Chương : 12
Du Lãnh tỉnh dậy, vừa cử động liền chạm đến xích bạc trên chân, bất đắc dĩ cười, ánh mắt nhìn bốn phía, vậy mà không nhìn thấy hình bóng quen thuộc kia đâu?
“Mục Hành?”
Du Lãnh khoác thêm áo ngoài đi xuống giường, xích bạc chiều dài vừa đủ, hắn có thể đi lại trong phạm vi nhất định. Anh đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Mục Hành đang thu dọn thứ gì đó trong sân. Du Lãnh nhìn từ cao xuống vô thức bị động tĩnh đám người bên ngoài cửa nhà bọn họ thu hút tầm mắt.
Du Lãnh nhìn nhìn cho kỹ, vừa thấy rõ liền hít một hơi khí lạnh. Đằng đó cũng không thể gọi là con người nữa, chính là zombie mà Mục Hành đã nói đến.
Mục Hành thu hoạch xong nhìn về phía bọn zombie bên ngoài, nhặt lên mấy hòn đá nhắm vào đầu bọn nó mà ném, ngay lập tức âm thanh gào thét ầm ĩ của bọn chúng liền im bặt. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ tầng hai, khóe miệng tươi cười càng rõ rệt, hắn bước nhanh lên lầu ôm Du Lãnh, ôn nhu cười nói, “Sao anh dậy sớm vậy?”
Du Lãnh khép xuống đôi mắt, chần chờ nói, “Không có em theo ở bên tôi không quen.”
Mục Hành nhất thời tim như muốn nở hoa, hôn lên trán Du Lãnh một cái nói, “Về sau em sẽ không vậy nữa”.
Du Lãnh để Mục Hành thu xếp quần áo cho mình, nhớ đến sự tình bên ngoài, “Bên ngoài hiện giờ chỗ nào cũng vậy sao?”
“Ừm”, Mục Hành gật đầu, sáng sớm nay hắn ra ngoài liền thấy zombie vất vưởng, điện thoại hiện tại đã không còn gọi được nữa, “Chỗ chúng mình ở tương đối sâu bên trong, anh không cần lo nhiều, chỗ này an toàn hơn so với bên ngoài rất nhiều”.
Du Lãnh cầm tay hắn, “Tôi không sợ”.
“Nhưng em sợ,” Mục Hành đem người gắt gao ôm vào trong ngực, “Anh tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì, nhất định phải bình bình an an”.
Du Lãnh than nhẹ trong lòng một tiếng, anh cũng không hiểu lí do gì mà Mục Hành lại thiếu cảm giác an toàn đến vậy, nhưng anh không vì thế mà không trấn an hắn, “Tôi sẽ thôi.”
Cửa bên ngoài bị gõ vang, Mục Hành vẫn ôm Du Lãnh không muốn buông ra.
Du Lãnh bật cười, nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn, “Hẳn là hai người Văn Nhân Chí, mau đi đi. Hẳn là bọn họ cũng bị dọa sợ lắm rồi.”
Mục Hành đành phải đứng dậy, lưu luyến nhìn Du Lãnh, chính là không muốn rời khỏi anh.
Du Lãnh thở dài, “Mở khóa cho tôi đi, dưới lầu cũng có phòng tắm, để tôi vào đó rửa mặt”.
Mục Hành vươn tay mở ra xích bạc, bế Du Lãnh từng bước xuống lầu.
“Má nó, Mục Hành, mày ngủ trương đến giờ này mới dậy hả, mấy giờ rồi mà bây giờ mới ra mở cửa,” Văn Nhân Chí sắc mặt trắng bệch, ôm Ôn Thất Bạch vào lòng che chở, “Mở cửa nhanh đi, Thất Bạch bị sốt rồi!”
Tận thế đến, zombie ra trước, dị năng giả theo sau.
Mục Hành để hai người đi vào, “Chúng mày qua đây có thấy gì trên đường không?”
“Chính là bọn zombie mà mày bảo đó!” Văn Nhân Chí thu xếp cho Ôn Thất Bạch trên sô pha, Thất Bạch đã lâm vào hôn mê, “Tao cho anh ấy uống thuốc hạ sốt rồi, thế nhưng chả có tí tác dụng gì cả!”
Mục Hành cầm một miếng dán nhiệt kế đưa cho Văn Nhân Chí, “Mày đo nhiệt độ chút đi”.
Văn Nhân Chí tùy ý dính miếng dán lên trán mình. Mục Hành nhìn nhiệt độ hiện lên, “37 độ 8, mày cũng sốt rồi”.
Thực ra đây là việc bình thường, rạng sáng ngày 11 có một lượng lớn zombie tràn tới, mà sau bình minh dị năng giả mới bắt đầu xuất hiện, hơn nữa dị năng giả khi xuất hiện đều ở trạng thái mới bắt đầu thức tỉnh, phát sốt. Điều này đối với con người là cực kì bất lợi, rất nhiều dị năng giả vẫn đang kẹt trong kỳ thức tỉnh đều có thể bị zombie cắn nuốt.
“Rầm!”
Phòng tắm tầng một truyền đến một tiếng động lớn, Mục Hành đột nhiên đứng bật dậy chạy qua, “Du Lãnh! Chuyện gì vậy!”
Hắn kéo mở được cửa ra thì thấy Du Lãnh ngã trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch. Mục Hành vội vàng bế Du Lãnh lên liền cảm giác được anh đang nóng bừng, anh ấy đang rơi vào trạng thái thức tỉnh rồi sao?
“Mục Hành,” Du Lãnh bị Mục Hành hai ba bước bế đến phòng ngủ, anh miễn cưỡng cầm tay Mục Hành, toàn thân chột dạ đổ mồ hôi lạnh, “Đừng sợ, tôi sẽ không rời đi”.
Mục Hành nắm chặt tay anh, ngay sau đó đã hiểu ý Du Lãnh, bàn tay hắn nắm đã biến mất, Du Lãnh trên giường đã không thấy đâu nữa.
Mục Hành trừng lớn đôi mắt nhìn về tay của mình, không dám xác định hô, “Du Lãnh? Du Lãnh?”
“Mieo~….” Mèo trắng nhỏ liền xuất hiện trong lòng bàn tay Mục Hành, đầu lưỡi phấn nộn liếm ngón tay hắn, “Mieo~”
Mục Hành bình tâm được hơn nửa, bế mèo con lên trước mặt, ôn nhu vuốt ve lông mao của mèo con, “Anh có khỏe không?”
“Mieo~” mèo con nghiêng đầu nhìn Mục Hành, con ngươi màu xám hơi dung túng mà trở nên ôn nhu, nó nhảy lên máy tính, đệm thịt nho nhỏ ấn vài cái lên bàn phím.
“Số liệu đang sửa, rất nhanh sẽ ổn”
Đối với nguyên lí của việc thức tỉnh Mục Hành cũng không được rõ ràng cho lắm, chỉ biết hầu như các dị năng giả đều là sau khi trải qua cơn sốt cháy người liền có được dị năng, hắn thả mèo con lên vai rồi đi xuống lầu.
Văn Nhân Chí xoa xoa hai huyệt Thái Dương, cố gắng chống cự cơn buồn ngủ mãnh liệt, “Anh ta sao rồi, vẫn ổn chứ?”
Mục Hành gật gật đầu, “Mày ngủ đi, tao trông cho bọn mày”.
Văn Nhân Chí ôm Ôn Thất Bạch nằm trên sô pha, mơ mơ màng màng nói, “Cảm tạ người anh em…. hôm nào tao mời ăn giò”.
Mục Hành ngồi trên ghế chống cằm ngắm mèo con, tận thế tới rồi, cũng nên bắt đầu tính sổ mấy món nợ.
“Mục Hành?”
Du Lãnh khoác thêm áo ngoài đi xuống giường, xích bạc chiều dài vừa đủ, hắn có thể đi lại trong phạm vi nhất định. Anh đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Mục Hành đang thu dọn thứ gì đó trong sân. Du Lãnh nhìn từ cao xuống vô thức bị động tĩnh đám người bên ngoài cửa nhà bọn họ thu hút tầm mắt.
Du Lãnh nhìn nhìn cho kỹ, vừa thấy rõ liền hít một hơi khí lạnh. Đằng đó cũng không thể gọi là con người nữa, chính là zombie mà Mục Hành đã nói đến.
Mục Hành thu hoạch xong nhìn về phía bọn zombie bên ngoài, nhặt lên mấy hòn đá nhắm vào đầu bọn nó mà ném, ngay lập tức âm thanh gào thét ầm ĩ của bọn chúng liền im bặt. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ tầng hai, khóe miệng tươi cười càng rõ rệt, hắn bước nhanh lên lầu ôm Du Lãnh, ôn nhu cười nói, “Sao anh dậy sớm vậy?”
Du Lãnh khép xuống đôi mắt, chần chờ nói, “Không có em theo ở bên tôi không quen.”
Mục Hành nhất thời tim như muốn nở hoa, hôn lên trán Du Lãnh một cái nói, “Về sau em sẽ không vậy nữa”.
Du Lãnh để Mục Hành thu xếp quần áo cho mình, nhớ đến sự tình bên ngoài, “Bên ngoài hiện giờ chỗ nào cũng vậy sao?”
“Ừm”, Mục Hành gật đầu, sáng sớm nay hắn ra ngoài liền thấy zombie vất vưởng, điện thoại hiện tại đã không còn gọi được nữa, “Chỗ chúng mình ở tương đối sâu bên trong, anh không cần lo nhiều, chỗ này an toàn hơn so với bên ngoài rất nhiều”.
Du Lãnh cầm tay hắn, “Tôi không sợ”.
“Nhưng em sợ,” Mục Hành đem người gắt gao ôm vào trong ngực, “Anh tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì, nhất định phải bình bình an an”.
Du Lãnh than nhẹ trong lòng một tiếng, anh cũng không hiểu lí do gì mà Mục Hành lại thiếu cảm giác an toàn đến vậy, nhưng anh không vì thế mà không trấn an hắn, “Tôi sẽ thôi.”
Cửa bên ngoài bị gõ vang, Mục Hành vẫn ôm Du Lãnh không muốn buông ra.
Du Lãnh bật cười, nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn, “Hẳn là hai người Văn Nhân Chí, mau đi đi. Hẳn là bọn họ cũng bị dọa sợ lắm rồi.”
Mục Hành đành phải đứng dậy, lưu luyến nhìn Du Lãnh, chính là không muốn rời khỏi anh.
Du Lãnh thở dài, “Mở khóa cho tôi đi, dưới lầu cũng có phòng tắm, để tôi vào đó rửa mặt”.
Mục Hành vươn tay mở ra xích bạc, bế Du Lãnh từng bước xuống lầu.
“Má nó, Mục Hành, mày ngủ trương đến giờ này mới dậy hả, mấy giờ rồi mà bây giờ mới ra mở cửa,” Văn Nhân Chí sắc mặt trắng bệch, ôm Ôn Thất Bạch vào lòng che chở, “Mở cửa nhanh đi, Thất Bạch bị sốt rồi!”
Tận thế đến, zombie ra trước, dị năng giả theo sau.
Mục Hành để hai người đi vào, “Chúng mày qua đây có thấy gì trên đường không?”
“Chính là bọn zombie mà mày bảo đó!” Văn Nhân Chí thu xếp cho Ôn Thất Bạch trên sô pha, Thất Bạch đã lâm vào hôn mê, “Tao cho anh ấy uống thuốc hạ sốt rồi, thế nhưng chả có tí tác dụng gì cả!”
Mục Hành cầm một miếng dán nhiệt kế đưa cho Văn Nhân Chí, “Mày đo nhiệt độ chút đi”.
Văn Nhân Chí tùy ý dính miếng dán lên trán mình. Mục Hành nhìn nhiệt độ hiện lên, “37 độ 8, mày cũng sốt rồi”.
Thực ra đây là việc bình thường, rạng sáng ngày 11 có một lượng lớn zombie tràn tới, mà sau bình minh dị năng giả mới bắt đầu xuất hiện, hơn nữa dị năng giả khi xuất hiện đều ở trạng thái mới bắt đầu thức tỉnh, phát sốt. Điều này đối với con người là cực kì bất lợi, rất nhiều dị năng giả vẫn đang kẹt trong kỳ thức tỉnh đều có thể bị zombie cắn nuốt.
“Rầm!”
Phòng tắm tầng một truyền đến một tiếng động lớn, Mục Hành đột nhiên đứng bật dậy chạy qua, “Du Lãnh! Chuyện gì vậy!”
Hắn kéo mở được cửa ra thì thấy Du Lãnh ngã trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch. Mục Hành vội vàng bế Du Lãnh lên liền cảm giác được anh đang nóng bừng, anh ấy đang rơi vào trạng thái thức tỉnh rồi sao?
“Mục Hành,” Du Lãnh bị Mục Hành hai ba bước bế đến phòng ngủ, anh miễn cưỡng cầm tay Mục Hành, toàn thân chột dạ đổ mồ hôi lạnh, “Đừng sợ, tôi sẽ không rời đi”.
Mục Hành nắm chặt tay anh, ngay sau đó đã hiểu ý Du Lãnh, bàn tay hắn nắm đã biến mất, Du Lãnh trên giường đã không thấy đâu nữa.
Mục Hành trừng lớn đôi mắt nhìn về tay của mình, không dám xác định hô, “Du Lãnh? Du Lãnh?”
“Mieo~….” Mèo trắng nhỏ liền xuất hiện trong lòng bàn tay Mục Hành, đầu lưỡi phấn nộn liếm ngón tay hắn, “Mieo~”
Mục Hành bình tâm được hơn nửa, bế mèo con lên trước mặt, ôn nhu vuốt ve lông mao của mèo con, “Anh có khỏe không?”
“Mieo~” mèo con nghiêng đầu nhìn Mục Hành, con ngươi màu xám hơi dung túng mà trở nên ôn nhu, nó nhảy lên máy tính, đệm thịt nho nhỏ ấn vài cái lên bàn phím.
“Số liệu đang sửa, rất nhanh sẽ ổn”
Đối với nguyên lí của việc thức tỉnh Mục Hành cũng không được rõ ràng cho lắm, chỉ biết hầu như các dị năng giả đều là sau khi trải qua cơn sốt cháy người liền có được dị năng, hắn thả mèo con lên vai rồi đi xuống lầu.
Văn Nhân Chí xoa xoa hai huyệt Thái Dương, cố gắng chống cự cơn buồn ngủ mãnh liệt, “Anh ta sao rồi, vẫn ổn chứ?”
Mục Hành gật gật đầu, “Mày ngủ đi, tao trông cho bọn mày”.
Văn Nhân Chí ôm Ôn Thất Bạch nằm trên sô pha, mơ mơ màng màng nói, “Cảm tạ người anh em…. hôm nào tao mời ăn giò”.
Mục Hành ngồi trên ghế chống cằm ngắm mèo con, tận thế tới rồi, cũng nên bắt đầu tính sổ mấy món nợ.