Chương 2223
Lúc này, Dương Tiêu đột nhiên nói át chủ bài của Lý Minh Trạch là người của mình, khiên mọi người không khỏi kinh ngạc.
“Tới giúp anh giết tôi? Thần chết điện hạ, trước khi đên đây anh đã uống nhằm thuốc à? Sao ô ông Lạc có thê giúp anh? Trò đùa quốc tế gì thế!” Lữ Minh Trạch nghe xong, anh ta cười khinh thường, vẻ mặt tràn đầy mỉa mai.
“Thần chết điện hạ, xem ra cậu tự tin quá rồi!” Người đàn ông trung niên chệ nhạo, ông ta chậm rãi đặt tách trà xuống rồi đứng dậy.
Trong lúc mọi người đang bối rồi, Dương Tiêu nhìn. về phía người đàn ông trung niên: “Ông là chỗ dựa cuối cùng của Lý Minh Trạch? Ông muôn hỗ trợ Lý Minh Trạch đối phó tôi? Ông biết tôi là ai không?”
“Tôi không cần biết cậu là ai, dù sao cậu cũng thật sự là thần chết điện hạ thế hệ truyền kỳ, vậy thì sao? Năm năm trước cậu đã xuất ngũ, hiện tại cậu không khác gì một con chó nhà có tang, không có chính phủ bảo vệ.
Trước mặt tôi, cậu còn không bằng một con chó hoang đầu đường!”
Người đàn ông trung niên cười giễu GÓT Sau đó, người đàn ông trung niên chậm rãi lây ra một tò giây chứng nhận đưa tới trước mặt Dương Tiêu: “Tự giới thiệu, tôi tên Lạc Tông Cơ, là người phụ trách cao nhất của Long Ảnh trong sáu tỉnh Đông Hải!”
“Người phụ trách cao nhất của Long Ảnh trong sáu tỉnh Đông Hải?” Nghe Vậy, vô số người tại hiện trường đêu kinh hãi.
Long Ảnh là loại tồn tại gì? Long Ảnh là đội chiến đấu cót lõi bí ân nhất của chính phủ.
Nghe nói trong Long Ảnh toàn cao thủ siêu cấp, mỗi người đều có kỹ năng, võ thuật xuất chúng.
Bình thường Long Ảnh đối ngoại rung chuyên thanh danh của đất nước, đối nội ôn định trật tự xã hội.
Thông thường, Long Ảnh không thường ra tay trong nước, chỉ khi những chuyện mà các cơ quan địa phương không giải quyết được thì Long Ảnh mới ra tay.
“Trời ạ! Thảo nào Lý Minh Trạch không sợ hãi gì cả, có người phụ trách cao nhất của Long Ảnh trong sáu tỉnh Đông Hải ủng hộ, ai dám trêu chọc!
“Đúng vậy, đúng vậy! Cho dù cậu ta là thân chết điện hạ, nhưng dù sao thần chết điện hạ cũng đã xuất ngũ, không thuộc chính phủ. Anh chàng này xong rôi!”
“Đúng vậy, Long Ảnh có địa vị tách biệt trong nước, kẻ nào dám trở thành kẻ địch của Long Ảnh, nhất định sẽ chết!”
Trong phút chốc, rất nhiều người đã bị sôc, họ xì xào bàn tán, tât cả bọn họ đều bị thân phận của Lạc Tông Cơ làm chân động.
Vẻ mặt Lý Minh Hiên thay đổi: “Người phụ trách cao nhất của Long Ảnh trong sáu tỉnh Đông Hải?”
Lý Minh Hiên biết Dương Tiêu là thần chết điện hạ năm xưa, nhưng bây giờ Dương Tiêu thực sự đã xuất ngũ.
Lý Minh Hiên cũng biết Dương Tiêu là chủ của Tuyệt Thê Long Môn, nhưng lúc này Dương Tiêu không điều động các cao thủ của Long Môn bảo vệ an toàn cá nhân. Nêu Lạc Tông Cơ bị Lý Minh Trạch mê hoặc, hai ba nghìn chiến sĩ vũ trang của Long Ảnh cùng bóp cò, cho dù Dương Tiêu có kỹ năng giỏi đến đâu có lẽ cũng khỏ có thể chồng lại.
“Ò? Ông là người phụ trách cao nhất của Long Ảnh trong sáu tỉnh Đông Hải? Thảo nào Lý Minh Trạch lại có lòng tin như vậy!” Dương Tiêu nghe xong, anh chọt hiểu ra.
Long Ảnh là đội chiến mạnh nhất của chính phủ Thiên Phủ Chi Quốc. Lạc Tông Cơ phụ trách Long Ảnh trong sáu tỉnh Đông Hải, thực sự có quyên cao chức trọng.
“Tới giúp anh giết tôi? Thần chết điện hạ, trước khi đên đây anh đã uống nhằm thuốc à? Sao ô ông Lạc có thê giúp anh? Trò đùa quốc tế gì thế!” Lữ Minh Trạch nghe xong, anh ta cười khinh thường, vẻ mặt tràn đầy mỉa mai.
“Thần chết điện hạ, xem ra cậu tự tin quá rồi!” Người đàn ông trung niên chệ nhạo, ông ta chậm rãi đặt tách trà xuống rồi đứng dậy.
Trong lúc mọi người đang bối rồi, Dương Tiêu nhìn. về phía người đàn ông trung niên: “Ông là chỗ dựa cuối cùng của Lý Minh Trạch? Ông muôn hỗ trợ Lý Minh Trạch đối phó tôi? Ông biết tôi là ai không?”
“Tôi không cần biết cậu là ai, dù sao cậu cũng thật sự là thần chết điện hạ thế hệ truyền kỳ, vậy thì sao? Năm năm trước cậu đã xuất ngũ, hiện tại cậu không khác gì một con chó nhà có tang, không có chính phủ bảo vệ.
Trước mặt tôi, cậu còn không bằng một con chó hoang đầu đường!”
Người đàn ông trung niên cười giễu GÓT Sau đó, người đàn ông trung niên chậm rãi lây ra một tò giây chứng nhận đưa tới trước mặt Dương Tiêu: “Tự giới thiệu, tôi tên Lạc Tông Cơ, là người phụ trách cao nhất của Long Ảnh trong sáu tỉnh Đông Hải!”
“Người phụ trách cao nhất của Long Ảnh trong sáu tỉnh Đông Hải?” Nghe Vậy, vô số người tại hiện trường đêu kinh hãi.
Long Ảnh là loại tồn tại gì? Long Ảnh là đội chiến đấu cót lõi bí ân nhất của chính phủ.
Nghe nói trong Long Ảnh toàn cao thủ siêu cấp, mỗi người đều có kỹ năng, võ thuật xuất chúng.
Bình thường Long Ảnh đối ngoại rung chuyên thanh danh của đất nước, đối nội ôn định trật tự xã hội.
Thông thường, Long Ảnh không thường ra tay trong nước, chỉ khi những chuyện mà các cơ quan địa phương không giải quyết được thì Long Ảnh mới ra tay.
“Trời ạ! Thảo nào Lý Minh Trạch không sợ hãi gì cả, có người phụ trách cao nhất của Long Ảnh trong sáu tỉnh Đông Hải ủng hộ, ai dám trêu chọc!
“Đúng vậy, đúng vậy! Cho dù cậu ta là thân chết điện hạ, nhưng dù sao thần chết điện hạ cũng đã xuất ngũ, không thuộc chính phủ. Anh chàng này xong rôi!”
“Đúng vậy, Long Ảnh có địa vị tách biệt trong nước, kẻ nào dám trở thành kẻ địch của Long Ảnh, nhất định sẽ chết!”
Trong phút chốc, rất nhiều người đã bị sôc, họ xì xào bàn tán, tât cả bọn họ đều bị thân phận của Lạc Tông Cơ làm chân động.
Vẻ mặt Lý Minh Hiên thay đổi: “Người phụ trách cao nhất của Long Ảnh trong sáu tỉnh Đông Hải?”
Lý Minh Hiên biết Dương Tiêu là thần chết điện hạ năm xưa, nhưng bây giờ Dương Tiêu thực sự đã xuất ngũ.
Lý Minh Hiên cũng biết Dương Tiêu là chủ của Tuyệt Thê Long Môn, nhưng lúc này Dương Tiêu không điều động các cao thủ của Long Môn bảo vệ an toàn cá nhân. Nêu Lạc Tông Cơ bị Lý Minh Trạch mê hoặc, hai ba nghìn chiến sĩ vũ trang của Long Ảnh cùng bóp cò, cho dù Dương Tiêu có kỹ năng giỏi đến đâu có lẽ cũng khỏ có thể chồng lại.
“Ò? Ông là người phụ trách cao nhất của Long Ảnh trong sáu tỉnh Đông Hải? Thảo nào Lý Minh Trạch lại có lòng tin như vậy!” Dương Tiêu nghe xong, anh chọt hiểu ra.
Long Ảnh là đội chiến mạnh nhất của chính phủ Thiên Phủ Chi Quốc. Lạc Tông Cơ phụ trách Long Ảnh trong sáu tỉnh Đông Hải, thực sự có quyên cao chức trọng.