Chương 280
“Hả?” bị nhân viên bán hàng giáo huấn một trận, Đường Đường hoa dung thất sắc, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp có chút hoảng hốt.
Chiếc túi xách này vậy mà lại trị giá đến vài trăm ngàn, nếu thật sự do bản thân làm dơ, vậy thì cô đúng là không đủ tiền đền.
Mấy trăm ngàn đối với Đường Đường mà nói, không khác gì một dãy số thiên văn.
Nữ nhân viên bán hàng liếc mắt nhìn cô nhếch mép cười lạnh nói: “Cô bé này, nơi này không phải là nơi cô nên đến đâu, có biết nơi này chính là Cửa hàng túi xách chính hãng của nhãn hiệu túi xách Hermès, tùy tiện lấy ra một chiếc túi cũng phải đến vài chục ngàn, quần áo trên người cô cộng lại cũng không quá một trăm đồng đi?”
Bị nữ nhân viên bán hàng sỉ nhục, nước mắt ủy khuất của Đường Đường như muốn chảy xuống. Chiếc váy này của cô quả thực là nhặt lại từ chỗ chị gái Đường Mộc Tuyết, còn đôi giày này là do cô mua hàng giảm giá 19.9 tệ, từ trên xuống dưới quần áo cộng lại quả thật chưa vượt quá một trăm đồng.
Cũng vì trong nhà nghèo khổ, nên từ nhỏ Đường Đường đã vô cùng tự tí.
Hiện tại lại bị người khác lấy ra châm chọc, trong lòng cô vô cùng thương tâm. Hôm nay rõ ràng là sinh nhật của mình, vậy mà lại bị người khác xem thường, nước mắt rất nhanh liền tuôn rơi.
Nữ nhân viên bán hàng tiếp tục cười lạnh nói: “Là ai cho cô dũng khí để bước vào đây? Là Lương Tịnh Như sao?”
Đường Đường bị giáo huấn, sắc mặt Dương Tiêu trong chốc lát liền trở nên khó coi: “Cô làm sao biết chúng tôi không mua nồi?
Không lẽ mặc quần áo đơn giản một chút liền bị người khác xem thường sao? Cô phục vụ khách hàng như vậy sao? Mau xin lỗi, nhất định phải xin lỗi!”
Liếc mắt nhìn sang Dương Tiêu, nữ nhân viên sắc mặt kiêu ngạo nói: “Xin lỗi? Dựa vào cái gì mà muốn tôi xin lỗi? Không lẽ những lời tôi nói có gì sai hay sao? Còn có anh nữa, vừa rồi là do anh dẫn cô bé này vào đây đúng không? Là ai cho anh tự tin bước vào nơi này chứ? Lừa gạt nữ sinh đến nơi cao cấp như vậy, có mắt mặt hay không?”
Trong mắt cô, Dương Tiêu chính là đang lừa gạt nữ sinh lên giường, nên đặt biệt dẫn đến nơi này để tiện lừa gạt. trên thực tế, cô có thể nhận ra, Dương Tiêu chỉ mang Đường Đường đến đây dạo chơi mà thôi, không hề có ý định mua túi xách, dạng người chuyên dẫn dắt các nữ sinh đến xem nhưng tuyệt không mua hàng cô cũng đã gặp nhiều rồi.
Hơn nữa, bản thân cô là nhân viên bán hàng của cửa hàng này, bọn họ từ trước đến này luôn mắt để trên đỉnh đầu. Có những người quả thật là người có tiền, nhưng có những kẻ chính là kẻ nghèo hèn. Bọn họ chỉ cần liếc mắt liền có thể nhận ra được.
Dương Tiêu cũng hiểu rõ, nhưng nhân viên bán hàng ở các cửa hàng nỗi tiếng này, kẻ nào cũng mắt để trên đầu, không để người khác vào mắt.
Nếu như bạn có tiền có quyền, thì bọn họ sẽ xem bạn như đại gia, còn nếu như bạn thứ gì cũng không có, vậy thì bọn họ hận không thể hung hăng đạp bạn xuống dưới chân.
Trên thực tế, tiền lương của những nhân viên bán hàng ở các cửa hàng cao cấp này cũng không được bao nhiêu, nếu bản thân họ muốn mua một chiếc túi cao cấp thì ít nhất cũng phải bỏ ra nửa năm cho đến một năm tiền lương.
Nhưng cũng vì bọn họ đều làm việc ở nơi này, lâu ngày hình thành nên bệnh mắt chó nhìn người, giống như bản thân bọn họ cũng vô cùng cao quý vậy.
Sắc mặt Dương Tiêu dần tối sầm lại, nhân viên nữ này tiếp tục châm chọc nói: “Cô bé này, tôi xem ra cô đã bị người đàn ông này lừa gạt rồi? Đối với loại người nghèo nàn như thế này làm sao có thể mua được cho cô túi xách hàng hiệu chứ? Mau tỉnh lại đi, đừng nằm mơ nữal”
“Anh…anh rể!” cả khuôn mặt Đường Đường bi phẫn nắm chặt lấy cánh tay của Dương Tiêu.
Khi nghe lời này của Đường Đường, nữ nhân viên bán hàng lập tức châm chọc nói: “Yo! Tên lừa gạt này, thì ra cô bé này chính là em vợ của cậu, sau lưng vợ mình lại cùng em vợ ra ngoài làm bậy bạ, không lẽ cậu không sợ vợ mình phát hiện sẽ đánh chết cậu hay sao?”
Sau đó cô ta nhìn sang Đường Đường nói: “Chậc chậc! Còn nhỏ tuổi như vậy không chăm chỉ học hành, vậy mà lại ở bên ngoài cùng anh rể làm chuyện bậy bạ, có biết xấu hổ hay không? Thật sự là vứt sạch mặt mũi nữ giới của chúng ta mà!”
*Cô…cô ăn nói bậy bạ!” Đường Đường tức đến mức muốn bật khóc.
“Chị Lưu, có chuyện gì sao?” chính ngay lúc này, một cô gái trang điểm lộng lẫy bước vào bên trong cửa tiệm.
Cô gái này nhìn như thế nào cũng chỉ khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi mà thôi, trang điểm tinh xảo, nếu như dạo bước trên đường, cũng được xem như một mỹ nữ tiêu chuẩn.
Có điều, nhan sắc này nêu so với Đường Đường thiên sinh lệ chất, trong nhất thời liền bị nhan sắc Đường Đường đánh bại.
Nữ nhân viên bán hàng cười nhạt sau đó nhìn sang người con gái đó giải thích: “Chính là hai kẻ nghèo nát mồng tơi này, vậy mà lại dám đến đây giả vờ đại gia, thật sự là nực cười chết mắt!”
Người con gái đó lúc này cũng liếc mắt nhìn sang Dương Tiêu và Đường Đường, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nét khinh thường nồng đậm. Quần áo khoác trên người cô ta chính là những nhãn hiệu nổi tiếng trên thế giới, mỹ phẩm dùng trên mặt cũng là sản phẩm xa xỉ nỗi tiếng thế giới.
Người con gái ấy cười khinh thường, sau đó quay sang nhìn nữ nhân viên bán hàng nói: “Chị Lưu, tơi nhờ chị giữ lại chiếc túi xách đó vẫn còn chứ?”
Nữ nhân viên bán hàng cười nịnh nọt nói: “Vương tiểu thư xem cô nói kìa, chỉ cần là sản phẩm cô muốn nhất định sẽ có! Đây, đây cũng là sản phẩm cuối cùng, tôi lập tức gói lại cho cô!”
Chiếc túi xách này vậy mà lại trị giá đến vài trăm ngàn, nếu thật sự do bản thân làm dơ, vậy thì cô đúng là không đủ tiền đền.
Mấy trăm ngàn đối với Đường Đường mà nói, không khác gì một dãy số thiên văn.
Nữ nhân viên bán hàng liếc mắt nhìn cô nhếch mép cười lạnh nói: “Cô bé này, nơi này không phải là nơi cô nên đến đâu, có biết nơi này chính là Cửa hàng túi xách chính hãng của nhãn hiệu túi xách Hermès, tùy tiện lấy ra một chiếc túi cũng phải đến vài chục ngàn, quần áo trên người cô cộng lại cũng không quá một trăm đồng đi?”
Bị nữ nhân viên bán hàng sỉ nhục, nước mắt ủy khuất của Đường Đường như muốn chảy xuống. Chiếc váy này của cô quả thực là nhặt lại từ chỗ chị gái Đường Mộc Tuyết, còn đôi giày này là do cô mua hàng giảm giá 19.9 tệ, từ trên xuống dưới quần áo cộng lại quả thật chưa vượt quá một trăm đồng.
Cũng vì trong nhà nghèo khổ, nên từ nhỏ Đường Đường đã vô cùng tự tí.
Hiện tại lại bị người khác lấy ra châm chọc, trong lòng cô vô cùng thương tâm. Hôm nay rõ ràng là sinh nhật của mình, vậy mà lại bị người khác xem thường, nước mắt rất nhanh liền tuôn rơi.
Nữ nhân viên bán hàng tiếp tục cười lạnh nói: “Là ai cho cô dũng khí để bước vào đây? Là Lương Tịnh Như sao?”
Đường Đường bị giáo huấn, sắc mặt Dương Tiêu trong chốc lát liền trở nên khó coi: “Cô làm sao biết chúng tôi không mua nồi?
Không lẽ mặc quần áo đơn giản một chút liền bị người khác xem thường sao? Cô phục vụ khách hàng như vậy sao? Mau xin lỗi, nhất định phải xin lỗi!”
Liếc mắt nhìn sang Dương Tiêu, nữ nhân viên sắc mặt kiêu ngạo nói: “Xin lỗi? Dựa vào cái gì mà muốn tôi xin lỗi? Không lẽ những lời tôi nói có gì sai hay sao? Còn có anh nữa, vừa rồi là do anh dẫn cô bé này vào đây đúng không? Là ai cho anh tự tin bước vào nơi này chứ? Lừa gạt nữ sinh đến nơi cao cấp như vậy, có mắt mặt hay không?”
Trong mắt cô, Dương Tiêu chính là đang lừa gạt nữ sinh lên giường, nên đặt biệt dẫn đến nơi này để tiện lừa gạt. trên thực tế, cô có thể nhận ra, Dương Tiêu chỉ mang Đường Đường đến đây dạo chơi mà thôi, không hề có ý định mua túi xách, dạng người chuyên dẫn dắt các nữ sinh đến xem nhưng tuyệt không mua hàng cô cũng đã gặp nhiều rồi.
Hơn nữa, bản thân cô là nhân viên bán hàng của cửa hàng này, bọn họ từ trước đến này luôn mắt để trên đỉnh đầu. Có những người quả thật là người có tiền, nhưng có những kẻ chính là kẻ nghèo hèn. Bọn họ chỉ cần liếc mắt liền có thể nhận ra được.
Dương Tiêu cũng hiểu rõ, nhưng nhân viên bán hàng ở các cửa hàng nỗi tiếng này, kẻ nào cũng mắt để trên đầu, không để người khác vào mắt.
Nếu như bạn có tiền có quyền, thì bọn họ sẽ xem bạn như đại gia, còn nếu như bạn thứ gì cũng không có, vậy thì bọn họ hận không thể hung hăng đạp bạn xuống dưới chân.
Trên thực tế, tiền lương của những nhân viên bán hàng ở các cửa hàng cao cấp này cũng không được bao nhiêu, nếu bản thân họ muốn mua một chiếc túi cao cấp thì ít nhất cũng phải bỏ ra nửa năm cho đến một năm tiền lương.
Nhưng cũng vì bọn họ đều làm việc ở nơi này, lâu ngày hình thành nên bệnh mắt chó nhìn người, giống như bản thân bọn họ cũng vô cùng cao quý vậy.
Sắc mặt Dương Tiêu dần tối sầm lại, nhân viên nữ này tiếp tục châm chọc nói: “Cô bé này, tôi xem ra cô đã bị người đàn ông này lừa gạt rồi? Đối với loại người nghèo nàn như thế này làm sao có thể mua được cho cô túi xách hàng hiệu chứ? Mau tỉnh lại đi, đừng nằm mơ nữal”
“Anh…anh rể!” cả khuôn mặt Đường Đường bi phẫn nắm chặt lấy cánh tay của Dương Tiêu.
Khi nghe lời này của Đường Đường, nữ nhân viên bán hàng lập tức châm chọc nói: “Yo! Tên lừa gạt này, thì ra cô bé này chính là em vợ của cậu, sau lưng vợ mình lại cùng em vợ ra ngoài làm bậy bạ, không lẽ cậu không sợ vợ mình phát hiện sẽ đánh chết cậu hay sao?”
Sau đó cô ta nhìn sang Đường Đường nói: “Chậc chậc! Còn nhỏ tuổi như vậy không chăm chỉ học hành, vậy mà lại ở bên ngoài cùng anh rể làm chuyện bậy bạ, có biết xấu hổ hay không? Thật sự là vứt sạch mặt mũi nữ giới của chúng ta mà!”
*Cô…cô ăn nói bậy bạ!” Đường Đường tức đến mức muốn bật khóc.
“Chị Lưu, có chuyện gì sao?” chính ngay lúc này, một cô gái trang điểm lộng lẫy bước vào bên trong cửa tiệm.
Cô gái này nhìn như thế nào cũng chỉ khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi mà thôi, trang điểm tinh xảo, nếu như dạo bước trên đường, cũng được xem như một mỹ nữ tiêu chuẩn.
Có điều, nhan sắc này nêu so với Đường Đường thiên sinh lệ chất, trong nhất thời liền bị nhan sắc Đường Đường đánh bại.
Nữ nhân viên bán hàng cười nhạt sau đó nhìn sang người con gái đó giải thích: “Chính là hai kẻ nghèo nát mồng tơi này, vậy mà lại dám đến đây giả vờ đại gia, thật sự là nực cười chết mắt!”
Người con gái đó lúc này cũng liếc mắt nhìn sang Dương Tiêu và Đường Đường, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nét khinh thường nồng đậm. Quần áo khoác trên người cô ta chính là những nhãn hiệu nổi tiếng trên thế giới, mỹ phẩm dùng trên mặt cũng là sản phẩm xa xỉ nỗi tiếng thế giới.
Người con gái ấy cười khinh thường, sau đó quay sang nhìn nữ nhân viên bán hàng nói: “Chị Lưu, tơi nhờ chị giữ lại chiếc túi xách đó vẫn còn chứ?”
Nữ nhân viên bán hàng cười nịnh nọt nói: “Vương tiểu thư xem cô nói kìa, chỉ cần là sản phẩm cô muốn nhất định sẽ có! Đây, đây cũng là sản phẩm cuối cùng, tôi lập tức gói lại cho cô!”