Chương 377
“Không được!” Ôn Noãn ôm cổ anh.
Hoắc Minh dừng bước, cúi đầu nhìn cô, giọng khàn khàn: “Sao vậy?”
Ôn Noãn dùng tay còn lại vuốt nhẹ cổ áo anh, nói nhỏ: “Đã rút mấy lần máu rồi, anh nên nghỉ ngơi để hồi phục sức khỏe.”
Hoắc Minh nhìn cô chăm chú bằng đôi mắt đen láy.
Ôn Noãn cũng nhìn anh.
Đôi mắt cô ươn ướt với vẻ mặt phức tạp.
Một lúc sau, Hoắc Minh thản nhiên nói: “Chẳng sao cả!”
Tính tình của anh luôn ngoan cường, nhưng Ôn Noãn nói không lại anh nên đành bị đè xuống giường ‘ấy ấy’…
Có lẽ do sức khỏe bị ảnh hưởng nên anh đã không còn khỏe như khi trước.
Hoắc Minh chỉ làm một lần.
Anh nằm sấp và thở hắt ra bên tai cô, quần áo hai người cởi bừa bãi dưới đất.
Ôn Noãn định ngồi dậy.
Anh ấn nhẹ giữ cô lại: “Đừng cử động, hãy ở với anh một lát!”
Ôn Noãn ngừng động tác, cô áp gương mặt trắng nõn vào cổ anh, cảm nhận hơi ấm từ người anh.
Nửa tiếng sau, Hoắc Minh đã nằm nghỉ đủ rồi, ôm Ôn Noãn vào phòng tắm, tắm sơ qua một chút.
Ôn Noãn mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Nhưng khi cô tỉnh dậy lúc đêm khuya, Hoắc Minh đã không còn trên giường.
Cô đứng dậy, khoác áo ngoài đi vào phòng khách nhỏ, cửa sổ hé mở, Hoắc Minh đang đứng hút thuốc bên cạnh cửa sổ, có bảy tám điếu thuốc trong tách trà bên cạnh.
Vừa nhìn thấy Ôn Noãn ra đây, anh lập tức dập tắt thuốc lá!
“Đã làm em thức giấc à?”
Ôn Noãn đi tới ôm anh: “Sao không đi ngủ, có tâm sự gì sao?”
Khi phụ nữ mềm lòng sẽ bao dung hơn rất nhiều.
Cô nghĩ nếu lúc này anh nói cho cô nghe về chuyện của Kiều An thì cô sẽ sẵn lòng tâm sự với anh, dù sao Kiều An là vết nứt chắn ngang trong mối quan hệ của hai người, không thể né tránh được.
Hoắc Minh xoa đầu cô: “Chỉ là chuyện công việc!”
Anh ôm cô trở lại phòng, khi họ cùng nằm trên giường, anh hôn vào sau tai cô rất lâu.
……
Thời gian sau đó, hai người chung sống với nhau khá hạnh phúc!
Mặc dù Hoắc Minh rất bận rộn nhưng họ vẫn gặp nhau hai hoặc ba lần một tuần.
Đôi khi anh sẽ qua đêm ở chỗ cô, đôi khi anh về sớm sẽ cố tình đến đón cô về căn hộ của anh.
Luôn có những lỗ kim trên tay anh.
Ôn Noãn không hỏi anh đã ở đâu trong khoảng thời gian hai người không gặp nhau, cô cũng không hỏi Kiều An đã xuất viện hay chưa, còn gây rối hay không, hay có ôm lấy anh và đòi quay lại không!
Cô chỉ hầm thuốc bổ cho anh khi anh đến.
Hoắc Minh lần nào cũng muốn, nhưng Ôn Noãn luôn rất có chừng mực, hiếm khi cho anh!
Hoắc Minh dừng bước, cúi đầu nhìn cô, giọng khàn khàn: “Sao vậy?”
Ôn Noãn dùng tay còn lại vuốt nhẹ cổ áo anh, nói nhỏ: “Đã rút mấy lần máu rồi, anh nên nghỉ ngơi để hồi phục sức khỏe.”
Hoắc Minh nhìn cô chăm chú bằng đôi mắt đen láy.
Ôn Noãn cũng nhìn anh.
Đôi mắt cô ươn ướt với vẻ mặt phức tạp.
Một lúc sau, Hoắc Minh thản nhiên nói: “Chẳng sao cả!”
Tính tình của anh luôn ngoan cường, nhưng Ôn Noãn nói không lại anh nên đành bị đè xuống giường ‘ấy ấy’…
Có lẽ do sức khỏe bị ảnh hưởng nên anh đã không còn khỏe như khi trước.
Hoắc Minh chỉ làm một lần.
Anh nằm sấp và thở hắt ra bên tai cô, quần áo hai người cởi bừa bãi dưới đất.
Ôn Noãn định ngồi dậy.
Anh ấn nhẹ giữ cô lại: “Đừng cử động, hãy ở với anh một lát!”
Ôn Noãn ngừng động tác, cô áp gương mặt trắng nõn vào cổ anh, cảm nhận hơi ấm từ người anh.
Nửa tiếng sau, Hoắc Minh đã nằm nghỉ đủ rồi, ôm Ôn Noãn vào phòng tắm, tắm sơ qua một chút.
Ôn Noãn mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Nhưng khi cô tỉnh dậy lúc đêm khuya, Hoắc Minh đã không còn trên giường.
Cô đứng dậy, khoác áo ngoài đi vào phòng khách nhỏ, cửa sổ hé mở, Hoắc Minh đang đứng hút thuốc bên cạnh cửa sổ, có bảy tám điếu thuốc trong tách trà bên cạnh.
Vừa nhìn thấy Ôn Noãn ra đây, anh lập tức dập tắt thuốc lá!
“Đã làm em thức giấc à?”
Ôn Noãn đi tới ôm anh: “Sao không đi ngủ, có tâm sự gì sao?”
Khi phụ nữ mềm lòng sẽ bao dung hơn rất nhiều.
Cô nghĩ nếu lúc này anh nói cho cô nghe về chuyện của Kiều An thì cô sẽ sẵn lòng tâm sự với anh, dù sao Kiều An là vết nứt chắn ngang trong mối quan hệ của hai người, không thể né tránh được.
Hoắc Minh xoa đầu cô: “Chỉ là chuyện công việc!”
Anh ôm cô trở lại phòng, khi họ cùng nằm trên giường, anh hôn vào sau tai cô rất lâu.
……
Thời gian sau đó, hai người chung sống với nhau khá hạnh phúc!
Mặc dù Hoắc Minh rất bận rộn nhưng họ vẫn gặp nhau hai hoặc ba lần một tuần.
Đôi khi anh sẽ qua đêm ở chỗ cô, đôi khi anh về sớm sẽ cố tình đến đón cô về căn hộ của anh.
Luôn có những lỗ kim trên tay anh.
Ôn Noãn không hỏi anh đã ở đâu trong khoảng thời gian hai người không gặp nhau, cô cũng không hỏi Kiều An đã xuất viện hay chưa, còn gây rối hay không, hay có ôm lấy anh và đòi quay lại không!
Cô chỉ hầm thuốc bổ cho anh khi anh đến.
Hoắc Minh lần nào cũng muốn, nhưng Ôn Noãn luôn rất có chừng mực, hiếm khi cho anh!