Chương : 22
Thanh Diệu đón lấy cọng lông vũ từ tay Như Ý, chính là cọng lông cánh Phượng Hoàng mà Lam Thiên đã dùng để làm phép thế thân, trước lúc y cướp người rời khỏi Hộ Thiên Phủ. Nàng bước ra ngoài sân và tập trung toàn bộ ý niệm để thi triển sức mạnh thần giao cách cảm, thông qua mối liên kết giữa cọng lông vũ với dấu ấn Thần Nhãn mà ngày trước, Lam Thiên từng đẩy vào trong cơ thể Hạ Du, nhằm xâm nhập vào tâm thức của cậu. Chỉ mất một chút thời gian ngắn ngủi, Thanh diệu đã mừng rỡ reo lên.
- Thành công rồi!
Không chút do dự, nàng bắt đầu đọc chú, hóa giải lời nguyền mê man mà hôm nọ nàng đã gieo vào Hạ Du. Chẳng mấy chốc, Hạ Du mở mắt choàng tỉnh khỏi giấc ngủ dài. Cậu nhìn xung quanh, chính là cảnh vật rất quen thuộc nơi căn phòng của mình. Trong đầu cậu vẫn vang vọng liên hồi những tiếng oong oong âm ỉ, lẫn với một giọng nói nhỏ nhẹ của nữ nhân:
- Hạ Du, ngươi nghe thấy ta chứ?
- Cô là ai? Cô đang ở đâu vậy - Hạ Du nghĩ mình vẫn còn đang bị ảo giác sau giấc ngủ, bèn dụi dụi mắt dáo dác ngó nghiêng tứ phía.
- Ngươi không cần tìm đâu. Hiện ta đang dùng thần giao cách cảm để nói chuyện với ngươi từ một nơi rất xa. À, tên ta là Thanh Diệu.
- Làm sao cô liên kết được với tâm thức của ta? Cô muốn gì - Hạ Du ngờ vực hỏi
- Trước tiên ngươi hãy nhắm mắt lại. Ta muốn ngươi xem cái này.
Hạ Du chưa hiểu chuyện gì nhưng vẫn miễn cưỡng làm theo. Ngay lập tức, trước mắt cậu hiện ra khung cảnh bao la trên một đỉnh núi cao chót vót, giữa ánh bình minh màu đỏ rực. Tại nơi đó, có một thanh niên và một người đàn ông cao tuổi đang nói chuyện với nhau, không ai xa lạ chính là Lam Thiên và Minh Thế lão nhân. Thanh Diệu lần lượt truyền cho Hạ Du thấy cặn kẽ cuộc hội ngộ của hai người vào hôm ấy tại đỉnh núi Hắc Tượng bên ngoài làng Mã Điền, cùng những diễn biến thật sự của câu chuyện đã dẫn tới việc Lam Thiên xuống tay giết chết thái sư phụ cậu. Tất cả đều là những dòng hình ảnh mà nàng từng đọc được từ trong ký ức của Lam Thiên thông qua Thấu Tâm Thuật.
Hạ Du ngồi yên thẫn thờ. Cậu vốn không bao giờ muốn chấp nhận sự thật rằng, Lam Thiên cậu quen biết và chung sống ngần ấy thời gian lại hung ác và tàn độc đến như vậy. Nay được thấy rõ chân tướng câu chuyện, tâm trí Hạ Du liền cảm giác như nhẹ nhõm đi phần nào. Cậu lập tức tin tưởng vào điều đó mà không cần nghĩ ngợi, không chút hoài nghi, như thể đây chính là thứ hy vọng mà bấy lâu nay cậu đã cố gắng tìm kiếm để níu giữ lấy mối quan hệ giữa mình và Lam Thiên.
Ngay lúc ở trong rừng Tử Mộc, Hạ Du đã không thể xuống tay với y, dù cho rất đau buồn và uất hận về cái chết oan uổng của Minh Thế lão nhân. Suốt quãng thời gian đó, cậu luôn dằn vặt bản thân vì đã không thể báo thù cho thái sư phụ. Cậu cố tự nghĩ ra mọi lí do để bao biện cho hành động sát nhân của Lam Thiên, rồi lại đau đớn khôn cùng khi chẳng thể đưa ra được nguyên nhân nào hợp lý. Ngày Lam Thiên xuất hiện và giết chết Thanh Tú, Hạ Du hoàn toàn sụp đổ, mọi hy vọng cứu vãn đều tan tành mây khói. Không còn cách nào khác, cậu đành quyết định ra tay kết liễu y và tự kết liễu bản thân để chấm dứt hết những điều oan nghiệt đau lòng kia.
- Cái chết của thái sư phụ xem như đã sáng tỏ. Còn bác ba của tôi, tại sao Lam Thiên lại giết ông ấy? - Hạ Du lên tiếng hỏi
- Đây là tất cả ký ức mà Lam Thiên đã cho ta xem. Chuyện xảy ra sau đó thì ta không biết - Thanh Diệu nói - À, chẳng phải Minh Thế có một chiếc vòng đá lưu giữ ký ức, nhờ Lam Thiên trao nó cho sư muội ngươi sao? Ta thấy Lam Thiên đã bỏ lại ở cổng làng Bách Điểu. Ngươi mau đến xem thử xem.
Hạ Du nghe vậy liền chạy ra khỏi phòng, gọi con nai thần tới leo lên lưng nó bay vút đến cổng làng. Ngay khi tới nơi, cậu hoàn toàn ngỡ ngàng và choáng ngợp trước khung cảnh bày binh bố trận đang diễn ra; với những binh đoàn hùng hậu, những con chiến mã kì quái bay đầy trên vòm trời, cùng lớp kết giới khổng lồ đang bao bọc quanh làng,...
- Cô còn đó không Thanh Diệu - Hạ Du cất tiếng
- Ta đây! - Thanh Diệu đáp
- Ở đây đang xảy ra chuyện gì vậy? - Hạ Du hỏi
- Hôm ấy khi ngươi định tự sát, ta đã gieo lời nguyền mê man để ngăn cản. Sau đó, Đại Giáo Chủ của Hộ Thiên Thần Giáo ra lệnh đem ngươi về giam ở phủ. Chính Lam Thiên đã liều mạng đưa ngươi quay lại đền và tạo nên kết giới quanh làng để không ai có thể động đến ngươi nữa. - Thanh Diệu thuật lại.
- Lam Thiên sao rồi? Tôi đã… tôi đã dùng dao đâm em ấy một nhát, dường như thương thế rất nghiêm trọng... - Hạ Du trong lòng lo lắng như muốn vỡ tung, hỏi.
- Bọn ta đã chữa lành vết đâm đó. Nhưng hiện tại cũng chẳng khá hơn - Thanh Diệu nói, nghe thanh âm thổn thức dường như đang khóc - Thằng bé đang bị trừng phạt. Họ đóng đinh tay chân nó vào cột, cứ mỗi một canh giờ lại dùng cực hình tra tấn một lần. Đến khi nào Đại Giáo Chủ lấy được Đọa Thần Thạch mới thôi.
Trái tim Hạ Du như bị bóp nghẹn khi nghe điều Thanh Diệu vừa nói. Nhưng chưa kịp lên tiếng đáp lời thì từ phía xa, một bóng người đen kịt cao lớn lững thững bước đến cùng một con Phượng Hoàng lông trắng muốt vô cùng lộng lẫy, đang bay lả lướt dập dìu trên đầu hắn. Cả hai lập tức hòa làm một ngay khi đứng trước mặt Hạ Du. Và rồi gương mặt của Lam Thiên mập mờ xuất hiện ngay phần chính diện của thực thể hỗn độn đó.
- Lam Thiên, là em sao? - Hạ Du cố ôm lấy, nhưng tấm thân kia tựa như một ảo ảnh mong manh như sương khói, không cách nào chạm vào được.
Bóng người đặt vào bàn tay của Hạ Du thanh Trấn Nhạc Đoạn Hồn, sợi dây chuyền và hai chiếc nhẫn Hoàng Sắc - Hắc Sắc Ngọc Giới. Đoạn, ánh mắt đượm buồn của hắn nhìn sâu vào mắt Hạ Du, phần trách móc, phần lưu luyến, cất lời nói:
- Anh là điều quan trọng nhất của em, không bao giờ em muốn làm lại anh, không bao giờ…
- Anh xin lỗi, Lam Thiên. Anh.. - Hạ Du nói
Chưa hết câu thì bóng đen đã tan biến thành sương khói, từng làn từng làn dày đặc lần lượt bị hút vào các lỗ khí trên thân cây ngọc tiêu Trấn Nhạc Đoạn Hồn. Cậu thở dài não nề, cúi nhìn những món đồ trên tay mình và ngay lập tức nhận ra sợi dây chuyền mặt đá của Minh Thế lão nhân. Hạ Du chậm rãi đeo nó lên cổ rồi ngồi xuống trên thảm cỏ thật lâu, thật lâu.
- Thanh Diệu, xin cho tôi biết Đại Giáo Chủ của các người đang ở đâu? - Sau một hồi tĩnh lặng, Hạ Du chợt lên tiếng hỏi.
- Anh ấy hiện đang ngồi trên cỗ xe Phượng Hoàng cách chỗ cậu đang đứng không xa, ở hướng Tây Bắc - Thanh Diệu đáp.
- Cám ơn! - Hạ Du khẽ nói
Đoạn, cậu đưa mắt trông về nơi được chỉ dẫn và ngay lập tức có thể nhìn thấy cỗ xe bằng vàng sáng chói của Hồng Dương. Hồng Dương vẫn đang không ngừng quan sát nhất cử nhất động của cậu ngay từ ban đầu khi cậu cưỡi nai thần bay đến. Thấy Hạ Du nhìn mình, y liền lên tiếng trước:
- Ngươi đang giữ thứ không thuộc về mình, Hạ Du
- Tôi muốn gặp Lam Thiên - Hạ Du nói
- Ta e là không thể - Hồng Dương trả lời - Nó đang chịu trừng phạt ở Hộ Thiên Phủ vì sự ngu ngốc của nó. Và việc đó sẽ cứ tiếp diễn nếu ta chưa lấy lại được Đọa Thần Thạch.
- Tôi sẽ đưa cho ngài - Hạ Du nói
- Người bảo sao? - Hồng Dương hơi bất ngờ.
- Chỉ cần ngài cho tôi gặp Lam Thiên một lần cuối, tôi sẽ trao Đọa Thần Thạch cho ngài - Hạ Du đáp chắc nịch.
- Làm vậy thì ngươi sẽ chết chắc, ngươi cam lòng sao? - Hồng Dương hỏi lại, y không ngờ cuộc thương thảo này lại chóng vánh đến vậy.
- Ngài không cần quản quá nhiều. Chỉ cần cho tôi biết, ngài có đồng ý hay không? - Hạ Du đáp lời
Hồng Dương lấy ra Thượng Thiên Thánh Nhãn, quả cầu thủy tinh có khả năng trói buộc giao ước mà hôm trước y đã dùng với Lam Thiên, lẩm bẩm đọc chú rồi cất lời phán:
- Ngươi hãy lặp lại điều ngươi muốn như vừa rồi ngươi đã nói, to và rõ cho quả cầu này nghe.
- Xin để tôi gặp Lam Thiên lần cuối. Gặp được rồi tôi sẽ trao Đọa Thần Thạch cho ngài - Hạ Du dõng dạc nói lớn.
- Ta chấp thuận - Hồng Dương đáp, quả cầu thủy tinh liền chớp sáng hai cái. Lời thề đã được xác lập.
Hạ Du leo lên lưng nai thần, bay ra khỏi kết giới đến cạnh cỗ xe Phượng Hoàng. Cậu trao lại hai chiếc nhẫn Hoàng Sắc Ngọc Giới và Hắc Sắc Ngọc Giới cho Hồng Dương. Hồng Dương đón lấy, đeo cả vào các ngón tay rồi lên tiếng ra lệnh:
- Ngừng kết giới, tất cả rút về Hộ Thiên Phủ.
Sau lời của y, binh lính Doanh Vệ Thần rời khỏi vị trí, cùng với Doanh Thám Tử nhập vào hàng ngũ của Doanh Thống Soái và Doanh Chấp Pháp. Kết giới bao bọc quanh làng Bách Điểu tan biến. Cả đoàn quân cưỡi kỵ thú, theo sau cỗ xe của Hồng Dương, bên cạnh là Hạ Du, hướng về đỉnh Thiên Trượng mà bay thẳng.
…
Ánh tà dương đã buông dần trên nền trời ảm đạm, những vầng mây xám ngắt u sầu chẳng buồn thả mình dạt trôi. Giữa bầu khí tĩnh lặng chợt cất lên một tiếng sấm trầm vang dội, cánh cổng không gian mở ra toàn bộ cảnh vật Hộ Thiên Phủ bao la bên dưới trước đôi mắt có chút phần kinh ngạc của Hạ Du.
- Đây là nơi Lam Thiên ở sao? - Hạ Du thầm nghĩ
Cậu vẫn cưỡi con nai thần bay theo cỗ chiến xa của Hồng Dương. Họ đáp xuống một khoảng sân rộng với nền đất được dát vàng sáng choang, hết sức lộng lẫy và sang trọng. Đã có ba nữ nhân cùng một đồng tử đứng chờ sẵn ở đó, chính là Thanh Diệu, Như Ý, Kim Bảo và Hồng Phong.
- Em sáng suốt đấy Thanh Diệu - Hồng Dương từ trên cỗ xe bước xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng mà nói.
- Vì Lam Thiên thôi - Thanh Diệu ưu uất đáp.
Nàng lại quay sang nhìn Hạ Du với vẻ cảm kích vô vàn nhưng cũng bội phần ray rứt. Cậu ta xuống khỏi lưng nai thần, bước đến đứng trước mặt nàng rồi cúi đầu hành lễ hỏi:
- Cô chính là Thanh Diệu sao?
- Là ta đây - Thanh Diệu đáp
- Tôi có chuyện này thỉnh cầu cô giúp - Hạ Du thành khẩn nói
- Chuyện gì? - Thanh Diệu hỏi
- Một lát nữa... xin hãy đưa tôi về đền Phong Thiền... - Hạ Du đáp.
Thanh Diệu không lên tiếng trả lời, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
- Tạ ơn cô - Hạ Du khẽ nói.
Đoạn, cậu theo sau Hồng Dương và đoàn quân của Doanh Chấp Pháp cất bước đi rất nhanh đến sân hành pháp ở hậu điện. Vừa tới nơi, họ đã chạm mặt hai tên lính cầm roi đi ra, có lẽ một trận đòn thống khổ nữa vừa mới được thi hành xong. Từ bên ngoài cánh cổng nhìn vào có thể lập tức trông thấy một thân cột hình chữ đại ướt đỏ, Lam Thiên tứ chi đang bị đóng đinh trên đó, khắp cơ thể be bét máu và chi chít những vết thương chồng chéo nhau trông vô cùng ghê rợn. Hồng Dương cất tiếng phán lớn:
- Ngừng án phạt, đưa nó xuống.
Mấy tên lính ở đó đồng thanh đáp "Dạ" rồi định tiến lại thực hiện mệnh lệnh, nhưng chưa một ai kịp làm gì thì Hạ Du đã nhanh như cắt lướt đến bên cạnh Lam Thiên trước hết thảy.
Dù Lam Thiên đang bất tỉnh, nhưng Hạ Du vẫn rất cẩn thận tháo gỡ nhẹ nhàng từng chiếc đinh sắt đang đóng xuyên qua xương thịt y. Sau đó, cậu bứt đứt dây trói, đỡ thân hình nhỏ thó mềm nhũn của y xuống, ôm gọn vào trong đôi vòng tay to lớn của mình. Hạ Du lấy thanh ngọc tiêu Trấn Nhạc Đoạn Hồn đặt lên khuôn ngực lấm lem máu kia.
Ngay lập tức, một con chim Phượng Hoàng vụt xuất hiện, tung cánh chao lượn vài vòng giữa không trung. Toàn thân nó chợt bừng sáng rồi tan thành những làn khói trắng dày đặc, thông qua mắt, mũi, miệng, tai, lẫn các lỗ đinh mà rút cả vào trong cơ thể Lam Thiên. Toàn bộ năng lực thần thánh đã quay trở lại với y, khiến da thịt xương cốt ở các vết thương và tám cái lỗ đinh trên tứ chi ngay lập tức được tái tạo và lành lại.
Tuy nhiên, tấm thân vốn trắng nõn mịn màng của Lam Thiên nay đã in hằn chi chít các vết sẹo lồi lõm chồng chéo, trông hết sức thảm hại. Hạ Du đưa bàn tay khẽ chạm vào chúng, từng đầu ngón tay có thể cảm nhận rõ sự xót xa đến vô cùng, trái tim cậu đau khổ như bị hàng vạn mũi giáo nhọn đâm thâu.
- Tất cả đều là lỗi của anh, anh vô dụng. Chưa bao giờ anh bảo vệ được em, trái lại còn khiến em vì anh mà phải chịu dày vò, đau đớn hết lần này tới lần khác - Hạ Du khẽ thì thầm bằng tiếng lòng sầu thương và day dứt tận cùng - Thôi xem như đây là điều duy nhất anh có thể làm cho em. Hy vọng khi không còn anh nữa, em sẽ lại sống cuộc sống bình an và tốt đẹp như trước.
Hạ Du đặt lên đôi môi tái nhợt của Lam Thiên một cái hôn thật dài, truyền cho y những luồng linh khí bổ sức thật ấm nóng, hòa quyện sâu vào từng hơi thở vẫn ngập ngừng yếu ớt. Rồi cậu lại say đắm ngắm nhìn gương mặt tiều tụy đang nằm gục trong lòng mình lần cuối, nhẹ nhàng đan các ngón tay thon dài, len lõi vào mái tóc vừa hóa trở lại thành màu bạch kim của y. Lòng cứ não nề lưu luyến không nỡ nào cách rời.
Hồng Dương bước đến cạnh bên họ, sự xuất hiện ấy như một nhát dao cắt đoạn dòng cảm xúc, một hồi chuông xé toạc bầu khí âu sầu vấn vương sau cùng. Hạ Du liền nhẹ nhàng đặt Lam Thiên nằm xuống đất, rồi đứng dậy tiến tới mặt đối mặt với Hồng Dương mà nói:
- Cám ơn ngài đã thành toàn, tôi sẵn sàng rồi…
Hồng Dương không đáp lời, y đặt bàn tay lên ngực trái của cậu. Cứ như thế, đôi mắt Hạ Du dần nhắm lại, tâm trí bắt đầu lạc trôi lững lờ vào một cõi mơ hồ xa xăm, mông lung và vô định. Mọi thứ thuộc về thực tại dường như đã không thể chạm tới các giác quan của cậu thêm nữa.
…
Lại nhắc về làng Bách Điểu. Sau khi Hồng Dương kéo quân đi, thu hồi kết giới cùng các nguyền ếm mà Lam Thiên đã gieo, qua một đêm, ánh sáng bình minh ngày mới lại ló dạng và lan tỏa ngập tràn trên bầu trời. Tuy vậy, những đàn chim vẫn cứ rầu rĩ thinh lặng náu mình trong tổ, khiến ngôi làng dường như mất hẳn đi mảng linh hồn sinh động vốn có. Trong căn phòng hiu hắt khói trầm hương của đền Phong Thiền, Quỳnh Anh chợt mở trừng mắt ngồi bật dậy sau những ngày dài mê man. Nàng ôm siết lấy ngực trái mình, cảm tưởng như có ai đó vừa bóp chặt quả tim, gợi lên một cơn đau nhói ức nghẹn đến khôn cùng.
Từ bé, giữa Quỳnh Anh và Hạ Du không hiểu tại sao lại tồn tại một mốt liên kết tinh thần cực kỳ mạnh mẽ. Bất kể người kia ở đâu, cảm giác ra làm sao, đang gặp an nguy thế nào, người còn lại đều có thể nhận thấy rất rõ. Hai dòng nước mắt bắt đầu chảy dài, Quỳnh Anh cố dùng chút hy vọng cuối cùng để xua đi cái suy nghĩ thương tâm đang chòng chọc vào trong trí óc. Vì ngay lúc này đây, mọi tín hiệu, mọi sự rung động len lỏi trong từng thớ thịt, từng mạch máu, từng dây thần kinh lẫn tâm thức… chung quy đều báo cho nàng biết cùng một điều: Hạ Du đã chết.
Quỳnh Anh ngồi dậy, chạy ra ngoài sân đền. Có vài đệ tử nam nữ đã chờ sẵn ở đó. Nàng nắm tay áo một thanh niên dồn dập hỏi:
- Anh Hạ Du đâu? Anh ấy đang ở đâu?
- Anh ấy mất tích rồi - Người đó đáp - Tất cả huynh đệ tỷ muội đều đã chia nhau ra tìm kiếm nhưng vẫn bặt vô âm tín.
- Quỳnh Anh sư muội, em và Hạ Du trước giờ tâm linh tương thông, chắc là em biết cậu ta hiện ra làm sao mà phải không? - Một nữ đệ tử hỏi
Quỳnh Anh nhìn cô ta thở dài lắc đầu. Rồi chợt, như có một luồng điện xẹt ngang vào tâm trí, nàng liền lớn tiếng gọi "Bí ơi!". Con nai thần ở cách đó không xa đã nghe thấy và ngay lập tức xuất hiện. Quỳnh Anh nhảy phốc lên lưng nó rồi bay thẳng một mạch đến cổng làng trước sự ngỡ ngàng đến đáng thương của đám đệ tử.
Vừa tới nơi nàng đã nhận ra, giữa không trung đang từ từ đáp xuống chính là con nai đực Cơm. Trên lưng nó cõng một cô gái dung nhan mỹ lệ thanh khiết, hai tay đang ôm giữ thân thể một người thanh niên nằm vắt ngang. Dáng dấp, dung mạo lẫn trang phục cậu ta đang mặc, hiển nhiên đều vô cùng quen thuộc.
- Anh Hạ Du! - Quỳnh Anh kêu lên một tiếng đầy bi ai, vội vàng chạy đến đỡ lấy thân hình cao lớn của cậu từ tay nhữ nhân kia.
Đây chính xác là Hạ Du, nhưng với một làn da tái nhợt lạnh băng, tay chân buông thõng nặng nề, không mạch đập, không nhịp thở. Cậu thực sự đã chết.
Cô gái bước đến bên cạnh Quỳnh Anh, bắt đầu lên tiếng nói:
- Tôi là Thanh Diệu, Cửu Giáo Chủ Hộ Thiên Thần Giáo. Theo ước nguyện cuối cùng của Hạ Du, tôi mang thi thể cậu ấy về đây trao cho đệ tử đền Phong Thiền.
- Tại sao anh ấy lại chết - Quỳnh Anh hỏi trong tiếng khóc nức nở.
- Cậu ta đã tự nguyện hiến trái tim để đổi lấy tự do cho Lam Thiên - Thanh Diệu trả lời
- Ai là Lam Thiên?
- Chính là Phan Thiện đã từng ở cùng hai người nhiều ngày trước - Thanh Diệu ủ rũ đáp
- Tại sao lại vậy? Tôi không hiểu gì hết. Cô làm ơn nói rõ hơn chút được không? - Quỳnh Anh hoang mang.
Thanh Diệu thở dài não nề, bắt đầu ôn tồn kể lại đầu đuôi mọi việc. Quỳnh Anh nghe xong cũng không biết phải nói gì hơn, chỉ ngồi đó ôm thi thể Hạ Du mà lặng lẽ khóc.
Bất chợt từ trên bầu trời cao vời vợi, một con chim phượng hoàng trắng đột ngột xuất hiện giữa cơn gió lốc hung bạo, cất lên những tiếng kêu rên xiết đầy thê lương. Nó hạ cánh xuống ngay bên cạnh Thanh Diệu rồi rũ mình trở lại nhân dạng của Lam Thiên. Sau khi choàng tỉnh từ cơn mê man và biết hết mọi chuyện vừa xảy ra, y đã vùng vẫy gào thét như rồ như dại. Mặc cho Như Ý và Hồng Phong ra sức trấn an, nhưng không một ai có thể can ngăn hay kìm hãm y nổi. Lam Thiên không tin, không chấp nhận sự thật này. Y cứ thế biến thành phượng hoàng, điên cuồng lao đầu bay thoát khỏi đỉnh Thiên Trượng. Để rồi khi đến được làng Bách Điểu, đứng trước thi thể đang nằm lạnh tanh trong vòng tay của Quỳnh Anh, cái hy vọng cuối cùng, mong manh và hão huyền của y, đã hoàn toàn sụp đổ. Hạ Du thực sự đã chết.
Quỳnh Anh ngước lên nhìn Lam Thiên, thổn thức trong tiếng nấc:
- Phan Thiện ơi, Hạ Du, anh ấy đã…
- Có thể tránh ra một chút không? - Lam Thiên lãnh đạm nói như ra lệnh với Quỳnh Anh.
Chẳng hiểu sao nét mặt kết hợp âm điệu y phát ra lại khiến Quỳnh Anh rợn lên một cảm giác gai người đến khó tả, tay chân ngay lập tức nhất nhất làm theo lời y bảo như thể đang bị điều khiển. Nàng né người, nhẹ nhàng đặt thi thể Hạ Du tựa đầu vào lòng Lam Thiên rồi đứng sang một bên khóc thút thít.
Lam Thiên ôm lấy cậu ta, các ngón tay khẽ chạm lần lượt vào đôi mắt sâu, sống mũi cao thẳng, cặp môi mềm nhợt nhạt, rồi đến chiếc cằm góc cạnh nham nhám bởi hàng râu non mới mọc chưa kịp cạo đi. Y nhẹ nhàng nâng niu từng đường nét trên gương mặt ấy rồi rỉ rả cất tiếng trách móc:
- Anh thật ngu ngốc, ngu ngốc. Em đã cố gắng hết sức để anh được sống, thế mà bây giờ anh lại làm như vầy. Đồ khốn, anh đem mọi thứ em đánh đổi đổ bỏ đi không chút tiếc rẻ. Rồi chừng ấy đau đớn khổ sở ai sẽ trả lại cho em, những vết sẹo gớm ghiếc này ai sẽ đền cho em? Anh mau mở mắt ra trả lời đi, mau trả lời đi đồ khốn.
- Lam Thiên à… - Thanh Diệu dù không cần dùng Thấu Tâm Thuật vẫn có thể cảm nhận nỗi đau xé lòng của y. Nàng lên tiếng gọi như âm thanh phát ra từ trong tâm khảm, gọi thế rồi thôi chứ thực sự cũng chẳng biết phải nói gì với y vào lúc này.
Lam Thiên không còn để ý xung quanh đang có ai nữa, đôi vòng tay cứ ôm chặt Hạ Du mà thì thầm:
- Hôm đó chẳng phải anh nói rằng anh muốn chúng ta lại sống như lúc ở làng Mã Điền sao. Dễ thôi mà, mình sẽ tìm một vùng đất ven sông, xây nhà cửa, đào kênh rạch, rồi trồng ruộng vườn hoa quả, chăn nuôi gia súc. Anh thì quản việc làm nông. Em thì dẫn đám trai làng vào rừng săn bắn. Rồi tới mỗi đêm rằm sau mùa gặt, chúng ta lại tổ chức tiệc tùng lễ hội. Anh và em sẽ cùng nhau múa vũ điệu Song Tước Vọng Nguyệt, rồi ngồi bên nhau ăn những món ăn anh nấu, uống rượu nếp cẩm anh ủ, đến khi say mèm, say bí tỉ mới thôi… Dễ lắm mà, anh dậy đi, rồi chúng ta sẽ cùng đi… Hạ Du…
Nói đến đây, nước mắt của Lam Thiên bắt đầu rơi xuống, một giọt, hai giọt rồi thành một dòng ướt đẫm trên gò má lạnh tanh của Hạ Du. Y bỗng ngẩng đầu lên, gào thét những tiếng bi thảm ai oán tựa như có thể xé toạc cả bầu trời trên cao. Nỗi thống khổ tuôn trào nghe như âm thanh gầm vang của một con thú hoang cuồng nộ, vừa đau đớn vừa căm phẫn tột cùng:
- Ta bất tử để làm gì? Cuộc sống vĩnh cửu này cuối cùng lại có ý nghĩa gì? Muốn ta sống như một con rối vô hồn, hay một thứ công cụ cho các người tùy ý sai bảo mãi mãi sao? Ha ha ha ha ha...
Lam Thiên bỗng nhiên cười lớn một tràng dài đầy man dại và điên loạn. Đôi mắt đẫm lệ của y chợt toát lên một vẻ hung ác kỳ dị, đến nỗi cả Quỳnh Anh và Thanh Diệu đang đứng đó nhìn thấy cũng phải rùng mình kinh hãi.
Y gằn giọng, cất tiếng nói lớn:
- Số phận, số phận. Ta nhổ vào. Được, nếu đã đến nước này, ta thử một lần chơi lớn xem các ngươi có trầm trồ.
Nói đoạn, y với nắm lấy bàn tay kéo Quỳnh Anh ngồi xuống, đặt thi thể Hạ Du vào lòng nàng ta rồi ghé tai thì thầm chỉ đủ cho nàng nghe thấy:
- Giữ thân xác Hạ Du đừng mang đi an táng.
Quỳnh Anh nghe vậy thì vô cùng bất ngờ, mở to mắt nhìn Lam Thiên, y lại nói tiếp:
- Cứ làm theo lời tôi, cô cũng đâu muốn anh ấy chết.
Quỳnh Anh nhận thấy trong ánh mắt kia đầy vẻ đe dọa, lòng cũng có đôi chút kinh sợ, nhưng dường như đã thoáng hiểu ra Lam Thiên chuẩn bị làm gì, nàng lên tiếng hỏi:
- Phan Thiện, có phải anh định…
- Đừng hỏi nhiều - Lam Thiên lạnh lùng cắt lời.
Đoạn, y đứng dậy bước đến ôm lấy Thanh Diệu vào lòng. Chợt đôi đồng tử của nàng ta giãn ra trắng dã, hai hàng mi nhắm nghiền lại rồi ngất đi nhanh chóng. Lam Thiên hành động một cách bất ngờ đến nỗi Thanh Diệu hoàn toàn trở nên bị động trong tình huống đó, không hề có một chút cơ hội nào để phản kháng.
- Quỳnh Anh, nhờ cô để mắt đến chị ấy, hai canh giờ sau chị ấy sẽ tỉnh lại thôi - Lam Thiên nói
Liền sau đó, y tung người lên không trung, hóa thành Phượng Hoàng, nhắm về hướng Tây Bắc, nơi có đỉnh núi Thiên Trượng mà sải cánh bay vụt đi như một cơn cuồng phong. Những tầng mây xám lại kéo đến đen nghịt cả vòm trời. Từng tiếng sấm nổ vang rền xa xăm tựa như thứ thanh âm gầm rú của bầy quỷ đói từ nơi u minh lạnh căm vọng về.
- Thành công rồi!
Không chút do dự, nàng bắt đầu đọc chú, hóa giải lời nguyền mê man mà hôm nọ nàng đã gieo vào Hạ Du. Chẳng mấy chốc, Hạ Du mở mắt choàng tỉnh khỏi giấc ngủ dài. Cậu nhìn xung quanh, chính là cảnh vật rất quen thuộc nơi căn phòng của mình. Trong đầu cậu vẫn vang vọng liên hồi những tiếng oong oong âm ỉ, lẫn với một giọng nói nhỏ nhẹ của nữ nhân:
- Hạ Du, ngươi nghe thấy ta chứ?
- Cô là ai? Cô đang ở đâu vậy - Hạ Du nghĩ mình vẫn còn đang bị ảo giác sau giấc ngủ, bèn dụi dụi mắt dáo dác ngó nghiêng tứ phía.
- Ngươi không cần tìm đâu. Hiện ta đang dùng thần giao cách cảm để nói chuyện với ngươi từ một nơi rất xa. À, tên ta là Thanh Diệu.
- Làm sao cô liên kết được với tâm thức của ta? Cô muốn gì - Hạ Du ngờ vực hỏi
- Trước tiên ngươi hãy nhắm mắt lại. Ta muốn ngươi xem cái này.
Hạ Du chưa hiểu chuyện gì nhưng vẫn miễn cưỡng làm theo. Ngay lập tức, trước mắt cậu hiện ra khung cảnh bao la trên một đỉnh núi cao chót vót, giữa ánh bình minh màu đỏ rực. Tại nơi đó, có một thanh niên và một người đàn ông cao tuổi đang nói chuyện với nhau, không ai xa lạ chính là Lam Thiên và Minh Thế lão nhân. Thanh Diệu lần lượt truyền cho Hạ Du thấy cặn kẽ cuộc hội ngộ của hai người vào hôm ấy tại đỉnh núi Hắc Tượng bên ngoài làng Mã Điền, cùng những diễn biến thật sự của câu chuyện đã dẫn tới việc Lam Thiên xuống tay giết chết thái sư phụ cậu. Tất cả đều là những dòng hình ảnh mà nàng từng đọc được từ trong ký ức của Lam Thiên thông qua Thấu Tâm Thuật.
Hạ Du ngồi yên thẫn thờ. Cậu vốn không bao giờ muốn chấp nhận sự thật rằng, Lam Thiên cậu quen biết và chung sống ngần ấy thời gian lại hung ác và tàn độc đến như vậy. Nay được thấy rõ chân tướng câu chuyện, tâm trí Hạ Du liền cảm giác như nhẹ nhõm đi phần nào. Cậu lập tức tin tưởng vào điều đó mà không cần nghĩ ngợi, không chút hoài nghi, như thể đây chính là thứ hy vọng mà bấy lâu nay cậu đã cố gắng tìm kiếm để níu giữ lấy mối quan hệ giữa mình và Lam Thiên.
Ngay lúc ở trong rừng Tử Mộc, Hạ Du đã không thể xuống tay với y, dù cho rất đau buồn và uất hận về cái chết oan uổng của Minh Thế lão nhân. Suốt quãng thời gian đó, cậu luôn dằn vặt bản thân vì đã không thể báo thù cho thái sư phụ. Cậu cố tự nghĩ ra mọi lí do để bao biện cho hành động sát nhân của Lam Thiên, rồi lại đau đớn khôn cùng khi chẳng thể đưa ra được nguyên nhân nào hợp lý. Ngày Lam Thiên xuất hiện và giết chết Thanh Tú, Hạ Du hoàn toàn sụp đổ, mọi hy vọng cứu vãn đều tan tành mây khói. Không còn cách nào khác, cậu đành quyết định ra tay kết liễu y và tự kết liễu bản thân để chấm dứt hết những điều oan nghiệt đau lòng kia.
- Cái chết của thái sư phụ xem như đã sáng tỏ. Còn bác ba của tôi, tại sao Lam Thiên lại giết ông ấy? - Hạ Du lên tiếng hỏi
- Đây là tất cả ký ức mà Lam Thiên đã cho ta xem. Chuyện xảy ra sau đó thì ta không biết - Thanh Diệu nói - À, chẳng phải Minh Thế có một chiếc vòng đá lưu giữ ký ức, nhờ Lam Thiên trao nó cho sư muội ngươi sao? Ta thấy Lam Thiên đã bỏ lại ở cổng làng Bách Điểu. Ngươi mau đến xem thử xem.
Hạ Du nghe vậy liền chạy ra khỏi phòng, gọi con nai thần tới leo lên lưng nó bay vút đến cổng làng. Ngay khi tới nơi, cậu hoàn toàn ngỡ ngàng và choáng ngợp trước khung cảnh bày binh bố trận đang diễn ra; với những binh đoàn hùng hậu, những con chiến mã kì quái bay đầy trên vòm trời, cùng lớp kết giới khổng lồ đang bao bọc quanh làng,...
- Cô còn đó không Thanh Diệu - Hạ Du cất tiếng
- Ta đây! - Thanh Diệu đáp
- Ở đây đang xảy ra chuyện gì vậy? - Hạ Du hỏi
- Hôm ấy khi ngươi định tự sát, ta đã gieo lời nguyền mê man để ngăn cản. Sau đó, Đại Giáo Chủ của Hộ Thiên Thần Giáo ra lệnh đem ngươi về giam ở phủ. Chính Lam Thiên đã liều mạng đưa ngươi quay lại đền và tạo nên kết giới quanh làng để không ai có thể động đến ngươi nữa. - Thanh Diệu thuật lại.
- Lam Thiên sao rồi? Tôi đã… tôi đã dùng dao đâm em ấy một nhát, dường như thương thế rất nghiêm trọng... - Hạ Du trong lòng lo lắng như muốn vỡ tung, hỏi.
- Bọn ta đã chữa lành vết đâm đó. Nhưng hiện tại cũng chẳng khá hơn - Thanh Diệu nói, nghe thanh âm thổn thức dường như đang khóc - Thằng bé đang bị trừng phạt. Họ đóng đinh tay chân nó vào cột, cứ mỗi một canh giờ lại dùng cực hình tra tấn một lần. Đến khi nào Đại Giáo Chủ lấy được Đọa Thần Thạch mới thôi.
Trái tim Hạ Du như bị bóp nghẹn khi nghe điều Thanh Diệu vừa nói. Nhưng chưa kịp lên tiếng đáp lời thì từ phía xa, một bóng người đen kịt cao lớn lững thững bước đến cùng một con Phượng Hoàng lông trắng muốt vô cùng lộng lẫy, đang bay lả lướt dập dìu trên đầu hắn. Cả hai lập tức hòa làm một ngay khi đứng trước mặt Hạ Du. Và rồi gương mặt của Lam Thiên mập mờ xuất hiện ngay phần chính diện của thực thể hỗn độn đó.
- Lam Thiên, là em sao? - Hạ Du cố ôm lấy, nhưng tấm thân kia tựa như một ảo ảnh mong manh như sương khói, không cách nào chạm vào được.
Bóng người đặt vào bàn tay của Hạ Du thanh Trấn Nhạc Đoạn Hồn, sợi dây chuyền và hai chiếc nhẫn Hoàng Sắc - Hắc Sắc Ngọc Giới. Đoạn, ánh mắt đượm buồn của hắn nhìn sâu vào mắt Hạ Du, phần trách móc, phần lưu luyến, cất lời nói:
- Anh là điều quan trọng nhất của em, không bao giờ em muốn làm lại anh, không bao giờ…
- Anh xin lỗi, Lam Thiên. Anh.. - Hạ Du nói
Chưa hết câu thì bóng đen đã tan biến thành sương khói, từng làn từng làn dày đặc lần lượt bị hút vào các lỗ khí trên thân cây ngọc tiêu Trấn Nhạc Đoạn Hồn. Cậu thở dài não nề, cúi nhìn những món đồ trên tay mình và ngay lập tức nhận ra sợi dây chuyền mặt đá của Minh Thế lão nhân. Hạ Du chậm rãi đeo nó lên cổ rồi ngồi xuống trên thảm cỏ thật lâu, thật lâu.
- Thanh Diệu, xin cho tôi biết Đại Giáo Chủ của các người đang ở đâu? - Sau một hồi tĩnh lặng, Hạ Du chợt lên tiếng hỏi.
- Anh ấy hiện đang ngồi trên cỗ xe Phượng Hoàng cách chỗ cậu đang đứng không xa, ở hướng Tây Bắc - Thanh Diệu đáp.
- Cám ơn! - Hạ Du khẽ nói
Đoạn, cậu đưa mắt trông về nơi được chỉ dẫn và ngay lập tức có thể nhìn thấy cỗ xe bằng vàng sáng chói của Hồng Dương. Hồng Dương vẫn đang không ngừng quan sát nhất cử nhất động của cậu ngay từ ban đầu khi cậu cưỡi nai thần bay đến. Thấy Hạ Du nhìn mình, y liền lên tiếng trước:
- Ngươi đang giữ thứ không thuộc về mình, Hạ Du
- Tôi muốn gặp Lam Thiên - Hạ Du nói
- Ta e là không thể - Hồng Dương trả lời - Nó đang chịu trừng phạt ở Hộ Thiên Phủ vì sự ngu ngốc của nó. Và việc đó sẽ cứ tiếp diễn nếu ta chưa lấy lại được Đọa Thần Thạch.
- Tôi sẽ đưa cho ngài - Hạ Du nói
- Người bảo sao? - Hồng Dương hơi bất ngờ.
- Chỉ cần ngài cho tôi gặp Lam Thiên một lần cuối, tôi sẽ trao Đọa Thần Thạch cho ngài - Hạ Du đáp chắc nịch.
- Làm vậy thì ngươi sẽ chết chắc, ngươi cam lòng sao? - Hồng Dương hỏi lại, y không ngờ cuộc thương thảo này lại chóng vánh đến vậy.
- Ngài không cần quản quá nhiều. Chỉ cần cho tôi biết, ngài có đồng ý hay không? - Hạ Du đáp lời
Hồng Dương lấy ra Thượng Thiên Thánh Nhãn, quả cầu thủy tinh có khả năng trói buộc giao ước mà hôm trước y đã dùng với Lam Thiên, lẩm bẩm đọc chú rồi cất lời phán:
- Ngươi hãy lặp lại điều ngươi muốn như vừa rồi ngươi đã nói, to và rõ cho quả cầu này nghe.
- Xin để tôi gặp Lam Thiên lần cuối. Gặp được rồi tôi sẽ trao Đọa Thần Thạch cho ngài - Hạ Du dõng dạc nói lớn.
- Ta chấp thuận - Hồng Dương đáp, quả cầu thủy tinh liền chớp sáng hai cái. Lời thề đã được xác lập.
Hạ Du leo lên lưng nai thần, bay ra khỏi kết giới đến cạnh cỗ xe Phượng Hoàng. Cậu trao lại hai chiếc nhẫn Hoàng Sắc Ngọc Giới và Hắc Sắc Ngọc Giới cho Hồng Dương. Hồng Dương đón lấy, đeo cả vào các ngón tay rồi lên tiếng ra lệnh:
- Ngừng kết giới, tất cả rút về Hộ Thiên Phủ.
Sau lời của y, binh lính Doanh Vệ Thần rời khỏi vị trí, cùng với Doanh Thám Tử nhập vào hàng ngũ của Doanh Thống Soái và Doanh Chấp Pháp. Kết giới bao bọc quanh làng Bách Điểu tan biến. Cả đoàn quân cưỡi kỵ thú, theo sau cỗ xe của Hồng Dương, bên cạnh là Hạ Du, hướng về đỉnh Thiên Trượng mà bay thẳng.
…
Ánh tà dương đã buông dần trên nền trời ảm đạm, những vầng mây xám ngắt u sầu chẳng buồn thả mình dạt trôi. Giữa bầu khí tĩnh lặng chợt cất lên một tiếng sấm trầm vang dội, cánh cổng không gian mở ra toàn bộ cảnh vật Hộ Thiên Phủ bao la bên dưới trước đôi mắt có chút phần kinh ngạc của Hạ Du.
- Đây là nơi Lam Thiên ở sao? - Hạ Du thầm nghĩ
Cậu vẫn cưỡi con nai thần bay theo cỗ chiến xa của Hồng Dương. Họ đáp xuống một khoảng sân rộng với nền đất được dát vàng sáng choang, hết sức lộng lẫy và sang trọng. Đã có ba nữ nhân cùng một đồng tử đứng chờ sẵn ở đó, chính là Thanh Diệu, Như Ý, Kim Bảo và Hồng Phong.
- Em sáng suốt đấy Thanh Diệu - Hồng Dương từ trên cỗ xe bước xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng mà nói.
- Vì Lam Thiên thôi - Thanh Diệu ưu uất đáp.
Nàng lại quay sang nhìn Hạ Du với vẻ cảm kích vô vàn nhưng cũng bội phần ray rứt. Cậu ta xuống khỏi lưng nai thần, bước đến đứng trước mặt nàng rồi cúi đầu hành lễ hỏi:
- Cô chính là Thanh Diệu sao?
- Là ta đây - Thanh Diệu đáp
- Tôi có chuyện này thỉnh cầu cô giúp - Hạ Du thành khẩn nói
- Chuyện gì? - Thanh Diệu hỏi
- Một lát nữa... xin hãy đưa tôi về đền Phong Thiền... - Hạ Du đáp.
Thanh Diệu không lên tiếng trả lời, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
- Tạ ơn cô - Hạ Du khẽ nói.
Đoạn, cậu theo sau Hồng Dương và đoàn quân của Doanh Chấp Pháp cất bước đi rất nhanh đến sân hành pháp ở hậu điện. Vừa tới nơi, họ đã chạm mặt hai tên lính cầm roi đi ra, có lẽ một trận đòn thống khổ nữa vừa mới được thi hành xong. Từ bên ngoài cánh cổng nhìn vào có thể lập tức trông thấy một thân cột hình chữ đại ướt đỏ, Lam Thiên tứ chi đang bị đóng đinh trên đó, khắp cơ thể be bét máu và chi chít những vết thương chồng chéo nhau trông vô cùng ghê rợn. Hồng Dương cất tiếng phán lớn:
- Ngừng án phạt, đưa nó xuống.
Mấy tên lính ở đó đồng thanh đáp "Dạ" rồi định tiến lại thực hiện mệnh lệnh, nhưng chưa một ai kịp làm gì thì Hạ Du đã nhanh như cắt lướt đến bên cạnh Lam Thiên trước hết thảy.
Dù Lam Thiên đang bất tỉnh, nhưng Hạ Du vẫn rất cẩn thận tháo gỡ nhẹ nhàng từng chiếc đinh sắt đang đóng xuyên qua xương thịt y. Sau đó, cậu bứt đứt dây trói, đỡ thân hình nhỏ thó mềm nhũn của y xuống, ôm gọn vào trong đôi vòng tay to lớn của mình. Hạ Du lấy thanh ngọc tiêu Trấn Nhạc Đoạn Hồn đặt lên khuôn ngực lấm lem máu kia.
Ngay lập tức, một con chim Phượng Hoàng vụt xuất hiện, tung cánh chao lượn vài vòng giữa không trung. Toàn thân nó chợt bừng sáng rồi tan thành những làn khói trắng dày đặc, thông qua mắt, mũi, miệng, tai, lẫn các lỗ đinh mà rút cả vào trong cơ thể Lam Thiên. Toàn bộ năng lực thần thánh đã quay trở lại với y, khiến da thịt xương cốt ở các vết thương và tám cái lỗ đinh trên tứ chi ngay lập tức được tái tạo và lành lại.
Tuy nhiên, tấm thân vốn trắng nõn mịn màng của Lam Thiên nay đã in hằn chi chít các vết sẹo lồi lõm chồng chéo, trông hết sức thảm hại. Hạ Du đưa bàn tay khẽ chạm vào chúng, từng đầu ngón tay có thể cảm nhận rõ sự xót xa đến vô cùng, trái tim cậu đau khổ như bị hàng vạn mũi giáo nhọn đâm thâu.
- Tất cả đều là lỗi của anh, anh vô dụng. Chưa bao giờ anh bảo vệ được em, trái lại còn khiến em vì anh mà phải chịu dày vò, đau đớn hết lần này tới lần khác - Hạ Du khẽ thì thầm bằng tiếng lòng sầu thương và day dứt tận cùng - Thôi xem như đây là điều duy nhất anh có thể làm cho em. Hy vọng khi không còn anh nữa, em sẽ lại sống cuộc sống bình an và tốt đẹp như trước.
Hạ Du đặt lên đôi môi tái nhợt của Lam Thiên một cái hôn thật dài, truyền cho y những luồng linh khí bổ sức thật ấm nóng, hòa quyện sâu vào từng hơi thở vẫn ngập ngừng yếu ớt. Rồi cậu lại say đắm ngắm nhìn gương mặt tiều tụy đang nằm gục trong lòng mình lần cuối, nhẹ nhàng đan các ngón tay thon dài, len lõi vào mái tóc vừa hóa trở lại thành màu bạch kim của y. Lòng cứ não nề lưu luyến không nỡ nào cách rời.
Hồng Dương bước đến cạnh bên họ, sự xuất hiện ấy như một nhát dao cắt đoạn dòng cảm xúc, một hồi chuông xé toạc bầu khí âu sầu vấn vương sau cùng. Hạ Du liền nhẹ nhàng đặt Lam Thiên nằm xuống đất, rồi đứng dậy tiến tới mặt đối mặt với Hồng Dương mà nói:
- Cám ơn ngài đã thành toàn, tôi sẵn sàng rồi…
Hồng Dương không đáp lời, y đặt bàn tay lên ngực trái của cậu. Cứ như thế, đôi mắt Hạ Du dần nhắm lại, tâm trí bắt đầu lạc trôi lững lờ vào một cõi mơ hồ xa xăm, mông lung và vô định. Mọi thứ thuộc về thực tại dường như đã không thể chạm tới các giác quan của cậu thêm nữa.
…
Lại nhắc về làng Bách Điểu. Sau khi Hồng Dương kéo quân đi, thu hồi kết giới cùng các nguyền ếm mà Lam Thiên đã gieo, qua một đêm, ánh sáng bình minh ngày mới lại ló dạng và lan tỏa ngập tràn trên bầu trời. Tuy vậy, những đàn chim vẫn cứ rầu rĩ thinh lặng náu mình trong tổ, khiến ngôi làng dường như mất hẳn đi mảng linh hồn sinh động vốn có. Trong căn phòng hiu hắt khói trầm hương của đền Phong Thiền, Quỳnh Anh chợt mở trừng mắt ngồi bật dậy sau những ngày dài mê man. Nàng ôm siết lấy ngực trái mình, cảm tưởng như có ai đó vừa bóp chặt quả tim, gợi lên một cơn đau nhói ức nghẹn đến khôn cùng.
Từ bé, giữa Quỳnh Anh và Hạ Du không hiểu tại sao lại tồn tại một mốt liên kết tinh thần cực kỳ mạnh mẽ. Bất kể người kia ở đâu, cảm giác ra làm sao, đang gặp an nguy thế nào, người còn lại đều có thể nhận thấy rất rõ. Hai dòng nước mắt bắt đầu chảy dài, Quỳnh Anh cố dùng chút hy vọng cuối cùng để xua đi cái suy nghĩ thương tâm đang chòng chọc vào trong trí óc. Vì ngay lúc này đây, mọi tín hiệu, mọi sự rung động len lỏi trong từng thớ thịt, từng mạch máu, từng dây thần kinh lẫn tâm thức… chung quy đều báo cho nàng biết cùng một điều: Hạ Du đã chết.
Quỳnh Anh ngồi dậy, chạy ra ngoài sân đền. Có vài đệ tử nam nữ đã chờ sẵn ở đó. Nàng nắm tay áo một thanh niên dồn dập hỏi:
- Anh Hạ Du đâu? Anh ấy đang ở đâu?
- Anh ấy mất tích rồi - Người đó đáp - Tất cả huynh đệ tỷ muội đều đã chia nhau ra tìm kiếm nhưng vẫn bặt vô âm tín.
- Quỳnh Anh sư muội, em và Hạ Du trước giờ tâm linh tương thông, chắc là em biết cậu ta hiện ra làm sao mà phải không? - Một nữ đệ tử hỏi
Quỳnh Anh nhìn cô ta thở dài lắc đầu. Rồi chợt, như có một luồng điện xẹt ngang vào tâm trí, nàng liền lớn tiếng gọi "Bí ơi!". Con nai thần ở cách đó không xa đã nghe thấy và ngay lập tức xuất hiện. Quỳnh Anh nhảy phốc lên lưng nó rồi bay thẳng một mạch đến cổng làng trước sự ngỡ ngàng đến đáng thương của đám đệ tử.
Vừa tới nơi nàng đã nhận ra, giữa không trung đang từ từ đáp xuống chính là con nai đực Cơm. Trên lưng nó cõng một cô gái dung nhan mỹ lệ thanh khiết, hai tay đang ôm giữ thân thể một người thanh niên nằm vắt ngang. Dáng dấp, dung mạo lẫn trang phục cậu ta đang mặc, hiển nhiên đều vô cùng quen thuộc.
- Anh Hạ Du! - Quỳnh Anh kêu lên một tiếng đầy bi ai, vội vàng chạy đến đỡ lấy thân hình cao lớn của cậu từ tay nhữ nhân kia.
Đây chính xác là Hạ Du, nhưng với một làn da tái nhợt lạnh băng, tay chân buông thõng nặng nề, không mạch đập, không nhịp thở. Cậu thực sự đã chết.
Cô gái bước đến bên cạnh Quỳnh Anh, bắt đầu lên tiếng nói:
- Tôi là Thanh Diệu, Cửu Giáo Chủ Hộ Thiên Thần Giáo. Theo ước nguyện cuối cùng của Hạ Du, tôi mang thi thể cậu ấy về đây trao cho đệ tử đền Phong Thiền.
- Tại sao anh ấy lại chết - Quỳnh Anh hỏi trong tiếng khóc nức nở.
- Cậu ta đã tự nguyện hiến trái tim để đổi lấy tự do cho Lam Thiên - Thanh Diệu trả lời
- Ai là Lam Thiên?
- Chính là Phan Thiện đã từng ở cùng hai người nhiều ngày trước - Thanh Diệu ủ rũ đáp
- Tại sao lại vậy? Tôi không hiểu gì hết. Cô làm ơn nói rõ hơn chút được không? - Quỳnh Anh hoang mang.
Thanh Diệu thở dài não nề, bắt đầu ôn tồn kể lại đầu đuôi mọi việc. Quỳnh Anh nghe xong cũng không biết phải nói gì hơn, chỉ ngồi đó ôm thi thể Hạ Du mà lặng lẽ khóc.
Bất chợt từ trên bầu trời cao vời vợi, một con chim phượng hoàng trắng đột ngột xuất hiện giữa cơn gió lốc hung bạo, cất lên những tiếng kêu rên xiết đầy thê lương. Nó hạ cánh xuống ngay bên cạnh Thanh Diệu rồi rũ mình trở lại nhân dạng của Lam Thiên. Sau khi choàng tỉnh từ cơn mê man và biết hết mọi chuyện vừa xảy ra, y đã vùng vẫy gào thét như rồ như dại. Mặc cho Như Ý và Hồng Phong ra sức trấn an, nhưng không một ai có thể can ngăn hay kìm hãm y nổi. Lam Thiên không tin, không chấp nhận sự thật này. Y cứ thế biến thành phượng hoàng, điên cuồng lao đầu bay thoát khỏi đỉnh Thiên Trượng. Để rồi khi đến được làng Bách Điểu, đứng trước thi thể đang nằm lạnh tanh trong vòng tay của Quỳnh Anh, cái hy vọng cuối cùng, mong manh và hão huyền của y, đã hoàn toàn sụp đổ. Hạ Du thực sự đã chết.
Quỳnh Anh ngước lên nhìn Lam Thiên, thổn thức trong tiếng nấc:
- Phan Thiện ơi, Hạ Du, anh ấy đã…
- Có thể tránh ra một chút không? - Lam Thiên lãnh đạm nói như ra lệnh với Quỳnh Anh.
Chẳng hiểu sao nét mặt kết hợp âm điệu y phát ra lại khiến Quỳnh Anh rợn lên một cảm giác gai người đến khó tả, tay chân ngay lập tức nhất nhất làm theo lời y bảo như thể đang bị điều khiển. Nàng né người, nhẹ nhàng đặt thi thể Hạ Du tựa đầu vào lòng Lam Thiên rồi đứng sang một bên khóc thút thít.
Lam Thiên ôm lấy cậu ta, các ngón tay khẽ chạm lần lượt vào đôi mắt sâu, sống mũi cao thẳng, cặp môi mềm nhợt nhạt, rồi đến chiếc cằm góc cạnh nham nhám bởi hàng râu non mới mọc chưa kịp cạo đi. Y nhẹ nhàng nâng niu từng đường nét trên gương mặt ấy rồi rỉ rả cất tiếng trách móc:
- Anh thật ngu ngốc, ngu ngốc. Em đã cố gắng hết sức để anh được sống, thế mà bây giờ anh lại làm như vầy. Đồ khốn, anh đem mọi thứ em đánh đổi đổ bỏ đi không chút tiếc rẻ. Rồi chừng ấy đau đớn khổ sở ai sẽ trả lại cho em, những vết sẹo gớm ghiếc này ai sẽ đền cho em? Anh mau mở mắt ra trả lời đi, mau trả lời đi đồ khốn.
- Lam Thiên à… - Thanh Diệu dù không cần dùng Thấu Tâm Thuật vẫn có thể cảm nhận nỗi đau xé lòng của y. Nàng lên tiếng gọi như âm thanh phát ra từ trong tâm khảm, gọi thế rồi thôi chứ thực sự cũng chẳng biết phải nói gì với y vào lúc này.
Lam Thiên không còn để ý xung quanh đang có ai nữa, đôi vòng tay cứ ôm chặt Hạ Du mà thì thầm:
- Hôm đó chẳng phải anh nói rằng anh muốn chúng ta lại sống như lúc ở làng Mã Điền sao. Dễ thôi mà, mình sẽ tìm một vùng đất ven sông, xây nhà cửa, đào kênh rạch, rồi trồng ruộng vườn hoa quả, chăn nuôi gia súc. Anh thì quản việc làm nông. Em thì dẫn đám trai làng vào rừng săn bắn. Rồi tới mỗi đêm rằm sau mùa gặt, chúng ta lại tổ chức tiệc tùng lễ hội. Anh và em sẽ cùng nhau múa vũ điệu Song Tước Vọng Nguyệt, rồi ngồi bên nhau ăn những món ăn anh nấu, uống rượu nếp cẩm anh ủ, đến khi say mèm, say bí tỉ mới thôi… Dễ lắm mà, anh dậy đi, rồi chúng ta sẽ cùng đi… Hạ Du…
Nói đến đây, nước mắt của Lam Thiên bắt đầu rơi xuống, một giọt, hai giọt rồi thành một dòng ướt đẫm trên gò má lạnh tanh của Hạ Du. Y bỗng ngẩng đầu lên, gào thét những tiếng bi thảm ai oán tựa như có thể xé toạc cả bầu trời trên cao. Nỗi thống khổ tuôn trào nghe như âm thanh gầm vang của một con thú hoang cuồng nộ, vừa đau đớn vừa căm phẫn tột cùng:
- Ta bất tử để làm gì? Cuộc sống vĩnh cửu này cuối cùng lại có ý nghĩa gì? Muốn ta sống như một con rối vô hồn, hay một thứ công cụ cho các người tùy ý sai bảo mãi mãi sao? Ha ha ha ha ha...
Lam Thiên bỗng nhiên cười lớn một tràng dài đầy man dại và điên loạn. Đôi mắt đẫm lệ của y chợt toát lên một vẻ hung ác kỳ dị, đến nỗi cả Quỳnh Anh và Thanh Diệu đang đứng đó nhìn thấy cũng phải rùng mình kinh hãi.
Y gằn giọng, cất tiếng nói lớn:
- Số phận, số phận. Ta nhổ vào. Được, nếu đã đến nước này, ta thử một lần chơi lớn xem các ngươi có trầm trồ.
Nói đoạn, y với nắm lấy bàn tay kéo Quỳnh Anh ngồi xuống, đặt thi thể Hạ Du vào lòng nàng ta rồi ghé tai thì thầm chỉ đủ cho nàng nghe thấy:
- Giữ thân xác Hạ Du đừng mang đi an táng.
Quỳnh Anh nghe vậy thì vô cùng bất ngờ, mở to mắt nhìn Lam Thiên, y lại nói tiếp:
- Cứ làm theo lời tôi, cô cũng đâu muốn anh ấy chết.
Quỳnh Anh nhận thấy trong ánh mắt kia đầy vẻ đe dọa, lòng cũng có đôi chút kinh sợ, nhưng dường như đã thoáng hiểu ra Lam Thiên chuẩn bị làm gì, nàng lên tiếng hỏi:
- Phan Thiện, có phải anh định…
- Đừng hỏi nhiều - Lam Thiên lạnh lùng cắt lời.
Đoạn, y đứng dậy bước đến ôm lấy Thanh Diệu vào lòng. Chợt đôi đồng tử của nàng ta giãn ra trắng dã, hai hàng mi nhắm nghiền lại rồi ngất đi nhanh chóng. Lam Thiên hành động một cách bất ngờ đến nỗi Thanh Diệu hoàn toàn trở nên bị động trong tình huống đó, không hề có một chút cơ hội nào để phản kháng.
- Quỳnh Anh, nhờ cô để mắt đến chị ấy, hai canh giờ sau chị ấy sẽ tỉnh lại thôi - Lam Thiên nói
Liền sau đó, y tung người lên không trung, hóa thành Phượng Hoàng, nhắm về hướng Tây Bắc, nơi có đỉnh núi Thiên Trượng mà sải cánh bay vụt đi như một cơn cuồng phong. Những tầng mây xám lại kéo đến đen nghịt cả vòm trời. Từng tiếng sấm nổ vang rền xa xăm tựa như thứ thanh âm gầm rú của bầy quỷ đói từ nơi u minh lạnh căm vọng về.