Chương 4
7.
Mẹ tôi bởi vì tiết kiệm tiền tã giấy, nên thường xuyên bảo tôi giặt tả vào nửa đêm.
Điều này cũng làm cho tôi bị thiếu ngủ trầm trọng, thành tích trượt nhẹ.
Nhưng cho dù như vậy, lúc họp phụ huynh, tôi vẫn được chủ nhiệm lớp bầu chọn là học sinh xuất sắc của năm nay và được lên để phát biểu.
Trong cuộc họp, một người đàn ông trung niên mặc vest mang giày da không ngừng nhìn tôi, vẻ mặt tinh tế.
Mà trong toàn bộ quá trình tôi phát biểu, trạng thái của tôi có hơi ngơ ngẩn, vì vậy hoàn toàn không chú ý đến.
Giữa những tràng pháo tay, tôi gửi lời chào rồi bước xuống bục giảng, sợ hãi nhìn ra ngoài cửa sổ --- may mà ba tôi say vẫn chưa tỉnh dậy, cũng quên mất việc cho tôi nghỉ học, cũng tính là may mắn trong bất hạnh.
Tôi ra khỏi phòng học, không phát hiện người đàn ông đó theo ngay phía sau.
Không biết tự lúc nào, đối phương đi đến trước mặt tôi, vừa đi vừa phát ra một tiếng: “Trông khá giống với chủ tịch.”
“Thật sự rất giống, nhìn cứ như bản sao vậy---.”
Ánh mắt đó quá mức mãnh liệt, cuối cùng cũng khiến tôi ngừng bước chân: “Thật ngại quá, chú ơi chú có việc gì sao?”
“Bạn học nhỏ đừng sợ.”
Người đó khách khí chào hỏi tôi, vẫn không quên đưa danh thiếp cho tôi: “Tôi không phải người xấu.”
Danh thiếp chất liệu là được mạ vàng, nhìn trất cao cấp, góc trên bên trái có 4 chữ lớn [tập đoàn Gia Bảo] được khắc hình vương miện sư tử.
Phía dưới vài hàng chữ nhỏ [Tống Quốc Phi trợ lý chủ tịch kiêm giám đốc hành chính]
Chắc hẳn là tên của đối phương.
Nhìn thấy tôi cầm danh thiếp với khuôn mặt nghi hoặc, vị tổng giám đốc Tống này khách khí nói: “Là như vầy, cháu cùng chủ tịch phu nhân quá cố trông rất giống nhau, có phải trong nhà họ Tống?”
Tôi lắc đầu: “Cháu họ Trình.”
“À.” Đối phương nghe xong, trên mặt hiện lên một tia thất vọng.
Tôi đem danh thiếp trả lại cho chú ấy, gật đầu liền rời đi.
Vừa đi tới cửa phòng học, một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng hai tay bỏ vào túi quần, đứng chặn giữa hành lang, nhìn thấy tôi chậm chạp đi tới, thậm chí còn nở nụ cười dịu dàng với tôi.
“Tối qua, tôi đi xem camera rồi.”
Nghe vậy, tôi ngay lập tức hiểu ra được ý ác trong mắt đối phương.
Trường chúng tôi mặc dù là trường trung học tư thục, nhưng cũng giống như những trường trung học khác, đối với tác phong và kỷ luật ắt tương đối nghiêm trọng.
Bảo vệ không biết hai vị đại thần này, đêm qua nhất định chịu không ít khổ.
Không biết tại sao, lúc này tôi lại có chút muốn cười.
Đúng lúc chuông vào học vang lên, đối phương khuôn mặt bình tĩnh từ từ lùi phía sau, miệng hướng về phía tôi làm khẩu hình. [Cậu, chết, chắc, rồi.]
Tôi không sợ mà còn làm khẩu hình giống vậỵ trả lời lại [Mình, sợ, quá, đi.]
Đối mặt với thái độ khiêu khích của tôi, vẻ mặt của cậu thiếu niên ấy càng khó coi hơn.
Bất luận như thế nào, tôi chấy nhiều không ngứa, nợ nhiều không lo.
Tiếp tục nhẫn nhịn, chỉ cần có thể nhịn đến tốt nghiệp trung học, tất cả sẽ kết thúc.
Mẹ tôi bởi vì tiết kiệm tiền tã giấy, nên thường xuyên bảo tôi giặt tả vào nửa đêm.
Điều này cũng làm cho tôi bị thiếu ngủ trầm trọng, thành tích trượt nhẹ.
Nhưng cho dù như vậy, lúc họp phụ huynh, tôi vẫn được chủ nhiệm lớp bầu chọn là học sinh xuất sắc của năm nay và được lên để phát biểu.
Trong cuộc họp, một người đàn ông trung niên mặc vest mang giày da không ngừng nhìn tôi, vẻ mặt tinh tế.
Mà trong toàn bộ quá trình tôi phát biểu, trạng thái của tôi có hơi ngơ ngẩn, vì vậy hoàn toàn không chú ý đến.
Giữa những tràng pháo tay, tôi gửi lời chào rồi bước xuống bục giảng, sợ hãi nhìn ra ngoài cửa sổ --- may mà ba tôi say vẫn chưa tỉnh dậy, cũng quên mất việc cho tôi nghỉ học, cũng tính là may mắn trong bất hạnh.
Tôi ra khỏi phòng học, không phát hiện người đàn ông đó theo ngay phía sau.
Không biết tự lúc nào, đối phương đi đến trước mặt tôi, vừa đi vừa phát ra một tiếng: “Trông khá giống với chủ tịch.”
“Thật sự rất giống, nhìn cứ như bản sao vậy---.”
Ánh mắt đó quá mức mãnh liệt, cuối cùng cũng khiến tôi ngừng bước chân: “Thật ngại quá, chú ơi chú có việc gì sao?”
“Bạn học nhỏ đừng sợ.”
Người đó khách khí chào hỏi tôi, vẫn không quên đưa danh thiếp cho tôi: “Tôi không phải người xấu.”
Danh thiếp chất liệu là được mạ vàng, nhìn trất cao cấp, góc trên bên trái có 4 chữ lớn [tập đoàn Gia Bảo] được khắc hình vương miện sư tử.
Phía dưới vài hàng chữ nhỏ [Tống Quốc Phi trợ lý chủ tịch kiêm giám đốc hành chính]
Chắc hẳn là tên của đối phương.
Nhìn thấy tôi cầm danh thiếp với khuôn mặt nghi hoặc, vị tổng giám đốc Tống này khách khí nói: “Là như vầy, cháu cùng chủ tịch phu nhân quá cố trông rất giống nhau, có phải trong nhà họ Tống?”
Tôi lắc đầu: “Cháu họ Trình.”
“À.” Đối phương nghe xong, trên mặt hiện lên một tia thất vọng.
Tôi đem danh thiếp trả lại cho chú ấy, gật đầu liền rời đi.
Vừa đi tới cửa phòng học, một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng hai tay bỏ vào túi quần, đứng chặn giữa hành lang, nhìn thấy tôi chậm chạp đi tới, thậm chí còn nở nụ cười dịu dàng với tôi.
“Tối qua, tôi đi xem camera rồi.”
Nghe vậy, tôi ngay lập tức hiểu ra được ý ác trong mắt đối phương.
Trường chúng tôi mặc dù là trường trung học tư thục, nhưng cũng giống như những trường trung học khác, đối với tác phong và kỷ luật ắt tương đối nghiêm trọng.
Bảo vệ không biết hai vị đại thần này, đêm qua nhất định chịu không ít khổ.
Không biết tại sao, lúc này tôi lại có chút muốn cười.
Đúng lúc chuông vào học vang lên, đối phương khuôn mặt bình tĩnh từ từ lùi phía sau, miệng hướng về phía tôi làm khẩu hình. [Cậu, chết, chắc, rồi.]
Tôi không sợ mà còn làm khẩu hình giống vậỵ trả lời lại [Mình, sợ, quá, đi.]
Đối mặt với thái độ khiêu khích của tôi, vẻ mặt của cậu thiếu niên ấy càng khó coi hơn.
Bất luận như thế nào, tôi chấy nhiều không ngứa, nợ nhiều không lo.
Tiếp tục nhẫn nhịn, chỉ cần có thể nhịn đến tốt nghiệp trung học, tất cả sẽ kết thúc.