Chương 2225
Tiền có thê sai khiến ma quỷ, và đối mặt với sự giàu có như vậy, ông ta hoàn toàn không thể cưỡng lại.
Về phần. Dương Tiêu, Lạc Tông Cơ không hề coi trọng.
Mặc kệ Dương Tiêu có phải là lưỡi dao sắc bén của đất nước mạnh nhất Thiên Phủ Chi Quốc hay không, chỉ cân cậu ta đã xuất ngũ, cậu ta chẳng là gì cả.
Lạc Tông Cơ cầu phú quý trong nguy hiểm, chỉ cân thắng cược, đời này ông ta sẽ nở mày nở mặt cơm áo không lo, thế hệ con cháu sẽ không phải lo lắng về tiền bạc.
“Người. thắng là anh? Anh đắc ý quá sớm rồi thì phải?” Dương Tiêu nhìn chằm chăm dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của Lý Minh Trạch, anh cười khinh thường.
Lý Minh Trạch cười dữ tợn: “Tôi đắc ý quá sớm? Dương Tiêu, anh sắp chết đên nơi mà vần không hiểu tình huống của mình à?”
“Sao? Cậu cho rằng mình còn có thể chạy thoát? Đừng mơ nữa!” Lạc Tông Cơ nhìn chằm chằm Dương Tiêu, lạnh lùng nói.
Vì bố trí cục diện này, ông ta đã tập hợp tất cả các chiến sĩ Long Ảnh trong sáu tỉnh Đông Hải, n đích là đê giêt Dương Tiêu.
Mặc dù Dương Tiêu đã xuất ngũ, nhưng cũng không nên khinh thường sức chiên đâu của cậu ta. .
||||| Truyện đề cử: |||||
Vì tránh xảy ra sai sót, Lạc Tông Cơ đã tập hợp tất cả các tỉnh hoa của Long Ảnh trong sáu tỉnh Đông Hải, ông ta muốn chắc chắn giết được Dương Tiêu.
“Chạy thoát? Không! Tôi nghĩ ông đã hiểu làm rồi!” Dương Tiêu nhìn chằm chằm Lạc Tông Cơ chế nhạo.
“Cậu có ý gì?” Nhìn thấy Dương Tiêu không hề sợ, Lạc Tông Cơ nhíu mày.
“Không có ý gì cả!” Vẻ mặt Dương Tiêu tràn đây vui đùa.
Lạc Tông Cơ hừ lạnh, ông ta bố trí cần thận, ông ta không tin đêm nay Dương Tiêu còn có thê giở trò.
Ngay khi Lạc Tông Cơ cho rằng Dương Tiêu sẽ chết chắc, trong mắt Dương Tiêu chợt lóe lên vẻ lạnh lẽo, ánh mất sắc bén giỗng như chim ưng khiến linh hồn khiệp sợ: “Dám bắt tôi, Lạc Tông Cơ, kẻ có địa vị thấp hơn mạo phạm cấp trên, ông đã biết tội chưa?”
Cái gì!
Kẻ có địa vị thấp hơn mạo phạm cấp trên, ông đã biệt tội chưa?
Dương Tiêu dút lời, tắt cả mọi người trong bữa tiệc đêu ngạc nhiên.
Dương Tiêu nói gì? Kẻ có địa vị thấp hơn mạo phạm cấp trên?
Chẳng lẽ Dương Tiêu là lãnh đạo cáp trên của Lạc Tông Cơ?
“Ha! Dương Tiêu, tôi thấy anh sắp chết nên đầu óc choáng váng hả?
Năm năm trước chính phủ thông báo anh xuất ngũ, cho dù anh không xuất ngũ thì thế nào? Long Ảnh không phải nhà của anh, trước mặt ông Lạc anh có tư cách gì nói kẻ có địa vị thấp hơn mạo phạm cấp trên?” Lý Minh Trạch khinh thường nói.
Lạc Tông Cơ cũng khinh thường: “Thần chết điện hạ thế hệ truyền kỳ suy bại đến mức chỉ có thể dùng tên tuổi doạ người, thật đáng buồn!”
“Dùng tên tuổi doạ người? Ông nhìn xem đây là gì!” Dương Tiêu chê nhạo, anh mò vào túi ném chứng nhận mới tỉnh cho Lạc Tông Cơ.
“Hả?” Lạc Tông Cơ cằm lấy giấy chứng nhận, vẻ mặt ông ta trỏ nên kỳ lạ.
Là người của Long Ảnh, Lạc Tông Cơ rất quen thuộc vói tài liệu nhân viên trong Long Ảnh, ông ta vừa nhìn đã Rhgn ra đây là tài liệu độc quyền của nhân viên Long Ảnh.
Không nhìn thì không biết, vừa nhìn đã giật mình.
Về phần. Dương Tiêu, Lạc Tông Cơ không hề coi trọng.
Mặc kệ Dương Tiêu có phải là lưỡi dao sắc bén của đất nước mạnh nhất Thiên Phủ Chi Quốc hay không, chỉ cân cậu ta đã xuất ngũ, cậu ta chẳng là gì cả.
Lạc Tông Cơ cầu phú quý trong nguy hiểm, chỉ cân thắng cược, đời này ông ta sẽ nở mày nở mặt cơm áo không lo, thế hệ con cháu sẽ không phải lo lắng về tiền bạc.
“Người. thắng là anh? Anh đắc ý quá sớm rồi thì phải?” Dương Tiêu nhìn chằm chăm dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của Lý Minh Trạch, anh cười khinh thường.
Lý Minh Trạch cười dữ tợn: “Tôi đắc ý quá sớm? Dương Tiêu, anh sắp chết đên nơi mà vần không hiểu tình huống của mình à?”
“Sao? Cậu cho rằng mình còn có thể chạy thoát? Đừng mơ nữa!” Lạc Tông Cơ nhìn chằm chằm Dương Tiêu, lạnh lùng nói.
Vì bố trí cục diện này, ông ta đã tập hợp tất cả các chiến sĩ Long Ảnh trong sáu tỉnh Đông Hải, n đích là đê giêt Dương Tiêu.
Mặc dù Dương Tiêu đã xuất ngũ, nhưng cũng không nên khinh thường sức chiên đâu của cậu ta. .
||||| Truyện đề cử: |||||
Vì tránh xảy ra sai sót, Lạc Tông Cơ đã tập hợp tất cả các tỉnh hoa của Long Ảnh trong sáu tỉnh Đông Hải, ông ta muốn chắc chắn giết được Dương Tiêu.
“Chạy thoát? Không! Tôi nghĩ ông đã hiểu làm rồi!” Dương Tiêu nhìn chằm chằm Lạc Tông Cơ chế nhạo.
“Cậu có ý gì?” Nhìn thấy Dương Tiêu không hề sợ, Lạc Tông Cơ nhíu mày.
“Không có ý gì cả!” Vẻ mặt Dương Tiêu tràn đây vui đùa.
Lạc Tông Cơ hừ lạnh, ông ta bố trí cần thận, ông ta không tin đêm nay Dương Tiêu còn có thê giở trò.
Ngay khi Lạc Tông Cơ cho rằng Dương Tiêu sẽ chết chắc, trong mắt Dương Tiêu chợt lóe lên vẻ lạnh lẽo, ánh mất sắc bén giỗng như chim ưng khiến linh hồn khiệp sợ: “Dám bắt tôi, Lạc Tông Cơ, kẻ có địa vị thấp hơn mạo phạm cấp trên, ông đã biết tội chưa?”
Cái gì!
Kẻ có địa vị thấp hơn mạo phạm cấp trên, ông đã biệt tội chưa?
Dương Tiêu dút lời, tắt cả mọi người trong bữa tiệc đêu ngạc nhiên.
Dương Tiêu nói gì? Kẻ có địa vị thấp hơn mạo phạm cấp trên?
Chẳng lẽ Dương Tiêu là lãnh đạo cáp trên của Lạc Tông Cơ?
“Ha! Dương Tiêu, tôi thấy anh sắp chết nên đầu óc choáng váng hả?
Năm năm trước chính phủ thông báo anh xuất ngũ, cho dù anh không xuất ngũ thì thế nào? Long Ảnh không phải nhà của anh, trước mặt ông Lạc anh có tư cách gì nói kẻ có địa vị thấp hơn mạo phạm cấp trên?” Lý Minh Trạch khinh thường nói.
Lạc Tông Cơ cũng khinh thường: “Thần chết điện hạ thế hệ truyền kỳ suy bại đến mức chỉ có thể dùng tên tuổi doạ người, thật đáng buồn!”
“Dùng tên tuổi doạ người? Ông nhìn xem đây là gì!” Dương Tiêu chê nhạo, anh mò vào túi ném chứng nhận mới tỉnh cho Lạc Tông Cơ.
“Hả?” Lạc Tông Cơ cằm lấy giấy chứng nhận, vẻ mặt ông ta trỏ nên kỳ lạ.
Là người của Long Ảnh, Lạc Tông Cơ rất quen thuộc vói tài liệu nhân viên trong Long Ảnh, ông ta vừa nhìn đã Rhgn ra đây là tài liệu độc quyền của nhân viên Long Ảnh.
Không nhìn thì không biết, vừa nhìn đã giật mình.