Chương 368
Bà Hoắc chuẩn bị một bao lì xì lớn màu đỏ.
Ngoại trừ một xấp tiền dày, còn có một con mèo nhỏ bằng vàng, rất nặng.
Ôn Noãn cảm thấy kì lạ.
Bà Hoắc trìu mến nói: “Tuổi con là tuổi Mèo, năm nay lại là năm Mèo, tặng con mèo nhỏ mạ vàng cho may mắn.”
Ôn Noãn mỉm cười nói cảm ơn bà.
Hoắc Minh liếc nhìn cô, mặt cười như không cười, Ôn Noãn hơi ảo não nhưng cảm thấy có chút hạnh phúc.
Hoắc Minh Châu đang chơi với chó cũng chạy vào.
Trong phòng khách, chỉ riêng Cố Trường Khanh không vui, hắn biết Hoắc Minh và Ôn Noãn xem như đã xác định mối quan hệ.
Lúc ăn cơm, tâm trạng của Hoắc Chấn Đông vui, uống gần nửa chai rượu đế.
Bà Hoắc không đến ngăn cản ông.
Lúc đầu Ôn Noãn có hơi mất tự nhiên, nhưng hiếm khi Hoắc Minh ân cần chăm sóc như thế.
“Ôn Noãn, món này là canh tẩm bổ.”
“Đây chính là món em thích ăn.”
…
Ôn Noãn vốn dĩ đang rất xúc động, nhưng vừa ngước mắt lên thì thấy ánh mắt của Cố Trường Khanh hiện lên sự hung dữ và nham hiểm, cô liền đoán ra được ý định xấu xa của Hoắc Minh.
Anh chính làm vậy chính là muốn để Cố Trường Khanh xem!
Ôn Noãn vừa tức giận vừa khó chịu, còn không có biện pháp nào để xử lý anh.
Phía dưới bàn ăn, một bàn tay Hoắc Minh đặt trên đùi cô, cực kì tự nhiên vuốt ve nhẹ nhàng.
Từ hướng của Cố Trường Khanh, thấy rất rõ.
Ôn Noãn kéo tay của Hoắc Minh ra, một lát anh lại đưa tay tới, còn thuận tay sờ soạng mấy lần.
Cô nhìn anh.
Khoé mắt đuôi mày của Hoắc Minh đều là những tiêu chuẩn của một người đàn ông trưởng thành và phong lưu.
Anh thảo luận với Hoắc Chấn Đông về vàng và chứng khoán, nhìn không ra đang thực hiện hành vi đê tiện nào ở dưới bàn ăn, Ôn Noãn lặng lẽ nắm lấy tay anh, đề phòng anh làm bậy.
Lát sau, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô, mười ngón đan xen.
Sắc mặt của Cố Trường Khanh trắng nhợt như tờ giấy.
Hắn không ngờ sẽ có một ngày, người mà hắn không cần lại có thể khiến hắn đau đớn khó chịu như thế.
Ăn xong, cùng ngồi uống trà.
Người đàn ông bàn về chuyện làm ăn, những chuyện trên thương trường, phụ nữ thì tâm sự về chuyện cá nhân.
Bà Hoắc vô cùng phấn khích.
Bà định chờ lát nữa sẽ cùng đi ra ngoài với Minh Châu và Ôn Noãn.
Dạo quanh trung tâm thương mại, rồi giả vờ đến quán mà mấy chị em thường ngồi.
Tết Nguyên Đán, không phải nên mang con dâu ra khoe khoang sao?
Ngoại trừ một xấp tiền dày, còn có một con mèo nhỏ bằng vàng, rất nặng.
Ôn Noãn cảm thấy kì lạ.
Bà Hoắc trìu mến nói: “Tuổi con là tuổi Mèo, năm nay lại là năm Mèo, tặng con mèo nhỏ mạ vàng cho may mắn.”
Ôn Noãn mỉm cười nói cảm ơn bà.
Hoắc Minh liếc nhìn cô, mặt cười như không cười, Ôn Noãn hơi ảo não nhưng cảm thấy có chút hạnh phúc.
Hoắc Minh Châu đang chơi với chó cũng chạy vào.
Trong phòng khách, chỉ riêng Cố Trường Khanh không vui, hắn biết Hoắc Minh và Ôn Noãn xem như đã xác định mối quan hệ.
Lúc ăn cơm, tâm trạng của Hoắc Chấn Đông vui, uống gần nửa chai rượu đế.
Bà Hoắc không đến ngăn cản ông.
Lúc đầu Ôn Noãn có hơi mất tự nhiên, nhưng hiếm khi Hoắc Minh ân cần chăm sóc như thế.
“Ôn Noãn, món này là canh tẩm bổ.”
“Đây chính là món em thích ăn.”
…
Ôn Noãn vốn dĩ đang rất xúc động, nhưng vừa ngước mắt lên thì thấy ánh mắt của Cố Trường Khanh hiện lên sự hung dữ và nham hiểm, cô liền đoán ra được ý định xấu xa của Hoắc Minh.
Anh chính làm vậy chính là muốn để Cố Trường Khanh xem!
Ôn Noãn vừa tức giận vừa khó chịu, còn không có biện pháp nào để xử lý anh.
Phía dưới bàn ăn, một bàn tay Hoắc Minh đặt trên đùi cô, cực kì tự nhiên vuốt ve nhẹ nhàng.
Từ hướng của Cố Trường Khanh, thấy rất rõ.
Ôn Noãn kéo tay của Hoắc Minh ra, một lát anh lại đưa tay tới, còn thuận tay sờ soạng mấy lần.
Cô nhìn anh.
Khoé mắt đuôi mày của Hoắc Minh đều là những tiêu chuẩn của một người đàn ông trưởng thành và phong lưu.
Anh thảo luận với Hoắc Chấn Đông về vàng và chứng khoán, nhìn không ra đang thực hiện hành vi đê tiện nào ở dưới bàn ăn, Ôn Noãn lặng lẽ nắm lấy tay anh, đề phòng anh làm bậy.
Lát sau, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô, mười ngón đan xen.
Sắc mặt của Cố Trường Khanh trắng nhợt như tờ giấy.
Hắn không ngờ sẽ có một ngày, người mà hắn không cần lại có thể khiến hắn đau đớn khó chịu như thế.
Ăn xong, cùng ngồi uống trà.
Người đàn ông bàn về chuyện làm ăn, những chuyện trên thương trường, phụ nữ thì tâm sự về chuyện cá nhân.
Bà Hoắc vô cùng phấn khích.
Bà định chờ lát nữa sẽ cùng đi ra ngoài với Minh Châu và Ôn Noãn.
Dạo quanh trung tâm thương mại, rồi giả vờ đến quán mà mấy chị em thường ngồi.
Tết Nguyên Đán, không phải nên mang con dâu ra khoe khoang sao?