Chương 254
Chậc!!!
Nhìn thấy Kim Đại Chung cung kích như vậy trước mặt Dương Tiêu, tất cả mọi người đều há hốc mồm cằm đều rơi vỡ xuống đất!
Kim Đại Chung dù sao cũng là doanh nghiệp có tiếng tăm ở thành phố Trung Nguyên, kinh doanh thực phẩm chức năng, tiền kiếm được lợi nhuận đếm không hết.
Không chút nghỉ ngờ, chỉ cần Kim Đại Chung lên tiếng, các nhân vật có tiếng nói ở thành phố Trung Nguyên này đều sẽ nễ mặt mũi hắn. Nhưng không ai có thể dự đoán được, Kim Đại Chung người có thế lực tương đương với mười đại gia tộc lớn vậy mà lại cung kính như vậy trước một tên ăn cơm mềm danh tiếng tệ hại như Dương Tiêu, chuyện này suýt chút nữa phá nát tam quan của tất cả mọi người có mặt ở hiện trường.
Nghe những lời này, Lưu Chính Lưu suýt chút nữa đã trừng rót cả tròng mắt ra ngoài. Kim Đại Chung vậy mà lại cung kính như vậy trước một tên phế vật, chuyện này triệt để khiến ông chết đứng.
Những năm gần đây, mèo đều trở thành phù dâu cho chuột rồi hay sao?
Trong mắt Lưu Chính Lâm, tên phế vật Dương Tiêu cùng Kim Đại Chung dù cho bắt tám cây sào cũng không chút quan hệ nào.
Dương Tiêu dở khóc dở cười nhìn Kim Bàng Tử: “Tôi nói này Kim đại ca, anh cũng không cần khách sáo như vậy có được không? Nếu anh còn như vậy, sau này nếu có chuyện gì thì tôi cũng ngại lên tiếng nhờ vả lắm!”
“Ha Ha! Tôi chính là biết Dương lão đệ chính là người có tính tình tốt mà!” Kim Đại Chung sảng khoái đập lên vai Dương Tiêu nói.
Vừa rồi Kim Đại Chung chính là muốn dành mặt mũi cho Dương Tiêu nên mới cố ý nói những lời này, còn khi chỉ có hai người bọn họ Kim Đại Chung nhất định sẽ gọi Dương Tiêu bằng Dương lão đệ.
Dương Tiêu hỏi han: “Đơn thuốc trước đây dùng như thế nào?”
Nhắc đến chuyện này, Kìm Đại Chung giống như được bơm máu gà hưng phấn nói: “Quả thật không đáng nhắc đến chuyện này Dương lão đệ; nếu như không nhờ có cậu em, Kim Bàng Tử tôi quả thật nhức đầu, hiện tại uống thuốc hết bệnh, tôi cũng đã khôi phục như rồng như hổ, một đêm làm bảy tám lần cũng không có trở ngại gì, xem ra sau này Kim gia chúng tôi nhất định sẽ có người kế thừa rồi!”
“Vậy thì em ở đây chúc mừng trước cho Kim đại ca vậy!”
Dương Tiêu gật đầu nói.
Kim Bàng Tử là kẻ không thiếu tiền, trước đây cũng uống qua không ít thuốc bổ, chỉ là vẫn không hoàn toàn trị tận gốc căn bệnh này mà thôi.
Bản thân Dương Tiêu đã kê cho ông ta một đơn thuốc tiêu hóa, căn bệnh thận hư này của Kim Bàng Tử cũng tự động được giải quyết.
“Chuyện. …chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” Lưu Chính
Lâm sỏn gai óc hỏi.
Kim Đại Chung vậy mà lại xưng huynh gọi đệ với Dương Tiêu, còn gọi hắn là Dương lão đệ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào chứt Đường Đường đứng một bên cũng kinh ngạc không thôi, bàn tay che lấy đôi môi đỏ gợi cảm, cô tất nhiên đã nghe qua đại danh của người đàn ông tên Kim Đại Chung này. Thật không ngờ đến được, anh rễ của mình vậy mà lại cùng Kim Đại Chung xưng huynh gọi đệ, chuyện này khiến cho Đường Đường kích động không ngừng.
Cô hiện tại càng thêm tin tưởng, Dương Tiêu tuyệt đối không thể nào là phế vật, những biểu hiện trước đây nhất định là do Dương Tiêu hắn giả vờ ra mà thôi.
Kim Bàng Tử hỏi han tình hình: “Dương lão đệ này, sự việc đã giải quyết như thế nào rồi?”
“Cũng được kha khá rồi, chỉ là Lưu tiên sinh vẫn không chịu thừa nhận giá trị thực sự của chiếc đồng hồ Rolex đó, có lẽ cần phải lãng phí thêm chút thời gian nữa!” Dương Tiêu trực tiếp nói ra tình hình hiện tại.
“Vậy sao?” Kim Đại Chung liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ Rolex sau đó mỉm cười chế nhạo nói: “Cái đồng hồ rách nát này cùng lắm chỉ khoảng bốn trăm đến năm trăm ngàn mà thôi; Lưu Chính Lâm, thành thật khai báo chiếc đồng hồ này rốt cuộc trị giá bao nhiêu tiền? Nếu như ông thành thật khai báo có lẽ tôi còn có thể thay ông cầu tình, nếu như không hậu quả tự mình gánh lấy!”
Cảm nhận được hàn ý tức giận trên người Kim Đại Chung, Lưu Chính Lâm nào dám tiếp tục che dấu, nuốt một ngụm nước bọt, hoảng hốt nói: “anh Kim, giá chiếc đồng hồ này quả thực chỉ có bốn trăm bốn mươi ngàn mà thôi, vừa rồi là đôi mắt chó không biết nhìn người của tôi nên mới cố ý nói như vậy, Dương huynh đệ cậu tốt nhất đừng để ý!”
Việc đã đến nước này, Kim Đại Chung hiện tại đã đứng về phía Dương Tiêu, Lưu Chính Lâm triệt để cảm thấy hoảng sợ rồi.
Bốn trăm bốn mươi ngàn. Lời này vừa nói ra đủ khiến cho sắc mặt của tất cả mọi người có mặt trong văn phòng đều đột ngột thay đổi.
Một đám nhân viên cảnh sát lập tức hiểu ra, tất cả đều do lòng tham hư vinh của Lưu Chính Lâm gây ra, cố ý nâng giá để huênh hoang khoe khoang bản thân.
Chỉ đáng tiếc, tên Lưu Chính Lâm này đụng phải tắm thép nóng, đụng phải người hắn không đối địch được.
Nhìn thấy Kim Đại Chung cung kích như vậy trước mặt Dương Tiêu, tất cả mọi người đều há hốc mồm cằm đều rơi vỡ xuống đất!
Kim Đại Chung dù sao cũng là doanh nghiệp có tiếng tăm ở thành phố Trung Nguyên, kinh doanh thực phẩm chức năng, tiền kiếm được lợi nhuận đếm không hết.
Không chút nghỉ ngờ, chỉ cần Kim Đại Chung lên tiếng, các nhân vật có tiếng nói ở thành phố Trung Nguyên này đều sẽ nễ mặt mũi hắn. Nhưng không ai có thể dự đoán được, Kim Đại Chung người có thế lực tương đương với mười đại gia tộc lớn vậy mà lại cung kính như vậy trước một tên ăn cơm mềm danh tiếng tệ hại như Dương Tiêu, chuyện này suýt chút nữa phá nát tam quan của tất cả mọi người có mặt ở hiện trường.
Nghe những lời này, Lưu Chính Lưu suýt chút nữa đã trừng rót cả tròng mắt ra ngoài. Kim Đại Chung vậy mà lại cung kính như vậy trước một tên phế vật, chuyện này triệt để khiến ông chết đứng.
Những năm gần đây, mèo đều trở thành phù dâu cho chuột rồi hay sao?
Trong mắt Lưu Chính Lâm, tên phế vật Dương Tiêu cùng Kim Đại Chung dù cho bắt tám cây sào cũng không chút quan hệ nào.
Dương Tiêu dở khóc dở cười nhìn Kim Bàng Tử: “Tôi nói này Kim đại ca, anh cũng không cần khách sáo như vậy có được không? Nếu anh còn như vậy, sau này nếu có chuyện gì thì tôi cũng ngại lên tiếng nhờ vả lắm!”
“Ha Ha! Tôi chính là biết Dương lão đệ chính là người có tính tình tốt mà!” Kim Đại Chung sảng khoái đập lên vai Dương Tiêu nói.
Vừa rồi Kim Đại Chung chính là muốn dành mặt mũi cho Dương Tiêu nên mới cố ý nói những lời này, còn khi chỉ có hai người bọn họ Kim Đại Chung nhất định sẽ gọi Dương Tiêu bằng Dương lão đệ.
Dương Tiêu hỏi han: “Đơn thuốc trước đây dùng như thế nào?”
Nhắc đến chuyện này, Kìm Đại Chung giống như được bơm máu gà hưng phấn nói: “Quả thật không đáng nhắc đến chuyện này Dương lão đệ; nếu như không nhờ có cậu em, Kim Bàng Tử tôi quả thật nhức đầu, hiện tại uống thuốc hết bệnh, tôi cũng đã khôi phục như rồng như hổ, một đêm làm bảy tám lần cũng không có trở ngại gì, xem ra sau này Kim gia chúng tôi nhất định sẽ có người kế thừa rồi!”
“Vậy thì em ở đây chúc mừng trước cho Kim đại ca vậy!”
Dương Tiêu gật đầu nói.
Kim Bàng Tử là kẻ không thiếu tiền, trước đây cũng uống qua không ít thuốc bổ, chỉ là vẫn không hoàn toàn trị tận gốc căn bệnh này mà thôi.
Bản thân Dương Tiêu đã kê cho ông ta một đơn thuốc tiêu hóa, căn bệnh thận hư này của Kim Bàng Tử cũng tự động được giải quyết.
“Chuyện. …chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” Lưu Chính
Lâm sỏn gai óc hỏi.
Kim Đại Chung vậy mà lại xưng huynh gọi đệ với Dương Tiêu, còn gọi hắn là Dương lão đệ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào chứt Đường Đường đứng một bên cũng kinh ngạc không thôi, bàn tay che lấy đôi môi đỏ gợi cảm, cô tất nhiên đã nghe qua đại danh của người đàn ông tên Kim Đại Chung này. Thật không ngờ đến được, anh rễ của mình vậy mà lại cùng Kim Đại Chung xưng huynh gọi đệ, chuyện này khiến cho Đường Đường kích động không ngừng.
Cô hiện tại càng thêm tin tưởng, Dương Tiêu tuyệt đối không thể nào là phế vật, những biểu hiện trước đây nhất định là do Dương Tiêu hắn giả vờ ra mà thôi.
Kim Bàng Tử hỏi han tình hình: “Dương lão đệ này, sự việc đã giải quyết như thế nào rồi?”
“Cũng được kha khá rồi, chỉ là Lưu tiên sinh vẫn không chịu thừa nhận giá trị thực sự của chiếc đồng hồ Rolex đó, có lẽ cần phải lãng phí thêm chút thời gian nữa!” Dương Tiêu trực tiếp nói ra tình hình hiện tại.
“Vậy sao?” Kim Đại Chung liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ Rolex sau đó mỉm cười chế nhạo nói: “Cái đồng hồ rách nát này cùng lắm chỉ khoảng bốn trăm đến năm trăm ngàn mà thôi; Lưu Chính Lâm, thành thật khai báo chiếc đồng hồ này rốt cuộc trị giá bao nhiêu tiền? Nếu như ông thành thật khai báo có lẽ tôi còn có thể thay ông cầu tình, nếu như không hậu quả tự mình gánh lấy!”
Cảm nhận được hàn ý tức giận trên người Kim Đại Chung, Lưu Chính Lâm nào dám tiếp tục che dấu, nuốt một ngụm nước bọt, hoảng hốt nói: “anh Kim, giá chiếc đồng hồ này quả thực chỉ có bốn trăm bốn mươi ngàn mà thôi, vừa rồi là đôi mắt chó không biết nhìn người của tôi nên mới cố ý nói như vậy, Dương huynh đệ cậu tốt nhất đừng để ý!”
Việc đã đến nước này, Kim Đại Chung hiện tại đã đứng về phía Dương Tiêu, Lưu Chính Lâm triệt để cảm thấy hoảng sợ rồi.
Bốn trăm bốn mươi ngàn. Lời này vừa nói ra đủ khiến cho sắc mặt của tất cả mọi người có mặt trong văn phòng đều đột ngột thay đổi.
Một đám nhân viên cảnh sát lập tức hiểu ra, tất cả đều do lòng tham hư vinh của Lưu Chính Lâm gây ra, cố ý nâng giá để huênh hoang khoe khoang bản thân.
Chỉ đáng tiếc, tên Lưu Chính Lâm này đụng phải tắm thép nóng, đụng phải người hắn không đối địch được.