Chương 106
Đêm khuya, Trần Tĩnh cực kỳ mệt mỏi, cô rất muốn ngủ, nhưng cô lại nghĩ đến những hộp quà đã mở ra ở bên ngoài, cảm thấy nên thu dọn một chút. Chỗ này của Phó Lâm Viễn có người đến quét dọn theo giờ nhưng phải buổi chiều mới đến, quà để khắp nơi trên thảm cũng không ổn. Cô đứng dậy lấy áo khoác rồi xuống giường.
Khi đến cửa, cô thấy Phó Lâm Viễn đang mặc đồ ngủ màu đen trả lời điện thoại của Yến Tuân, chuyện của Hoa Huy vẫn còn trong giai đoạn kháng cáo, chưa được giải quyết triệt để.
Anh vừa nghe điện thoại vừa ném những hộp quà kia vào một cái thùng to, Trần Tĩnh dựa vào cửa im lăng nhìn anh, trước kia cô chỉ thấy hình ảnh anh làm việc bình tĩnh và kỷ luật, cao cao tại thượng. Nhưng trên thực tế khi ở nhà anh sẽ kéo rèm cửa lại, sẽ làm một bữa sáng đơn giản, thỉnh thoảng cũng sẽ như thế này, lười nhác dọn dẹp những hộp quà mà anh thấy chướng mắt.
Trần Tĩnh nhìn anh một lúc.
Thừa dịp anh đứng dậy đi rót rượu ở quầy bar, Trần Tĩnh đi qua ôm eo anh từ đằng sau.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Phó Lâm Viễn dừng lại, thấp giọng hỏi: "Em tỉnh rồi à?"
Trần Tĩnh ôm vòng eo rắn chắc của anh, dựa vào bờ vai rộng rồi ừ lên một tiếng.
Phó Lâm Viễn đặt ly rượu xuống, kéo cánh tay cô ra rồi xoay người dựa vào quầy bar, ôm cô vào trong ngực. Trần Tĩnh ôm chặt lấy eo anh rồi lười biếng tựa vào ngực anh. Yến Tuân ở bên kia vẫn đang nói chuyện hăng say, không chú ý đến hai người họ ở bên này.
Chủ yếu là do Yến Tuân đang ở ngoài quán bar, hơi ồn ào nên anh ta không nghe thấy giọng nói của Trần Tĩnh, cũng như không nghe thấy Phó Lâm Viễn đang làm việc riêng. Anh ta vẫn tiếp tục nói chuyện của mình, Phó Lâm Viễn ở bên này cũng lười biếng nghe anh ta nói. Trần Tĩnh cũng nghe thấy chuyện mà Yến Tuân đang nói, nghĩ thầm chuyện của Hoa Huy thật phiền phức, đã cung cấp đủ chứng cứ nhưng vì bản hợp đồng trong tay vợ Chung Long mà cứ dây dưa mãi.
Công ty có vốn đầu tư nước ngoài kia cũng không phải những kẻ ăn chay, họ dính đến xã hội đen, thậm chí còn không quan tâ m đến luật pháp. May là thế lực của Phó Hằng hùng hậu chứ nếu là công ty khác thì đã sớm bị bọn họ thu mua rồi.
Đợi đến khi Phó Lâm Viễn nói chuyện điện thoại xong thì Trần Tĩnh đã rất buồn ngủ rồi, anh đặt điện thoại di động xuống, cúi đầu nhìn cô. Trần Tĩnh ngước mắt nhìn anh, cố gắng kìm nén cơn buồn ngủ: "Em vừa nghĩ ra một cách, nhưng cách này cũng có hại cho bên mình."
Phó Lâm Viễn ra hiệu cho cô tiếp tục nói.
Trần Tĩnh nhìn vào mắt anh: "Khiến cho công ty kia không sử dụng được hệ thống này, chuyện còn lại Chung Long tự đi giải quyết."
Nếu không chiếm được thì tạm thời cứ huỷ đi.
Phó Lâm Viễn hơi nhướng mày.
Đây không phải cách tốt, nhưng nếu đối phương không muốn dùng lí lẽ thì chúng ta cũng dùng vũ lực xử lý họ. Trần Tĩnh nói xong, thấy anh không trả lời, cô nhón chân hỏi: "Làm sao vậy?"
Phó Lâm Viễn ôm eo cúi xuống nhìn cô.
"Được."
Khi Trần Tĩnh nghe thấy anh nói vậy, cô biết anh đồng ý.
Phó Lâm Viễn thấy cô ngáp lập tức ôm ngang eo cô bế về phòng, sau khi tắt đèn trong phòng anh đưa tay ôm chặt Trần Tĩnh. Trần Tĩnh vùi vào trong ngực anh, chỉ một lúc sau hai người đều ngủ thiếp đi.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
_
Xoá bỏ những hạng mục kia cũng giống như Trần Tĩnh đang cầm một ngọn đuốc trực tiếp đốt đến chỗ cổ đông, đương nhiên ngọn lửa cũng lan tới tận Phó Hằng. Nhưng Phó Lâm Viễn cũng không nói gì, coi như ngầm đồng ý với hành vi của Trần Tĩnh. Điều này khiến mọi người cực kì tức giận nhưng không có chỗ xả, chỉ có thể kìm nén vào trong lòng.
Có người đi tung tin rằng Phó Lâm Viễn chiều cô lên tận trời, mặc kệ sống chết của Vạn Lý Viễn Trình.
Không ai biết rằng, những gì Trần Tĩnh đang làm cũng chính là những gì mà Phó Lâm Viễn muốn làm, họ sống cùng nhau nên những quyết định của họ càng ngày càng giống nhau. Trong quá khứ, Trần Tĩnh rất hiểu Phó Lâm Viễn, có nhiều người không hiểu nổi những quyết định của anh, chỉ có mỗi Trần Tĩnh hiểu tại sao anh lại làm vậy.
Đổi lại, Phó Lâm Viễn cũng hiểu Trần Tĩnh.
Có lẽ giờ phút này hai người càng hiểu rõ tại sao bọn họ lại thu hút nhau.
Tuy nhiên Phó Lâm Viễn ngầm đồng ý và ủng hộ hành động của Trần Tĩnh cũng chứa đựng một phần yêu chiều trong đó. Trần Tĩnh không chịu thua kém, nếu cô muốn hoàn thành tốt công việc thì sẽ cố gắng hết sức có thể, vì vậy cô rất kiên trì, chưa bao giờ phàn nàn với Phó Lâm Viễn.
Một tuần sau khi Trần Tĩnh nhậm chức, cô tham dự một hội nghị thượng đỉnh về Internet, Phó Lâm Viễn cũng tham dự, nhưng hai người không đến cùng một lúc. Trần Tĩnh đến sớm hơn, cô gặp Tưởng Hoà ở đó. Năm nay Tưởng Hoà cũng tham dự, cô ấy cười híp mắt bước tới kéo tay Trần Tĩnh: "Bảo bối, đúng là trùng hợp quá đi."
Trần Tĩnh cười nói: "Đúng là trùng hợp thật."
Tưởng Hoà nói: "Gần đây tớ rất bận rộn, đầu cũng hói luôn rồi, cậu nhìn thử xem có đúng không?"
Cô ấy cúi đầu xuống cho Trần Tĩnh nhìn, Trần nhìn nhìn qua rồi đẩy bả vai cô ấy: "Hói chỗ nào chứ, tóc cậu vẫn còn dày lắm."
"Ha ha, tớ chỉ muốn cậu quan tâm tớ một chút thôi mà, cậu nhìn cậu bây giờ đi, lúc nào cũng dính chặt với tổng giám đốc Phó" Mặc dù Tưởng Hoà nói như vậy nhưng cô ấy cũng chỉ thấy tổng giám đốc Phó ôm Trần Tĩnh một hai lần. Trên thực tế công việc của cả hai đều bận rộn, Trần Tĩnh cũng không làm việc ở Phó Hằng. Cô ấy biết Trần Tĩnh và Phó Lâm Viễn sống cùng nhau nhưng đúng thật rất ít khi cô ấy thấy hai người bọn họ ở chung. Trần Tĩnh nói: "Chờ hết bận, chúng ta lại tụ họp nhé."
"Được." Tưởng Hoà nói, đúng là các cô lâu lắm rồi không tụ họp với nhau.
Lúc này, một chiếc xe màu đen dừng trước cửa, cửa xe mở ra, đôi chân dài của Phó Lâm Viễn bước xuống, anh cài khuy áo khoác vào, đúng lúc nhìn thấy hai người đang nói chuyện.
Mắt anh nhìn thoáng qua Trần Tĩnh.
Tưởng Hoà đẩy nhẹ tay của Trần Tĩnh, Trần Tĩnh mỉm cười rồi dẫn Tưởng Hoà vào trong. Hiện tại cô đã có một người trợ lý, trợ lý đang giúp cô tìm chỗ ngồi. Tưởng Hoà gọi một tiếng tổng giám đốc Phó, Phó Lâm Viễn không trả lời lại. Anh bị người ta ngăn lại nên phải dừng lại nói chuyện, vẻ mặt anh vô cùng lạnh lùng. Sau khi vào bên trong Tưởng Hoà có việc nên phải đi trước.
Trần Tĩnh cầm điện thoại gửi tin nhắn cho trợ lý.
Sửa khi gửi xong cô đặt điện thoại xuống, Phó Lâm Viễn lập tức đi về phía cô, anh cài lại cúc áo trên cổ, ánh mắt lướt qua cô, đang định nói chuyện thì điện thoại đổ chuông, anh cầm lên nhìn rồi ấn trả lời. Tay còn lại vẫn nắm chặt cổ tay Trần Tĩnh, Trần Tĩnh bước lên giúp anh thắt cà vạt.
Động tác vô cùng tự nhiên.
Hai người trông cũng rất thân mật.
Sau khi thắt xong, Trần Tĩnh lại sửa cổ áo cho anh.
Phó Lâm Viễn nói chuyện điện thoại xong, để điện thoại xuống rồi nói: "Buổi tối xã giao không được uống rượu.""
Trần Tĩnh đảo mắt: "Em chỉ uống một chút thôi, không sao đâu mà."
Phó Lâm Viễn không trả lời, coi như là cho phép.
Sau đó có người đến tìm Phó Lâm Viễn, anh buông cô ra, xoa nhẹ cổ tay cô rồi quay người đi. Trần Tĩnh cảm thấy cổ tay mình hơi nóng, cô mỉm cười đứng đó nhìn theo bóng lưng anh. Đúng lúc đó trợ lý cũng tới tìm cô: "Giám đốc Trần, đã xong rồi ạ."
Trần Tĩnh gật đầu, vẻ mặt khôi phục lại sự bình tĩnh, đi theo trợ lý về chỗ ngồi.
Chỗ ngồi của cô ở giữa, không phải hàng đầu như Phó Lâm Viễn, nhưng ở giữa cũng được. Trước khi Trần Tĩnh ngồi xuống có nhìn thoáng qua hai hàng ghế đằng sau có một người phụ nữ xinh đẹp đeo kính râm, mặc một bộ vest trắng, mái tóc bồng bềnh. Trần Tĩnh hơi sửng sốt.
Cố Quỳnh.
Lúc này, Cố Quỳnh tháo kính râm xuống.
Trần Tĩnh rời ánh mắt, ngồi xuống. Đúng lúc Tưởng Hoà đến chen vào ngồi bên cạnh cô để nói chuyện. Trần Tĩnh nghiêng đầu nói chuyện với cô ấy.
Rất nhanh sau đó, cô đã quên đi chuyện vừa nãy.
Hôm nay, ở hội nghị thượng đỉnh, Phó Lâm Viễn vẫn lên sân khấu, anh mặc một chiếc áo sơ mi đen phối với quần tây, khuy áo cài đến nút trên cùng, thắt cà vạt và đeo tai nghe màu đen.
Anh ấn nhẹ vào tai nghe, bắt đầu nói ngắn gọn. Thỉnh thoảng anh sẽ nhìn về ở giữa hội nghị, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Trần Tĩnh.
Tưởng Hoà nghiêng người đến gần Trần Tĩnh cười nói: "Tại hội nghị thượng đỉnh lần trước, tổng giám đốc Phó đã tỏ tình với cậu, cái lần dùng mã code ấy."
Trần Tĩnh lắng nghe.
Đó cũng là lần đầu tiên cô biết rằng Tetris(*) trên tòa nhà Tinh Toạ là mã code do anh viết.
(*)Tetris: một loại trò chơi xếp hình.
Tưởng Hoà thấp giọng nói: "Có một khoảng thời gian tớ cứ đi tìm những thứ minh chứng tình cảm của hai người."
Trần Tĩnh quay đầu nhìn Tưởng Hoà: "Cậu cũng rảnh rỗi thật đấy."
Tưởng Hoà cười khúc khích nói: "Ai bảo hai người giấu kỹ như vậy chứ."
Trần Tĩnh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Xin lỗi nhé."
"Xin lỗi cái gì chứ." Tưởng Hoà lườm cô: "Tớ còn mừng thay cho cậu."
Trần Tĩnh cầm tay cô ấy: "Cảm ơn."
Tưởng Hoà nhìn cô vài giây: "Tĩnh Tĩnh, cậu đã thực hiện được ước mơ rồi nhỉ."
Trần Tĩnh nghe nhàng trả lời: "Đúng vậy, cũng coi như là niềm vui bất ngờ ập đến."
Ban đầu cô đã không có khát vọng gì với anh, cũng chưa bao giờ nghĩ đến tương lai, họ yêu nhau là một chuyện ngoài ý muốn, đây chính là niềm vui bất ngờ ập đến.
Có lẽ trước đây khi đồng ý lời tỏ tình của anh cô vẫn còn do dự, nhưng khi trải qua những ngày tháng sống chung, sự đó dự ấy đã gần như mất đi. Anh là người nói được làm được, xứng đáng với tình yêu của cô.
Một quán cà phê được mở tạm thời ở địa điểm tổ chức hội nghị thượng đỉnh.
Tranh thủ giờ giải lao, Trần Tĩnh dẫn trợ lý đi mua cà phê đồng thời ra ngoài hít thở không khí. Trong quán rất nhiều người, hơi ngột ngạt, cô vừa bước vào quán đã nghe thấy một giọng nói rất êm tai. Giọng nói mềm mại pha lẫn chút kiêu căng: "Làm cái gì thế?"
"Lạnh quá!" Cố Quỳnh lấy khăn giấy lau áo sơ mi của mình, sắc mặt vô cùng khó coi. Nhân viên phục vụ đang không ngừng xin lỗi, người xung quanh cũng đều nhìn về phía cô ta.
"Vừa rồi rõ ràng là cô cố ý." Cố Quỳnh nghe thấy nhân viên phục vụ xin lỗi càng tức giận hơn, lập tức mắng cô ấy. Nhân viên phục vụ lập tức đưa khăn giấy cho cô ta, cô ta vô cùng hung dữ nhận lấy rồi lại cúi đầu lau. Cô ta đang mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, bị cà phê đổ trúng khiến cho chiếc áo trở nên loang lổ thành một mảng lớn, rất khó coi. Mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô ta. Trần Tĩnh đi qua chặn tầm mắt của bọn họ, cô ngẩng đầu lên gọi cà phê.
Cố Quỳnh ngẩng mặt, đang định mở miệng thì thấy cô.
Cô ta nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào Trần Tĩnh. Cuối cùng cô ta cũng được nhìn người phụ nữ của Phó Lâm Viễn ở một khoảng cách rất gần, chiều cao của hai người cũng chênh lệch không đáng kể. Cô ta nhìn đến làn da mịn màng của Trần Tĩnh, khuôn mặt xinh đẹp, tổng hợp lại có phần lạnh lùng nhưng cũng ẩn chứa sự dịu dàng.
Cố Quỳnh khẽ nghiến răng.
Trần Tĩnh nhìn cô ta.
Sau khi Trần Tĩnh gọi cà phê xong, cô quay đầu lại đối mặt với Cố Quỳnh. Vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng. Cô nhìn thoáng qua Cố Quỳnh một lúc rồi cũng rời mắt đi. Điện thoại rung lên, cô cầm lên xem.
Phó Lâm Viễn: [Đang ở đâu?]
Trần Tĩnh trả lời anh: [Quán cà phê, anh muốn uống cà phê không?]
Phó Lâm Viễn: [Không uống.]
Anh chỉ muốn xác định xem cô đang ở đâu mà thôi. Trần Tĩnh thấy anh trả lời như vậy cũng không nhắn lại nữa. Cô để điện thoại xuống chờ lấy cà phê. Cố Quỳnh nhìn cô một lúc lâu, trên thực tế hai người bọn họ ở cùng một chỗ trông rất đẹp mắt, cả hai đều trông vô cùng xinh đẹp. Trần Tĩnh mặc đồ vest trông dịu dàng hơn một chút.
Cố Quỳnh thì cao và mảnh khảnh, nhất là khi cô ta đeo kính râm không nói gì khiến mọi người nhìn đều có cảm giác ngưỡng mộ. Tuy nhiên lúc này tâm trạng của Cố Quỳnh đang không tốt, cô ta quay đầu nhìn lướt qua những người kia rồi lạnh lùng hỏi: "Các người nhìn cái gì?"
Sau đó cô ta quay người muốn che đi vết cà phê trên áo sơ mi, cô ta không mang theo áo khoác dự phòng đến, lúc này trông rất nhếch nhác. Cô ta cầm điện thoại lên muốn gọi cho ai đó nhưng cuối cùng lại đặt xuống. Cô ta đứng thẳng người dậy, không nói lời nào nhưng có thể cảm nhận được sự luống cuống trên người cô ta. Khi cà phê được pha xong, trợ lý nhận cà phê. Trần Tĩnh nhìn Cố Quỳnh ở khoảng cách gần, quả thật Cố Quỳnh rất đẹp. Trần Tĩnh nhớ lại cảnh cô ta cầm đàn Cello.
Thật ra cô ta cầm đàn Cello rất hợp.
Trần Tĩnh nhận lấy áo khoác trong tay trợ lý, cô đặt lên trên bàn đẩy cho Cố Quỳnh, không nói câu nào dẫn trợ lý rời đi.
Cố Quỳnh nhìn chằm chằm vào cái áo khoác đó.
Cô ta quay đầu nhìn thân hình cao gầy tinh tế kia rời đi, sắc mặt lạnh lùng, cô ta lại nhìn cái áo khoác kia, cô ta biết Trần Tĩnh cho mình để làm gì.
Quả nhiên là Trần Tĩnh biết sự tồn tại của cô ta.
Cố Quỳnh càng thêm khẳng định điều này, cô ta nhìn cái áo khoác kia rất lâu.
Cô vừa uống vừa phê vừa quay trở lại hội nghị, Phó Lâm Viễn đang đứng đó tay đút túi quần, cùng người khác nói chuyện. Ánh mắt anh quét qua, người đang nói chuyện chắc hẳn cũng theo dõi tin tức của Phó Lâm Viễn, anh ta đã từng thấy Trần Tĩnh, trước đây cô là thư kí của Phó Lâm Viễn, bây giờ là bạn gái, cho nên anh ta biết điều đi trước.
Trần Tĩnh đến gần.
Phó Lâm Viễn giữ eo cô kéo về phía trước. Trần Tĩnh hỏi anh: "Anh có muốn thử không?"
Thật ra bây giờ Phó Lâm Viễn rất ít khi uống, ờ nhà Trần Tĩnh tự pha thì anh mới uống nhiều, anh cụp mắt xuống hỏi: "Áo khoác em đâu?"
Trần Tĩnh dừng lại, nhìn mặt anh rồi nói: "Mất rồi."
Cô trả lời mà mặt không đổi sắc, Phó Lâm Viễn ngước mắt nhìn trợ lý bên cạnh, trợ lý lần đầu tiên bị một người đàn ông đẹp trai lạnh lùng nhìn chằm chằm như vậy, cô ấy thấy rất áp lực. Cô ấy mở miệng đang định trả lời thì Trần Tĩnh gọi: "Phó Lâm Viễn."
Phó Lâm Viễn không nhìn cô ấy nữa.
Khi đến cửa, cô thấy Phó Lâm Viễn đang mặc đồ ngủ màu đen trả lời điện thoại của Yến Tuân, chuyện của Hoa Huy vẫn còn trong giai đoạn kháng cáo, chưa được giải quyết triệt để.
Anh vừa nghe điện thoại vừa ném những hộp quà kia vào một cái thùng to, Trần Tĩnh dựa vào cửa im lăng nhìn anh, trước kia cô chỉ thấy hình ảnh anh làm việc bình tĩnh và kỷ luật, cao cao tại thượng. Nhưng trên thực tế khi ở nhà anh sẽ kéo rèm cửa lại, sẽ làm một bữa sáng đơn giản, thỉnh thoảng cũng sẽ như thế này, lười nhác dọn dẹp những hộp quà mà anh thấy chướng mắt.
Trần Tĩnh nhìn anh một lúc.
Thừa dịp anh đứng dậy đi rót rượu ở quầy bar, Trần Tĩnh đi qua ôm eo anh từ đằng sau.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Phó Lâm Viễn dừng lại, thấp giọng hỏi: "Em tỉnh rồi à?"
Trần Tĩnh ôm vòng eo rắn chắc của anh, dựa vào bờ vai rộng rồi ừ lên một tiếng.
Phó Lâm Viễn đặt ly rượu xuống, kéo cánh tay cô ra rồi xoay người dựa vào quầy bar, ôm cô vào trong ngực. Trần Tĩnh ôm chặt lấy eo anh rồi lười biếng tựa vào ngực anh. Yến Tuân ở bên kia vẫn đang nói chuyện hăng say, không chú ý đến hai người họ ở bên này.
Chủ yếu là do Yến Tuân đang ở ngoài quán bar, hơi ồn ào nên anh ta không nghe thấy giọng nói của Trần Tĩnh, cũng như không nghe thấy Phó Lâm Viễn đang làm việc riêng. Anh ta vẫn tiếp tục nói chuyện của mình, Phó Lâm Viễn ở bên này cũng lười biếng nghe anh ta nói. Trần Tĩnh cũng nghe thấy chuyện mà Yến Tuân đang nói, nghĩ thầm chuyện của Hoa Huy thật phiền phức, đã cung cấp đủ chứng cứ nhưng vì bản hợp đồng trong tay vợ Chung Long mà cứ dây dưa mãi.
Công ty có vốn đầu tư nước ngoài kia cũng không phải những kẻ ăn chay, họ dính đến xã hội đen, thậm chí còn không quan tâ m đến luật pháp. May là thế lực của Phó Hằng hùng hậu chứ nếu là công ty khác thì đã sớm bị bọn họ thu mua rồi.
Đợi đến khi Phó Lâm Viễn nói chuyện điện thoại xong thì Trần Tĩnh đã rất buồn ngủ rồi, anh đặt điện thoại di động xuống, cúi đầu nhìn cô. Trần Tĩnh ngước mắt nhìn anh, cố gắng kìm nén cơn buồn ngủ: "Em vừa nghĩ ra một cách, nhưng cách này cũng có hại cho bên mình."
Phó Lâm Viễn ra hiệu cho cô tiếp tục nói.
Trần Tĩnh nhìn vào mắt anh: "Khiến cho công ty kia không sử dụng được hệ thống này, chuyện còn lại Chung Long tự đi giải quyết."
Nếu không chiếm được thì tạm thời cứ huỷ đi.
Phó Lâm Viễn hơi nhướng mày.
Đây không phải cách tốt, nhưng nếu đối phương không muốn dùng lí lẽ thì chúng ta cũng dùng vũ lực xử lý họ. Trần Tĩnh nói xong, thấy anh không trả lời, cô nhón chân hỏi: "Làm sao vậy?"
Phó Lâm Viễn ôm eo cúi xuống nhìn cô.
"Được."
Khi Trần Tĩnh nghe thấy anh nói vậy, cô biết anh đồng ý.
Phó Lâm Viễn thấy cô ngáp lập tức ôm ngang eo cô bế về phòng, sau khi tắt đèn trong phòng anh đưa tay ôm chặt Trần Tĩnh. Trần Tĩnh vùi vào trong ngực anh, chỉ một lúc sau hai người đều ngủ thiếp đi.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
_
Xoá bỏ những hạng mục kia cũng giống như Trần Tĩnh đang cầm một ngọn đuốc trực tiếp đốt đến chỗ cổ đông, đương nhiên ngọn lửa cũng lan tới tận Phó Hằng. Nhưng Phó Lâm Viễn cũng không nói gì, coi như ngầm đồng ý với hành vi của Trần Tĩnh. Điều này khiến mọi người cực kì tức giận nhưng không có chỗ xả, chỉ có thể kìm nén vào trong lòng.
Có người đi tung tin rằng Phó Lâm Viễn chiều cô lên tận trời, mặc kệ sống chết của Vạn Lý Viễn Trình.
Không ai biết rằng, những gì Trần Tĩnh đang làm cũng chính là những gì mà Phó Lâm Viễn muốn làm, họ sống cùng nhau nên những quyết định của họ càng ngày càng giống nhau. Trong quá khứ, Trần Tĩnh rất hiểu Phó Lâm Viễn, có nhiều người không hiểu nổi những quyết định của anh, chỉ có mỗi Trần Tĩnh hiểu tại sao anh lại làm vậy.
Đổi lại, Phó Lâm Viễn cũng hiểu Trần Tĩnh.
Có lẽ giờ phút này hai người càng hiểu rõ tại sao bọn họ lại thu hút nhau.
Tuy nhiên Phó Lâm Viễn ngầm đồng ý và ủng hộ hành động của Trần Tĩnh cũng chứa đựng một phần yêu chiều trong đó. Trần Tĩnh không chịu thua kém, nếu cô muốn hoàn thành tốt công việc thì sẽ cố gắng hết sức có thể, vì vậy cô rất kiên trì, chưa bao giờ phàn nàn với Phó Lâm Viễn.
Một tuần sau khi Trần Tĩnh nhậm chức, cô tham dự một hội nghị thượng đỉnh về Internet, Phó Lâm Viễn cũng tham dự, nhưng hai người không đến cùng một lúc. Trần Tĩnh đến sớm hơn, cô gặp Tưởng Hoà ở đó. Năm nay Tưởng Hoà cũng tham dự, cô ấy cười híp mắt bước tới kéo tay Trần Tĩnh: "Bảo bối, đúng là trùng hợp quá đi."
Trần Tĩnh cười nói: "Đúng là trùng hợp thật."
Tưởng Hoà nói: "Gần đây tớ rất bận rộn, đầu cũng hói luôn rồi, cậu nhìn thử xem có đúng không?"
Cô ấy cúi đầu xuống cho Trần Tĩnh nhìn, Trần nhìn nhìn qua rồi đẩy bả vai cô ấy: "Hói chỗ nào chứ, tóc cậu vẫn còn dày lắm."
"Ha ha, tớ chỉ muốn cậu quan tâm tớ một chút thôi mà, cậu nhìn cậu bây giờ đi, lúc nào cũng dính chặt với tổng giám đốc Phó" Mặc dù Tưởng Hoà nói như vậy nhưng cô ấy cũng chỉ thấy tổng giám đốc Phó ôm Trần Tĩnh một hai lần. Trên thực tế công việc của cả hai đều bận rộn, Trần Tĩnh cũng không làm việc ở Phó Hằng. Cô ấy biết Trần Tĩnh và Phó Lâm Viễn sống cùng nhau nhưng đúng thật rất ít khi cô ấy thấy hai người bọn họ ở chung. Trần Tĩnh nói: "Chờ hết bận, chúng ta lại tụ họp nhé."
"Được." Tưởng Hoà nói, đúng là các cô lâu lắm rồi không tụ họp với nhau.
Lúc này, một chiếc xe màu đen dừng trước cửa, cửa xe mở ra, đôi chân dài của Phó Lâm Viễn bước xuống, anh cài khuy áo khoác vào, đúng lúc nhìn thấy hai người đang nói chuyện.
Mắt anh nhìn thoáng qua Trần Tĩnh.
Tưởng Hoà đẩy nhẹ tay của Trần Tĩnh, Trần Tĩnh mỉm cười rồi dẫn Tưởng Hoà vào trong. Hiện tại cô đã có một người trợ lý, trợ lý đang giúp cô tìm chỗ ngồi. Tưởng Hoà gọi một tiếng tổng giám đốc Phó, Phó Lâm Viễn không trả lời lại. Anh bị người ta ngăn lại nên phải dừng lại nói chuyện, vẻ mặt anh vô cùng lạnh lùng. Sau khi vào bên trong Tưởng Hoà có việc nên phải đi trước.
Trần Tĩnh cầm điện thoại gửi tin nhắn cho trợ lý.
Sửa khi gửi xong cô đặt điện thoại xuống, Phó Lâm Viễn lập tức đi về phía cô, anh cài lại cúc áo trên cổ, ánh mắt lướt qua cô, đang định nói chuyện thì điện thoại đổ chuông, anh cầm lên nhìn rồi ấn trả lời. Tay còn lại vẫn nắm chặt cổ tay Trần Tĩnh, Trần Tĩnh bước lên giúp anh thắt cà vạt.
Động tác vô cùng tự nhiên.
Hai người trông cũng rất thân mật.
Sau khi thắt xong, Trần Tĩnh lại sửa cổ áo cho anh.
Phó Lâm Viễn nói chuyện điện thoại xong, để điện thoại xuống rồi nói: "Buổi tối xã giao không được uống rượu.""
Trần Tĩnh đảo mắt: "Em chỉ uống một chút thôi, không sao đâu mà."
Phó Lâm Viễn không trả lời, coi như là cho phép.
Sau đó có người đến tìm Phó Lâm Viễn, anh buông cô ra, xoa nhẹ cổ tay cô rồi quay người đi. Trần Tĩnh cảm thấy cổ tay mình hơi nóng, cô mỉm cười đứng đó nhìn theo bóng lưng anh. Đúng lúc đó trợ lý cũng tới tìm cô: "Giám đốc Trần, đã xong rồi ạ."
Trần Tĩnh gật đầu, vẻ mặt khôi phục lại sự bình tĩnh, đi theo trợ lý về chỗ ngồi.
Chỗ ngồi của cô ở giữa, không phải hàng đầu như Phó Lâm Viễn, nhưng ở giữa cũng được. Trước khi Trần Tĩnh ngồi xuống có nhìn thoáng qua hai hàng ghế đằng sau có một người phụ nữ xinh đẹp đeo kính râm, mặc một bộ vest trắng, mái tóc bồng bềnh. Trần Tĩnh hơi sửng sốt.
Cố Quỳnh.
Lúc này, Cố Quỳnh tháo kính râm xuống.
Trần Tĩnh rời ánh mắt, ngồi xuống. Đúng lúc Tưởng Hoà đến chen vào ngồi bên cạnh cô để nói chuyện. Trần Tĩnh nghiêng đầu nói chuyện với cô ấy.
Rất nhanh sau đó, cô đã quên đi chuyện vừa nãy.
Hôm nay, ở hội nghị thượng đỉnh, Phó Lâm Viễn vẫn lên sân khấu, anh mặc một chiếc áo sơ mi đen phối với quần tây, khuy áo cài đến nút trên cùng, thắt cà vạt và đeo tai nghe màu đen.
Anh ấn nhẹ vào tai nghe, bắt đầu nói ngắn gọn. Thỉnh thoảng anh sẽ nhìn về ở giữa hội nghị, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Trần Tĩnh.
Tưởng Hoà nghiêng người đến gần Trần Tĩnh cười nói: "Tại hội nghị thượng đỉnh lần trước, tổng giám đốc Phó đã tỏ tình với cậu, cái lần dùng mã code ấy."
Trần Tĩnh lắng nghe.
Đó cũng là lần đầu tiên cô biết rằng Tetris(*) trên tòa nhà Tinh Toạ là mã code do anh viết.
(*)Tetris: một loại trò chơi xếp hình.
Tưởng Hoà thấp giọng nói: "Có một khoảng thời gian tớ cứ đi tìm những thứ minh chứng tình cảm của hai người."
Trần Tĩnh quay đầu nhìn Tưởng Hoà: "Cậu cũng rảnh rỗi thật đấy."
Tưởng Hoà cười khúc khích nói: "Ai bảo hai người giấu kỹ như vậy chứ."
Trần Tĩnh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Xin lỗi nhé."
"Xin lỗi cái gì chứ." Tưởng Hoà lườm cô: "Tớ còn mừng thay cho cậu."
Trần Tĩnh cầm tay cô ấy: "Cảm ơn."
Tưởng Hoà nhìn cô vài giây: "Tĩnh Tĩnh, cậu đã thực hiện được ước mơ rồi nhỉ."
Trần Tĩnh nghe nhàng trả lời: "Đúng vậy, cũng coi như là niềm vui bất ngờ ập đến."
Ban đầu cô đã không có khát vọng gì với anh, cũng chưa bao giờ nghĩ đến tương lai, họ yêu nhau là một chuyện ngoài ý muốn, đây chính là niềm vui bất ngờ ập đến.
Có lẽ trước đây khi đồng ý lời tỏ tình của anh cô vẫn còn do dự, nhưng khi trải qua những ngày tháng sống chung, sự đó dự ấy đã gần như mất đi. Anh là người nói được làm được, xứng đáng với tình yêu của cô.
Một quán cà phê được mở tạm thời ở địa điểm tổ chức hội nghị thượng đỉnh.
Tranh thủ giờ giải lao, Trần Tĩnh dẫn trợ lý đi mua cà phê đồng thời ra ngoài hít thở không khí. Trong quán rất nhiều người, hơi ngột ngạt, cô vừa bước vào quán đã nghe thấy một giọng nói rất êm tai. Giọng nói mềm mại pha lẫn chút kiêu căng: "Làm cái gì thế?"
"Lạnh quá!" Cố Quỳnh lấy khăn giấy lau áo sơ mi của mình, sắc mặt vô cùng khó coi. Nhân viên phục vụ đang không ngừng xin lỗi, người xung quanh cũng đều nhìn về phía cô ta.
"Vừa rồi rõ ràng là cô cố ý." Cố Quỳnh nghe thấy nhân viên phục vụ xin lỗi càng tức giận hơn, lập tức mắng cô ấy. Nhân viên phục vụ lập tức đưa khăn giấy cho cô ta, cô ta vô cùng hung dữ nhận lấy rồi lại cúi đầu lau. Cô ta đang mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, bị cà phê đổ trúng khiến cho chiếc áo trở nên loang lổ thành một mảng lớn, rất khó coi. Mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô ta. Trần Tĩnh đi qua chặn tầm mắt của bọn họ, cô ngẩng đầu lên gọi cà phê.
Cố Quỳnh ngẩng mặt, đang định mở miệng thì thấy cô.
Cô ta nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào Trần Tĩnh. Cuối cùng cô ta cũng được nhìn người phụ nữ của Phó Lâm Viễn ở một khoảng cách rất gần, chiều cao của hai người cũng chênh lệch không đáng kể. Cô ta nhìn đến làn da mịn màng của Trần Tĩnh, khuôn mặt xinh đẹp, tổng hợp lại có phần lạnh lùng nhưng cũng ẩn chứa sự dịu dàng.
Cố Quỳnh khẽ nghiến răng.
Trần Tĩnh nhìn cô ta.
Sau khi Trần Tĩnh gọi cà phê xong, cô quay đầu lại đối mặt với Cố Quỳnh. Vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng. Cô nhìn thoáng qua Cố Quỳnh một lúc rồi cũng rời mắt đi. Điện thoại rung lên, cô cầm lên xem.
Phó Lâm Viễn: [Đang ở đâu?]
Trần Tĩnh trả lời anh: [Quán cà phê, anh muốn uống cà phê không?]
Phó Lâm Viễn: [Không uống.]
Anh chỉ muốn xác định xem cô đang ở đâu mà thôi. Trần Tĩnh thấy anh trả lời như vậy cũng không nhắn lại nữa. Cô để điện thoại xuống chờ lấy cà phê. Cố Quỳnh nhìn cô một lúc lâu, trên thực tế hai người bọn họ ở cùng một chỗ trông rất đẹp mắt, cả hai đều trông vô cùng xinh đẹp. Trần Tĩnh mặc đồ vest trông dịu dàng hơn một chút.
Cố Quỳnh thì cao và mảnh khảnh, nhất là khi cô ta đeo kính râm không nói gì khiến mọi người nhìn đều có cảm giác ngưỡng mộ. Tuy nhiên lúc này tâm trạng của Cố Quỳnh đang không tốt, cô ta quay đầu nhìn lướt qua những người kia rồi lạnh lùng hỏi: "Các người nhìn cái gì?"
Sau đó cô ta quay người muốn che đi vết cà phê trên áo sơ mi, cô ta không mang theo áo khoác dự phòng đến, lúc này trông rất nhếch nhác. Cô ta cầm điện thoại lên muốn gọi cho ai đó nhưng cuối cùng lại đặt xuống. Cô ta đứng thẳng người dậy, không nói lời nào nhưng có thể cảm nhận được sự luống cuống trên người cô ta. Khi cà phê được pha xong, trợ lý nhận cà phê. Trần Tĩnh nhìn Cố Quỳnh ở khoảng cách gần, quả thật Cố Quỳnh rất đẹp. Trần Tĩnh nhớ lại cảnh cô ta cầm đàn Cello.
Thật ra cô ta cầm đàn Cello rất hợp.
Trần Tĩnh nhận lấy áo khoác trong tay trợ lý, cô đặt lên trên bàn đẩy cho Cố Quỳnh, không nói câu nào dẫn trợ lý rời đi.
Cố Quỳnh nhìn chằm chằm vào cái áo khoác đó.
Cô ta quay đầu nhìn thân hình cao gầy tinh tế kia rời đi, sắc mặt lạnh lùng, cô ta lại nhìn cái áo khoác kia, cô ta biết Trần Tĩnh cho mình để làm gì.
Quả nhiên là Trần Tĩnh biết sự tồn tại của cô ta.
Cố Quỳnh càng thêm khẳng định điều này, cô ta nhìn cái áo khoác kia rất lâu.
Cô vừa uống vừa phê vừa quay trở lại hội nghị, Phó Lâm Viễn đang đứng đó tay đút túi quần, cùng người khác nói chuyện. Ánh mắt anh quét qua, người đang nói chuyện chắc hẳn cũng theo dõi tin tức của Phó Lâm Viễn, anh ta đã từng thấy Trần Tĩnh, trước đây cô là thư kí của Phó Lâm Viễn, bây giờ là bạn gái, cho nên anh ta biết điều đi trước.
Trần Tĩnh đến gần.
Phó Lâm Viễn giữ eo cô kéo về phía trước. Trần Tĩnh hỏi anh: "Anh có muốn thử không?"
Thật ra bây giờ Phó Lâm Viễn rất ít khi uống, ờ nhà Trần Tĩnh tự pha thì anh mới uống nhiều, anh cụp mắt xuống hỏi: "Áo khoác em đâu?"
Trần Tĩnh dừng lại, nhìn mặt anh rồi nói: "Mất rồi."
Cô trả lời mà mặt không đổi sắc, Phó Lâm Viễn ngước mắt nhìn trợ lý bên cạnh, trợ lý lần đầu tiên bị một người đàn ông đẹp trai lạnh lùng nhìn chằm chằm như vậy, cô ấy thấy rất áp lực. Cô ấy mở miệng đang định trả lời thì Trần Tĩnh gọi: "Phó Lâm Viễn."
Phó Lâm Viễn không nhìn cô ấy nữa.