Chương 15
24.
Sau bữa tiệc, từ ám hiệu của bà nội, tôi mở chiếc hộp mật mã ra.
Đồ vật ở bên trong, vừa nhìn đã biết rất quý giá.
Bà đích thân cầm lấy món quà đeo lên trên cổ tôi: “Cháu ngoan, bà tặng cho con vị Bồ Tát này, Bồ Tát sẽ phù hộ cho con luôn hạnh phúc từ nay về sau.”
Vài người tiểu bối La gia cũng tập hợp lại, ai nấy đều hết lời khen ngợi.
Đúng vào lúc này, La tổng cũng đi qua, chỉ vào một người thiếu niên cường tráng ở phía sau: “Đây là anh của con, La Ngọc Tường. Nó với con học cùng trường, hiện tại đang học khác lớp, các con sau này phải hoà thuận với nhau nhé.”
Tôi hiểu rõ ý của ông ấy, chẳng qua là muốn tôi và người anh trưởng này bồi dưỡng tình cảm thật tốt.
Tuy nhiên khi hai vị trưởng bối rời đi, vị anh trưởng này lập tức biến thành không khách khí: “ Thần Tara ngọc lục bảo hoàng gia được bán với giá 8,5 triệu tệ tại tại cuộc đấu giá ở sotheby’s vào năm ngoái.”
(8,5 triệu tệ khoảng 28 tỷ 900 triệu VND.)
“Cô khẳng định cô có thể cầm lấy nổi sao?”
Tôi từ trước đến nay luôn không sợ đánh trả lại ác ý của người khác: “Anh cầm lấy nổi, vậy bà nội làm sao lại không cho anh?”
“...................”
Nhìn đối phương sắc mặt bỗng nhiên trở nên khó coi, tôi cao giọng nói: “Rõ ràng tôi mới là em gái ruột của anh, nhưng lúc La Ngọc Đình đánh tôi, hành hạ tôi anh đang ở đâu?”
“Anh không giúp tôi thì cũng thôi đi, lại giúp một đứa con gái lỗ mãng không cùng huyết thống ức hiếp tôi sao?”
La Ngọc Tường bị lời nói của tôi vạch trần dụng ý của anh ta, liền có chút chột dạ.
“Cái gì mà con gái lỗ mãng chứ! Nói khó nghe như vậy.....”
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, giọng nói lãnh lẽo: “Mẹ đang nhìn anh đấy! Mẹ ở trên trời đang nhìn anh đấy, nhìn hết thảy mọi hành động của anh!”. KHÔ?G Q?Ả?G CÁO, đọc t?u?ệ? tại { T???T ?u?ệ?.?? }
Âm thanh này thu hút sự chú ý của những người xung quanh, La Ngọc Tường sau giây phút hoảng loạn lại thật sự ngẩng đầu nhìn lên trời!
Lời còn chưa dứt, một giọng nói trong trẻo được truyền đến từ phía ngoài cách đó không xa.
“Phải đó, người em gái tốt như vậy, anh không cần thì nhường cho tôi nhé!”
25.
Phía trước giữa những bông hoa và cây cối ẩn hiện, hai bóng người chầm chậm bước đến.
Trong đó một người hiển nhiên là Nhan Tự, người nam đi kế bên anh ta khoảng chừng trên dưới 50 tuổi, ngoại trừ hai nếp nhăn đó, thì cùng với Nhan Tự có vài phần giống nhau.
Vừa nghĩ tới đối phương trong tay đang cầm cây thước thép, tôi vội vàng cuối đầu chào hỏi.
“.........Chào chú!”
“Ừ.”
Đối phương lạnh lùng gật đầu, xoay đầu hỏi Nhan Tự: “Con cùng với cô bé này quen biết?”
Người phía sau gật đầu nói như thật: “Dạ, cô ấy là bạn cùng trường với con, thành tích rất tốt, mọi năm đều đứng thứ nhất toàn trường.”
Tôi; “.....?”
Mấy lời này đến cả tôi còn không dám nói, anh ta lại dám chém gió!
Lúc này, cho dù ba anh ta có cổ quái và nghiêm khắc thế nào cũng không khỏi nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ: “Không tồi, bạn học ưu tú như vậy, đáng để con giao lưu bạn bè.”
Mà La Ngọc Tường nhìn thấy một màng này, thần sắc càng trở nên kiêng dè.
Nhan Tự nháy mắt với tôi, lại khôi phục lại bộ dạng lạnh nhạt thanh cao đó, thấy hai người họ dường như muốn đi, tôi vội vàng gọi người đàn ông đó lại: “Cái đó, chú Nhan!”
“Hả?”
Đối phưởng quay đầu nhìn tôi, ánh mắt rất áp bức, doạ tôi toàn thân run rẩy: “Cái...Cái đó, nếu như người không ngại, con nguyện ý dạy bù cho Nhan Tự tiết văn hoá.”
“Sắp thi đại học rồi, nếu như anh ta có thể có thành tích tốt hơn, có lẽ giúp ích cho sự phát triển sau này.”
Nghe xong, ba Nhan Tự suy nghĩ một lát, lại có thể thật sự gật đầu!
Ông ấy đi rồi, Nhan Tự ở lại một mình.
Mà sau đó dùng mông đẩy La Ngọc Tường ra, nhìn tôi một cách tinh quái: “Tại sao lại giúp tôi?”
Tôi: “.........”
Tiếng của anh ta rất hay, có sự mềm mại và sức hút nhất định, nhất là khi không tức giận, lúc nói chuyện với một người một cách nhẫn nại chính là luôn có một sự nỗ lực không biết mệt: “ Hiểu rồi, cậu có phải là thích tôi không?”
“Tôi chỉ là xuất thân không rõ ràng, không phải là đầu óc không tốt.”
nghe tôi phủ định, Nhan Tự dường như rất tiếc nuối, tay đặt lên cằm.
“Vậy tôi nên báo đáp cậu như thế nào đây?”
“Đều tuỳ vào cậu.”
“Vậy, có muốn cùng tôi đánh đàn không?”
Khuôn mặt thuần khiết và dịu dàng trước mặt bỗng trở nên mềm mại, một cái nhìn, một cái ngẩng đầu đều hiện ra sự quyến rũ mơ hồ như vậy: “Tôi có thể dạy cậu, còn có thể cầm tay chỉ cậu đánh.....”
Tôi nghi hoặc: “Như vậy không phải rất chật chội sao?”
Nghe xong, người trước mặt nở một nụ cười rực rỡ mà dịu dàng: “La Lạc, cậu có phải dị ứng với lãng mạn không vậy?”
Sau bữa tiệc, từ ám hiệu của bà nội, tôi mở chiếc hộp mật mã ra.
Đồ vật ở bên trong, vừa nhìn đã biết rất quý giá.
Bà đích thân cầm lấy món quà đeo lên trên cổ tôi: “Cháu ngoan, bà tặng cho con vị Bồ Tát này, Bồ Tát sẽ phù hộ cho con luôn hạnh phúc từ nay về sau.”
Vài người tiểu bối La gia cũng tập hợp lại, ai nấy đều hết lời khen ngợi.
Đúng vào lúc này, La tổng cũng đi qua, chỉ vào một người thiếu niên cường tráng ở phía sau: “Đây là anh của con, La Ngọc Tường. Nó với con học cùng trường, hiện tại đang học khác lớp, các con sau này phải hoà thuận với nhau nhé.”
Tôi hiểu rõ ý của ông ấy, chẳng qua là muốn tôi và người anh trưởng này bồi dưỡng tình cảm thật tốt.
Tuy nhiên khi hai vị trưởng bối rời đi, vị anh trưởng này lập tức biến thành không khách khí: “ Thần Tara ngọc lục bảo hoàng gia được bán với giá 8,5 triệu tệ tại tại cuộc đấu giá ở sotheby’s vào năm ngoái.”
(8,5 triệu tệ khoảng 28 tỷ 900 triệu VND.)
“Cô khẳng định cô có thể cầm lấy nổi sao?”
Tôi từ trước đến nay luôn không sợ đánh trả lại ác ý của người khác: “Anh cầm lấy nổi, vậy bà nội làm sao lại không cho anh?”
“...................”
Nhìn đối phương sắc mặt bỗng nhiên trở nên khó coi, tôi cao giọng nói: “Rõ ràng tôi mới là em gái ruột của anh, nhưng lúc La Ngọc Đình đánh tôi, hành hạ tôi anh đang ở đâu?”
“Anh không giúp tôi thì cũng thôi đi, lại giúp một đứa con gái lỗ mãng không cùng huyết thống ức hiếp tôi sao?”
La Ngọc Tường bị lời nói của tôi vạch trần dụng ý của anh ta, liền có chút chột dạ.
“Cái gì mà con gái lỗ mãng chứ! Nói khó nghe như vậy.....”
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, giọng nói lãnh lẽo: “Mẹ đang nhìn anh đấy! Mẹ ở trên trời đang nhìn anh đấy, nhìn hết thảy mọi hành động của anh!”. KHÔ?G Q?Ả?G CÁO, đọc t?u?ệ? tại { T???T ?u?ệ?.?? }
Âm thanh này thu hút sự chú ý của những người xung quanh, La Ngọc Tường sau giây phút hoảng loạn lại thật sự ngẩng đầu nhìn lên trời!
Lời còn chưa dứt, một giọng nói trong trẻo được truyền đến từ phía ngoài cách đó không xa.
“Phải đó, người em gái tốt như vậy, anh không cần thì nhường cho tôi nhé!”
25.
Phía trước giữa những bông hoa và cây cối ẩn hiện, hai bóng người chầm chậm bước đến.
Trong đó một người hiển nhiên là Nhan Tự, người nam đi kế bên anh ta khoảng chừng trên dưới 50 tuổi, ngoại trừ hai nếp nhăn đó, thì cùng với Nhan Tự có vài phần giống nhau.
Vừa nghĩ tới đối phương trong tay đang cầm cây thước thép, tôi vội vàng cuối đầu chào hỏi.
“.........Chào chú!”
“Ừ.”
Đối phương lạnh lùng gật đầu, xoay đầu hỏi Nhan Tự: “Con cùng với cô bé này quen biết?”
Người phía sau gật đầu nói như thật: “Dạ, cô ấy là bạn cùng trường với con, thành tích rất tốt, mọi năm đều đứng thứ nhất toàn trường.”
Tôi; “.....?”
Mấy lời này đến cả tôi còn không dám nói, anh ta lại dám chém gió!
Lúc này, cho dù ba anh ta có cổ quái và nghiêm khắc thế nào cũng không khỏi nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ: “Không tồi, bạn học ưu tú như vậy, đáng để con giao lưu bạn bè.”
Mà La Ngọc Tường nhìn thấy một màng này, thần sắc càng trở nên kiêng dè.
Nhan Tự nháy mắt với tôi, lại khôi phục lại bộ dạng lạnh nhạt thanh cao đó, thấy hai người họ dường như muốn đi, tôi vội vàng gọi người đàn ông đó lại: “Cái đó, chú Nhan!”
“Hả?”
Đối phưởng quay đầu nhìn tôi, ánh mắt rất áp bức, doạ tôi toàn thân run rẩy: “Cái...Cái đó, nếu như người không ngại, con nguyện ý dạy bù cho Nhan Tự tiết văn hoá.”
“Sắp thi đại học rồi, nếu như anh ta có thể có thành tích tốt hơn, có lẽ giúp ích cho sự phát triển sau này.”
Nghe xong, ba Nhan Tự suy nghĩ một lát, lại có thể thật sự gật đầu!
Ông ấy đi rồi, Nhan Tự ở lại một mình.
Mà sau đó dùng mông đẩy La Ngọc Tường ra, nhìn tôi một cách tinh quái: “Tại sao lại giúp tôi?”
Tôi: “.........”
Tiếng của anh ta rất hay, có sự mềm mại và sức hút nhất định, nhất là khi không tức giận, lúc nói chuyện với một người một cách nhẫn nại chính là luôn có một sự nỗ lực không biết mệt: “ Hiểu rồi, cậu có phải là thích tôi không?”
“Tôi chỉ là xuất thân không rõ ràng, không phải là đầu óc không tốt.”
nghe tôi phủ định, Nhan Tự dường như rất tiếc nuối, tay đặt lên cằm.
“Vậy tôi nên báo đáp cậu như thế nào đây?”
“Đều tuỳ vào cậu.”
“Vậy, có muốn cùng tôi đánh đàn không?”
Khuôn mặt thuần khiết và dịu dàng trước mặt bỗng trở nên mềm mại, một cái nhìn, một cái ngẩng đầu đều hiện ra sự quyến rũ mơ hồ như vậy: “Tôi có thể dạy cậu, còn có thể cầm tay chỉ cậu đánh.....”
Tôi nghi hoặc: “Như vậy không phải rất chật chội sao?”
Nghe xong, người trước mặt nở một nụ cười rực rỡ mà dịu dàng: “La Lạc, cậu có phải dị ứng với lãng mạn không vậy?”