Chương 57: Bí Mật Không Thể Nói
“Tất cả đều đã ở đây rồi sao?”Nguyễn Cẩn Mai thoáng liếc qua xấp tài liệu đang đặt ngay ngắn trên bàn. Xong cô ta liền ngẩng đầu nhìn người trợ lý đứng trước mặt, dùng một giọng điệu đầy lạnh nhạt hỏi.“Vâng ạ. Đây chính là toàn bộ thông tin mà cô cần, thưa cô chủ.” Người trợ lý từ đầu tới cuối vẫn luôn giữ thái độ kính cẩn. Anh ta hơi cúi đầu, nhỏ giọng đáp lời.“Được rồi. Anh có thể đi.”Nguyễn Cẩn Mai ngồi xuống chiếc ghế sau bàn, bắt đầu cầm xấp tài liệu xem thử, thuận tiện duỗi tay ra hiệu cho tên trợ lý rời khỏi. Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, trong phòng ngủ rộng rãi chỉ còn lại mình cô ta. Đôi mắt xinh đẹp dưới cặp kính cẩn thận đọc kĩ từng dòng chữ trên tờ giấy.Vu An Kỳ, hai mươi mốt tuổi.Thiên kim thứ hai của tập đoàn Vu thị.Tốt nghiệp khoa thiết kế thời trang ở học viện tư nhân Istituto Marangoni...Từng dòng từng dòng báo cáo về thân phận của Vu An Kỳ lần lượt hiện ra trước mắt Nguyễn Cẩn Mai. Khuôn mặt xinh đẹp vẫn giữ được vẻ bình thản. Thế nhưng trong lòng cô ta đang suy nghĩ điều gì, chẳng ai có thể biết.Chỉ là không quá lâu để xem xong chỗ tài liệu mà trợ lí mang tới. Người phụ nữ đọc xong liền xếp nó gọn gàng lại như lúc đầu một lần nữa. Sau đó...Xoẹt! Xoẹt!Bên trong căn phòng yên tĩnh, âm thanh xé giấy càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Xấp tài liệu ban nãy còn nguyên vẹn lúc này đã bị Nguyễn Cẩn Mai xé tan nát. Mảnh giấy có hình chụp của Vu An Kỳ rơi xuống đất, lại vừa vặn lọt vào tầm mắt cô ta.Cảm giác chán ghét cùng giận dữ bao trùm trong lòng Nguyễn Cẩn Mai. Cô ta liền lấy chân dẫm lên tấm ảnh, còn cố tình di dép liên tục. Cho đến khi bức ảnh bị nhàu nhĩ, cô ta mới hài lòng nở nụ cười.“Một kẻ xuất thân hạ tiện, dù có đắp vàng lên người thì cũng chẳng thể nào che giấu nổi bản chất hạ tiện của mình.”Nguyễn Cẩn Mai nhấc ly rượu trên bàn, trong miệng khẽ lẩm bẩm nói ra những lời cay nghiệt. Cô ta quay người bước vào phòng thay đồ, thế nhưng bản thân lại không dừng ở đây. Bởi vì đằng sau tủ treo quần áo có một cánh cửa nhỏ được sơn đồng màu với tường phòng, bình thường sẽ được quần áo của cô ta che đi.Nguyễn Cẩn Mai vén quần áo gọn sang hai bên, sau đó lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa. Đây được xem như là “thế giới riêng” của cô ta. Thậm chí ngay cả ông bà Nguyễn cũng chẳng biết trong nhà mình còn có một nơi như thế này.Căn phòng không quá rộng, tuy nhiên Nguyễn Cẩn Mai lại chẳng hề bận tâm. Cô ta vốn không định bày biện gì ở đây. Chỉ là nếu người ngoài nhìn vào, e rằng đều sẽ bị khung cảnh bên trong phòng dọa cho khiếp sợ. Bởi vì nơi này chứa toàn ảnh là ảnh. Trên tường, dưới sàn, đâu đâu cũng chất đầy ảnh chụp được phóng ở các kích cỡ khác nhau. Mà tất cả, đều chỉ chụp một đối tượng duy nhất, một người đàn ông trẻ tuổi có vẻ ngoài điển trai.Giả sử có mỗi một, hai tấm hình thì không nói làm gì. Thế nhưng số lượng ảnh trước mặt, đếm sơ sơ cũng phải lên tới hàng trăm, hàng nghìn tấm. Nhìn thôi đã thấy choáng váng. Hơn nữa ảnh chụp cận mặt thì nhiều, ảnh chụp lén lại càng nhiều hơn. Những tấm ảnh được chụp lén ở nhiều góc độ, ở nhiều địa điểm.Thật sự khiến người khác phải nổi da gà.Nguyễn Cẩn Mai nằm xuống một khoảng trống giữa những tấm ảnh bày la liệt. Cô ta tiện tay cầm luôn một tấm gần đó, khẽ hôn lên mặt người đàn ông trong hình. Ánh mắt thoáng chốc trở nên dịu dàng.“Chào buổi tối, Dực của em.” Nguyễn Cẩn Mai mỉm cười, khẽ thì thầm với người đàn ông qua bức hình.Không sai. Người đàn ông trong toàn bộ ảnh chụp ở đây chính là Phong Dực.Từ thái độ của Nguyễn Cẩn Mai, có thể nhìn ra tâm tư của cô ta đối với Phong Dực không đơn thuần chỉ là tình cảm thanh mai trúc mã bình thường. Đến mức đi chụp lén thế này, cô ta đã si luyến Phong Dực tới cỡ nào cơ chứ?Có khi là si luyến tới mức biến thái bệnh hoạn!“Dực à, phải kết hôn cùng một kẻ buồn nôn như Vu An Kỳ, chắc anh đang khó chịu lắm đúng không?” Nguyễn Cẩn Mai nói chuyện một mình, lại như đang thì thầm với người đàn ông trong ảnh. Giọng điệu của cô ả bỗng chốc trở nên đay nghiến: “Em hiểu mà. Một đứa con của tiểu tam thấp hèn như cô ta, làm sao xứng đôi với anh được chứ! Cả cô ta lẫn cái thai trong bụng cô ta đều là thứ bẩn thỉu phải bị loại bỏ.”Dung mạo vốn mỹ lệ lại bởi vì tức giận mà lộ ra vẻ dữ tợn khiến người khác nhìn vào liền khiếp sợ.“Chỉ có em mới xứng với anh. Dực của em, anh cũng biết mà. Chỉ có em mới đủ tư cách để trở thành vợ anh, trở thành Phong thiếu phu nhân thôi.” Nguyễn Cẩn Mai đặt tấm ảnh xuống, bắt đầu tự lẩm bẩm: “Sớm muộn Vu An Kỳ đó cũng sẽ biết mất. Em sẽ giúp anh tống khứ cái thứ bẩn thỉu đó ra khỏi nhà họ Phong.”“Anh chỉ được thuộc về mình em thôi.”“Dực…”Nguyễn Cẩn Mai cứ thì thầm gọi tên Phong Dực. Cô ta khép mắt lại, một tay luồn vào trong áo, bắt đầu không ngừng xoa nắn bộ ngực đầy đặn. Ít phút sau đó, trong căn phòng nhỏ chỉ còn vang lên tiếng thở gấp cùng âm thanh rên rỉ đứt quãng của phụ nữ.