhưng lại là con của một tiểu thiếp được gia chủ Phong gia cực kì sủng ải, tiểu thiếp kia vì khó sinh mà qua đời, vì thế gia chủ Phong gia liền đem tình yêu dành cho tiểu thiếp kia chuyển hết lên cho Phong Giang.
Từ nhỏ đến lớn, những thứ Phong Giang ăn dùng tuyệt đối đều là những thứ tốt nhất, thiếu gia của chính thất của Phong gia còn không có được hưởng sự đãi ngộ như Phong Giang.
Mà sự sủng ái đó của Phong gia gia chủ, dẫn đến việc Phong Giang không để ai vào trong mắt, tính tình ngông cuồng tự đại, tại Đế Kinh tuyệt đối là lộng hành bá đạo, tại Học Viên Đế Quốc cũng là một sự tồn tại mà một ngươi gia đình phổ thông cũng không dám đụng tới.
Gần đây Phong gia chủ còn không thèm để tâm đến sự phản đối của trưởng lão trong gia tộc, muốn lập Phong Giang làm thiếu chủ, vị trí thiếu chủ này là đại biểu cho việc tương lai Phong gia này chính là của Phong Guang, vì thế mà Phong Giang lại càng không để ai trong mắt, tuổi còn nhỏ mà việc giết người đối với hắn mà nói đều chỉ là chuyện thường như cơm bữa.
Phong Giang hôm nay vô duyên vô cớ chịu thiệt thòi, chắc chắn sẽ không bỏ qua, Thiên Lan cũng chỉ âm thầm mà bi ai cho Viêm Ngự và Mặc Quân Linh một chút, bị một tên ăn chơi trác táng như vậy quấy nhiễu, những ngày tháng sau này nhất định rất đặc sắc.
Vân Vũ Nhu cất bước hướng về căn phòng duy nhất trong viện mà đi tới, một tia quái dị trong mắt Thiên Lan lướt qua, Vân Vũ Nhu này có phải bị người khác đánh tráo rồi không?
Vân Ninh Tẩm cũng cảm thấy kì quái, nhưng nàng không có biểu lộ gì ra ngoài, chỉ đi theo Vân Vũ Nhu tiến vào phòng.
Động tĩnh trong viện lớn như vậy, bên trong phòng lại không có chút phản ứng gì, Thiên Lan sau khi tiến vào mới hiểu được là vì sao, bên trong căn phòng hoàn toàn không nghe thấy bất cứ tiếng động nào ở bên ngoài, hiệu quả cách âm vô cùng tốt.
Trong phòng tối tăm, bốn phía có không ít cửa, ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài chiếu vào bên trong, nhưng lại không thể nhìn rõ bên trong có những gì.
Khi Thiên Lan tiến vào đã không còn thấy bóng dáng Vân Vũ Nhu cùng Vân Ninh Tẩm đâu nữa, tầm mắt Thiên Lan chuyển quanh một vòng bốn phía, cuối cùng dừng lại trên người một người duy nhất trong căn phòng, phía sau Viêm Ngự cùng Mặc Quân Linh cũng đi theo vào trong.
Người kia ngồi trước một chiếc bàn gỗ ngay giữa căn phòng, nhìn không rõ diện mạo, chỉ có thể nhận ra đó là một người đàn ông, cảm nhận được có người tiến vào, hắn trực tiếp ném ra ba thẻ bài.
“ Vào đi.” Hắn chỉ vào một cái cửa bên tay phải, thanh âm đè xuống rất thấp.
Thiên Lan cầm thẻ bài trên bàn lên, bên trên chỉ khắc một chữ thất, tuy rằng có chút nghi ngờ, Thiên Lan cũng chỉ có thể đi vào cánh cửa mà người kia chỉ.
Bên trong cửa là một con đường dài, bốn phía sử dụng một loại đá thường gặp tạo nên, những thứ khảm trên tường giống như những hạt châu chiếu sáng trong thông đạo mà Thiên Lan cùng bọn người Hoa Đào đi qua, chỉ là nếu đem ra so sánh, những hạt châu ở đây rõ ràng nhỏ hơn nhiều, ánh sáng phát ra cũng rất nhạt.
Đi khoảng vài mét, Thiên Lan liền nhìn thấy trên vách của thông đạo xuất hiện một cánh cửa, trên của khắc số 1.
Thiên Lan lại nhìn thẻ bài trên tay, cái này là đối ứng với cửa?
Lại đi thêm một chút, đi qua mấy cánh cửa, từ một tới sáu, đợi tới bảy, nàng đã đi mất một thời gian rất lâu rồi, quay đầu nhìn lại, thông đạo dài đã hoàn toàn không nhìn thấy được đầu bên kia.
Thiên Lan đứng trước cửa một lúc mới đẩy cửa phòng ra, trong phòng và bên ngoài không giống nhau, trong phòng sáng sủa, khiến Thiên Lan có thể đem cảnh tượng cả căn phòng nhìn hết một lượt.
Ngoài một cái bàn ở giữa phòng, những chỗ khác đều rất trông trải.
Trên bàn đặt hai thứ đồ giống như quả cầu thủy tinh, bên cạnh có một cuốn sách nhỏ, Thiên Lan cầm lên tùy tiện xem qua một lượt, đại ý là hai quả cái thủy tinh này một cái dùng kiểm tra thiên phú, một cái dùng kiểm tra thực lực hiện tại.
Trên cuốn sách nhỏ viết rất tỉ mỉ, kiểm tra như thế nào, làm thế nào phân biệt.
Thiên phú phân làm bảy loại, xích- cam- hoàng- lục- thanh- lam -tử, quả cầu thủy tinh hiển thị ra màu sắc gì, thiên phú chính là cấp bậc đó, tử cấp là cao nhất, xích cấp là thấp nhất, người bình thường thiên phú đều là lục thanh hai loại cấp bậc, lam cấp trong vạn người sẽ có một người, mà tử cấp trăm nghìn năm trở lại đây đã không còn xuất hiện.
Sinh mệnh của người sống trên đại lục này rất dài, cho dù là không thể tu luyện cũng có thể sống tới hai ba trăm năm, người tu luyện sống đến trăm nghìn năm là hoàn toàn không phải vấn đề, vì thế trên đại lục lão gia hỏa có cấp bậc linh thanh đều là lão yêu quái hơn trăm tuổi.
Sống lâu như vậy tại sao nhân khẩu trên đại lục này lại không quá nhiều như vậy?
Bởi vì trên đại lục này mỗi ngày đều có người bởi vì thực lực quá yếu mà chết đi, mà những người còn sống lại vì gặp phải người có thực lực cường đại hơn mà chết đi, không sao đếm xuể, người chết so với người ra đời hằng ngày còn nhiều hơn rất nhiều, sao có thể nhân khẩu quá nhiều.
Quả cầu thủy tinh kiểm tra thực lực có thể trực tiếp hiển thị, linh sĩ thấp cấp hoặc linh sĩ trung cấp.
Thiên Lan đi một vòng quanh bàn, người của Học Viện Đế Quốc nghĩ cũng thật chu toàn, tại một căn phòng đơn độc như thế này, không có ai có thể biết được thực lực và thiên phú của người khác, bất quá bọn họ lại làm thế nào mà biết được chứ?
Một lúc sau Thiên Lan mới chầm chậm đưa tay phải của mình ra đặt lên quả cầu thủy tinh kiểm tra thiên phú, làm theo những gì trên sách nói, tập trung tinh thần, đem linh lực đẩy vào trong quả cầu thủy tinh.
Linh lực vừa vào trong quả cầu thủy tinh, quả cầu thủy tinh liền bắt đầu có sự biến đổi màu sắc, sắc đỏ như máu lấp đầy cả quả cầu thủy tinh, nhưng lại không thấy có chút ý tứ muốn thay đổi màu sắc, kì lạ ở chỗ cái màu đỏ kia đang không ngừng lập lòe, bộ dạng không ổn định.
Thiên Lan chớp chớp mắt, thiên phú của nàng mới có xích cấp? cấp thấp nhất?
Cái này…cái này…cũng quá đả kích người rồi đi!!
Thiên Lan không tin, di chuyển tay ra khỏi qua ra khỏi quả cầu thủy tinh, lần nữa phủ lên, nhưng vẫn là một kết quả như trước, sau khi lấp đầy màu đỏ liền bắt đầu không ngừng lập lòe, cả căn phòng đều là ánh sáng đỏ lúc sáng lúc tối.
“Cmn, lừa đảo gì vậy.” Thiên Lan thu tay về, không tin tưởng mà lật xem bàn tay nhỏ nhắn của mình, theo như xuyên không chỉ nam thông thường, nàng lẽ ra phải là tử cấp thiên phú trăm nghìn năm chưa từng xuất hiện trong truyền thuyết mới đúng, sao lại có thể là xích cấp, cấp bậc thấp nhất.
Nhìn sang quả cầu thủy tinh bên cạnh, Thiên Lan trực tiếp đặt tay lên, cái này còn tốt hơn một chút, giống với những gì nàng biết, linh giả trung cấp.
Thiên Lan từ trong phòng đi ra, biểu tình trên mặt rối rắm, nàng như thế nào cũng có chút không thể tiếp nhận được, chính mình là xích cấp thiên phú, thiên phú đại diện cho thành tựu sau này lớn mạnh bao nhiêu, nói cách khác chính là không có gì bất ngờ xảy ra, nàng mãi là linh giả…mãi là…
“Thiên Lan, sao ngươi lâu vậy?” nàng vừa bước ra khỏi thông đạo, một khuôn mặt tươi cười như hoa liền xuất hiện trước tầm nhìn của Thiên Lan, dọa nàng giật mình.
Nàng khôi phục tinh thần nhìn lại căn phòng, ngoài Vân Vũ Nhu, những người khác đều ở đây, trong lòng Thiên Lan thầm than, cái thiên phú này nàng thật sự không có cách nào tiếp nhận được!
“Ngươi cấp bậc huy chương” người ngồi trước bàn kia vẫn như cũ không hề ngẩng đầu lên mà ném ra một vật bằng đồng, hình dáng giống như một con phượng hoàng, nhưng lại có chút không giống, bên trên khắc linh sĩ trung cấp, đằng sau là tên của nàng.
Hắn không nói ra cấp bậc thiên phú của mình, Thiên Lan lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cái Thiên Phú này chính nàng cũng cảm thấy mất mặt.
Sau này Thiên Lan mới biết được, kiểm tra Thiên Phú trong học viện đều được lưu giữ lại, ngoài những người ở tầng cấp cao, người khác đều không nhìn thấy được, đương nhiên thiên phú tại các đại công hội, gia tộc đều có thể kiểm tra, nhưng thiên phú ngoại trừ vô cùng cao, nếu không ai lại đem ra nói khắp nơi chứ.
Đợi sau khi ra khỏi phòng, Viêm Ngự lập tức quấn lấy Thiên Lan, “ Thiên Lan, Thiên Lan, thiên phú của ngươi là cấp gì?”
Hành động vô tâm này của Viêm Ngự hiển nhiên chạm tới chỗ đau của Thiên Lan, nàng chỉ có thể ngượng nghịu mà cười cười, không có trả lời, nực cười, chuyện này phải nói thế nào chứ?
“Cái kia, các ngươi thì sao?” Thiên Lan nhanh chóng chuyển dời sự chú ý.
“Ta và Mặc Linh đều là lam cấp. Ninh Tẩm thì không biết.” Viêm Ngự vẻ mặt ngây thơ trực tiếp đem đẳng cấp thiên phú của hắn và Mặc Quân Linh nói ra.
Thiên Lan chú ý đến khóe miệng Mặc Quân Linh giật giật một cái, nhưng hắn cũng không ngăn lại, hoặc là muốn ngăn lại nhưng đã không kịp nữa rồi.
“Lam.” Vân Ninh Tẩm nhàn nhạt nói ra một chữ, chỉ một chữ liền đem Thiên Lan đả kích đến thương tích đầy mình, ba người này là biến thái sao? Lam cấp đó, không phải nói trong vạn người có được một người đã là khó sao? Vì sao bên cạnh nàng một lúc có đến hai? Không phải, ba?
Thiên Lan chỉ có thể âm thầm mà rơi lệ, nhưng Viêm Ngự lập tức lại đem đề tài quay trở lại,” Thiên Lan ngươi còn chưa nói ngươi đó?’’
Thiên Lan hận không thể một chưởng vỗ chết tên này, có cần ngươi gọi thân thiết vậy không, ai cho phép ngươi gọi thân mật như vậy, hỏi cái gì không tốt, lại cứ muốn hỏi cái này!
Cười khan hai tiếng, Thiên Lan yếu ớt nhìn Vân Ninh Tẩm, “ xích cấp.”
Vân Ninh Tẩm giống như sớm đã biết được, một chút cũng không kinh ngạc, thâm chí đến lông mày cũng không buồn nhíu, đối với nàng mà nói trước đây Thiên Lan không thể tu luyện, đến nay có thể tu luyện cho dù là xích cấp cũng không tồi, thiên phú rất quan trọng, nhưng cũng không thể hiện thực lực sẽ cùng thiên phú đối ứng.
Trong lịch sử có rất nhiều người thiên phú bình thường, cuối cùng lại trở thành linh thánh.
“...Thiên Lan ngươi đang nói đùa sao?” Viêm Ngự nuốt nuốt nước miếng, hắn nhìn thế nào cũng thấy Thiên Lan không giống như một người bình thường, sao có thể là xích cấp?
Thiên Lan vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu, nàng cũng muốn nói đùa, nhưng đây là sự thực, nàng chính là xích cấp, trừ phi có người nói với nàng quả cầu thủy tinh hỏng rồi.
“Thiên phú không thể hiện thực lực” Mặc Quân Linh lạnh nhạt nói qua môt câu, một đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng tới trên người Thiên Lan.
Thiên Lan chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, câu nói vừa rồi của hắn giống như ma âm luẩn quẩn bên tai nàng, đúng vậy, thiên phú không thể hiện thực lực, thật không ngờ Mặc Quân Linh này cũng biết an ủi người, tuy rằng ngữ khí giống như người khác nợ hắn mấy trăm vạn vậy, nhưng cũng không hề ảnh hưởng tới hảo cảm của Thiên Lan đối với hắn.
Trong cơ thể nàng không phải có cai Hoàng quyết gì đó sao? Nghe ngữ khí của Phạn Diệt thì cái thứ này rất lợi hại, nàng chỉ cần tu luyện tốt, sau đỏ cưa đổ Đế Lâm Uyển giải trừ hết phong ấn, nàng mới không tin nàng không thể thành đại đạo.
Trong đáy mắt Thiên Lan lập lòe kiên định, Mặc Quân Linh ngây ngốc đi một chút, hắn nói một lời kia chẳng qua là luận việc nào ra việc đó, không ngờ rằng thiếu nữ này dựa vào một câu nói đó mà kiên định tâm niệm, đổi thành người khác phần lớn đều là tự động từ bỏ, xích cấp thiên phú lại muốn nghịch tập, không những phải bỏ ra công sức gấp mấy lần người khác, vận khí càng phải tốt hơn so với người khác.
Không có cơ ngộ, đồng dạng là không làm nên trò trống gì, từ ánh mắt của nữ nhân này có thể thấy được vận khí của nàng rất tốt, nhưng thường có người quấy phá bên trong, xem ra con đường của nàng cực kì khó đi, nhưng mà nhưng chuyện này chẳng liên quan gì tới hắn, hắn không cần thiết phải nói rõ với nàng.