Chương : 32
Ánh mắt Mục Thuân Liêu tức khắc tối đen, nghiệt tử Mục Hành kia hoàn toàn không để lão ta vào mắt, lão nhất định phải cho nó đẹp mặt!
Nhưng việc này nói thì dễ nhưng Mục Thuân Liêu thật không biết phải làm như nào. Ông ta tự biết dị năng mình không mạnh bằng Mục Hành, đấu trực tiếp nhất định không nổi, nếu như vậy …..
Mục Thuân Liêu nhìn về bốn năm nhóm zombie đi bên ngoài, liền định ra một chủ ý: ….mượn đao giết người.
Cho dù Mục Hành mạnh đến đâu, nếu phải đối mặt với hàng trăm hàng ngàn con zombie thì nó còn có thể thoát thân được hay sao? Khóe miệng Mục Thuân Liêu gợi lên một điệu cười lạnh gáy.
Bạch Niệm cùng Mục Đình ôm nhau khóc sụt sùi không ngừng, nhìn như đang đau lòng vì Mục An, nhưng tròng mắt không ngừng đảo loạn lại làm bại lộ những suy tính trong lòng của bọn họ.
____________
Du Lãnh ngồi trong lòng Mục Hành, nghiên cứu hắc châu trên tay mình, “Lực tinh thần cũng không thể xuyên thấu được”.
Mục Hành nhàn rỗi bóc hạt dẻ cho anh, vừa bóc vừa đút, “Có thể tháo xuống không?”
Du Lãnh miệng lại bị đút thêm một viên hạt dẻ ngào ngạt, vươn tay kéo thử, lắc đầu, “Không được, không tháo ra được”.
“Tháo không được lại không biết đây là cái gì, may mà hiện tại không có gì nguy hiểm,” Mục Hành lau tay, xoay Du Lãnh lại đối mặt với hắn, “Chúng ta trước hết cứ mặc kệ nó, có lẽ vì hiện tại thời điểm chưa đúng thôi”.
“Thứ này rất quan trọng.” Du Lãnh nhìn hắc châu trên cổ tay, rất quan trọng nhưng anh lại không biết quan trọng như nào, thật buồn bực.
Buồn bực chưa quá mười giây, Du Lãnh đã không còn rối rắm nữa, mọi thứ Mục Hành đều suy xét tương đối chu đáo, làm anh căn bản không muốn động não nữa, “Được rồi, về sau lại tính”.
Một lát sau, Du Lãnh dường như nhớ ra cái gì, “Dị năng của anh đã là cấp ba, sau khi anh tỉnh lại mới biết”.
Mục Hành gật đầu, hắn biết là từ khi trở về từ sau núi dị năng của anh về không, lúc sau lại tràn đầy thì hiểu ra đây là dị năng đã đột phá cấp độ. Mục Hành thầm suy tính, vuốt ve chân tóc Du Lãnh, nói, “Chờ dị năng chúng ta nâng cao một chút, chúng ta lại rời khỏi chỗ này, đi tìm mảnh vụn thiên thạch”.
Nếu Du Lãnh đã nói thứ này quan trọng, Mục Hành dù sao cũng không thể bỏ qua. Hắn cùng Du Lãnh hiện tại đều là dị năng giả cấp ba, coi như đã thuộc nhóm nổi trội, nhưng đứng trước đàn zombie vẫn là không đủ nhét kẽ răng. Chờ một thời gian nữa, thực lực nâng cao một chút đã, hắn không muốn để Du Lãnh lại phải hao hết dị năng cứu hắn một lần nào nữa.
Chưa hết, còn phải tính sổ với Lê Ngọc cùng mấy kẻ nhà họ Mục nữa.
Du Lãnh có chút do dự, “Thực ra ở lại chỗ này cũng rất tốt.” Đi ra ngoài là tượng trưng cho hiểm nguy không thể lường trước, “Chỉ cần ở cùng một chỗ với em, nơi nào cũng đều rất tốt”.
Du Lãnh thế mà đột nhiên lại nói lời như vậy, Mục Hành trong lòng ngập tràn vui vẻ, thật muốn đem bảo bối của hắn ăn vào miệng, nuốt xuống.
Du Lãnh tất nhiên không biết suy nghĩ hiện giờ trong lòng Mục Hành, tinh thần lực của anh đang bảo hộ chung quanh căn biệt thự. Bởi vậy ngay khi một tia bất thường xuất hiện đã rất nhanh bị anh bắt được.
“Bên ngoài có cái gì đó…” Du Lãnh đứng bật dậy từ trong lòng Mục Hành. Anh đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, bóng cây lay động, trên mặt đất còn có vệt nước tan ra từ băng tuyết, nhìn qua cũng không thấy có gì không đúng.
Mục Hành nhìn lại lòng ngực trống trơn của mình, thật khiến người ta thấy bực bội. Mục Hành nhướng mày đi đến bên người Du Lãnh, một lần nữa ôm lại người kia vào lòng khít khao không một khe hở.
Động tác cường thế mang theo dục vọng chiếm hữu hoàn toàn.
Du Lãnh thấy Mục Hành làm vậy cũng không nói gì, ngược lại thả lỏng bản thân dựa vào lòng Mục Hành, triển khai lực tinh thần tìm tòi tỉ mỉ xung quanh.
Mục Hành mỉm cười thỏa mãn, ánh mắt lạnh lẽo phóng ra ngoài cửa sổ, là kẻ nào không có mắt dám tới quấy rầy bầu không khí yên bình của hắn vậy.
“Tìm không thấy … Sao có thể?” Tia dị thường bất chợt kia biến mất rất nhanh, tinh thần lực rà soát khắp nơi, trán Du Lãnh hơi nheo lại. Anh rất chắc chắn, vừa rồi có thứ gì đó vừa thâm nhập vào phạm vi bảo vệ của tinh thần lực của mình, nhưng hiện tại lại không thấy đâu nữa, chẳng lẽ kia là một dị năng giả cấp bốn?
Mục Hành nào có thể mặc kệ Du Lãnh nhíu mày, càng thêm khó chịu với kẻ đang ẩn nấp, hắn vỗ nhẹ vai anh, “Đừng lo lắng, để em ra ngoài nhìn xem”.
Du Lãnh ngẫm nghĩ rồi gật đầu, “Chúng ta cùng ra ngoài đi”.
Mục Hành hé miệng muốn nói không, nhưng nhìn thấy ánh mắt Du Lãnh liền hiểu anh đã quyết định xong, lời phản đối không nói ra nổi, đành ôm người kia vào ngực đi ra ngoài, “Vậy bảo bối phải nghe lời em mới được, nếu không nghe lời, vậy bảo bối đêm này đừng hòng được ngủ”.
Du Lãnh đỏ hồng cả mặt, không nói được câu nào.
Mục Hành cười he he, thầm tính toán buổi tối phải làm thật. Tưởng tượng như vậy một chút làm như này như nọ, nụ cười hắn nở càng thêm sáng lạn.
“Mùi gì vậy?” Vừa ra đến cửa, hai người đã ngửi thấy một mùi tanh vô cùng dị hợm, cứ như có mấy trăm cân cá ươn đang bốc mùi thiu thối.
Mục Hành lập tức che miệng mũi Du Lãnh lại, nháy mắt chung quanh hai người được một bong bóng hơi nước bảo hộ, cách li khỏi mùi tanh bên ngoài.
Ánh mắt Du Lãnh càng trở nên lạnh hơn, dẫn Du Lãnh đi xung quanh nhà mình một vòng, đồng thời dùng màng nước bọc hết đống rau củ nhà mình lại.
“Là người nào đến gây phiền phức?” Ánh mắt Du Lãnh nhàn nhạt, khóe môi hơi mím, hiển nhiên là biểu cảm cực kì không vui.
“Ngoài trừ cả nhà Mục Thuân Liêu cùng bọn Lê Ngọc, Vu Thiến Thiến ra, cũng chẳng còn ai chột dạ trong lòng mà đến trêu chọc chúng ta đâu,” Mục Hành cười lạnh, quả thật là muốn đi chết cho nhanh đây mà.
Ánh mắt Du Lãnh giật giật, nhưng cũng không nói gì.
Mục Hành cùng Du Lãnh vào nhà, mở ra một căn phòng bên trong có mấy loại vũ khí, cười lạnh nói, “Bảo bối anh chờ đi, xem em xử lí bọn họ”.
Du Lãnh nhìn sắc trời một chút, “Sắp tối rồi, bây giờ đi luôn sao?”
Mục Hành cười ôn nhu, “Nếu bọn họ đã vội vàng muốn đến, vậy chúng ta cũng không cần khách khí nữa. Nhưng lần này bảo bối phải ở trong nhà chờ em trở lại”.
Du Lãnh chớp chớp mắt, “Vậy biến thành mèo con cũng không được sao?”
Nghe vậy, ánh mắt Mục Hành nháy mắt hiện một tia ảm đạm, hắn ôm chặt người kia vào lòng, “Không được”.
Ngữ khí hắn vẫn rất nhẹ nhàng, bởi vậy Du Lãnh chưa nhận thấy hắn có gì đó kì lạ. Nhưng trong khoảnh khắc đó, con ngươi Mục Hành nháy mắt bộc phát tàn nhẫn nồng đậm khiến người ta phải hãi hùng khiếp đảm.
Du Lãnh hơi nghiêng thân thể hôn xuống mặt Mục Hành, giọng điệu ôn nhu mang theo chút thân mật, “Vậy em phải về nhanh lên, anh chờ”.
Mục Hành đương nhiên không thể bỏ qua thời cơ Du Lãnh chủ động như vậy, túm lấy người ta mà thân thiết thật lâu mới cầm vũ khí đi ra.
Nhờ hơi nước trong không khí dẫn đường, Mục Hành không cần quá gắng sức đã tìm được chỗ trú ẩn của mấy người Mục Thuân Liêu.
Shiro: Chương nào hai người chơi sến ** cũng được, tôi muốn xem hai người nhét cẩu lương, đừng bắt tôi phải nhìn mấy người không não nhà kia nữa.
Nhưng việc này nói thì dễ nhưng Mục Thuân Liêu thật không biết phải làm như nào. Ông ta tự biết dị năng mình không mạnh bằng Mục Hành, đấu trực tiếp nhất định không nổi, nếu như vậy …..
Mục Thuân Liêu nhìn về bốn năm nhóm zombie đi bên ngoài, liền định ra một chủ ý: ….mượn đao giết người.
Cho dù Mục Hành mạnh đến đâu, nếu phải đối mặt với hàng trăm hàng ngàn con zombie thì nó còn có thể thoát thân được hay sao? Khóe miệng Mục Thuân Liêu gợi lên một điệu cười lạnh gáy.
Bạch Niệm cùng Mục Đình ôm nhau khóc sụt sùi không ngừng, nhìn như đang đau lòng vì Mục An, nhưng tròng mắt không ngừng đảo loạn lại làm bại lộ những suy tính trong lòng của bọn họ.
____________
Du Lãnh ngồi trong lòng Mục Hành, nghiên cứu hắc châu trên tay mình, “Lực tinh thần cũng không thể xuyên thấu được”.
Mục Hành nhàn rỗi bóc hạt dẻ cho anh, vừa bóc vừa đút, “Có thể tháo xuống không?”
Du Lãnh miệng lại bị đút thêm một viên hạt dẻ ngào ngạt, vươn tay kéo thử, lắc đầu, “Không được, không tháo ra được”.
“Tháo không được lại không biết đây là cái gì, may mà hiện tại không có gì nguy hiểm,” Mục Hành lau tay, xoay Du Lãnh lại đối mặt với hắn, “Chúng ta trước hết cứ mặc kệ nó, có lẽ vì hiện tại thời điểm chưa đúng thôi”.
“Thứ này rất quan trọng.” Du Lãnh nhìn hắc châu trên cổ tay, rất quan trọng nhưng anh lại không biết quan trọng như nào, thật buồn bực.
Buồn bực chưa quá mười giây, Du Lãnh đã không còn rối rắm nữa, mọi thứ Mục Hành đều suy xét tương đối chu đáo, làm anh căn bản không muốn động não nữa, “Được rồi, về sau lại tính”.
Một lát sau, Du Lãnh dường như nhớ ra cái gì, “Dị năng của anh đã là cấp ba, sau khi anh tỉnh lại mới biết”.
Mục Hành gật đầu, hắn biết là từ khi trở về từ sau núi dị năng của anh về không, lúc sau lại tràn đầy thì hiểu ra đây là dị năng đã đột phá cấp độ. Mục Hành thầm suy tính, vuốt ve chân tóc Du Lãnh, nói, “Chờ dị năng chúng ta nâng cao một chút, chúng ta lại rời khỏi chỗ này, đi tìm mảnh vụn thiên thạch”.
Nếu Du Lãnh đã nói thứ này quan trọng, Mục Hành dù sao cũng không thể bỏ qua. Hắn cùng Du Lãnh hiện tại đều là dị năng giả cấp ba, coi như đã thuộc nhóm nổi trội, nhưng đứng trước đàn zombie vẫn là không đủ nhét kẽ răng. Chờ một thời gian nữa, thực lực nâng cao một chút đã, hắn không muốn để Du Lãnh lại phải hao hết dị năng cứu hắn một lần nào nữa.
Chưa hết, còn phải tính sổ với Lê Ngọc cùng mấy kẻ nhà họ Mục nữa.
Du Lãnh có chút do dự, “Thực ra ở lại chỗ này cũng rất tốt.” Đi ra ngoài là tượng trưng cho hiểm nguy không thể lường trước, “Chỉ cần ở cùng một chỗ với em, nơi nào cũng đều rất tốt”.
Du Lãnh thế mà đột nhiên lại nói lời như vậy, Mục Hành trong lòng ngập tràn vui vẻ, thật muốn đem bảo bối của hắn ăn vào miệng, nuốt xuống.
Du Lãnh tất nhiên không biết suy nghĩ hiện giờ trong lòng Mục Hành, tinh thần lực của anh đang bảo hộ chung quanh căn biệt thự. Bởi vậy ngay khi một tia bất thường xuất hiện đã rất nhanh bị anh bắt được.
“Bên ngoài có cái gì đó…” Du Lãnh đứng bật dậy từ trong lòng Mục Hành. Anh đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, bóng cây lay động, trên mặt đất còn có vệt nước tan ra từ băng tuyết, nhìn qua cũng không thấy có gì không đúng.
Mục Hành nhìn lại lòng ngực trống trơn của mình, thật khiến người ta thấy bực bội. Mục Hành nhướng mày đi đến bên người Du Lãnh, một lần nữa ôm lại người kia vào lòng khít khao không một khe hở.
Động tác cường thế mang theo dục vọng chiếm hữu hoàn toàn.
Du Lãnh thấy Mục Hành làm vậy cũng không nói gì, ngược lại thả lỏng bản thân dựa vào lòng Mục Hành, triển khai lực tinh thần tìm tòi tỉ mỉ xung quanh.
Mục Hành mỉm cười thỏa mãn, ánh mắt lạnh lẽo phóng ra ngoài cửa sổ, là kẻ nào không có mắt dám tới quấy rầy bầu không khí yên bình của hắn vậy.
“Tìm không thấy … Sao có thể?” Tia dị thường bất chợt kia biến mất rất nhanh, tinh thần lực rà soát khắp nơi, trán Du Lãnh hơi nheo lại. Anh rất chắc chắn, vừa rồi có thứ gì đó vừa thâm nhập vào phạm vi bảo vệ của tinh thần lực của mình, nhưng hiện tại lại không thấy đâu nữa, chẳng lẽ kia là một dị năng giả cấp bốn?
Mục Hành nào có thể mặc kệ Du Lãnh nhíu mày, càng thêm khó chịu với kẻ đang ẩn nấp, hắn vỗ nhẹ vai anh, “Đừng lo lắng, để em ra ngoài nhìn xem”.
Du Lãnh ngẫm nghĩ rồi gật đầu, “Chúng ta cùng ra ngoài đi”.
Mục Hành hé miệng muốn nói không, nhưng nhìn thấy ánh mắt Du Lãnh liền hiểu anh đã quyết định xong, lời phản đối không nói ra nổi, đành ôm người kia vào ngực đi ra ngoài, “Vậy bảo bối phải nghe lời em mới được, nếu không nghe lời, vậy bảo bối đêm này đừng hòng được ngủ”.
Du Lãnh đỏ hồng cả mặt, không nói được câu nào.
Mục Hành cười he he, thầm tính toán buổi tối phải làm thật. Tưởng tượng như vậy một chút làm như này như nọ, nụ cười hắn nở càng thêm sáng lạn.
“Mùi gì vậy?” Vừa ra đến cửa, hai người đã ngửi thấy một mùi tanh vô cùng dị hợm, cứ như có mấy trăm cân cá ươn đang bốc mùi thiu thối.
Mục Hành lập tức che miệng mũi Du Lãnh lại, nháy mắt chung quanh hai người được một bong bóng hơi nước bảo hộ, cách li khỏi mùi tanh bên ngoài.
Ánh mắt Du Lãnh càng trở nên lạnh hơn, dẫn Du Lãnh đi xung quanh nhà mình một vòng, đồng thời dùng màng nước bọc hết đống rau củ nhà mình lại.
“Là người nào đến gây phiền phức?” Ánh mắt Du Lãnh nhàn nhạt, khóe môi hơi mím, hiển nhiên là biểu cảm cực kì không vui.
“Ngoài trừ cả nhà Mục Thuân Liêu cùng bọn Lê Ngọc, Vu Thiến Thiến ra, cũng chẳng còn ai chột dạ trong lòng mà đến trêu chọc chúng ta đâu,” Mục Hành cười lạnh, quả thật là muốn đi chết cho nhanh đây mà.
Ánh mắt Du Lãnh giật giật, nhưng cũng không nói gì.
Mục Hành cùng Du Lãnh vào nhà, mở ra một căn phòng bên trong có mấy loại vũ khí, cười lạnh nói, “Bảo bối anh chờ đi, xem em xử lí bọn họ”.
Du Lãnh nhìn sắc trời một chút, “Sắp tối rồi, bây giờ đi luôn sao?”
Mục Hành cười ôn nhu, “Nếu bọn họ đã vội vàng muốn đến, vậy chúng ta cũng không cần khách khí nữa. Nhưng lần này bảo bối phải ở trong nhà chờ em trở lại”.
Du Lãnh chớp chớp mắt, “Vậy biến thành mèo con cũng không được sao?”
Nghe vậy, ánh mắt Mục Hành nháy mắt hiện một tia ảm đạm, hắn ôm chặt người kia vào lòng, “Không được”.
Ngữ khí hắn vẫn rất nhẹ nhàng, bởi vậy Du Lãnh chưa nhận thấy hắn có gì đó kì lạ. Nhưng trong khoảnh khắc đó, con ngươi Mục Hành nháy mắt bộc phát tàn nhẫn nồng đậm khiến người ta phải hãi hùng khiếp đảm.
Du Lãnh hơi nghiêng thân thể hôn xuống mặt Mục Hành, giọng điệu ôn nhu mang theo chút thân mật, “Vậy em phải về nhanh lên, anh chờ”.
Mục Hành đương nhiên không thể bỏ qua thời cơ Du Lãnh chủ động như vậy, túm lấy người ta mà thân thiết thật lâu mới cầm vũ khí đi ra.
Nhờ hơi nước trong không khí dẫn đường, Mục Hành không cần quá gắng sức đã tìm được chỗ trú ẩn của mấy người Mục Thuân Liêu.
Shiro: Chương nào hai người chơi sến ** cũng được, tôi muốn xem hai người nhét cẩu lương, đừng bắt tôi phải nhìn mấy người không não nhà kia nữa.