Chương 310
Cảnh Từ nhìn cô.
“Tôi không đến đây để uống cà phê. Tôi giúp em sấy tóc được không?”
Ôn Noãn không có lý do gì để từ chối.
Cô đã hẹn hò với Cảnh Từ mấy lần, rất chân thành, nếu không mời anh ấy lên thì không hay cho lắm.
Cô khẽ mỉm cười: “Vậy tôi đi pha cà phê rồi gội đầu.”
Cảnh Từ nhẹ nhàng mỉm cười.
Trên thực tế, Ôn Noãn không hề nhận ra, khi hai người hẹn hò với nhau, cô chưa bao giờ thả lỏng…
……
Ôn Noãn mời Cảnh Từ lên căn hộ mà cô đang sống.
Phòng ở tầng 4, không lớn, khoảng năm mươi mét vuông.
Nhưng cách trang trí khá tốt, rất ấm áp…
Ôn Noãn pha cho Cảnh Từ một tách cà phê, sau đó vào phòng tắm gội đầu, lúc cô đi ra, Cảnh Từ đang cầm cà phê đứng trước cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì.
Ôn Noãn lấy khăn lông lau tóc: “Đang nhìn gì thế?”
Ánh mắt Cảnh Từ dừng lại trên xe Bentley Continental màu vàng kim ở tầng dưới, thấy Ôn Noãn đi qua, anh ấy nâng tách cà phê trong tay lên nói: “Cà phê ngon lắm.”
“Cà phê Vân Nam đấy.”
Cảnh Từ hơi mỉm cười: “Lại đây! Tôi giúp cô sấy tóc.” Ôn Noãn không hề nghi ngờ.
Cô lấy máy sấy tóc đưa cho Cảnh Từ, quay lưng về phía anh ấy nên không nhìn thấy Hoắc Minh đứng ở tầng dưới…
Động tác của Cảnh Từ rất nhẹ nhàng.
Cũng rất có chừng mực.
Sấy tóc xong, anh ấy nhẹ nhàng ôm Ôn Noãn từ phía sau: “Anh muốn ở lại qua đêm.”
Thân thể Ông Noãn hơi cứng lại.
Cô lùi ra, nhẹ giọng nói: “Cảnh Từ, nhanh quá!”
Cảnh Từ cười khổ.
Anh ấy ngưỡng mộ sự lý trí của Ôn Noãn, nhưng một cô gái quá lý trí trong tình yêu chỉ thể hiện một điều, đó là cô ấy không đủ nặng tình và rung động.
Cô thậm chí không có ham muốn nam nữ đối với anh ấy.
Cảnh Từ ngồi một lát rồi ra về.
Lúc xuống lầu, chiếc Bentley Continental vẫn còn ở đó, cửa sổ hạ xuống, Hoắc Minh chống khuỷu tay ra ngoài hút thuốc.
Chỉ cần nhìn dáng vẻ và tư thế của anh, Cảnh Từ bội phục.
Cảnh Từ rất có phong độ mà gật đầu.
Hoắc Minh nghiêng người, lẳng lặng nhìn lại anh ấy…
Hai người đàn ông trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
Thật lâu sau, Hoắc Minh cười khẩy một tiếng, cũng gật đầu.
Cảnh Từ chưa kịp lên xe, Hoắc Minh ngậm thuốc rồi nhấn ga rời đi.
“Tôi không đến đây để uống cà phê. Tôi giúp em sấy tóc được không?”
Ôn Noãn không có lý do gì để từ chối.
Cô đã hẹn hò với Cảnh Từ mấy lần, rất chân thành, nếu không mời anh ấy lên thì không hay cho lắm.
Cô khẽ mỉm cười: “Vậy tôi đi pha cà phê rồi gội đầu.”
Cảnh Từ nhẹ nhàng mỉm cười.
Trên thực tế, Ôn Noãn không hề nhận ra, khi hai người hẹn hò với nhau, cô chưa bao giờ thả lỏng…
……
Ôn Noãn mời Cảnh Từ lên căn hộ mà cô đang sống.
Phòng ở tầng 4, không lớn, khoảng năm mươi mét vuông.
Nhưng cách trang trí khá tốt, rất ấm áp…
Ôn Noãn pha cho Cảnh Từ một tách cà phê, sau đó vào phòng tắm gội đầu, lúc cô đi ra, Cảnh Từ đang cầm cà phê đứng trước cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì.
Ôn Noãn lấy khăn lông lau tóc: “Đang nhìn gì thế?”
Ánh mắt Cảnh Từ dừng lại trên xe Bentley Continental màu vàng kim ở tầng dưới, thấy Ôn Noãn đi qua, anh ấy nâng tách cà phê trong tay lên nói: “Cà phê ngon lắm.”
“Cà phê Vân Nam đấy.”
Cảnh Từ hơi mỉm cười: “Lại đây! Tôi giúp cô sấy tóc.” Ôn Noãn không hề nghi ngờ.
Cô lấy máy sấy tóc đưa cho Cảnh Từ, quay lưng về phía anh ấy nên không nhìn thấy Hoắc Minh đứng ở tầng dưới…
Động tác của Cảnh Từ rất nhẹ nhàng.
Cũng rất có chừng mực.
Sấy tóc xong, anh ấy nhẹ nhàng ôm Ôn Noãn từ phía sau: “Anh muốn ở lại qua đêm.”
Thân thể Ông Noãn hơi cứng lại.
Cô lùi ra, nhẹ giọng nói: “Cảnh Từ, nhanh quá!”
Cảnh Từ cười khổ.
Anh ấy ngưỡng mộ sự lý trí của Ôn Noãn, nhưng một cô gái quá lý trí trong tình yêu chỉ thể hiện một điều, đó là cô ấy không đủ nặng tình và rung động.
Cô thậm chí không có ham muốn nam nữ đối với anh ấy.
Cảnh Từ ngồi một lát rồi ra về.
Lúc xuống lầu, chiếc Bentley Continental vẫn còn ở đó, cửa sổ hạ xuống, Hoắc Minh chống khuỷu tay ra ngoài hút thuốc.
Chỉ cần nhìn dáng vẻ và tư thế của anh, Cảnh Từ bội phục.
Cảnh Từ rất có phong độ mà gật đầu.
Hoắc Minh nghiêng người, lẳng lặng nhìn lại anh ấy…
Hai người đàn ông trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
Thật lâu sau, Hoắc Minh cười khẩy một tiếng, cũng gật đầu.
Cảnh Từ chưa kịp lên xe, Hoắc Minh ngậm thuốc rồi nhấn ga rời đi.