Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Hoa Kiều

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Hoa Kiều
  3. Chương 57

Chương 57

Hôm nay Thư Quân khá xui xẻo. Giờ Thân buổi chiều, nàng thấy hoa quế trên cây đọng một tầng tuyết dày nên muốn hái một ít về pha trà uống nhưng rồi lại bị trượt chân, ngã một phát, không chỉ làm mắt cá chân bị trật mà bên chân cũng bị chà rách một lớp da mỏng, đau đến mức nàng nằm trên giường một lúc lâu không kêu nổi tiếng nào.

Nàng sợ mẫu thân lo lắng rồi lại tới thăm nàng giữa trời giá lạnh nên dặn dò Thiện ma ma không được phép tiết lộ chuyện này. Thiện ma ma biết Tô thị vừa mới khỏe lại nên cũng biết phân nặng nhẹ, đồng ý giữ kín chuyện này, Thược Dược xức dầu thoa lên mắt cá chân cho nàng. Thư Quân đau chết đi được, nàng mệt mỏi nằm yên trên giường không nói lời nào.

Khoảng chừng bữa tối, bên ngoài có người báo tin bệ hạ muốn gặp nàng, hẹn nàng khoảng nửa canh giờ nữa tới trà lâu gặp nhau. Dù sao Bùi Việt cũng là Thiên tử, không thể bỏ hết mặt mũi để đêm hôm xông vào khuê phòng của nữ tử nên chuẩn bị lát nữa sẽ cho nữ cận vệ có võ nghệ tốt đón Thư Quân tới trà lâu. Thư Quân không còn cách nào khác đành phải sai người chuyển lời cho hắn biết, nàng bị ngã nên không thể đi ra ngoài, Đế vương hay tin giật nảy mình, bỏ dở quyển tấu chương đang xem dở lại, không màng thể diện, vội vàng cầm theo dược cao tới Thư gia.

Lúc hắn đến, trời vừa sẩm tối, tuyết đọng lóe sáng ánh bạc, đột nhiên ngoài sân không còn thấy tiếng tôi tớ, bốn bề tĩnh lặng. Nàng vừa mới ăn một chén cháo tổ yến nho nhỏ, ánh mắt mơ màng chừng như muốn ngủ nhưng vẫn chưa hẳn là muốn ngủ, cảm giác đau nhoi nhói khiến nàng vẫn còn tỉnh táo.

Rèm châu bị xốc lên, gió lạnh lùa vào phòng, ánh nến trong phòng tối xuống, Thư Quân nheo mắt trông thấy bóng hình quen thuộc đứng trước sập của nàng. Nhìn từ góc này, trông vóc dáng của hắn càng đĩnh đạc hơn, cao lớn tựa như một ngọn núi.

Nàng không hề cảm thấy áp lực, trái lại còn cảm thấy ấm áp và yên tâm hơn bao giờ hết.

Dòng nước ấm phun trào trong tim nàng, nước mắt rưng rưng trên bờ mi:

“Bệ hạ...”

Nàng đau đến mức không còn sức lực nhưng vẫn phải gượng cười trước mặt trưởng bối, ngay khi vừa nhìn thấy hắn, nàng lập tức vỡ òa. Không biết bắt đầu từ khi nào mà ở trước mặt nam nhân này, nàng đã quên hết sạch chuyện giữ hình tượng.

Bùi Việt cởi chiếc áo khoác dính hơi sương ra, cúi người ôm nữ tử vào lòng.

“Kiều Kiều, trẫm tới rồi.”

Thư Quân ôm chặt cổ hắn, cố gắng tìm kiếm sự trấn an từ trong ngực hắn, tiếc là chênh lệch chiều cao quá lớn, nàng không với tới nổi, Bùi Việt bèn ngồi luôn xuống giường của nàng, Thư Quân nép sát người vào ngực hắn, cố gắng cọ vào cổ của hắn, Bùi Việt cũng để mặc cho nàng thích làm gì thì làm.

Trong phòng có địa long, Thư Quân không mặc quần áo dày, chỉ có một chiếc áo màu hồng đào và váy vải sa màu vàng mơ, nằm gọn trong ngực Bùi Việt trông cực kỳ nhỏ nhắn, xinh xắn.

Nàng đắp chăn che kín chân nên Bùi Việt không nhìn thấy vết thương. Hắn bèn vươn tay bế nàng ra khỏi chăn, đặt nàng ngồi lên người mình, đôi chân trắng như ngọc lộ ra trước mặt hắn, mắt cá chân trái sưng to, đỏ rực, nhìn cực kỳ nhức mắt.

“Đau lắm phải không?” Bùi Việt khẽ hỏi nàng.

Tiểu cô nương rưng rưng nước mắt trên bờ mi, khóe mắt đỏ hồng, rõ ràng là đã khóc nhưng lại cố gắng không khóc.

“Đau...”

Thực ra những vết thương thế này rất phổ biến trong quân doanh, vào những lúc khẩn cấp, binh lính bắt buộc phải ôm vết thương ra trận. Trước đây, khi ở biên quan, Bùi Việt không hề ra vẻ mình là Đích Hoàng tử chút nào, ngày ngày gối đầu lên cây giáo chờ tới bình minh. Ở trong quân doanh, hắn nổi tiếng là người thủ đoạn cứng rắn, xưa nay chưa từng có ai kêu đau trước mặt hắn, đây là lần đầu tiên.

Bùi Việt rất đau lòng.

Hắn đặt lại Thư Quân xuống giường, kéo chiếc ghế bọc vải gấm lại gần giường, lấy lọ cao thuốc mang theo tới đây ra, đỡ lấy mắt cá chân của nàng, nhẹ nhàng xoa thuốc.

Mới đầu Thư Quân rất sợ bàn tay to của hắn chạm vào nhưng không ngờ lại không hề đau như nàng tưởng.

Nàng cực kỳ tò mò, đôi mắt long lanh mở to tựa như viên minh châu.

Bùi Việt buồn cười trước dáng vẻ này của nàng, ôn tồn nói: “Nàng nằm xuống cho vững đi, trẫm sẽ tăng dần lực bóp.”

Thư Quân ngoan ngoãn dịch người, nghiêng người chống cằm nằm thật vững, mái tóc đen nhánh trượt xuống qua vai nàng, lộ ra dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, yêu kiều, đỏ hồng, hàng mày đưa tình nhưng đôi mắt lại đọng sương, sáng long lanh, trông nàng càng ngây thơ, không rành sự đời thì lại càng khiến người ta thấy lòng mình râm ran.

Bùi Việt vừa cẩn thận xoa bóp cho nàng vừa chăm chú ngắm nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm hơn trước đây mấy phần.

“Bị thương là chuyện thường ngày ở quân doanh. Vậy nên, quân y cũng nghiên cứu về loại thuốc này kỹ nhất. Thuốc mà trẫm lấy cho nàng là loại tốt nhất, chỉ cần bôi ba ngày là chắc chắn sẽ khỏi hẳn.”

Thư Quân thấy giọng hắn vô cùng bình thường nhưng ánh mắt lại có phần là lạ, nàng ngơ ngác hỏi: “Ba ngày ạ? Vậy ngày mai bệ hạ sẽ tới nữa chứ?”

Nói xong, nàng cũng nhận ra yêu cầu này của mình hơi vô lý, vội vàng lí nhí giải thích: “Bệ hạ xoa bóp rất dễ chịu, tay nghề tốt hơn Thược Dược nhiều.”

Giọng nàng quá đỗi dịu dàng, tựa như một sợi lông vũ lướt qua nơi mềm yếu nhất trong tim hắn.

Giọng Bùi Việt khàn đi: “Tay nghề của trẫm tốt à?”

Thư Quân rất muốn gật đầu nhưng không hiểu sao lại cảm thấy ánh mắt của hắn có phần nguy hiểm nên cuối cùng chỉ ngẩn người nhìn hắn, không trả lời.

Đuôi mắt của nàng vẫn còn vương nước mắt, đôi mắt long lanh nước, ngoan ngoãn nằm trên giường, coi bộ rất dễ bị bắt nạt.

Bùi Việt đánh mắt nhìn đi chỗ khác, liếc nhìn mắt cá chân của nàng, hầu kết trượt lên trượt xuống nhưng giọng điệu vẫn không hề thay đổi: “Kiều Kiều đã khen tay nghề của trẫm thì đương nhiên trẫm không thể để Kiều Kiều thất vọng được rồi.”

Thư Quân cho là hắn đã đồng ý bèn nhoẻn miệng cười khe khẽ.

Không hiểu sao nụ cười này lại làm gấu váy đong đưa, chạm vào vết thương ở chân làm nàng kêu đau xuýt xoa.

Bùi Việt tưởng là mình làm nàng đau bèn dừng lại: “Trẫm làm nàng bị đau à?”

“Không phải vậy...” Thư Quân áng chừng vị trí vết thương qua một lớp chăn: “Chỗ này bị rách mất một miếng da.”

Dựa theo vị trí mà nàng chỉ, Bùi Việt đoán là ở đùi, hắn khựng lại hỏi: “Nàng có muốn bôi thuốc ở đó không?”

Thư Quân lắc nhẹ đầu, úp mặt vào lòng bàn tay: “Không cần đâu, không nên xức thuốc vào đó, dễ để lại sẹo lắm, cứ để yên đó mặc nó đau thì đau thôi.”

Bản tính của nữ tử đều yêu cái đẹp.

Bùi Việt cũng không thể làm gì được: “Vậy lát nữa trẫm sẽ đưa ngọc cơ cao cho nàng, bôi thuốc này không để lại sẹo.”

Sau đó hắn nói tiếp: “Ráng chịu một lát nhé, trẫm bóp mạnh đây.”

“Ừm.” Thư Quân trịnh trọng gật đầu, tỏ vẻ mình đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, thế nhưng một giây sau, nàng lại không nhịn được kêu “ôi” một tiếng, đau tới mức trán túa mồ hôi.

“Bệ... Bệ hạ, đau.. Thần nữ đau.”

“Không, không, thần nữ có thể chịu được, có thể chịu được.”

Đôi mắt nàng đảo qua đảo lại nhìn xung quanh như nai con đi loạn, dường như không tìm được chỗ dựa, ngoài miệng nói có thể chịu được nhưng dáng vẻ lại nói lên rằng nàng không thể.

Vì tốt cho nàng nên Bùi Việt không hề nhẹ tay: “Quân Quân, cố gắng chịu đựng thêm một lát nữa nhé.”

“Vâng...”

“Ưm ưm ư, ôi, á á...” Thư Quân hết gật đầu lại lắc đầu rồi lại sợ bị người bên ngoài nghe được nên phải hạ nhỏ giọng xuống, yếu ớt bật lên từng tiếng rên rỉ đau đớn, tiếng hít thở, tiếng than đau, xen lẫn với oán trách, tủi thân và đôi phần khó chịu, nức nở.

Người biết thì sẽ nói là họ đang trị thương, còn người không biết khéo lại nghĩ là…

Đôi mắt của vị Đế vương trẻ tuổi cực kỳ sâu thẳm, không nhìn thấy đáy, trông bề ngoài thì sóng yên biển lặng nhưng thực ra lưng đã rịn ra lấm tấm mồ hôi.

Thế nhưng hắn vẫn không thể hiện ra, đợi xoa hết cao thuốc xong mới buông tay.

Ngay khi hắn vừa buông tay ra, Thư Quân lập tức mềm người ngã xuống giường, ngón tay túm chặt chăn mền, chỉ thấy thở ra mà không thấy hít vào.

Bùi Việt vừa rửa tay vừa quan sát dáng vẻ này của nàng, sắc mặt khó tả thành lời.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5996 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5444 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5161 View
4
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
4

Chí tôn đặc công

2566 chương
4785 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Đại Boss Khó Hầu Hạ
5

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4765 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4704 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter