Chương 6: Quá khứ và hiện tại
Thoáng đó đã đến ngày hẹn thời tiết hôm nay thật sự rất tệ trời cứ mưa như trút nước đường xá cũng vì thế mà ít người qua lại, Hương tranh thủ chút thời gian rảnh mà cô có được để đến điểm hẹn cô Chỉ đơn giản mặc cho mình chiếc áo mưa cũ chỉ vì tiết kiệm thêm một chút tiền mà cô Cứ thế đi bộ đến điểm hẹn.
Mọi thứ và khung cảnh xung quanh vẫn cứ thế Mặc dù đã nhiều năm trôi qua nhưng trên tuyến đường cô đi vẫn không chút khác biệt gì nhiều chỉ có một điều thay đổi nó là người hiện tại ngồi đối diện cô là một người hoàn toàn khác một chàng trai trẻ lịch thiệp và tuấn tú Phong nhìn Hương một lúc rồi nói:
- Cô đến đây bằng gì thế?
Hương trả lời:
- Tôi đi bộ đến.
Phong hỏi tiếp:
- Sao cô lại đi bộ đến đây Trời đang mưa mà?
Hương ngoảng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ cô ấp úng chẳng biết nói gì cuối cùng cô chọn cho mình một lời nói dối:
- Vì nhà tôi gần đây nên tôi đi bộ đến thôi.
Phong chăm chú nhìn cô rồi nói:
- Nhà cô gần đây sao, thế sao người cô ước cả rồi.
Hương ngập ngừng chẳng biết nói gì liền chuyển sang chủ đề khác:
- Sao anh chỉ hỏi không Đâu Thế..
Dứt lời Hương lấy từ trong túi ra một phong bì cô nhẹ nhàng đặt lên bàn Hương nói thêm:
- Đây là số tiền của đợt này anh kiểm tra lại xem đã đủ chưa.
Phong nhìn cô chăm chú cứ như anh đã nhìn thấu được những lời nói dối của Hương nhưng anh chỉ im lặng nhận phong bì rồi đưa cho đàn em giữ lấy anh mỉm cười nói với Hương:
- Không cần kiểm tra đâu Chúng ta đã hợp tác êm xuôi nhiều năm vậy rồi mà.
Phong nhìn ra ngoài anh nói thêm:
- Cô ở lại đây một lát rồi hẳn đi bên ngoài trời vẫn còn mưa rất lớn mà.
Hương quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ cô trả lời:
- Không sao đâu tôi cũng đang ướt với lại sắp tới giờ thay ca rồi tôi phải đến làm nữa vậy Tạm biệt anh.
Nói xong Hương đứng dậy rời đi Phong đột nhiên đuổi theo kéo cô lại nói:
- Để tôi đưa cô đi trời còn mưa lớn lắm.
Hương không do dự dứt khoát từ chối nhưng Phong lại nói đi với cô:
- Để tôi đưa cô đi, tôi sẽ cho cô biết thông tin của ba cô, Cô đang tìm ông ta mà.
Hương chần chừ một lúc cuối cùng cô cũng quyết định lên xe Phong cho đàn em lui về cứ thế mà đưa cô đi, trên xe Hương e dè hỏi:
- Chuyện anh nói với tôi lúc nảy là sao, Anh có tin tức gì về Ba của tôi à.
Phong chỉ nhẹ nhàng đưa cô một chiếc khăn sạch rồi nói:
- Cô lau người trước đi.
Hương nhìn anh với ánh mắt nghi vấn nhưng cô vẫn nhận lấy chiếc khăn Phong nói với cô:
- Tôi đang cho người Tìm ông ta cách đây vài hôm tôi nghe được chút thông tin là ông ta đang ở trong sòng bạc nào đó nên tôi cho người đi tìm rồi không bao lâu nữa sẽ có tin tức thôi.
Hương vẫn không chắc chắn được rằng người đang ở cạnh mình Tại sao lại có những hành động đó cô hoài nghi hỏi Phong:
- Tại sao anh lại làm vậy?
Phong điềm tĩnh trả lời:
- Tôi chỉ đang tìm con nợ của mình thôi có gì quá đáng sao!
Hương Im lặng một lúc trầm tư trả lời:
- Không quá đáng anh chỉ là đang làm việc của mình thôi.
Phong nói tại sao cô lại nhận lấy số nợ của ba cô?
Hương chợt mỉm cười nhẹ trả lời:
- Tôi còn có sự lựa chọn nào sao dù sao đó cũng là người thân và gia đình của tôi.
Phong bật cười nói:
- Nhưng ba cô có cùng suy nghĩ với cô không, tôi đã gặp nhiều trường hợp giống cô và họ cũng nghĩ như vậy chỉ vì lý do là người thân và gia đình sao! Nếu họ thật sự suy nghĩ cho gia đình và người thân thì họ đã không có những hành động bốc đồng theo cảm tính như vậy.
Hương đột nhiên lặng người nghĩ lại những gì cô đã trải qua từ nhỏ đến lớn quả thật họ chỉ nghĩ cho lợi ích của riêng mình lúc cô lên mười mẹ cô cứ cầm gầm mãi một chuyện là chán ngán cảnh nghèo khó và cuối cùng bà ấy đã quyết định rời đi cùng một người đàn ông giàu có khác kể từ khi bà ấy ra đi ba cô cứ lao đầu vào rượu chè và cờ bạc bỏ mặc chị em cô dù có sống chết ra sao cũng không màng đến cô đã vất vả vừa học vừa kiếm tiền để nuôi sống bản thân và cả đứa em trai của mình khi những bạn bè cùng trang lứa mua đồ ăn ngon và mặc đẹp cô phải ôm chiếc bụng đói của mình để nhường chút đồ ăn it ỏi mà minh kím được cho em chai nhỏ tuổi của mình dần dần Cô tự hứa với mình khi cô lớn lên cô sẽ tìm cho mình một công việc ổn định và sẽ sống thoải mái như bao người khác nhưng cuộc đời quá trớ trêu sự khó khăn và cực khổ đó vẫn cứ bám lấy cô và không có ý định buôn tha cô, tiền cô làm bao nhiêu cũng bay sạch vì mớ nợ rượu và cờ bạc lúc đầu chỉ là những con số nhỏ nhưng ngày qua ngày nó lại càng tăng lên dù cô có trách mắng hay vang xin ông ấy bao nhiêu lần thì chuyện cũ vẫn cứ diễn ra những người kéo đến tìm cô càng ngày càng đông hơn khiến cô mệt mỏi và đuối sức.
Hương vô hồn thẫn thờ nhìn những hàng cây bên ngoài qua cửa kính xe Hương nói với Phong nếu tìm được ba tôi Anh dự định sẽ làm gì Phong trầm giọng nghiêm túc trả lời:
- Trước mắt cứ tìm cho ra đã, tìm xong rồi tôi sẽ tính sao còn cô Nếu gặp lại ông ta cô sẽ làm gì?
- Hương cười nhạt trả lời Phong:
- Tôi thì làm được gì ông ấy chứ, Tôi chỉ muốn biết lý do tại sao ông ấy lại đối xử với chị em tôi như thế, em tôi Tuy rằng thằng bé phải sống cực khổ và thiếu thốn nhưng thằng bé vẫn sống rất lạc quan và vui vẻ Tôi chỉ mong rằng thằng bé mãi luôn như vậy mà sống, tôi sẽ cố gắng giúp thằng bé hết sức của mình.
- Bỗng chốc Hương Ngại ngùng nói với Phong:
- À Tôi xin lỗi, tôi toàn nói những chuyện không đâu.
Phong cười nói:
- Không đâu tôi thấy ổn mà, tôi vui vì cô không cảm thấy khó chịu khi nói chuyện với tôi.
Hương lắc đầu nói cảm ơn:
- Sao tôi lại thấy khó chịu chứ anh lắng nghe tôi than vãn vậy mà cảm ơn anh nhiều lắm.
Cuộc trò chuyện cuộc trò chuyện cứ thế trôi qua nơi cần đến cũng đã đến Hương Chào tạm biệt Phong Rồi quyết định xuống xe Phong kéo tay cô lại đưa cho cô một chiếc ô rồi nói:
- Cô lấy cái này mà dùng tạm đi trời mưa lớn lắm.
Hương do dự Nhìn phong, phong cười nói thêm:
- Tôi chỉ cho cô mượn thôi lần sau tôi đến lấy cô cứ cầm đi.
Hương gật đầu đồng ý cảm ơn anh cô ra khỏi xe đi vào trong quán không ngồi trong xe nhìn bóng lưng Hương anh nói thầm:
- Giống người đó thật.
Thì ra từ lúc bắt đầu đi học anh từng bị cô lập. Thật là buồn cười khi những nơi như trường học thì chẳng phải rất dễ để kết bạn hay sao nhưng bọn họ lại cô lập anh chỉ vì ba anh làm kẻ đâm thuê chém mướn bọn họ quy chụp anh là người xấu nên không một ai muốn dính dáng đến anh từ Tiểu học đến trung học anh vẫn không thể định nghĩa được hai từ bạn bè có ý nghĩa là gì với anh, anh vẫn cứ một mình cô đơn lạc lõng giữa thế giới hàng tỷ người này và rồi một ngày đẹp trời nào đó một cô gái xuất hiện ở cạnh anh trên chiếc ghế Chờ Xe Buýt cô gái ấy nhìn anh và cười đưa cho anh một viên kẹo socola rồi nói:
- Cho anh đó, Em làm thêm cho cửa hàng gần đây ngày nào em cũng thấy anh ủ rủ một mình tại sao vậy?
Phong im lặng không trả lời vậy mà mỗi ngày cô gái đó đều đến đúng vào khoảng thời gian nhất định và đưa cho anh một viên kẹo lúc nào cũng vậy gương mặt đó và nụ cười nhưng anh vẫn chọn cho mình cách im lặng không trả lời cô ấy lúc nào cô gái đó cũng hỏi nhưng câu hỏi ngớ ngẩn và nói những chuyện không đâu nhưng Phong lại không cảm thấy phiền phức hay khó chịu anh cứ im lặng nhìn cô gái. Một hôm trời mưa xối xả như thường ngày Phong vẫn ngồi đó dường như một thói quen anh chờ đợi cô gái đó thật lâu thật lâu anh thầm nghĩ "tại sao hôm nay không xuất hiện, bỏ cuộc gọi sao".
Lúc anh đứng dậy chuẩn bị rời đi thì cô gái đó xuất hiện trước mặt anh một lần nữa, quần áo trên người cô ấy vì dính mưa mà ướt cả nhưng lạ thay cô ấy vẫn cười rạng rỡ với anh cô lấy một viên kẹo từ trong túi đưa cho Phong cô gái nói:
- Hôm nay em dọn quán trễ anh vẫn chờ em sao?
Phong im lặng quay người rời đi cô gái đuổi theo nói với anh:
- Ngày mai em không làm ở đó nữa chắc em sẽ tìm một nơi nào khác nên có thể không đến gặp anh mỗi ngày được.
- Nhà em ở trong Con hẻm nhỏ của khu B Nếu mà anh thấy buồn chán thì cứ 4: 30 anh đến đó giờ đó không có ba em ở nhà em cũng không làm thêm nên anh cứ đến chơi nhé.
Nói xong con gái nhét viên kẹo vào tay anh rồi chạy đi vốn dĩ Anh không thích đồ ngọt nhưng vẫn bốc vỏ kẹo rồi bỏ vào miệng anh nhăn mặt nói thầm:
- Ngọt quá! Chả ngon gì cả.
Vài ngày sau khi Phong tan học anh buồn chán cứ đi đi mãi trong vô thức anh đến nơi mà cô gái đó đã nói anh nhìn xung quanh một con đường lạ lẫm Phong bối rối nhìn về phía trước anh thấy một con hẻm nhỏ Phong tò mò đi vào trong đến cuối con hẻm Phong nhìn thấy bóng dáng cô gái đó trong một ngôi nhà cấp bốn cũ bên trong đồ đạc lộn xộn như bị ai đó cố tình vứt xuống rồi Phong thấy một người đàn ông trung niên vẽ mặt hớn hở hối hả Chạy ra ngoài trên tay cầm theo vài tờ tiền có nhiều mệnh giá khác nhau Phong vội vã nép mình vào một góc khi thấy cô gái ấy từ trong nhà chạy ra cô khóc lóc kéo tay người đàn ông kia lại mà nài nỉ khóc lóc vang xin:
- Ba con xin ba, Ba không thể lấy số tiền này được đây là tiền đóng học phí của thằng Quân, con xin ba mà.
Người đàn ông mà cô gọi là ba đó nhìn cô với khuôn mặt giận dữ quát lớn:
- Thả ra con nhỏ này!
Nói xong ông xô mạnh khiến cô gái đó ngã nhào xuống đất rồi chạy đi mất Phong bối rối không biết phải làm sao thì đột nhiên hai người chạm mắt nhau cô gái lúng túng đứng dậy vội vã chạy vào nhà đóng sầm cửa lại giây phút đó anh nhận ra vẻ mặt tươi cười và rạng rỡ và những lời nói vu vơ vô nghĩa mà cô ngày nào cũng nói với anh chỉ là cô ấy đơn giản là muốn bầu bạn xoa dịu và an ủi anh một người cô độc vào lúc nào cũng nhìn người mọi người xung quanh bằng ánh mắt chán ghét anh chậm rãi từng bước đi đến trước cửa nhà cô gái đó Phong do dự giây lát rồi gõ Cửa mặc dù phía bên trong vẫn im lặng không một tiếng phản hồi cũng cánh cửa cũng một chút không nhúc nhích Nhưng anh biết phía sau cánh cửa đó có một cô gái nhỏ đang ngồi kìm nén cảm xúc của mình Phong nói:
- Cảm ơn em gì đã làm bạn với anh thời gian qua. Rồi anh sẽ có thật nhiều bạn lúc đó anh sẽ đến và giới thiệu họ với em cảm ơn em vì là người bạn đầu tiên của anh.
Cứ thế thời gian trôi qua từng ngày từng tháng từng năm mãi cho nhiều năm sao ba anh gì bệnh nặng mà qua đời ông để lại cho anh tất cả những tài sản mà ông có kể cả việc kế nhiệm vị trí của ông nhưng anh đã từ chối mà chọn con đường kinh doanh anh mở một của quán ăn nhỏ trên phố đã nhiều lần người quản lý tạm thời của tổ chức đến bảo anh quay về nhưng anh vẫn không thay đổi ý định và rồi anh vô tình gặp được một người giống với cô gái nhỏ đó trong một sòng bạc nhưng trên gương mặt của cô gái đó không phải những nụ cười rạng rỡ giống khi ấy thay vào đó nó hiện lên một vẻ mặt mệt mỏi vô hồn đến khó tả, anh thấy cô quỳ gối ở đó như muốn cầu xin điều gì Phong tò mò tìm hiểu Mọi người xung quanh mới biết được mọi việc cuối cùng gì cô gái đó anh gia nhập vào tổ chức, phải trải qua nhiều năm ròng rã anh mới khẳng định được vị thế của mình và bây giờ đây vào giây phúc đối diện với gái này nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy anh cũng đã khẳng định được rằng Hương chính là cô gái năm ấy.
Tiếng mưa cứ ào ào rơi xuống nóc xe hũ trắng cả một con đường Phong nhìn về phía cửa tiệm mà Hương đi vào anh thầm cười rồi lái xe đi mất.
Mọi thứ và khung cảnh xung quanh vẫn cứ thế Mặc dù đã nhiều năm trôi qua nhưng trên tuyến đường cô đi vẫn không chút khác biệt gì nhiều chỉ có một điều thay đổi nó là người hiện tại ngồi đối diện cô là một người hoàn toàn khác một chàng trai trẻ lịch thiệp và tuấn tú Phong nhìn Hương một lúc rồi nói:
- Cô đến đây bằng gì thế?
Hương trả lời:
- Tôi đi bộ đến.
Phong hỏi tiếp:
- Sao cô lại đi bộ đến đây Trời đang mưa mà?
Hương ngoảng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ cô ấp úng chẳng biết nói gì cuối cùng cô chọn cho mình một lời nói dối:
- Vì nhà tôi gần đây nên tôi đi bộ đến thôi.
Phong chăm chú nhìn cô rồi nói:
- Nhà cô gần đây sao, thế sao người cô ước cả rồi.
Hương ngập ngừng chẳng biết nói gì liền chuyển sang chủ đề khác:
- Sao anh chỉ hỏi không Đâu Thế..
Dứt lời Hương lấy từ trong túi ra một phong bì cô nhẹ nhàng đặt lên bàn Hương nói thêm:
- Đây là số tiền của đợt này anh kiểm tra lại xem đã đủ chưa.
Phong nhìn cô chăm chú cứ như anh đã nhìn thấu được những lời nói dối của Hương nhưng anh chỉ im lặng nhận phong bì rồi đưa cho đàn em giữ lấy anh mỉm cười nói với Hương:
- Không cần kiểm tra đâu Chúng ta đã hợp tác êm xuôi nhiều năm vậy rồi mà.
Phong nhìn ra ngoài anh nói thêm:
- Cô ở lại đây một lát rồi hẳn đi bên ngoài trời vẫn còn mưa rất lớn mà.
Hương quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ cô trả lời:
- Không sao đâu tôi cũng đang ướt với lại sắp tới giờ thay ca rồi tôi phải đến làm nữa vậy Tạm biệt anh.
Nói xong Hương đứng dậy rời đi Phong đột nhiên đuổi theo kéo cô lại nói:
- Để tôi đưa cô đi trời còn mưa lớn lắm.
Hương không do dự dứt khoát từ chối nhưng Phong lại nói đi với cô:
- Để tôi đưa cô đi, tôi sẽ cho cô biết thông tin của ba cô, Cô đang tìm ông ta mà.
Hương chần chừ một lúc cuối cùng cô cũng quyết định lên xe Phong cho đàn em lui về cứ thế mà đưa cô đi, trên xe Hương e dè hỏi:
- Chuyện anh nói với tôi lúc nảy là sao, Anh có tin tức gì về Ba của tôi à.
Phong chỉ nhẹ nhàng đưa cô một chiếc khăn sạch rồi nói:
- Cô lau người trước đi.
Hương nhìn anh với ánh mắt nghi vấn nhưng cô vẫn nhận lấy chiếc khăn Phong nói với cô:
- Tôi đang cho người Tìm ông ta cách đây vài hôm tôi nghe được chút thông tin là ông ta đang ở trong sòng bạc nào đó nên tôi cho người đi tìm rồi không bao lâu nữa sẽ có tin tức thôi.
Hương vẫn không chắc chắn được rằng người đang ở cạnh mình Tại sao lại có những hành động đó cô hoài nghi hỏi Phong:
- Tại sao anh lại làm vậy?
Phong điềm tĩnh trả lời:
- Tôi chỉ đang tìm con nợ của mình thôi có gì quá đáng sao!
Hương Im lặng một lúc trầm tư trả lời:
- Không quá đáng anh chỉ là đang làm việc của mình thôi.
Phong nói tại sao cô lại nhận lấy số nợ của ba cô?
Hương chợt mỉm cười nhẹ trả lời:
- Tôi còn có sự lựa chọn nào sao dù sao đó cũng là người thân và gia đình của tôi.
Phong bật cười nói:
- Nhưng ba cô có cùng suy nghĩ với cô không, tôi đã gặp nhiều trường hợp giống cô và họ cũng nghĩ như vậy chỉ vì lý do là người thân và gia đình sao! Nếu họ thật sự suy nghĩ cho gia đình và người thân thì họ đã không có những hành động bốc đồng theo cảm tính như vậy.
Hương đột nhiên lặng người nghĩ lại những gì cô đã trải qua từ nhỏ đến lớn quả thật họ chỉ nghĩ cho lợi ích của riêng mình lúc cô lên mười mẹ cô cứ cầm gầm mãi một chuyện là chán ngán cảnh nghèo khó và cuối cùng bà ấy đã quyết định rời đi cùng một người đàn ông giàu có khác kể từ khi bà ấy ra đi ba cô cứ lao đầu vào rượu chè và cờ bạc bỏ mặc chị em cô dù có sống chết ra sao cũng không màng đến cô đã vất vả vừa học vừa kiếm tiền để nuôi sống bản thân và cả đứa em trai của mình khi những bạn bè cùng trang lứa mua đồ ăn ngon và mặc đẹp cô phải ôm chiếc bụng đói của mình để nhường chút đồ ăn it ỏi mà minh kím được cho em chai nhỏ tuổi của mình dần dần Cô tự hứa với mình khi cô lớn lên cô sẽ tìm cho mình một công việc ổn định và sẽ sống thoải mái như bao người khác nhưng cuộc đời quá trớ trêu sự khó khăn và cực khổ đó vẫn cứ bám lấy cô và không có ý định buôn tha cô, tiền cô làm bao nhiêu cũng bay sạch vì mớ nợ rượu và cờ bạc lúc đầu chỉ là những con số nhỏ nhưng ngày qua ngày nó lại càng tăng lên dù cô có trách mắng hay vang xin ông ấy bao nhiêu lần thì chuyện cũ vẫn cứ diễn ra những người kéo đến tìm cô càng ngày càng đông hơn khiến cô mệt mỏi và đuối sức.
Hương vô hồn thẫn thờ nhìn những hàng cây bên ngoài qua cửa kính xe Hương nói với Phong nếu tìm được ba tôi Anh dự định sẽ làm gì Phong trầm giọng nghiêm túc trả lời:
- Trước mắt cứ tìm cho ra đã, tìm xong rồi tôi sẽ tính sao còn cô Nếu gặp lại ông ta cô sẽ làm gì?
- Hương cười nhạt trả lời Phong:
- Tôi thì làm được gì ông ấy chứ, Tôi chỉ muốn biết lý do tại sao ông ấy lại đối xử với chị em tôi như thế, em tôi Tuy rằng thằng bé phải sống cực khổ và thiếu thốn nhưng thằng bé vẫn sống rất lạc quan và vui vẻ Tôi chỉ mong rằng thằng bé mãi luôn như vậy mà sống, tôi sẽ cố gắng giúp thằng bé hết sức của mình.
- Bỗng chốc Hương Ngại ngùng nói với Phong:
- À Tôi xin lỗi, tôi toàn nói những chuyện không đâu.
Phong cười nói:
- Không đâu tôi thấy ổn mà, tôi vui vì cô không cảm thấy khó chịu khi nói chuyện với tôi.
Hương lắc đầu nói cảm ơn:
- Sao tôi lại thấy khó chịu chứ anh lắng nghe tôi than vãn vậy mà cảm ơn anh nhiều lắm.
Cuộc trò chuyện cuộc trò chuyện cứ thế trôi qua nơi cần đến cũng đã đến Hương Chào tạm biệt Phong Rồi quyết định xuống xe Phong kéo tay cô lại đưa cho cô một chiếc ô rồi nói:
- Cô lấy cái này mà dùng tạm đi trời mưa lớn lắm.
Hương do dự Nhìn phong, phong cười nói thêm:
- Tôi chỉ cho cô mượn thôi lần sau tôi đến lấy cô cứ cầm đi.
Hương gật đầu đồng ý cảm ơn anh cô ra khỏi xe đi vào trong quán không ngồi trong xe nhìn bóng lưng Hương anh nói thầm:
- Giống người đó thật.
Thì ra từ lúc bắt đầu đi học anh từng bị cô lập. Thật là buồn cười khi những nơi như trường học thì chẳng phải rất dễ để kết bạn hay sao nhưng bọn họ lại cô lập anh chỉ vì ba anh làm kẻ đâm thuê chém mướn bọn họ quy chụp anh là người xấu nên không một ai muốn dính dáng đến anh từ Tiểu học đến trung học anh vẫn không thể định nghĩa được hai từ bạn bè có ý nghĩa là gì với anh, anh vẫn cứ một mình cô đơn lạc lõng giữa thế giới hàng tỷ người này và rồi một ngày đẹp trời nào đó một cô gái xuất hiện ở cạnh anh trên chiếc ghế Chờ Xe Buýt cô gái ấy nhìn anh và cười đưa cho anh một viên kẹo socola rồi nói:
- Cho anh đó, Em làm thêm cho cửa hàng gần đây ngày nào em cũng thấy anh ủ rủ một mình tại sao vậy?
Phong im lặng không trả lời vậy mà mỗi ngày cô gái đó đều đến đúng vào khoảng thời gian nhất định và đưa cho anh một viên kẹo lúc nào cũng vậy gương mặt đó và nụ cười nhưng anh vẫn chọn cho mình cách im lặng không trả lời cô ấy lúc nào cô gái đó cũng hỏi nhưng câu hỏi ngớ ngẩn và nói những chuyện không đâu nhưng Phong lại không cảm thấy phiền phức hay khó chịu anh cứ im lặng nhìn cô gái. Một hôm trời mưa xối xả như thường ngày Phong vẫn ngồi đó dường như một thói quen anh chờ đợi cô gái đó thật lâu thật lâu anh thầm nghĩ "tại sao hôm nay không xuất hiện, bỏ cuộc gọi sao".
Lúc anh đứng dậy chuẩn bị rời đi thì cô gái đó xuất hiện trước mặt anh một lần nữa, quần áo trên người cô ấy vì dính mưa mà ướt cả nhưng lạ thay cô ấy vẫn cười rạng rỡ với anh cô lấy một viên kẹo từ trong túi đưa cho Phong cô gái nói:
- Hôm nay em dọn quán trễ anh vẫn chờ em sao?
Phong im lặng quay người rời đi cô gái đuổi theo nói với anh:
- Ngày mai em không làm ở đó nữa chắc em sẽ tìm một nơi nào khác nên có thể không đến gặp anh mỗi ngày được.
- Nhà em ở trong Con hẻm nhỏ của khu B Nếu mà anh thấy buồn chán thì cứ 4: 30 anh đến đó giờ đó không có ba em ở nhà em cũng không làm thêm nên anh cứ đến chơi nhé.
Nói xong con gái nhét viên kẹo vào tay anh rồi chạy đi vốn dĩ Anh không thích đồ ngọt nhưng vẫn bốc vỏ kẹo rồi bỏ vào miệng anh nhăn mặt nói thầm:
- Ngọt quá! Chả ngon gì cả.
Vài ngày sau khi Phong tan học anh buồn chán cứ đi đi mãi trong vô thức anh đến nơi mà cô gái đó đã nói anh nhìn xung quanh một con đường lạ lẫm Phong bối rối nhìn về phía trước anh thấy một con hẻm nhỏ Phong tò mò đi vào trong đến cuối con hẻm Phong nhìn thấy bóng dáng cô gái đó trong một ngôi nhà cấp bốn cũ bên trong đồ đạc lộn xộn như bị ai đó cố tình vứt xuống rồi Phong thấy một người đàn ông trung niên vẽ mặt hớn hở hối hả Chạy ra ngoài trên tay cầm theo vài tờ tiền có nhiều mệnh giá khác nhau Phong vội vã nép mình vào một góc khi thấy cô gái ấy từ trong nhà chạy ra cô khóc lóc kéo tay người đàn ông kia lại mà nài nỉ khóc lóc vang xin:
- Ba con xin ba, Ba không thể lấy số tiền này được đây là tiền đóng học phí của thằng Quân, con xin ba mà.
Người đàn ông mà cô gọi là ba đó nhìn cô với khuôn mặt giận dữ quát lớn:
- Thả ra con nhỏ này!
Nói xong ông xô mạnh khiến cô gái đó ngã nhào xuống đất rồi chạy đi mất Phong bối rối không biết phải làm sao thì đột nhiên hai người chạm mắt nhau cô gái lúng túng đứng dậy vội vã chạy vào nhà đóng sầm cửa lại giây phút đó anh nhận ra vẻ mặt tươi cười và rạng rỡ và những lời nói vu vơ vô nghĩa mà cô ngày nào cũng nói với anh chỉ là cô ấy đơn giản là muốn bầu bạn xoa dịu và an ủi anh một người cô độc vào lúc nào cũng nhìn người mọi người xung quanh bằng ánh mắt chán ghét anh chậm rãi từng bước đi đến trước cửa nhà cô gái đó Phong do dự giây lát rồi gõ Cửa mặc dù phía bên trong vẫn im lặng không một tiếng phản hồi cũng cánh cửa cũng một chút không nhúc nhích Nhưng anh biết phía sau cánh cửa đó có một cô gái nhỏ đang ngồi kìm nén cảm xúc của mình Phong nói:
- Cảm ơn em gì đã làm bạn với anh thời gian qua. Rồi anh sẽ có thật nhiều bạn lúc đó anh sẽ đến và giới thiệu họ với em cảm ơn em vì là người bạn đầu tiên của anh.
Cứ thế thời gian trôi qua từng ngày từng tháng từng năm mãi cho nhiều năm sao ba anh gì bệnh nặng mà qua đời ông để lại cho anh tất cả những tài sản mà ông có kể cả việc kế nhiệm vị trí của ông nhưng anh đã từ chối mà chọn con đường kinh doanh anh mở một của quán ăn nhỏ trên phố đã nhiều lần người quản lý tạm thời của tổ chức đến bảo anh quay về nhưng anh vẫn không thay đổi ý định và rồi anh vô tình gặp được một người giống với cô gái nhỏ đó trong một sòng bạc nhưng trên gương mặt của cô gái đó không phải những nụ cười rạng rỡ giống khi ấy thay vào đó nó hiện lên một vẻ mặt mệt mỏi vô hồn đến khó tả, anh thấy cô quỳ gối ở đó như muốn cầu xin điều gì Phong tò mò tìm hiểu Mọi người xung quanh mới biết được mọi việc cuối cùng gì cô gái đó anh gia nhập vào tổ chức, phải trải qua nhiều năm ròng rã anh mới khẳng định được vị thế của mình và bây giờ đây vào giây phúc đối diện với gái này nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy anh cũng đã khẳng định được rằng Hương chính là cô gái năm ấy.
Tiếng mưa cứ ào ào rơi xuống nóc xe hũ trắng cả một con đường Phong nhìn về phía cửa tiệm mà Hương đi vào anh thầm cười rồi lái xe đi mất.