Chương 337
Hoắc Minh giống như đang cười lại không phải cười.
Anh quá mạnh mẽ, muốn trêu đùa người con gái đều rất đơn giản, Ôn Noãn cô quá nhỏ bé.
Cô nào đâu phải đối thủ của anh!
Thế nhưng đối mặt sự dụ hoặc cấp cao này, Ôn Noãn không bị làm cho mê muội, đôi môi xinh đẹp của cô nhấp thành một đường thẳng, sau đó nói: “Luật sư Hoắc, tôi chờ điện thoại của anh!”
Cô nhìn ra, anh rất thích cơ thể cô.
Mà cô cũng chỉ có thể cho anh cái này!
Ôn Noãn không quên, cô đã từng khát vọng tình cảm của anh nhiều đến mức nào, nhưng khi mất đi sự kích thích của dục vọng, cô phát hiện một chút tình cảm mà anh dành cho cô không chống đỡ nổi một kích.
Cô không muốn khóc vì anh nữa.
Hoắc Minh nhìn sắc mặt cô, đoán được cô nghĩ gì.
Nhưng bất ngờ là, anh cũng không tức giận, ngược lại nói: “Tôi phải đi công tác nửa tháng.”
Ánh mắt Ôn Noãn như nước.
Anh cười cười: “Không phải Anh Quốc là ở thành phố H! Tập đoàn Chu Thị xảy ra tranh chấp, tôi phải đi giải quyết.”
Ôn Noãn có chút khó xử.
Xem, cô suy nghĩ gì, anh đều biết rõ.
Hoắc Minh không có giễu cợt cô.
Đi công tác nửa tháng, thật ra anh rất nhớ cô, nếu không phải Ôn Bá Ngôn bị bệnh, dù có dùng cách gì anh cũng muốn đưa cô đến thành phố H, lúc rảnh rỗi còn có thể đưa cô ra ngoài uống bia, ăn thịt nướng.
Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài màu trà kia, có chút không nỡ.
Ôn Noãn không phải không có cảm giác.
Một người đàn ông khi thật sự yêu ai sẽ không giấu được, lòng phòng bị của cô lặng lẽ sụp đổ một góc, thế nhưng cô không muốn nói ra.
Hoắc Minh sao lại không biết được?
Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, không làm bất cứ gì cả, chỉ là ôm cô.
Anh dịu dàng nói: “Tôi sẽ mang hai thư ký đi cùng, thư ký Trương sẽ ở lại thành phố B, bác trai có chuyện gì thì liên hệ cô ấy, nhớ chưa?”
Sự quan tâm săn sóc này, cái ân tình này.
Ôn Noãn biết bản thân không thể trả hết.
Hoắc Minh cười: “Một tiếng rưỡi nữa máy bay sẽ cất cánh!”
Ôn Noãn giương mắt, ánh mắt toát lên sự khó hiểu.
Hoắc Minh không nói tiếp, anh chăm chú nhìn cô, ánh mắt kia rõ ràng là ánh mắt người nam nhìn người nữ.
Cuối cùng Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Lên đường bình an.”
“Chỉ đợi câu này của em!” Hoắc Minh nghiêng người hôn cô, sau đó quan tâm nói: “Tôi đi ra ngoài trước, em… đợi ở trong này một chút?”
Anh quá mạnh mẽ, muốn trêu đùa người con gái đều rất đơn giản, Ôn Noãn cô quá nhỏ bé.
Cô nào đâu phải đối thủ của anh!
Thế nhưng đối mặt sự dụ hoặc cấp cao này, Ôn Noãn không bị làm cho mê muội, đôi môi xinh đẹp của cô nhấp thành một đường thẳng, sau đó nói: “Luật sư Hoắc, tôi chờ điện thoại của anh!”
Cô nhìn ra, anh rất thích cơ thể cô.
Mà cô cũng chỉ có thể cho anh cái này!
Ôn Noãn không quên, cô đã từng khát vọng tình cảm của anh nhiều đến mức nào, nhưng khi mất đi sự kích thích của dục vọng, cô phát hiện một chút tình cảm mà anh dành cho cô không chống đỡ nổi một kích.
Cô không muốn khóc vì anh nữa.
Hoắc Minh nhìn sắc mặt cô, đoán được cô nghĩ gì.
Nhưng bất ngờ là, anh cũng không tức giận, ngược lại nói: “Tôi phải đi công tác nửa tháng.”
Ánh mắt Ôn Noãn như nước.
Anh cười cười: “Không phải Anh Quốc là ở thành phố H! Tập đoàn Chu Thị xảy ra tranh chấp, tôi phải đi giải quyết.”
Ôn Noãn có chút khó xử.
Xem, cô suy nghĩ gì, anh đều biết rõ.
Hoắc Minh không có giễu cợt cô.
Đi công tác nửa tháng, thật ra anh rất nhớ cô, nếu không phải Ôn Bá Ngôn bị bệnh, dù có dùng cách gì anh cũng muốn đưa cô đến thành phố H, lúc rảnh rỗi còn có thể đưa cô ra ngoài uống bia, ăn thịt nướng.
Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài màu trà kia, có chút không nỡ.
Ôn Noãn không phải không có cảm giác.
Một người đàn ông khi thật sự yêu ai sẽ không giấu được, lòng phòng bị của cô lặng lẽ sụp đổ một góc, thế nhưng cô không muốn nói ra.
Hoắc Minh sao lại không biết được?
Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, không làm bất cứ gì cả, chỉ là ôm cô.
Anh dịu dàng nói: “Tôi sẽ mang hai thư ký đi cùng, thư ký Trương sẽ ở lại thành phố B, bác trai có chuyện gì thì liên hệ cô ấy, nhớ chưa?”
Sự quan tâm săn sóc này, cái ân tình này.
Ôn Noãn biết bản thân không thể trả hết.
Hoắc Minh cười: “Một tiếng rưỡi nữa máy bay sẽ cất cánh!”
Ôn Noãn giương mắt, ánh mắt toát lên sự khó hiểu.
Hoắc Minh không nói tiếp, anh chăm chú nhìn cô, ánh mắt kia rõ ràng là ánh mắt người nam nhìn người nữ.
Cuối cùng Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Lên đường bình an.”
“Chỉ đợi câu này của em!” Hoắc Minh nghiêng người hôn cô, sau đó quan tâm nói: “Tôi đi ra ngoài trước, em… đợi ở trong này một chút?”