Chương 37: Những Âm Mưu Thâm Độc
Yêu cầu của Viên Thái Khê khiến cả đám nam nhân sửng sốt và kinh hãi. Bọn chúng vừa khó hiểu vừa kinh sợ. Tại sao một nữ nhân lại có thể tàn độc đến như thế với một nữ nhân khác? Một gã trong số đó tặc lưỡi, tiếc rẻ:
- Làm như thế thật phí của quá. Hay là bà để cho chúng ta bắt ả về thanh lâu, như thế sẽ có lợi hơn.
Viên Thái Khê lắc đầu:
- Không được. Ả ta có kỹ năng quyến rũ nam nhân rất lợi hại. Nếu để ả ta giữ nguyên nhan sắc đó hoặc giữ được mạng sống thì chẳng mấy chốc ả ta cũng sẽ quyến rũ được một nam nhân nào đó. Chẳng may nếu đó lại là người có quyền lực hoặc thế lực to lớn thì ả ta sẽ quay lại trả thù chúng ta. Tốt nhất vẫn là hủy hoại ả đi để diệt trừ hậu hoạn. Nếu ả ta còn sống thì chúng ta đều phải lo lắng phập phồng.
Cùng lúc đó, tại Hà gia trang, một kế hoạch thâm độc khác cũng bắt đầu tiến hành. Miêu Thục Trang lấy lý do mệt mỏi mà trốn vào phòng, đóng kín cửa lại. Sau đó, bà ta thay y phục dạ hành, phi thân nhanh như sóc về phía ngọn núi ở ngoại ô. Đến chân núi, Miêu Thục Trang lấy ra một cái còi, đưa lên miệng thổi mạnh. Ngay lập tức, một đám thổ phỉ xuất hiện, bao vây bà ta, gươm đao sáng loáng. Miêu Thục Trang trầm giọng hạ lệnh:
- Ngày mai, các ngươi đứng chờ ở y quán “Vương Dược Y Sư”, chờ con ả này xuất hiện thì ngay lập tức bắt cóc mang về núi. Ám hiệu chính là ả ta sẽ mua loại thuốc có tên là “Liễu ngõ đông hoa tường tây”. Sau khi bắt ả ta rồi, mau chóng biến ả ta thành nô lệ cho các ngươi, thoải mái chơi đùa. Khi nào các ngươi chán chê rồi thì mang ả ném vào giữa chợ, thả súc vật ra cho chúng giao cấu với ả trước mặt mọi người. Sau khi làm xong những việc đó, các ngươi cứ quay về núi. Những việc còn lại ta đã giao cho kẻ khác thực hiện rồi.
Sau khi phân phó xong nhiệm vụ cho đám thổ phỉ, Miêu Thục Trang nhanh chóng quay trở về Hà gia trang để kịp giờ cơm tối. Bà ta còn phải lén để thêm chất độc Cuồng Hoan Loạn Dục vào canh cho Hà Lạc Hồng Đào uống và giả vờ bị bệnh để ngày mai có thể sai Hà Lạc Hồng Đào đến y quán “Vương Dược Y Sư” cho đám thổ phỉ kia hành động.
Tuy nhiên, trong lúc Miêu Thục Trang đi vắng, ở Hà Lạc Bảo Thư đã thay mẫu thân làm việc lén lút hạ độc ấy rồi. Không chỉ vậy, với sự ghen ghét đố kị mỗi lúc một lớn, Hà Lạc Bảo Thư đã tự ý tăng thêm liều lượng thuốc Cuồng Hoan Loạn Dục lên gấp bốn lần. Vì thế mà lượng thuốc mà Miêu Thục Trang mang về đã bị hao hụt khá nhiều. Hà Lạc Bảo Thư để thuốc vào chén canh rồi mới phát hiện bản thân đã làm quá mức, nếu bị mẫu thân phát hiện, chắc chắn nàng ta sẽ bị mắng. Thế là Hà Lạc Bảo Thư lấy giấy chèn vào bên dưới hộp đựng thuốc, tạm thời che mắt. Nàng ta dự định sáng hôm sau sẽ len lén bổ sung lại lượng thuốc này cho đủ.
Sau đó, Miêu Thục Trang quay về, lại để thêm một phần thuốc Cuồng Hoan Loạn Dục nữa vào chén canh kia, khiến lượng thuốc tăng lên đến năm lần.
Buổi cơm chiều hôm đó, Hà Lạc Hồng Đào vẫn ngây thơ không hề biết gì, vô tư uống hết chén canh do chính tay mẫu thân hầm cho nàng.
Linh hồn trong suốt của Hà Lạc Hồng Đào cũng không cảm thấy được điều gì nguy hiểm. Lúc này, nàng đang bị tró buộc với thân xác, không thể rời đi quá xa nên hoàn toàn không hề hay biết về những âm mưu thâm độc và tàn ác đang bày ra xung quanh mình.
Sau khi dùng cơm xong, uống hết chén canh kia, Hà Lạc Hồng Đào cảm thấy vô cùng mệt mỏi nên xin phép về phòng nghỉ ngơi sớm. Nàng vừa rời đi thì có một người đến tìm Hà Lạc Hồng Đào để trao thiệp mời. Khi đó, Hà Lạc Hồng Đào vừa mới ngầy ngật chìm vào cơn ác mộng, gọi thế nào cũng không tỉnh nổi để có thể ra khỏi khuê phòng. Thế nên, Hà Lạc Bảo Thư đã thay tỷ tỷ nhận tấm thiệp ấy.
Tuy nhiên, ngay sau khi người gửi thiếp đã rời đi, Hà Lạc Bảo Thư đã vội vã mở thiệp ra xem thử. Vừa xem qua, nét mặt của Hà Lạc Bảo Thư liền vặn vẹo đến đáng sợ. Nội dung trong tấm thiệp kia chính là lời mời của Lâm Đại Nghĩa muốn hẹn Hà Lạc Hồng Đào vào sáng mai gặp nhau ở bìa rừng để nói lời tạm biệt trước khi chàng lên đường lai kinh ứng thí. Hà Lạc Bảo Thư suýt nữa thì vò nát tấm thiếp vì ghen tị. Nhưng bỗng nàng ta nghĩ ra một cách. Dù sao thì Hà Lạc Hồng Đào cũng không hề biết việc này. Nếu nàng ta có thể giả làm Hà Lạc Hồng Đào đến nơi hẹn, trao đổi tín vật định tình, thậm chí cố ý để phát sinh quan hệ thân mật với Lâm Đại Nghĩa thì có lẽ nàng ta sẽ chiếm được chàng như mong muốn bấy lâu.
Nghĩ thế, Hà Lạc Bảo Thư vội vã quay về phòng, muốn tìm cách để lẻn ra ngoài, sau đó tìm đến người có thể giúp nàng ta hóa trang thành Hà Lạc Hồng Đào cho giống nhất. Tuy nhiên, Hà Lạc Bảo Thư vẫn còn một vấn đề vướng mắc trong lòng. Nếu nàng ta giả làm Hà Lạc Hồng Đào. Sau đó Lâm Đại Nghĩa sẽ khăng khăng một mực khẳng định rằng người cùng chàng vui vầy cá nước, thề non hẹn biển chính là Hà Lạc Hồng Đào thì phải làm sao?
- Làm như thế thật phí của quá. Hay là bà để cho chúng ta bắt ả về thanh lâu, như thế sẽ có lợi hơn.
Viên Thái Khê lắc đầu:
- Không được. Ả ta có kỹ năng quyến rũ nam nhân rất lợi hại. Nếu để ả ta giữ nguyên nhan sắc đó hoặc giữ được mạng sống thì chẳng mấy chốc ả ta cũng sẽ quyến rũ được một nam nhân nào đó. Chẳng may nếu đó lại là người có quyền lực hoặc thế lực to lớn thì ả ta sẽ quay lại trả thù chúng ta. Tốt nhất vẫn là hủy hoại ả đi để diệt trừ hậu hoạn. Nếu ả ta còn sống thì chúng ta đều phải lo lắng phập phồng.
Cùng lúc đó, tại Hà gia trang, một kế hoạch thâm độc khác cũng bắt đầu tiến hành. Miêu Thục Trang lấy lý do mệt mỏi mà trốn vào phòng, đóng kín cửa lại. Sau đó, bà ta thay y phục dạ hành, phi thân nhanh như sóc về phía ngọn núi ở ngoại ô. Đến chân núi, Miêu Thục Trang lấy ra một cái còi, đưa lên miệng thổi mạnh. Ngay lập tức, một đám thổ phỉ xuất hiện, bao vây bà ta, gươm đao sáng loáng. Miêu Thục Trang trầm giọng hạ lệnh:
- Ngày mai, các ngươi đứng chờ ở y quán “Vương Dược Y Sư”, chờ con ả này xuất hiện thì ngay lập tức bắt cóc mang về núi. Ám hiệu chính là ả ta sẽ mua loại thuốc có tên là “Liễu ngõ đông hoa tường tây”. Sau khi bắt ả ta rồi, mau chóng biến ả ta thành nô lệ cho các ngươi, thoải mái chơi đùa. Khi nào các ngươi chán chê rồi thì mang ả ném vào giữa chợ, thả súc vật ra cho chúng giao cấu với ả trước mặt mọi người. Sau khi làm xong những việc đó, các ngươi cứ quay về núi. Những việc còn lại ta đã giao cho kẻ khác thực hiện rồi.
Sau khi phân phó xong nhiệm vụ cho đám thổ phỉ, Miêu Thục Trang nhanh chóng quay trở về Hà gia trang để kịp giờ cơm tối. Bà ta còn phải lén để thêm chất độc Cuồng Hoan Loạn Dục vào canh cho Hà Lạc Hồng Đào uống và giả vờ bị bệnh để ngày mai có thể sai Hà Lạc Hồng Đào đến y quán “Vương Dược Y Sư” cho đám thổ phỉ kia hành động.
Tuy nhiên, trong lúc Miêu Thục Trang đi vắng, ở Hà Lạc Bảo Thư đã thay mẫu thân làm việc lén lút hạ độc ấy rồi. Không chỉ vậy, với sự ghen ghét đố kị mỗi lúc một lớn, Hà Lạc Bảo Thư đã tự ý tăng thêm liều lượng thuốc Cuồng Hoan Loạn Dục lên gấp bốn lần. Vì thế mà lượng thuốc mà Miêu Thục Trang mang về đã bị hao hụt khá nhiều. Hà Lạc Bảo Thư để thuốc vào chén canh rồi mới phát hiện bản thân đã làm quá mức, nếu bị mẫu thân phát hiện, chắc chắn nàng ta sẽ bị mắng. Thế là Hà Lạc Bảo Thư lấy giấy chèn vào bên dưới hộp đựng thuốc, tạm thời che mắt. Nàng ta dự định sáng hôm sau sẽ len lén bổ sung lại lượng thuốc này cho đủ.
Sau đó, Miêu Thục Trang quay về, lại để thêm một phần thuốc Cuồng Hoan Loạn Dục nữa vào chén canh kia, khiến lượng thuốc tăng lên đến năm lần.
Buổi cơm chiều hôm đó, Hà Lạc Hồng Đào vẫn ngây thơ không hề biết gì, vô tư uống hết chén canh do chính tay mẫu thân hầm cho nàng.
Linh hồn trong suốt của Hà Lạc Hồng Đào cũng không cảm thấy được điều gì nguy hiểm. Lúc này, nàng đang bị tró buộc với thân xác, không thể rời đi quá xa nên hoàn toàn không hề hay biết về những âm mưu thâm độc và tàn ác đang bày ra xung quanh mình.
Sau khi dùng cơm xong, uống hết chén canh kia, Hà Lạc Hồng Đào cảm thấy vô cùng mệt mỏi nên xin phép về phòng nghỉ ngơi sớm. Nàng vừa rời đi thì có một người đến tìm Hà Lạc Hồng Đào để trao thiệp mời. Khi đó, Hà Lạc Hồng Đào vừa mới ngầy ngật chìm vào cơn ác mộng, gọi thế nào cũng không tỉnh nổi để có thể ra khỏi khuê phòng. Thế nên, Hà Lạc Bảo Thư đã thay tỷ tỷ nhận tấm thiệp ấy.
Tuy nhiên, ngay sau khi người gửi thiếp đã rời đi, Hà Lạc Bảo Thư đã vội vã mở thiệp ra xem thử. Vừa xem qua, nét mặt của Hà Lạc Bảo Thư liền vặn vẹo đến đáng sợ. Nội dung trong tấm thiệp kia chính là lời mời của Lâm Đại Nghĩa muốn hẹn Hà Lạc Hồng Đào vào sáng mai gặp nhau ở bìa rừng để nói lời tạm biệt trước khi chàng lên đường lai kinh ứng thí. Hà Lạc Bảo Thư suýt nữa thì vò nát tấm thiếp vì ghen tị. Nhưng bỗng nàng ta nghĩ ra một cách. Dù sao thì Hà Lạc Hồng Đào cũng không hề biết việc này. Nếu nàng ta có thể giả làm Hà Lạc Hồng Đào đến nơi hẹn, trao đổi tín vật định tình, thậm chí cố ý để phát sinh quan hệ thân mật với Lâm Đại Nghĩa thì có lẽ nàng ta sẽ chiếm được chàng như mong muốn bấy lâu.
Nghĩ thế, Hà Lạc Bảo Thư vội vã quay về phòng, muốn tìm cách để lẻn ra ngoài, sau đó tìm đến người có thể giúp nàng ta hóa trang thành Hà Lạc Hồng Đào cho giống nhất. Tuy nhiên, Hà Lạc Bảo Thư vẫn còn một vấn đề vướng mắc trong lòng. Nếu nàng ta giả làm Hà Lạc Hồng Đào. Sau đó Lâm Đại Nghĩa sẽ khăng khăng một mực khẳng định rằng người cùng chàng vui vầy cá nước, thề non hẹn biển chính là Hà Lạc Hồng Đào thì phải làm sao?