Chương 267
Không có gì phải nghỉ ngờ tài năng âm nhạc của Lãng Lãng vô cùng xuất sắc; nhưng nều so với Lăng Ảnh Huyên mà nói căn bản chính là một người trên trời, một kẻ dưới đất.
Điều quan trọng nhất chính là, người sáng tác bản hòa tấu Song of Herding Sheep này chính là Lăng Ảnh Huyên, là do đích thân cô cải biên.
Cho nên vừa rồi khi nghe thấy bản hòa tấu Song of Herding Sheep này, Dương Tiêu không tự chủ được nhớ lại trận chiến năm năm trước đây, nghĩ đến những chuyện đã xảy ra giữa mình cùng Lăng Ảnh Huyên.
Cũng vì vậy, khi đánh giá Lãng Lãng không có tư cách bước lên sân khấu biểu diễn bản hòa tấu này, Dương Tiêu đã chừa lại chút mặt mũi cho anh ta rồi.
Dù sao, vị trí của Lăng Ảnh Huyên trong lòng Dương Tiêu cũng vô cùng quan trọng, hắn tuyệt đối không cho phép bản hòa tấu piano do cô tự sáng tác bị kẻ khác khinh nhờn.
Lãng Lãng căn bản không lĩnh ngộ được nét tinh túy trong bản hòa tấu Song of Herding Sheep này, chỉ đơn giản đang biểu diễn một tiết mục thương nghiệp mà thôi, cho nên Dương Tiêu vô cùng không ưa thích chuyện này.
Một người phụ nữ xinh đẹp ngồi ở hàng đầu tức giận hung hăng nhìn Dương Tiêu: “Không biểu diễn được trên sân khấu?
Cậu là ai? Cậu có tư cách gì mà ở đây chỉ trỏ phê bình?”
“Đúng vậy, anh thì có tư cách gì? Tự cho mình là nhân vật gì chứ?”
Buỏi hòa nhạc có hơn ngàn người đều đứng lên, ánh mắt khi nhìn Dương Tiêu tràn ngập địch ý; giống như chỉ cần ác ý bình luận Lãng Lãng chính là có ý muốn gây sự với bọn họ.
Nghĩ đến đây là tác phẩm sáng tác trước khi qua đời của Lăng Ảnh Huyên vậy mà bây giờ lại biến thành tác phẩm thương mại dùng để biểu diễn, Dương Tiêu lại một lần nữa lên tiếng: “Nếu như là một bản hòa tấu hay thì sẽ không bị thương mại hóa, anh ta căn bản không lĩnh ngộ được tinh túy của bản hòa tấu Song of Herding Sheep này; cho nên những lời tôi nói anh ta không có tư cách lên sân khấu biểu diễn cũng có lý do của nó.
Không lĩnh ngộ được tinh túy của bản hòa tấu?
Những người có mặt tại hiện trường đều bừng bừng phẫn nộ, giống như Dương Tiêu chính là đang công khai khiêu khích, sỉ nhục nam thần trong lòng của bọn họ.
Một người phụ nữ cười lạnh nói: “Không lĩnh ngộ được tỉnh túy của bản hòa tấu? Nếu như đến Lãng Lãng đại sư cũng không lĩnh ngộ được tỉnh túy, không lẽ cậu lĩnh ngộ được tỉnh túy của bản hòa tấu Song of Herding Sheep này? Tôi xem cậu chính là đang ở nơi này lòe thiên hạ mà thôi, còn không mau xin lỗi Lãng Lãng đại sư!”
“Đúng vậy, anh còn chần chừ cái gì chứ, nhất định phải xin lỗi!”
“Nhất định phải xin lỗi!!!”
Có ít nhất hơn ngàn người đang tức giận, căm tức nhìn Dương Tiêu, giống như chỉ cần Dương Tiêu không xin lỗi thì bọn họ nhất định sẽ dùng vũ lực với hắn vậy.
Cung Linh Nhi lúc này đứng một bên cũng giật mình, cô như thế nào cũng ngờ được rằng Dương Tiêu vậy mà lại đánh giá kĩ năng đàn piano của Lãng Lãng theo cách này.
“Anh còn lề mè cái gì vậy? Nếu như không xin lỗi có tin hôm nay anh không thể bước ra khỏi cửa của buổi hòa nhạc này không?” một giọng nói hoảng sợ vang lên.
Không ít phái nữ bước đến trước mặt Dương Tiêu, sắc mặt không chút lương thiện.
Tất cả bảo vệ đảm bảo trật tự tại hiện trường đều ngây người, bọn họ chỉ biết há hốc mồm nhìn khung cảnh đang diễn ra trước mắt.
Bọn họ như thế nào cũng không dự đoán được rằng người thanh niên mà thiên kim của Cung gia dẫn theo lại dám ăn nói ngông cuồng như vậy, công khai sỉ nhục Lãng Lãng đại sư.
Hơn nữa, thành phần bạo động chủ yếu tại hiện trường lúc này đều là phái nữ, bọn họ dù muốn ngăn cản cũng không dễ dàng gì.
Sắc mặt Lãng Lãng trên khán đài trầm mặc không lời nào diễn tả được, đây là lần đầu tiên hắn ta mở buổi hòa nhạc tại thành phố Trung Nguyên, lời đánh giá này của Dương Tiêu không phải chính là đang có ý gây rối hay sao.
Đối với một nghệ sĩ đàn piano mà nói, bị người khác đánh giá như vậy chính là sự sỉ nhục lớn nhất.
Lãng Lãng như thế nào cũng không ngờ rằng mình đã đụng chạm đến nơi mềm yếu nhất trong tận trái tim Dương Tiêu.
Nam nhân không dễ dàng rơi lệ, cũng chỉ vì chưa đến mức thương tâm. Cũng vì Lăng Ảnh Huyên đã từng vì hắn cản một đao, Dương Tiêu không biết trong bao đêm dài đằng đãng âm thầm rơi nước mắt.
“Cậu trai này, cậu có xin lỗi hay không? Nếu như vẫn không xin lỗi có tin tôi sẽ đánh cậu răng rơi đầy đất, ai kêu cậu chỉ biết ăn nói bậy bại”
Chính ngay lúc này, một người đàn ông là người hâm mộ cuồng nhiệt của Lãng Lãng hung hãn bước đến phía trước mặt Dương Tiêu.
“Nhanh chóng xin lỗi!” Hơn một ngàn nữ sinh khuôn mặt tức giận, đồng loạt lên tiếng.
Giống như nếu như Dương Tiêu không xin lỗi Lãng Lãng, thì Dương Tiêu cũng đừng nghĩ đến việc an toàn có thể bước ra khỏi buổi hòa nhạc này.
Dương Tiêu hít sâu một hơi, giọng nói kiên quyết nói: “Thật ngại quá, anh ta thật sự vẫn chưa lĩnh ngộ được hết tinh túy của bản hòa tấu Song of Herding Sheep này, chỉ đơn giản là đang biểu diễn thương mại mà thôi; cho nên xin lỗi là chuyện không thể nào. Tôi cả đời này tuyệt đối sẽ không xin lỗi anh ta!”
Điều quan trọng nhất chính là, người sáng tác bản hòa tấu Song of Herding Sheep này chính là Lăng Ảnh Huyên, là do đích thân cô cải biên.
Cho nên vừa rồi khi nghe thấy bản hòa tấu Song of Herding Sheep này, Dương Tiêu không tự chủ được nhớ lại trận chiến năm năm trước đây, nghĩ đến những chuyện đã xảy ra giữa mình cùng Lăng Ảnh Huyên.
Cũng vì vậy, khi đánh giá Lãng Lãng không có tư cách bước lên sân khấu biểu diễn bản hòa tấu này, Dương Tiêu đã chừa lại chút mặt mũi cho anh ta rồi.
Dù sao, vị trí của Lăng Ảnh Huyên trong lòng Dương Tiêu cũng vô cùng quan trọng, hắn tuyệt đối không cho phép bản hòa tấu piano do cô tự sáng tác bị kẻ khác khinh nhờn.
Lãng Lãng căn bản không lĩnh ngộ được nét tinh túy trong bản hòa tấu Song of Herding Sheep này, chỉ đơn giản đang biểu diễn một tiết mục thương nghiệp mà thôi, cho nên Dương Tiêu vô cùng không ưa thích chuyện này.
Một người phụ nữ xinh đẹp ngồi ở hàng đầu tức giận hung hăng nhìn Dương Tiêu: “Không biểu diễn được trên sân khấu?
Cậu là ai? Cậu có tư cách gì mà ở đây chỉ trỏ phê bình?”
“Đúng vậy, anh thì có tư cách gì? Tự cho mình là nhân vật gì chứ?”
Buỏi hòa nhạc có hơn ngàn người đều đứng lên, ánh mắt khi nhìn Dương Tiêu tràn ngập địch ý; giống như chỉ cần ác ý bình luận Lãng Lãng chính là có ý muốn gây sự với bọn họ.
Nghĩ đến đây là tác phẩm sáng tác trước khi qua đời của Lăng Ảnh Huyên vậy mà bây giờ lại biến thành tác phẩm thương mại dùng để biểu diễn, Dương Tiêu lại một lần nữa lên tiếng: “Nếu như là một bản hòa tấu hay thì sẽ không bị thương mại hóa, anh ta căn bản không lĩnh ngộ được tinh túy của bản hòa tấu Song of Herding Sheep này; cho nên những lời tôi nói anh ta không có tư cách lên sân khấu biểu diễn cũng có lý do của nó.
Không lĩnh ngộ được tinh túy của bản hòa tấu?
Những người có mặt tại hiện trường đều bừng bừng phẫn nộ, giống như Dương Tiêu chính là đang công khai khiêu khích, sỉ nhục nam thần trong lòng của bọn họ.
Một người phụ nữ cười lạnh nói: “Không lĩnh ngộ được tỉnh túy của bản hòa tấu? Nếu như đến Lãng Lãng đại sư cũng không lĩnh ngộ được tỉnh túy, không lẽ cậu lĩnh ngộ được tỉnh túy của bản hòa tấu Song of Herding Sheep này? Tôi xem cậu chính là đang ở nơi này lòe thiên hạ mà thôi, còn không mau xin lỗi Lãng Lãng đại sư!”
“Đúng vậy, anh còn chần chừ cái gì chứ, nhất định phải xin lỗi!”
“Nhất định phải xin lỗi!!!”
Có ít nhất hơn ngàn người đang tức giận, căm tức nhìn Dương Tiêu, giống như chỉ cần Dương Tiêu không xin lỗi thì bọn họ nhất định sẽ dùng vũ lực với hắn vậy.
Cung Linh Nhi lúc này đứng một bên cũng giật mình, cô như thế nào cũng ngờ được rằng Dương Tiêu vậy mà lại đánh giá kĩ năng đàn piano của Lãng Lãng theo cách này.
“Anh còn lề mè cái gì vậy? Nếu như không xin lỗi có tin hôm nay anh không thể bước ra khỏi cửa của buổi hòa nhạc này không?” một giọng nói hoảng sợ vang lên.
Không ít phái nữ bước đến trước mặt Dương Tiêu, sắc mặt không chút lương thiện.
Tất cả bảo vệ đảm bảo trật tự tại hiện trường đều ngây người, bọn họ chỉ biết há hốc mồm nhìn khung cảnh đang diễn ra trước mắt.
Bọn họ như thế nào cũng không dự đoán được rằng người thanh niên mà thiên kim của Cung gia dẫn theo lại dám ăn nói ngông cuồng như vậy, công khai sỉ nhục Lãng Lãng đại sư.
Hơn nữa, thành phần bạo động chủ yếu tại hiện trường lúc này đều là phái nữ, bọn họ dù muốn ngăn cản cũng không dễ dàng gì.
Sắc mặt Lãng Lãng trên khán đài trầm mặc không lời nào diễn tả được, đây là lần đầu tiên hắn ta mở buổi hòa nhạc tại thành phố Trung Nguyên, lời đánh giá này của Dương Tiêu không phải chính là đang có ý gây rối hay sao.
Đối với một nghệ sĩ đàn piano mà nói, bị người khác đánh giá như vậy chính là sự sỉ nhục lớn nhất.
Lãng Lãng như thế nào cũng không ngờ rằng mình đã đụng chạm đến nơi mềm yếu nhất trong tận trái tim Dương Tiêu.
Nam nhân không dễ dàng rơi lệ, cũng chỉ vì chưa đến mức thương tâm. Cũng vì Lăng Ảnh Huyên đã từng vì hắn cản một đao, Dương Tiêu không biết trong bao đêm dài đằng đãng âm thầm rơi nước mắt.
“Cậu trai này, cậu có xin lỗi hay không? Nếu như vẫn không xin lỗi có tin tôi sẽ đánh cậu răng rơi đầy đất, ai kêu cậu chỉ biết ăn nói bậy bại”
Chính ngay lúc này, một người đàn ông là người hâm mộ cuồng nhiệt của Lãng Lãng hung hãn bước đến phía trước mặt Dương Tiêu.
“Nhanh chóng xin lỗi!” Hơn một ngàn nữ sinh khuôn mặt tức giận, đồng loạt lên tiếng.
Giống như nếu như Dương Tiêu không xin lỗi Lãng Lãng, thì Dương Tiêu cũng đừng nghĩ đến việc an toàn có thể bước ra khỏi buổi hòa nhạc này.
Dương Tiêu hít sâu một hơi, giọng nói kiên quyết nói: “Thật ngại quá, anh ta thật sự vẫn chưa lĩnh ngộ được hết tinh túy của bản hòa tấu Song of Herding Sheep này, chỉ đơn giản là đang biểu diễn thương mại mà thôi; cho nên xin lỗi là chuyện không thể nào. Tôi cả đời này tuyệt đối sẽ không xin lỗi anh ta!”