Chương 370
Sắc mặt Kiều Cảnh Niên trắng bệch, cực kỳ lúng túng.
Hoắc Chấn Đông la con gái: “Minh Châu, xin lỗi chú Kiều ngay!”
Hoắc Minh Châu miễn cưỡng nói xin lỗi!
Ngữ điệu Hoắc Chấn Đông dịu nhẹ nói với ông bạn già: “Minh Châu không hiểu chuyện, Cảnh Niên ông đừng để ở trong lòng! Về vụ khởi kiện, tôi sẽ thương lượng với thằng nhóc Minh, lát nữa tôi sẽ báo cho ông!”
Kiều Cảnh Niên chỉ đành phải thế.
Lúc ông ấy rời đi, không nhịn được nhìn về phía Ôn Noãn, trong ánh mắt chứa lời cầu xin.
Thân thể Ôn Noãn lạnh lẽo.
Cô không phải là người con gái vô tâm, nhưng mà cô không đủ rộng lượng đến mức độ đó, cô chỉ có thể lựa chọn không nhìn thấy Kiều Cảnh Niên.
Kiều Cảnh Niên không khỏi thất vọng.
Khi ông ta rời đi, phòng khách lặng ngắt như tờ, trong lòng ai cũng không được thoải mái.
Hoắc Chấn Đông từ từ uống hết một tách trà.
Ông nhìn con trai mà mình tự hào nhất và Ôn Noãn, mở miệng nói: “Hai đứa con theo bố đến phòng sách!”
Ôn Noãn đi theo Hoắc Minh đến phòng sách lầu hai.
Rõ ràng tâm trạng của Hoắc Chấn Đông không vui!
Nhưng lúc ông nhìn Ôn Noãn lại ôn hoà, nói chuyện cũng dịu dàng, như là người trong nhà với nhau. .
||||| Truyện đề cử: |||||
“Ôn Noãn, con pha bình trà đi!”
Ôn Noãn hơi ngạc nhiên.
Nhưng cô không ngốc, cô đoán rằng sự ôn nhu này của Hoắc Chấn Đông, chính là muốn cô hy sinh và nhượng bộ.
Lúc này cô không thể gay gắt.
Ôn Noãn yên lặng pha trà…
Lúc Ôn Noãn pha trà, Hoắc Chấn Đông không nói gì.
Ông thầm lặng quan sát cô gái này.
Lông mày cong xuống theo phần đuôi mắt, hiền lành và ngoan ngoãn… Nhìn rất có học thức, xuất sắc hơn Kiều An nhiều!
Hoắc Chấn Đông thật thích Ôn Noãn, hơn nữa ông cũng qua tuổi trẻ từng trải chuyện yêu đương, ông không hề muốn tổn thương cô, thế nhưng năm đó Kiều Cảnh Niên liều mạng cứu Minh Châu!
Tấm ân tình này, không thể nào báo đáp!
Ôn Noãn rót trà cho bọn họ, ánh mắt Hoắc Minh nhìn cô chăm chú.
Anh mở miệng nói với Hoắc Chấn Đông: “Bố, chuyện này không thể!”
Hoắc Chấn Đông ra hiệu: “Minh, trước hết con hãy nghe bố nói!”
Ông cúi đầu, nhìn hơi nước lượn lờ, vẻ mặt như rơi vào trong dòng ký ức.
“Năm đó chú Kiều con cứu được Minh Châu, vốn không cần phải lấy thân báo đáp! Thế nhưng con lại không biết, sở dĩ chú Kiều của con và thím Kiều chỉ có đứa con nuôi Kiều An này, ngoài chuyện thím Kiều của con ở bên ngoài không thể sinh con, một nguyên nhân nữa chính là chú Kiều của con lần đó bị ngâm trong băng quá lâu, mất khả năng sinh sản, không bao giờ có con được nữa!”
Hoắc Chấn Đông la con gái: “Minh Châu, xin lỗi chú Kiều ngay!”
Hoắc Minh Châu miễn cưỡng nói xin lỗi!
Ngữ điệu Hoắc Chấn Đông dịu nhẹ nói với ông bạn già: “Minh Châu không hiểu chuyện, Cảnh Niên ông đừng để ở trong lòng! Về vụ khởi kiện, tôi sẽ thương lượng với thằng nhóc Minh, lát nữa tôi sẽ báo cho ông!”
Kiều Cảnh Niên chỉ đành phải thế.
Lúc ông ấy rời đi, không nhịn được nhìn về phía Ôn Noãn, trong ánh mắt chứa lời cầu xin.
Thân thể Ôn Noãn lạnh lẽo.
Cô không phải là người con gái vô tâm, nhưng mà cô không đủ rộng lượng đến mức độ đó, cô chỉ có thể lựa chọn không nhìn thấy Kiều Cảnh Niên.
Kiều Cảnh Niên không khỏi thất vọng.
Khi ông ta rời đi, phòng khách lặng ngắt như tờ, trong lòng ai cũng không được thoải mái.
Hoắc Chấn Đông từ từ uống hết một tách trà.
Ông nhìn con trai mà mình tự hào nhất và Ôn Noãn, mở miệng nói: “Hai đứa con theo bố đến phòng sách!”
Ôn Noãn đi theo Hoắc Minh đến phòng sách lầu hai.
Rõ ràng tâm trạng của Hoắc Chấn Đông không vui!
Nhưng lúc ông nhìn Ôn Noãn lại ôn hoà, nói chuyện cũng dịu dàng, như là người trong nhà với nhau. .
||||| Truyện đề cử: |||||
“Ôn Noãn, con pha bình trà đi!”
Ôn Noãn hơi ngạc nhiên.
Nhưng cô không ngốc, cô đoán rằng sự ôn nhu này của Hoắc Chấn Đông, chính là muốn cô hy sinh và nhượng bộ.
Lúc này cô không thể gay gắt.
Ôn Noãn yên lặng pha trà…
Lúc Ôn Noãn pha trà, Hoắc Chấn Đông không nói gì.
Ông thầm lặng quan sát cô gái này.
Lông mày cong xuống theo phần đuôi mắt, hiền lành và ngoan ngoãn… Nhìn rất có học thức, xuất sắc hơn Kiều An nhiều!
Hoắc Chấn Đông thật thích Ôn Noãn, hơn nữa ông cũng qua tuổi trẻ từng trải chuyện yêu đương, ông không hề muốn tổn thương cô, thế nhưng năm đó Kiều Cảnh Niên liều mạng cứu Minh Châu!
Tấm ân tình này, không thể nào báo đáp!
Ôn Noãn rót trà cho bọn họ, ánh mắt Hoắc Minh nhìn cô chăm chú.
Anh mở miệng nói với Hoắc Chấn Đông: “Bố, chuyện này không thể!”
Hoắc Chấn Đông ra hiệu: “Minh, trước hết con hãy nghe bố nói!”
Ông cúi đầu, nhìn hơi nước lượn lờ, vẻ mặt như rơi vào trong dòng ký ức.
“Năm đó chú Kiều con cứu được Minh Châu, vốn không cần phải lấy thân báo đáp! Thế nhưng con lại không biết, sở dĩ chú Kiều của con và thím Kiều chỉ có đứa con nuôi Kiều An này, ngoài chuyện thím Kiều của con ở bên ngoài không thể sinh con, một nguyên nhân nữa chính là chú Kiều của con lần đó bị ngâm trong băng quá lâu, mất khả năng sinh sản, không bao giờ có con được nữa!”