Chương 347
Ôn Noãn gật đầu rồi lại nói một câu cảm ơn nữa.
Cô ngồi trên xe bỗng nhận được điện thoại của dì Nguyễn.
Dì Nguyễn nói sáng sớm hôm nay Hoắc Minh tới thăm bệnh, mang theo rất nhiều đồ bổ quý giá.
Dì Nguyễn vẫn không hiểu được mối quan hệ hiện tại của bọn họ.
Cho nên đành hỏi Ôn Noãn một chút.
Ôn Noãn khẽ vuốt tay lái, nhẹ giọng nói: “Dì nhận lấy đi!”
Dì Nguyễn ít nhiều cũng thấy vui mừng, bà ấy thật sự rất quý Hoắc Minh, cũng hy vọng anh và Ôn Noãn có thể có kết quả tốt.
Cúp điện thoại…
Ôn Noãn nhìn di động, nội tâm hơi giãy dụa.
Đối với cô mà nói, Hoắc Minh giống như một bao kẹo chứa độc, cô biết rõ bên trong có độc nhưng bề ngoài lại quá xinh đẹp khiến cô khó lòng kiềm chế.
Cuối cùng cô nhắn: [Cảm ơn luật sư Hoắc.]
……
Trong một tuần tiếp theo Hoắc Minh cực kỳ ga lăng.
Anh đưa Ôn Noãn đi chơi hết một vòng thành phố B, toàn đi xem ở các buổi biểu diễn nghệ thuật tao nhã hoặc tới nhà hàng nổi danh.
Ôn Noãn và Cảnh Từ từng tới một nhà hàng đồ ăn Mexico, anh cũng cố ý tới đó thêm lần nữa.
Thật trùng hợp, đã vậy còn gặp Cảnh Từ và vợ chưa cưới.
Trường hợp này cực kỳ mất tự nhiên.
Ôn Noãn trừng mắt nhìn Hoắc Minh, nhẹ giọng hỏi: “Có phải anh cố ý không đấy?”
Hoắc Minh cười vô cùng vui vẻ.
“Đúng vậy! Anh dắt em tới xem gương mặt thật của bạn trai cũ.”
“Em xem đi, bọn họ rất xứng đôi!”
…
Cảnh Từ cũng thấy bọn họ.
Dù cho gia cảnh tốt đẹp, có vợ chưa cưới xinh đẹp ở bên, anh ấy vẫn hồn treo ngược cành cây… Vợ chưa cưới nói một hồi lâu anh ấy mới kịp hoàn hồn để trả lời.
Ôn Noãn cạn lời, Hoắc Minh chán vô cùng.
Tới lúc về, cô ngồi bên người anh, nhìn góc nghiêng của anh lúc anh thắt đai an toàn, nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao anh lại để ý Cảnh Từ đến vậy?”
Hoắc Minh nghiêng đầu liếc cô một cái.
Sau một hồi im lặng thật lâu, anh mới thấp giọng nói: “Bởi vì anh biết kiểu người như Cảnh Từ chính là đối tượng kết hôn lý tưởng của em. Nếu không phải anh ta có một người mẹ quá độc quyền, chắc hai người đã thành đôi rồi.”
Ôn Noãn không phủ nhận.
Hoắc Minh không nói gì nữa, bởi vì chủ đề này thật sự không để người ta hứng thú nổi.
Anh đưa Ôn Noãn trở về, lúc cô xuống xe anh bỗng đè cô lại.
Cô ngồi trên xe bỗng nhận được điện thoại của dì Nguyễn.
Dì Nguyễn nói sáng sớm hôm nay Hoắc Minh tới thăm bệnh, mang theo rất nhiều đồ bổ quý giá.
Dì Nguyễn vẫn không hiểu được mối quan hệ hiện tại của bọn họ.
Cho nên đành hỏi Ôn Noãn một chút.
Ôn Noãn khẽ vuốt tay lái, nhẹ giọng nói: “Dì nhận lấy đi!”
Dì Nguyễn ít nhiều cũng thấy vui mừng, bà ấy thật sự rất quý Hoắc Minh, cũng hy vọng anh và Ôn Noãn có thể có kết quả tốt.
Cúp điện thoại…
Ôn Noãn nhìn di động, nội tâm hơi giãy dụa.
Đối với cô mà nói, Hoắc Minh giống như một bao kẹo chứa độc, cô biết rõ bên trong có độc nhưng bề ngoài lại quá xinh đẹp khiến cô khó lòng kiềm chế.
Cuối cùng cô nhắn: [Cảm ơn luật sư Hoắc.]
……
Trong một tuần tiếp theo Hoắc Minh cực kỳ ga lăng.
Anh đưa Ôn Noãn đi chơi hết một vòng thành phố B, toàn đi xem ở các buổi biểu diễn nghệ thuật tao nhã hoặc tới nhà hàng nổi danh.
Ôn Noãn và Cảnh Từ từng tới một nhà hàng đồ ăn Mexico, anh cũng cố ý tới đó thêm lần nữa.
Thật trùng hợp, đã vậy còn gặp Cảnh Từ và vợ chưa cưới.
Trường hợp này cực kỳ mất tự nhiên.
Ôn Noãn trừng mắt nhìn Hoắc Minh, nhẹ giọng hỏi: “Có phải anh cố ý không đấy?”
Hoắc Minh cười vô cùng vui vẻ.
“Đúng vậy! Anh dắt em tới xem gương mặt thật của bạn trai cũ.”
“Em xem đi, bọn họ rất xứng đôi!”
…
Cảnh Từ cũng thấy bọn họ.
Dù cho gia cảnh tốt đẹp, có vợ chưa cưới xinh đẹp ở bên, anh ấy vẫn hồn treo ngược cành cây… Vợ chưa cưới nói một hồi lâu anh ấy mới kịp hoàn hồn để trả lời.
Ôn Noãn cạn lời, Hoắc Minh chán vô cùng.
Tới lúc về, cô ngồi bên người anh, nhìn góc nghiêng của anh lúc anh thắt đai an toàn, nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao anh lại để ý Cảnh Từ đến vậy?”
Hoắc Minh nghiêng đầu liếc cô một cái.
Sau một hồi im lặng thật lâu, anh mới thấp giọng nói: “Bởi vì anh biết kiểu người như Cảnh Từ chính là đối tượng kết hôn lý tưởng của em. Nếu không phải anh ta có một người mẹ quá độc quyền, chắc hai người đã thành đôi rồi.”
Ôn Noãn không phủ nhận.
Hoắc Minh không nói gì nữa, bởi vì chủ đề này thật sự không để người ta hứng thú nổi.
Anh đưa Ôn Noãn trở về, lúc cô xuống xe anh bỗng đè cô lại.