Chương : 26
Leo núi là việc của chân tay, Du Lãnh muốn leo núi nhưng có tâm mà thân thể không cho phép.
Bởi vậy cả đoạn đằng sau Du Lãnh đều được Mục Hành cõng leo lên.
Mục Hành ngược lại vui vẻ rất tự giác cống hiến sức lực.
Sau khi lên núi bất chợt sương mù mới nổi lên, Mục Hành vô ý bị tách ra khỏi Văn Nhân Chí, hắn ngừng lại không dám đi tiếp, thầm nghĩ may mắn hắn đang cõng Du Lãnh trên lưng.
Du Lãnh ho nhẹ hai tiếng, sắc mặt có chút trắng, anh nhướng mi nhìn xung quanh, thấy sương mù này có vẻ càng ngày càng đậm kéo kéo ngón tay Mục Hành, nói “Để anh xuống đi, sương mù như này đi trong núi không an toàn”.
Mục Hành sao có thể đồng ý với anh được, vừa mới rồi bọn Văn Nhân Chí đảo mắt đã không thấy tăm hơi, “Không được, em nhất định phải cõng anh mới được”. Mục Hành nghĩ một chút, động tác trên tay đem Du Lãnh từ trên lưng chuyển sang ôm trước ngực, âm thanh hắn mềm nhũn nói, “Không ôm anh trong ngực em không yên tâm nổi, anh mà biến mất lần nữa em sẽ thực sự không chịu được mất”.
Du Lãnh mím môi choàng tay ôm lấy cổ Mục Hành, “Em cúi đầu xuống đi….”
Mục Hành ngoan ngoãn cúi đầu, đối diện với đôi mắt xám nhạt màu của anh.
Du Lãnh nhẹ cười, ngẩng đầu hôn một cái lên khóe môi Mục Hành, nháy mắt liền biến thành mèo con chui vào trong túi Mục Hành, anh dù thế nào cũng sẽ không trở thành trói buộc của Mục Hành.
“Mieo~” Du mèo nhỏ từ trong túi áo thò đầu ra, đệm thịt mềm nộn vươn tới vỗ vỗ ngực Mục Hành, tựa như giục giã hắn.
Mục Hành mỉm cười bất đắc dĩ, tay xoa đầu mèo con mới tiếp tục leo lên đỉnh núi.
Hơi nước trong không khí càng ngày càng nghiêm trọng, tựa hồ như sắp mưa không biết chừng. Mục Hành ngẫm nghĩ một lúc liền lôi áo mưa ra mặc vào.
Ngay khi hắn vừa mặc xong thì ngay lập tức mưa to rầm một tiếng rơi xuống, lộp bộp rơi lên người thành những tiếng não nề.
Bên tai đột nhiền truyền đến tiếng tin nhắn tút tút, Mục Hành hơi sửng sốt mới nhớ ra hắn đang đeo máy truyền tin mà Văn Nhân Chí đưa hắn lúc trước.
Ngón tay ấn một cái vào máy truyền tin trong tai, Mục Hành thử nói, “Alo?”
Văn Nhân Chí ôm Ôn Thất Bạch tránh trong sơn động nói, “Chỗ tao không có việc gì, bọn tao tìm thấy một cái hang động để trú mưa rồi, mày với Du Lãnh thì sao? Sương mù đã dày mà trời còn mưa như vậy nữa, hai người cũng mau tìm chỗ trú đi”.
Mục Hành bước nhanh một chút nhìn thứ đồ vật đằng trước, đột nhiên không nói nên lời.
“Alo? Mục Hành? Mày vẫn ổn chứ?” Thật lâu không nghe thấy đáp lại, Văn Nhân Chí nhíu mày nói.
“Mieo…” mèo con trong ngực Mục Hành nhảy lên vai anh, lưu luyến liếm liếm cổ đánh thức Mục Hành đang thất thần.
“Hử? Ừ,” Mục Hành hoàn hồn, nâng mèo con trên lòng bàn tay, nói với Văn Nhân Chí bên đầu kia, “Chúng mày cứ trước hết chờ trong sơn động, chờ sương mù tan đi rồi tính, tao cùng Du Lãnh cũng tìm thấy nơi an toàn rồi không cần lo đâu”.
Nói xong Mục Hành liền tắt tai nghe liên lạc.
Văn Nhân Chí nghi hoặc nhướng mày, khó hiểu nhìn về phía người trong lòng hắn, “Thất Bạch, hình như em vừa thấy tiếng mèo kêu hay sao ấy? Bọn Mục Hành sẽ không sao chứ nhỉ, Du Lãnh bị áp chế tinh thần lực, mà thân thể hắn cũng…..”
Ôn Thất Bạch cười như không cười nhìn hắn, “Sao em quan tâm họ nhiều thế, không sợ anh ghen sao?”
Dứt lời không chờ Văn Nhân Chí kịp phản ứng, Ôn Thất Bạch lại cười cầm lấy tay Văn Nhân Chí nói, “Yên tâm đi, Mục Hành sẽ chăm sóc tốt cho hắn, bọn họ sẽ không sao đâu”.
Mục Hành nơi này lại bị cảnh tượng trước mặt dọa cho sốc luôn, lẩm bẩm nói, “Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Sao lại có nhiều zombie ở chỗ này như vậy? Chúng nó đang định làm gì ở đây?”
Địa hình đỉnh núi có chút kì lạ, bốn phía gồ ghề nhô lên mà ở giữa lại lõm xuống một cái hố to, trong đó có tận mấy trăm con zombie đang nhào vào cắn nhau, máu chảy đầm đìa cực kì dã man.
Mèo con Du chớp đôi mắt xám nháy mắt biến thành một người mặc đồ chiến đấu màu đen bó sát trang bị cả người vũ khí đứng trước người Mục Hành.
Chiến sĩ Du hai ba bước tiến gần đến mô đất, ngoài mô đất mưa đang rơi tầm tã, nhưng trong mô đất một chút ấm ướt cũng không có. Du Lãnh ngắm đầu súng laze bắn liên tiếp vào đàn zombie dưới hố.
Mấy con zombie kia vì ngửi được mùi con người liền trở nên kích động nhưng trong chốc lát vẫn chưa định hình được.
Mục Hành nhíu mày đi đến mô đất, ánh sáng trắng lóe lên một cái, hắn quay người sờ tay đến vậy mà lại chỉ chạm vào một bức tường vô hình, hắn kinh sợ, chẳng nhẽ bị nhốt rồi?!
Tâm trạng hắn bất an, Mục Hành đi tới bên người Du Lãnh, trong tay thủ sẵn kim loại tùy lúc có thể bắn ra mấy trăm kim sắt.
“Em mới thắc mắc sao gần đây ít zombie thế hóa ra là đã chạy đến đây rồi.” Mục Hành thoáng thấy một tia không đúng, kim loại trong tay kích động như sắp phóng ra tới nơi.
Du Lãnh thân hình chợt lóe lên, một tia laze cắt ngang cổ một con zombie đang bò tới, thanh âm lãnh đạm, “Chỗ này chắc chắn có thứ gì đó hấp dẫn zombie, bọn chúng đều tụ ở đáy hố, vậy thứ đó chắc chắn đang ở bên trong.” Trực giác Du Lãnh xác định thứ dưới đáy hố hẳn là rất quan trọng.
Mục Hành mím môi thật chặt, bờ môi rất nhanh bật ra tơ máu rõ ràng là bị hắn cắn ra, giữa lông mày xuất hiện giãy dụa kịch liệt, ngay lập tức mấy hạt kim loại trên tay hóa thành kim đâm bay về hướng về Du Lãnh, “KHÔNG!”
Bên kia Du Lãnh đang mải đánh giết zombie trong hố không ngừng bò lên, không phòng bị liền bị trúng mất mấy chiếc kim, mặt anh nháy mắt trắng bệch, thân ảnh cũng lập tức bốc hơi không còn.
Không thể tin nổi chuyện trước mắt, trong mắt Mục Hành nháy mắt tràn ngập sợ hãi và tuyệt vọng, trên tay hắn vậy mà xuất hiện càng ngày càng nhiều kim nhọn hiện ra. Khóe miệng Mục Hành xuất hiện tơ máu nồng đậm, hắn giãy giụa hô lên, “Rời khỏi chỗ này mau! Du Lãnh, mau đi đi! Đi nhanh lên một chút!”
Hiện tại Du Lãnh không những phải đối đầu với những con zombie kia mà còn cả với …Mục Hành.
Không cần phải nói cũng biết chỗ này tuyệt đối có vấn đề, Du Lãnh tay trái xoay chuyển, một dãy dữ liệu tựa như vụt qua trong không trung, trong tay anh xuất hiện một khẩu súng laze hạng nặng khác. Vũ khí với lực sát thương khủng khiếp tạo thành thương tổn gấp chục lần cho zombie, công kích liên tục, zombie ngã xuống như ngả rạ. Có thể bằng mắt thường trông thấy sắc mặt Du Lãnh cũng cảm thêm trắng bệch, vũ khí trên tay hắn vẫn hữu hình nhưng bản thân hắn đã trở nên rất mờ ảo.
Mục Hành thần trí rõ ràng nhưng thân thể lại không chịu hắn khống chế, mắt thấy thứ trong tay lại chuẩn bị đánh tới Du Lãnh, đáy lòng hắn lạnh lẽo vô cùng tuyệt vọng, lẽ nào, lẽ nào đời này Du Lãnh vẫn phải chịu khổ trong tay chính hắn sao?
Không được! Trong lòng ngầm tự xác định vài lần, Mục Hành mạnh mẽ nhắm chặt hai mắt, trong miệng tức khắc trào ra máu tươi, ánh sáng vàng trong tay cũng nhạt dần. Mục Hành mềm nhũn ngã xuống mặt đất, nhìn kim châm nhạt màu bay về phía Du Lãnh, trong lòng dâng trào một trận bi thương.
Đằng trước có kim châm của Mục Hành bay tới, sau lưng có zombie lao đến tấn công, tình hình Du Lãnh hiện giờ thực sự rất không ổn.
Kim châm đã chuẩn bị công kích Du Lãnh đến nơi thì trong nháy mắt lại mất đi lực chiến đấu, biến mất trong không khí, sau một giây châm sắt lại phóng tới tấn công zombie.
Bởi vậy cả đoạn đằng sau Du Lãnh đều được Mục Hành cõng leo lên.
Mục Hành ngược lại vui vẻ rất tự giác cống hiến sức lực.
Sau khi lên núi bất chợt sương mù mới nổi lên, Mục Hành vô ý bị tách ra khỏi Văn Nhân Chí, hắn ngừng lại không dám đi tiếp, thầm nghĩ may mắn hắn đang cõng Du Lãnh trên lưng.
Du Lãnh ho nhẹ hai tiếng, sắc mặt có chút trắng, anh nhướng mi nhìn xung quanh, thấy sương mù này có vẻ càng ngày càng đậm kéo kéo ngón tay Mục Hành, nói “Để anh xuống đi, sương mù như này đi trong núi không an toàn”.
Mục Hành sao có thể đồng ý với anh được, vừa mới rồi bọn Văn Nhân Chí đảo mắt đã không thấy tăm hơi, “Không được, em nhất định phải cõng anh mới được”. Mục Hành nghĩ một chút, động tác trên tay đem Du Lãnh từ trên lưng chuyển sang ôm trước ngực, âm thanh hắn mềm nhũn nói, “Không ôm anh trong ngực em không yên tâm nổi, anh mà biến mất lần nữa em sẽ thực sự không chịu được mất”.
Du Lãnh mím môi choàng tay ôm lấy cổ Mục Hành, “Em cúi đầu xuống đi….”
Mục Hành ngoan ngoãn cúi đầu, đối diện với đôi mắt xám nhạt màu của anh.
Du Lãnh nhẹ cười, ngẩng đầu hôn một cái lên khóe môi Mục Hành, nháy mắt liền biến thành mèo con chui vào trong túi Mục Hành, anh dù thế nào cũng sẽ không trở thành trói buộc của Mục Hành.
“Mieo~” Du mèo nhỏ từ trong túi áo thò đầu ra, đệm thịt mềm nộn vươn tới vỗ vỗ ngực Mục Hành, tựa như giục giã hắn.
Mục Hành mỉm cười bất đắc dĩ, tay xoa đầu mèo con mới tiếp tục leo lên đỉnh núi.
Hơi nước trong không khí càng ngày càng nghiêm trọng, tựa hồ như sắp mưa không biết chừng. Mục Hành ngẫm nghĩ một lúc liền lôi áo mưa ra mặc vào.
Ngay khi hắn vừa mặc xong thì ngay lập tức mưa to rầm một tiếng rơi xuống, lộp bộp rơi lên người thành những tiếng não nề.
Bên tai đột nhiền truyền đến tiếng tin nhắn tút tút, Mục Hành hơi sửng sốt mới nhớ ra hắn đang đeo máy truyền tin mà Văn Nhân Chí đưa hắn lúc trước.
Ngón tay ấn một cái vào máy truyền tin trong tai, Mục Hành thử nói, “Alo?”
Văn Nhân Chí ôm Ôn Thất Bạch tránh trong sơn động nói, “Chỗ tao không có việc gì, bọn tao tìm thấy một cái hang động để trú mưa rồi, mày với Du Lãnh thì sao? Sương mù đã dày mà trời còn mưa như vậy nữa, hai người cũng mau tìm chỗ trú đi”.
Mục Hành bước nhanh một chút nhìn thứ đồ vật đằng trước, đột nhiên không nói nên lời.
“Alo? Mục Hành? Mày vẫn ổn chứ?” Thật lâu không nghe thấy đáp lại, Văn Nhân Chí nhíu mày nói.
“Mieo…” mèo con trong ngực Mục Hành nhảy lên vai anh, lưu luyến liếm liếm cổ đánh thức Mục Hành đang thất thần.
“Hử? Ừ,” Mục Hành hoàn hồn, nâng mèo con trên lòng bàn tay, nói với Văn Nhân Chí bên đầu kia, “Chúng mày cứ trước hết chờ trong sơn động, chờ sương mù tan đi rồi tính, tao cùng Du Lãnh cũng tìm thấy nơi an toàn rồi không cần lo đâu”.
Nói xong Mục Hành liền tắt tai nghe liên lạc.
Văn Nhân Chí nghi hoặc nhướng mày, khó hiểu nhìn về phía người trong lòng hắn, “Thất Bạch, hình như em vừa thấy tiếng mèo kêu hay sao ấy? Bọn Mục Hành sẽ không sao chứ nhỉ, Du Lãnh bị áp chế tinh thần lực, mà thân thể hắn cũng…..”
Ôn Thất Bạch cười như không cười nhìn hắn, “Sao em quan tâm họ nhiều thế, không sợ anh ghen sao?”
Dứt lời không chờ Văn Nhân Chí kịp phản ứng, Ôn Thất Bạch lại cười cầm lấy tay Văn Nhân Chí nói, “Yên tâm đi, Mục Hành sẽ chăm sóc tốt cho hắn, bọn họ sẽ không sao đâu”.
Mục Hành nơi này lại bị cảnh tượng trước mặt dọa cho sốc luôn, lẩm bẩm nói, “Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Sao lại có nhiều zombie ở chỗ này như vậy? Chúng nó đang định làm gì ở đây?”
Địa hình đỉnh núi có chút kì lạ, bốn phía gồ ghề nhô lên mà ở giữa lại lõm xuống một cái hố to, trong đó có tận mấy trăm con zombie đang nhào vào cắn nhau, máu chảy đầm đìa cực kì dã man.
Mèo con Du chớp đôi mắt xám nháy mắt biến thành một người mặc đồ chiến đấu màu đen bó sát trang bị cả người vũ khí đứng trước người Mục Hành.
Chiến sĩ Du hai ba bước tiến gần đến mô đất, ngoài mô đất mưa đang rơi tầm tã, nhưng trong mô đất một chút ấm ướt cũng không có. Du Lãnh ngắm đầu súng laze bắn liên tiếp vào đàn zombie dưới hố.
Mấy con zombie kia vì ngửi được mùi con người liền trở nên kích động nhưng trong chốc lát vẫn chưa định hình được.
Mục Hành nhíu mày đi đến mô đất, ánh sáng trắng lóe lên một cái, hắn quay người sờ tay đến vậy mà lại chỉ chạm vào một bức tường vô hình, hắn kinh sợ, chẳng nhẽ bị nhốt rồi?!
Tâm trạng hắn bất an, Mục Hành đi tới bên người Du Lãnh, trong tay thủ sẵn kim loại tùy lúc có thể bắn ra mấy trăm kim sắt.
“Em mới thắc mắc sao gần đây ít zombie thế hóa ra là đã chạy đến đây rồi.” Mục Hành thoáng thấy một tia không đúng, kim loại trong tay kích động như sắp phóng ra tới nơi.
Du Lãnh thân hình chợt lóe lên, một tia laze cắt ngang cổ một con zombie đang bò tới, thanh âm lãnh đạm, “Chỗ này chắc chắn có thứ gì đó hấp dẫn zombie, bọn chúng đều tụ ở đáy hố, vậy thứ đó chắc chắn đang ở bên trong.” Trực giác Du Lãnh xác định thứ dưới đáy hố hẳn là rất quan trọng.
Mục Hành mím môi thật chặt, bờ môi rất nhanh bật ra tơ máu rõ ràng là bị hắn cắn ra, giữa lông mày xuất hiện giãy dụa kịch liệt, ngay lập tức mấy hạt kim loại trên tay hóa thành kim đâm bay về hướng về Du Lãnh, “KHÔNG!”
Bên kia Du Lãnh đang mải đánh giết zombie trong hố không ngừng bò lên, không phòng bị liền bị trúng mất mấy chiếc kim, mặt anh nháy mắt trắng bệch, thân ảnh cũng lập tức bốc hơi không còn.
Không thể tin nổi chuyện trước mắt, trong mắt Mục Hành nháy mắt tràn ngập sợ hãi và tuyệt vọng, trên tay hắn vậy mà xuất hiện càng ngày càng nhiều kim nhọn hiện ra. Khóe miệng Mục Hành xuất hiện tơ máu nồng đậm, hắn giãy giụa hô lên, “Rời khỏi chỗ này mau! Du Lãnh, mau đi đi! Đi nhanh lên một chút!”
Hiện tại Du Lãnh không những phải đối đầu với những con zombie kia mà còn cả với …Mục Hành.
Không cần phải nói cũng biết chỗ này tuyệt đối có vấn đề, Du Lãnh tay trái xoay chuyển, một dãy dữ liệu tựa như vụt qua trong không trung, trong tay anh xuất hiện một khẩu súng laze hạng nặng khác. Vũ khí với lực sát thương khủng khiếp tạo thành thương tổn gấp chục lần cho zombie, công kích liên tục, zombie ngã xuống như ngả rạ. Có thể bằng mắt thường trông thấy sắc mặt Du Lãnh cũng cảm thêm trắng bệch, vũ khí trên tay hắn vẫn hữu hình nhưng bản thân hắn đã trở nên rất mờ ảo.
Mục Hành thần trí rõ ràng nhưng thân thể lại không chịu hắn khống chế, mắt thấy thứ trong tay lại chuẩn bị đánh tới Du Lãnh, đáy lòng hắn lạnh lẽo vô cùng tuyệt vọng, lẽ nào, lẽ nào đời này Du Lãnh vẫn phải chịu khổ trong tay chính hắn sao?
Không được! Trong lòng ngầm tự xác định vài lần, Mục Hành mạnh mẽ nhắm chặt hai mắt, trong miệng tức khắc trào ra máu tươi, ánh sáng vàng trong tay cũng nhạt dần. Mục Hành mềm nhũn ngã xuống mặt đất, nhìn kim châm nhạt màu bay về phía Du Lãnh, trong lòng dâng trào một trận bi thương.
Đằng trước có kim châm của Mục Hành bay tới, sau lưng có zombie lao đến tấn công, tình hình Du Lãnh hiện giờ thực sự rất không ổn.
Kim châm đã chuẩn bị công kích Du Lãnh đến nơi thì trong nháy mắt lại mất đi lực chiến đấu, biến mất trong không khí, sau một giây châm sắt lại phóng tới tấn công zombie.