Chương : 27
Edit: Clover110
Thanh âm hung ác của Đế Lâm Uyên làm Lê Hoa lạnh cả người, mặc dù vậy, hắn vẫn lôi kéo Đế Lâm Uyên gắt gao, “Gia, vừa rồi người bị thương, chẳng những đi qua chẳng cứu được Thiên Lan tiểu thư, mà còn có thể bỏ mạng.”
Vừa nãy Đế Lâm Uyên đại chiến cùng Kỳ Lân một trận, lực lượng của thượng cổ thần thú không phải là loại hắn có thể dễ dàng đối phó, vất vả lắm mới thoát ra được thì lại nhìn thấy cảnh Thiên Lan bị Quy Nhai xách đi.
Hắn không biết Quy Nhai, người này có chủ ý gì, nhưng hắn vừa bị thương, nếu trực tiếp đối đầu với Quy Nhai thì chỉ có thể lưỡng bại câu thương, lúc này hắn mới chú ý tới Vân Huyền Khê, là học sinh duy nhất của Quy Nhai. Quy Nhai chắc chắn sẽ không mặc kệ, chỉ có như vậy mới có thể giành lại được Thiên Lan từ trong tay Quy Nhai.
“Nàng không thể chết được.” Thanh âm Đế Lâm Uyên hòa hoãn vài phần, nhưng ngữ khí càng thêm kiên định hơn.
Lê Hoa sửng sốt, ngay tại lúc đó, Đế Lâm Uyên liền tránh tay hắn, nhoáng một cái liền biến mất trước mặt của Lê Hoa. Lê Hoa bực mình trong lòng, chỉ có thể nhanh chóng đuổi theo.
Trên không trung vài đạo thân ảnh vụt qua, hướng thẳng phía dung nham cuồn cuộn kia.
Thiên Lan muốn há miệng hô hấp không khí, nhưng tất cả những gì nàng hít vào chỉ là hơi nóng cháy, càng làm cho miệng khô lưỡi khô. Càng tiến dần vào đỉnh núi, ý thức Thiên Lan càng mơ hồ, trong mơ hồ nàng nhìn thấy một sinh vật đầu đầy lửa đang bay trên không, một đôi mắt huyết hồng nhìn chằm chằm nàng, không phải… mà là nhìn phía sau nàng.
Nhưng nàng đã không còn sức để quay đầu lại nhìn phía sau có gì, hiện tại nàng chỉ muốn nước, nóng quá, thật là rất nóng!
Quy Nhai nhìn thiếu nữ trong tay mình, quay lại nhìn về phía Kỳ Lân đang đứng ở đối diện, dưới chân là dung nham nóng rực, Quy Nhai lẩm bẩm “Tiểu nha đầu, đừng trách lòng dạ ta tàn nhẫn.”
“Đế…”
Thanh âm Thiên Lan mỏng manh đến nỗi không thể nghe rõ, phía dưới không ngừng thổi lên từng cơn gió nóng rực, nàng cảm giác được bản thân mình sắp hòa tan, trước mắt là ngọn lửa đang không ngừng bao phủ cắn nuốt lấy nàng.
Thời điểm Đế Lâm Uyên đuổi tới, ngay lập tức nhìn thấy Thiên Lan đang bị bao phủ bên trong dung nham, con ngươi hắn co rụt lại.
Trong không gian lửa đỏ ngập trời này, Đế Lâm Uyên đứng yên trên không trung, bạch y như tuyết, con ngươi màu lam nhạt dần chuyển biến thành màu thâm lam, cho đến khi bao phủ toàn bộ mắt hắn, màu lam yêu dã như màu đá quý hiếm thấy, phát ra ánh sáng lộng lẫy.
Khí tức âm hàn không ngừng dâng lên xung quanh hắn, trong không gian nóng cháy này, Quy Nhai lại cảm nhận được một trận hàn ý đến tận xương.
“Gia, không thể!” Lê Hoa đè lại đầu vai Đế Lâm Uyên, mặt đầy lo lắng nói.
Nhưng lúc này Đế Lâm Uyên đâu còn nghe đến ai nói cái gì, vung ra tay Lê Hoa, nhìn thẳng phía Quy Nhai, ngưng tụ ra trường kiếm mang theo hàn ý sắc bén quét về phía cổ Quy Nhai.
Quy Nhai trong lòng kinh hãi, trên người Đế Lâm Uyên có khí thế khiến không người nào không sinh lòng sợ hãi, hắn nhanh chóng thoát khỏi công kích của Đế Lâm Uyên, rốt cuộc người nam nhân này mạnh đến cỡ nào?
Từ khi xuất hiện, Kỳ Lân đã bị Đế Lâm Uyên và Quy Nhai làm lơ, trong lòng vốn là đã rất giận, giờ lại thêm việc này càng là không thể nhẫn nhịn. Tất cả đều là do nam nhân kia đánh gãy nó, nhân loại đáng chết.
Mà bên cạnh lại có không ít người như hổ rình mồi, muốn tiến lên chế phục Kỳ Lân, lại bị khí thế tôn quý của Kỳ Lân kinh sợ, không dám có chút xíu động tác nào.
Kỳ Lân nhìn người ở bốn phía, lửa giận trong lòng càng dâng, một cái miệng rộng mở ra, vô số ngọn lửa bay về phía đám người xung quanh. Ngay lập tức, tiếng kêu rên vang vọng đến tận trời xanh, Kỳ Lân khinh thường đấu cùng những người đó, nhấc móng lên hướng thẳng về phía Đế Lâm Uyên.
Mà ở trong dung nham phía dưới, ngay lúc rơi vào trong dung nham, Thiên Lan liền thấy xiêm y của mình hóa thành tro tàn, nhưng kì lạ là thân thể nàng lại không tổn thương chút nào, da thịt trơn nõn trắng bóng bị dung nham bao vây lấy, tóc dài phiêu phù xung quanh.
Nhưng nàng vẫn cảm giác được toàn thân lửa đốt đến đau đớn, đau đớn càng gia tăng, ý thức của nàng cũng dần dần trầm xuống.
Nàng sẽ chết sao?
Ba tháng ngắn ngủi, trên đại lục này dấu vết tồn tại của nàng còn chưa có lưu lại. Ngoài Vân Huyền Khê nhớ rõ nàng, còn có ai nữa đâu? Có lẽ còn có Vân Ninh Thấm, cái thiếu nữ biểu tình luôn luôn một dạng (nguyên văn là: cái kia luôn là bộ mặt biểu tình thiếu nữ). Ngoài bọn họ ra, trên đại lục này sợ là không còn ai nhớ rõ Vân Thiên Lan này.
Nàng sao có thể chết như vậy được… Ý thức tan rã dần, lòng nàng lại không cam chịu, nhưng vẫn không mở mắt nổi.
Thân hình Thiên Lan lặng lặng phiêu phù trong dung nham, dung nham như là bị người khống chế, hình thành một trận pháp quỷ dị xung quanh nàng, mà nàng đang nổi tại trung ương trận pháp.
Trận pháp chậm rãi xoay tròn, từ trong trận pháp có hồng quang tản ra, quay xung quanh Thiên Lan vài vòng, từ thân hình trơn bóng của nàng dần đi vào bên trong thân thể. Da thịt nàng vốn là trắng nõn, lúc này lại hiện lên hồng quang quỷ dị, nhìn từ bên ngoài, hồng quang không ngừng len lỏi dưới da thịt nàng.
Cảnh tượng như vậy diễn ra trong chốc lát, hồng quang bắt đầu mãnh liệt hướng vào trong thân thể nàng, vào sâu khắp người nàng.
Thiên Lan đau đến nỗi tỉnh lại, trợn mắt nhìn màu đỏ trước mắt, nàng vẫn đang ở trong dung nham, nhưng ngoại trừ đau đớn đến khắc cốt này, nàng không còn cảm giác được nóng cháy như lúc trước.
Nàng không chết?
Thiên Lan cử dộng cánh tay, duỗi tay chậm rãi sờ gương mặt mình, nhéo một phát, đau quá, nàng thật sự không chết?
Còn chưa kịp vui mừng, đau đớn từng đợt từng đợt truyền đến, Thiên Lan chỉ có thể cắn răng thừa nhận từng đợt đau đớn này, thân hình nhỏ xinh cuộn tròn lại, tóc đen tán loạn, che đậy thân hình lõa lồ.
Khép lại đôi mắt tràn đầy tàn nhẫn, chỉ cần không chết, đau đớn như thế này thì tính cái gì!
Không biết trải qua bao lâu thời gian, đau đớn trên thân thể mới dần dần lui đi, Thiên Lan kiệt sức xụi lơ, nghỉ ngơi một hồi, đau đớn kia lại kéo đến.
Vài lần lặp lại như vậy, khuôn mặt Thiên Lan ngày càng tái nhợt, dấu ngón tay trên cánh tay ngày càng nhiều, hơn nữa đã chảy máu.
Đau đớn đến khắc cốt như vậy, Thiên Lan không biết bản thân mình làm sao mà chống lại được, tay chân nàng vô lực, nằm dang rộng hình chữ đại, bên dưới là trận pháp không ngừng xoay tròn.
“Tầng phong ấn thứ nhất được giải trừ, Hoàng Quyết tầng thứ nhất, Dục Hỏa Trùng Sinh, kỹ năng thiên phú: Thiên Hỏa”. Trong đầu Thiên Lan đột nhiên xuất hiện một dòng chữ to.
Thiên Lan đột ngột ngồi dậy, trợn trừng mắt, nhìn đến bốn chữ giải trừ phong ấn.
Bên trong cơ thể như bị rửa sạch, trở nên vô cùng uyển chuyển và nhẹ nhàng, Thanh U chi khí không ngừng đi vào sâu trong thân thể Thiên Lan, nàng có thể nhìn thấy Thanh U chi khí đang chuyển động vòng quanh huyết mạch của nàng, sau khi chuyển động mấy vòng chúng tập trung lại nơi ngập tràn sương khói trắng.
Đây là thể hiện nàng đã có thể tu luyện rồi sao? Thiên Lan mừng như điên, trường hợp này giống như đúc miêu tả trong sách mà nàng đã đọc.
Xem xét lại lần nữa, Thiên Lan xác định, nàng thật sự có thể tu luyện, phong ấn được giải trừ, trời thật không muốn nàng chết.
Thiên Lan bình tĩnh trở lại, nàng phát hiện một vấn đề rất quan trọng, bây giờ nàng đi ra ngoài như thế nào đây? Nơi này toàn là dung nham, mặc dù giờ nàng có thể tu luyện, nhưng lực lượng thân thể nàng yếu như người không tu luyện, quan trọng là nàng đang trần như nhộng, làm sao ra ngoài?
Nàng hai tay chống cằm, ngồi trên trận pháp, đến lúc này nàng mới nhận ra nàng đang ngồi ở trung tâm của một trận pháp, trong trận pháp tản ra hồng quang không ngừng, tạo thành một cái vòng bảo hộ, ngăn cách nàng với dung nham bên ngoài.
Thiên Lan dùng cả tay lẫn chân bò đến bên rìa trận pháp, duỗi tay sờ sờ tấm chắn vô hình kia, tấm chắn đó dao động theo cái chạm của nàng, nàng dùng sức nhấn mạnh, tấm chắn cũng dãn ra theo lực tay nàng.
Ngay khi nàng rút tay lại, đột nhiên trên ngón trỏ xuất hiện hoa văn quỷ dị, hoa văn này màu đỏ đến chói mắt, vòng quanh ngón tay nàng, đang không ngừng lan ra.
Ánh mắt Thiên Lan dại ra, ngơ ngác nhìn những hoa văn đỏ như máu ấy, hoa văn vẫn đang không ngừng biến hóa, chừng năm phút sau, hoa văn mới ngừng biến hóa, dây đằng và đóa hoa cùng nhau vòng quanh trên ngón trỏ nàng, nhìn thật yêu dã và mỹ lệ.
Thiên Lan thử co duỗi cánh tay, vẫn giống như bình thường, không cứng đờ như nàng nghĩ, nhưng mà Thiên Lan vẫn cảm thấy cả người không thoải mái, giống như là kiến bò toàn thân nàng vậy.
Lấy cánh tay khác xoa xoa, vẫn không có gì thay đổi, Thiên Lan nhìn thật kĩ ngón tay mình,. Tình trạng này giống như là do hoa văn trên ngón tay nàng sinh ra ấy.
“Không gian Hoàng Quyết, linh hồn tương khế, thanh công nhận chủ.” Một chuỗi kí tự lại hiện lên trong đầu nàng.
Sau khi sửng sốt, Thiên Lan nhìn ngón tay có chút quỷ dị của mình, không gian Hoàng Quyết? Lúc nãy hình như nàng có nghe thấy Hoàng Quyết tầng thứ nhất, Hoàng Quyết là cái gì?
Không gian Hoàng Quyết, chắc là giống nhẫn không gian đúng không, Thiên Lan tập trung tinh thần, nghĩ đi vào không gian Hoàng Quyết. Cảnh vật trước mắt thay đổi, một không gian khác hiện ra, ở giữa là rất nhiều kệ sách, trên kệ sách không bày sách mà là bày rất nhiều chai, lọ, bình. Đến khi Thiên Lan đọc chữ ghi trên những chai, lọ, bình đó mới khiếp sợ thật sự, tất cả đều là đan dược từ thất phẩm đến cửu phẩm.
Trên đại lục Thương Lan này, đan dược từ tam phẩm trở lên đã có thể khiến cho rất nhiều người muốn có, ngũ phẩm trở lên càng hiếm có, nơi này lại là đan dược từ thất phẩm đến cửu phẩm, xem số lượng này, ít cũng phải hơn trăm bình sứ, mà mỗi bình sứ chứa từ mười đến năm mươi viên, tính ra tất cả cũng có đến ngàn viên.
Đây là muốn nghịch thiên a!
Thiên Lan nhìn mỗi ngóc ngách không gian Hoàng Quyết một lần, ngoài đan dược ra, không gian không còn đồ vật gì đặc biệt cả. Cũng may ở trongg góc nàng tìm được một cái tay nải, trong tay nải là một bộ váy màu vàng kim.
Trong màu vàng xen lẫn màu đỏ, cưc kỳ giống chân trời lúc hoàng hôn, trên làn váy là hoa văn thêu rất tinh xảo. Nàng không biết hoa văn đó là hoa gì, nhưng nhìn rất đẹp, chỗ cổ tay áo cũng dùng sợi tơ đủ màu thêu thành nhiều đóa hoa nhỏ, thủ công tinh vi, trang phục được làm từ công nghệ kiếp trước cũng không so sánh được.
Vừa nghĩ muốn, xiêm y liền bay đến trong tay Thiên Lan, nàng cầm xiêm y ướm thử lên trên người, hơi lớn so với nàng. Nhưng nghĩ đến việc mình đang trần như nhộng, bây giờ có đồ mặc còn hơn không. Thiên Lan lập tức mặc vào!
Vừa mặc xong, nàng đang định siết chặt xiêm y cho bớt rộng, lại thấy xiêm y đang dần thu nhỏ cho đến khi vừa y thân thể nàng mới dừng lại.
Vẻ mặt Thiên Lan quỷ dị, chân trần, đứng trên trận pháp đang tản ra quang mang màu hồng, áo choàng màu vàng tung bay, tóc dài xỏa tung đằng sau, trong con ngươi đen nhánh ngẫu nhiên sẽ xuất hiện hồng quang yêu dã.
Thanh âm hung ác của Đế Lâm Uyên làm Lê Hoa lạnh cả người, mặc dù vậy, hắn vẫn lôi kéo Đế Lâm Uyên gắt gao, “Gia, vừa rồi người bị thương, chẳng những đi qua chẳng cứu được Thiên Lan tiểu thư, mà còn có thể bỏ mạng.”
Vừa nãy Đế Lâm Uyên đại chiến cùng Kỳ Lân một trận, lực lượng của thượng cổ thần thú không phải là loại hắn có thể dễ dàng đối phó, vất vả lắm mới thoát ra được thì lại nhìn thấy cảnh Thiên Lan bị Quy Nhai xách đi.
Hắn không biết Quy Nhai, người này có chủ ý gì, nhưng hắn vừa bị thương, nếu trực tiếp đối đầu với Quy Nhai thì chỉ có thể lưỡng bại câu thương, lúc này hắn mới chú ý tới Vân Huyền Khê, là học sinh duy nhất của Quy Nhai. Quy Nhai chắc chắn sẽ không mặc kệ, chỉ có như vậy mới có thể giành lại được Thiên Lan từ trong tay Quy Nhai.
“Nàng không thể chết được.” Thanh âm Đế Lâm Uyên hòa hoãn vài phần, nhưng ngữ khí càng thêm kiên định hơn.
Lê Hoa sửng sốt, ngay tại lúc đó, Đế Lâm Uyên liền tránh tay hắn, nhoáng một cái liền biến mất trước mặt của Lê Hoa. Lê Hoa bực mình trong lòng, chỉ có thể nhanh chóng đuổi theo.
Trên không trung vài đạo thân ảnh vụt qua, hướng thẳng phía dung nham cuồn cuộn kia.
Thiên Lan muốn há miệng hô hấp không khí, nhưng tất cả những gì nàng hít vào chỉ là hơi nóng cháy, càng làm cho miệng khô lưỡi khô. Càng tiến dần vào đỉnh núi, ý thức Thiên Lan càng mơ hồ, trong mơ hồ nàng nhìn thấy một sinh vật đầu đầy lửa đang bay trên không, một đôi mắt huyết hồng nhìn chằm chằm nàng, không phải… mà là nhìn phía sau nàng.
Nhưng nàng đã không còn sức để quay đầu lại nhìn phía sau có gì, hiện tại nàng chỉ muốn nước, nóng quá, thật là rất nóng!
Quy Nhai nhìn thiếu nữ trong tay mình, quay lại nhìn về phía Kỳ Lân đang đứng ở đối diện, dưới chân là dung nham nóng rực, Quy Nhai lẩm bẩm “Tiểu nha đầu, đừng trách lòng dạ ta tàn nhẫn.”
“Đế…”
Thanh âm Thiên Lan mỏng manh đến nỗi không thể nghe rõ, phía dưới không ngừng thổi lên từng cơn gió nóng rực, nàng cảm giác được bản thân mình sắp hòa tan, trước mắt là ngọn lửa đang không ngừng bao phủ cắn nuốt lấy nàng.
Thời điểm Đế Lâm Uyên đuổi tới, ngay lập tức nhìn thấy Thiên Lan đang bị bao phủ bên trong dung nham, con ngươi hắn co rụt lại.
Trong không gian lửa đỏ ngập trời này, Đế Lâm Uyên đứng yên trên không trung, bạch y như tuyết, con ngươi màu lam nhạt dần chuyển biến thành màu thâm lam, cho đến khi bao phủ toàn bộ mắt hắn, màu lam yêu dã như màu đá quý hiếm thấy, phát ra ánh sáng lộng lẫy.
Khí tức âm hàn không ngừng dâng lên xung quanh hắn, trong không gian nóng cháy này, Quy Nhai lại cảm nhận được một trận hàn ý đến tận xương.
“Gia, không thể!” Lê Hoa đè lại đầu vai Đế Lâm Uyên, mặt đầy lo lắng nói.
Nhưng lúc này Đế Lâm Uyên đâu còn nghe đến ai nói cái gì, vung ra tay Lê Hoa, nhìn thẳng phía Quy Nhai, ngưng tụ ra trường kiếm mang theo hàn ý sắc bén quét về phía cổ Quy Nhai.
Quy Nhai trong lòng kinh hãi, trên người Đế Lâm Uyên có khí thế khiến không người nào không sinh lòng sợ hãi, hắn nhanh chóng thoát khỏi công kích của Đế Lâm Uyên, rốt cuộc người nam nhân này mạnh đến cỡ nào?
Từ khi xuất hiện, Kỳ Lân đã bị Đế Lâm Uyên và Quy Nhai làm lơ, trong lòng vốn là đã rất giận, giờ lại thêm việc này càng là không thể nhẫn nhịn. Tất cả đều là do nam nhân kia đánh gãy nó, nhân loại đáng chết.
Mà bên cạnh lại có không ít người như hổ rình mồi, muốn tiến lên chế phục Kỳ Lân, lại bị khí thế tôn quý của Kỳ Lân kinh sợ, không dám có chút xíu động tác nào.
Kỳ Lân nhìn người ở bốn phía, lửa giận trong lòng càng dâng, một cái miệng rộng mở ra, vô số ngọn lửa bay về phía đám người xung quanh. Ngay lập tức, tiếng kêu rên vang vọng đến tận trời xanh, Kỳ Lân khinh thường đấu cùng những người đó, nhấc móng lên hướng thẳng về phía Đế Lâm Uyên.
Mà ở trong dung nham phía dưới, ngay lúc rơi vào trong dung nham, Thiên Lan liền thấy xiêm y của mình hóa thành tro tàn, nhưng kì lạ là thân thể nàng lại không tổn thương chút nào, da thịt trơn nõn trắng bóng bị dung nham bao vây lấy, tóc dài phiêu phù xung quanh.
Nhưng nàng vẫn cảm giác được toàn thân lửa đốt đến đau đớn, đau đớn càng gia tăng, ý thức của nàng cũng dần dần trầm xuống.
Nàng sẽ chết sao?
Ba tháng ngắn ngủi, trên đại lục này dấu vết tồn tại của nàng còn chưa có lưu lại. Ngoài Vân Huyền Khê nhớ rõ nàng, còn có ai nữa đâu? Có lẽ còn có Vân Ninh Thấm, cái thiếu nữ biểu tình luôn luôn một dạng (nguyên văn là: cái kia luôn là bộ mặt biểu tình thiếu nữ). Ngoài bọn họ ra, trên đại lục này sợ là không còn ai nhớ rõ Vân Thiên Lan này.
Nàng sao có thể chết như vậy được… Ý thức tan rã dần, lòng nàng lại không cam chịu, nhưng vẫn không mở mắt nổi.
Thân hình Thiên Lan lặng lặng phiêu phù trong dung nham, dung nham như là bị người khống chế, hình thành một trận pháp quỷ dị xung quanh nàng, mà nàng đang nổi tại trung ương trận pháp.
Trận pháp chậm rãi xoay tròn, từ trong trận pháp có hồng quang tản ra, quay xung quanh Thiên Lan vài vòng, từ thân hình trơn bóng của nàng dần đi vào bên trong thân thể. Da thịt nàng vốn là trắng nõn, lúc này lại hiện lên hồng quang quỷ dị, nhìn từ bên ngoài, hồng quang không ngừng len lỏi dưới da thịt nàng.
Cảnh tượng như vậy diễn ra trong chốc lát, hồng quang bắt đầu mãnh liệt hướng vào trong thân thể nàng, vào sâu khắp người nàng.
Thiên Lan đau đến nỗi tỉnh lại, trợn mắt nhìn màu đỏ trước mắt, nàng vẫn đang ở trong dung nham, nhưng ngoại trừ đau đớn đến khắc cốt này, nàng không còn cảm giác được nóng cháy như lúc trước.
Nàng không chết?
Thiên Lan cử dộng cánh tay, duỗi tay chậm rãi sờ gương mặt mình, nhéo một phát, đau quá, nàng thật sự không chết?
Còn chưa kịp vui mừng, đau đớn từng đợt từng đợt truyền đến, Thiên Lan chỉ có thể cắn răng thừa nhận từng đợt đau đớn này, thân hình nhỏ xinh cuộn tròn lại, tóc đen tán loạn, che đậy thân hình lõa lồ.
Khép lại đôi mắt tràn đầy tàn nhẫn, chỉ cần không chết, đau đớn như thế này thì tính cái gì!
Không biết trải qua bao lâu thời gian, đau đớn trên thân thể mới dần dần lui đi, Thiên Lan kiệt sức xụi lơ, nghỉ ngơi một hồi, đau đớn kia lại kéo đến.
Vài lần lặp lại như vậy, khuôn mặt Thiên Lan ngày càng tái nhợt, dấu ngón tay trên cánh tay ngày càng nhiều, hơn nữa đã chảy máu.
Đau đớn đến khắc cốt như vậy, Thiên Lan không biết bản thân mình làm sao mà chống lại được, tay chân nàng vô lực, nằm dang rộng hình chữ đại, bên dưới là trận pháp không ngừng xoay tròn.
“Tầng phong ấn thứ nhất được giải trừ, Hoàng Quyết tầng thứ nhất, Dục Hỏa Trùng Sinh, kỹ năng thiên phú: Thiên Hỏa”. Trong đầu Thiên Lan đột nhiên xuất hiện một dòng chữ to.
Thiên Lan đột ngột ngồi dậy, trợn trừng mắt, nhìn đến bốn chữ giải trừ phong ấn.
Bên trong cơ thể như bị rửa sạch, trở nên vô cùng uyển chuyển và nhẹ nhàng, Thanh U chi khí không ngừng đi vào sâu trong thân thể Thiên Lan, nàng có thể nhìn thấy Thanh U chi khí đang chuyển động vòng quanh huyết mạch của nàng, sau khi chuyển động mấy vòng chúng tập trung lại nơi ngập tràn sương khói trắng.
Đây là thể hiện nàng đã có thể tu luyện rồi sao? Thiên Lan mừng như điên, trường hợp này giống như đúc miêu tả trong sách mà nàng đã đọc.
Xem xét lại lần nữa, Thiên Lan xác định, nàng thật sự có thể tu luyện, phong ấn được giải trừ, trời thật không muốn nàng chết.
Thiên Lan bình tĩnh trở lại, nàng phát hiện một vấn đề rất quan trọng, bây giờ nàng đi ra ngoài như thế nào đây? Nơi này toàn là dung nham, mặc dù giờ nàng có thể tu luyện, nhưng lực lượng thân thể nàng yếu như người không tu luyện, quan trọng là nàng đang trần như nhộng, làm sao ra ngoài?
Nàng hai tay chống cằm, ngồi trên trận pháp, đến lúc này nàng mới nhận ra nàng đang ngồi ở trung tâm của một trận pháp, trong trận pháp tản ra hồng quang không ngừng, tạo thành một cái vòng bảo hộ, ngăn cách nàng với dung nham bên ngoài.
Thiên Lan dùng cả tay lẫn chân bò đến bên rìa trận pháp, duỗi tay sờ sờ tấm chắn vô hình kia, tấm chắn đó dao động theo cái chạm của nàng, nàng dùng sức nhấn mạnh, tấm chắn cũng dãn ra theo lực tay nàng.
Ngay khi nàng rút tay lại, đột nhiên trên ngón trỏ xuất hiện hoa văn quỷ dị, hoa văn này màu đỏ đến chói mắt, vòng quanh ngón tay nàng, đang không ngừng lan ra.
Ánh mắt Thiên Lan dại ra, ngơ ngác nhìn những hoa văn đỏ như máu ấy, hoa văn vẫn đang không ngừng biến hóa, chừng năm phút sau, hoa văn mới ngừng biến hóa, dây đằng và đóa hoa cùng nhau vòng quanh trên ngón trỏ nàng, nhìn thật yêu dã và mỹ lệ.
Thiên Lan thử co duỗi cánh tay, vẫn giống như bình thường, không cứng đờ như nàng nghĩ, nhưng mà Thiên Lan vẫn cảm thấy cả người không thoải mái, giống như là kiến bò toàn thân nàng vậy.
Lấy cánh tay khác xoa xoa, vẫn không có gì thay đổi, Thiên Lan nhìn thật kĩ ngón tay mình,. Tình trạng này giống như là do hoa văn trên ngón tay nàng sinh ra ấy.
“Không gian Hoàng Quyết, linh hồn tương khế, thanh công nhận chủ.” Một chuỗi kí tự lại hiện lên trong đầu nàng.
Sau khi sửng sốt, Thiên Lan nhìn ngón tay có chút quỷ dị của mình, không gian Hoàng Quyết? Lúc nãy hình như nàng có nghe thấy Hoàng Quyết tầng thứ nhất, Hoàng Quyết là cái gì?
Không gian Hoàng Quyết, chắc là giống nhẫn không gian đúng không, Thiên Lan tập trung tinh thần, nghĩ đi vào không gian Hoàng Quyết. Cảnh vật trước mắt thay đổi, một không gian khác hiện ra, ở giữa là rất nhiều kệ sách, trên kệ sách không bày sách mà là bày rất nhiều chai, lọ, bình. Đến khi Thiên Lan đọc chữ ghi trên những chai, lọ, bình đó mới khiếp sợ thật sự, tất cả đều là đan dược từ thất phẩm đến cửu phẩm.
Trên đại lục Thương Lan này, đan dược từ tam phẩm trở lên đã có thể khiến cho rất nhiều người muốn có, ngũ phẩm trở lên càng hiếm có, nơi này lại là đan dược từ thất phẩm đến cửu phẩm, xem số lượng này, ít cũng phải hơn trăm bình sứ, mà mỗi bình sứ chứa từ mười đến năm mươi viên, tính ra tất cả cũng có đến ngàn viên.
Đây là muốn nghịch thiên a!
Thiên Lan nhìn mỗi ngóc ngách không gian Hoàng Quyết một lần, ngoài đan dược ra, không gian không còn đồ vật gì đặc biệt cả. Cũng may ở trongg góc nàng tìm được một cái tay nải, trong tay nải là một bộ váy màu vàng kim.
Trong màu vàng xen lẫn màu đỏ, cưc kỳ giống chân trời lúc hoàng hôn, trên làn váy là hoa văn thêu rất tinh xảo. Nàng không biết hoa văn đó là hoa gì, nhưng nhìn rất đẹp, chỗ cổ tay áo cũng dùng sợi tơ đủ màu thêu thành nhiều đóa hoa nhỏ, thủ công tinh vi, trang phục được làm từ công nghệ kiếp trước cũng không so sánh được.
Vừa nghĩ muốn, xiêm y liền bay đến trong tay Thiên Lan, nàng cầm xiêm y ướm thử lên trên người, hơi lớn so với nàng. Nhưng nghĩ đến việc mình đang trần như nhộng, bây giờ có đồ mặc còn hơn không. Thiên Lan lập tức mặc vào!
Vừa mặc xong, nàng đang định siết chặt xiêm y cho bớt rộng, lại thấy xiêm y đang dần thu nhỏ cho đến khi vừa y thân thể nàng mới dừng lại.
Vẻ mặt Thiên Lan quỷ dị, chân trần, đứng trên trận pháp đang tản ra quang mang màu hồng, áo choàng màu vàng tung bay, tóc dài xỏa tung đằng sau, trong con ngươi đen nhánh ngẫu nhiên sẽ xuất hiện hồng quang yêu dã.