Chương 2219
“Mẹ kiếp!” Bị Dương Tiêu khiêu khích, vẻ mặt đội trưởng Andy tái mét.
Anh ta cũng nổi tiếng trên trường quốc tê, thuộc nhân tài mới nồi trong những năm gân đây, nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy ở Đông Hải, khiến anh ta rơi vào thế bị động.
Lôi Đông nhìn chằm chằm đội trưởng Andy tức giận hét lên: “Bỏ vũ khí xuống, nhanh chóng đầu hàng, nếu không, tôi sẽ lập tức giết cậu!”
“Đúng vậy, các người mau đầu hàng, nêu không, chúng tôi không ngại giêt các người!” Nhóm thuộc hạ của Lôi Đông lạnh lùng măng.
Lúc này, hơn nghìn vũ khí lạnh như băng nhắm vào hon trăm lính đánh thuê, bị rất nhiều vũ khí khóa chặt, tất cả hơn trăm lính đánh thuê này đều sợ hãi run rẫy.
Cho dù bọn họ đã trải qua trăm trận chiến, dù cho giết chóc như tệ dại.
Nhưng khi cái chết bao trùm lấy họ, cả nhóm vẫn kinh hoàng.
– Đội trưởng Andy đã không có ý định giết chết Dương Tiêu ngay tại chỗ nữa, anh ta nhìn Dương Tiêu, nghiêm nghị nói: “Muốn chúng tôi bỏ vũ khí xuông, nghĩ cũng đừng nghĩ, nhường đường, chúng tôi sẽ không tham gia vào chuyện này nữa, bây giờ chúng tôi sẽ đi ngay!”
Anh ta biết rất rõ một khi bỏ vũ khí xuÔng, tính mạng của họ sẽ do Dương Tiêu kiểm soát.
“Anh muốn đi thì đi, muốn đến thì đến? Đây là đất của Thiên Phủ Chỉ Quốc, anh cho rằng khi đến còn có thể rời đi sao?” Dương Tiêu nhìn chằm chằm đội trưởng Andy, lạnh lùng nói.
Đội trưởng Andy nhìn Dương Tiêu với vẻ cảnh giác cực độ: “Cậu… cậu có ý gì?”
Vèol Đội trưởng Andy vừa dút lời, tay phải của Dương Tiêu đã biến thành bóng mờ, anh giật Browning trong tay Lôi Đông, ngang nhiên bóp cò vê phía đội trưởng Andy.
Với một tiếng nổ, một viên đạn kim loại bắn ra.
Đội trưởng Andy trọn tròn mắt, mắt cảnh giác bị viên đạn kim loại bắn vào người, anh ta hự một tiếng, hoảng sợ che ngực.
Đội trưởng Andy không ngờ Dương Tiêu lại lạnh lùng tàn nhân như vậy, nói động thủ sẽ động thủ ngay.
Nhóm lính đánh thuê rùng mình, nhìn – Dương Tiêu kinh ngạc cực độ, ánh mất giỗng như nhìn ma quỷ chính công.
Pằng pằng pằng pằng!
Ánh mắt tập trung vào đội trưởng Andy, Dương Tiêu bóp cò liên tục, vài viên đạn kim loại bắn ra, tất cả đều xuyên qua cơ thê đội trưởng Andy.
Đội trưởng Andy như bịa ngắm bị bắn trúng mục tiêu, thân thể không ngừng run rây, cuỗi cùng thân hình cao lớn của đội trưởng Andy ngã xuống đất.
Tách táchI Máu trên người anh ta chảy ra, cho đến hơi thở cuối cùng, đội trưởng Andy vẫn không thẻ tìn được Dương Tiêu thực sự ra tay tàn nhẫn với mình.
Ừng ực! Ứng ực!
Chứng kiến cái chết của đội trưởng.
nhóm mình, nhóm lính đánh thuê đều cảm thấy da đầu của họ nhói lên, tim gan ” bị xé rách.
Dương Tiêu liếc nhìn nhóm lính đánh thuê, anh dùng tiếng Anh tiêu chuẩn lạnh lùng nói: “Đầu hàng hoặc chết!”
Đầu hàng hoặc chết?
Tí tách! Tí táchI Bị Dương Tiêu nhìn chằm chằm, hơn trăm người sởn cả tóc gáy.
Anh ta cũng nổi tiếng trên trường quốc tê, thuộc nhân tài mới nồi trong những năm gân đây, nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy ở Đông Hải, khiến anh ta rơi vào thế bị động.
Lôi Đông nhìn chằm chằm đội trưởng Andy tức giận hét lên: “Bỏ vũ khí xuống, nhanh chóng đầu hàng, nếu không, tôi sẽ lập tức giết cậu!”
“Đúng vậy, các người mau đầu hàng, nêu không, chúng tôi không ngại giêt các người!” Nhóm thuộc hạ của Lôi Đông lạnh lùng măng.
Lúc này, hơn nghìn vũ khí lạnh như băng nhắm vào hon trăm lính đánh thuê, bị rất nhiều vũ khí khóa chặt, tất cả hơn trăm lính đánh thuê này đều sợ hãi run rẫy.
Cho dù bọn họ đã trải qua trăm trận chiến, dù cho giết chóc như tệ dại.
Nhưng khi cái chết bao trùm lấy họ, cả nhóm vẫn kinh hoàng.
– Đội trưởng Andy đã không có ý định giết chết Dương Tiêu ngay tại chỗ nữa, anh ta nhìn Dương Tiêu, nghiêm nghị nói: “Muốn chúng tôi bỏ vũ khí xuông, nghĩ cũng đừng nghĩ, nhường đường, chúng tôi sẽ không tham gia vào chuyện này nữa, bây giờ chúng tôi sẽ đi ngay!”
Anh ta biết rất rõ một khi bỏ vũ khí xuÔng, tính mạng của họ sẽ do Dương Tiêu kiểm soát.
“Anh muốn đi thì đi, muốn đến thì đến? Đây là đất của Thiên Phủ Chỉ Quốc, anh cho rằng khi đến còn có thể rời đi sao?” Dương Tiêu nhìn chằm chằm đội trưởng Andy, lạnh lùng nói.
Đội trưởng Andy nhìn Dương Tiêu với vẻ cảnh giác cực độ: “Cậu… cậu có ý gì?”
Vèol Đội trưởng Andy vừa dút lời, tay phải của Dương Tiêu đã biến thành bóng mờ, anh giật Browning trong tay Lôi Đông, ngang nhiên bóp cò vê phía đội trưởng Andy.
Với một tiếng nổ, một viên đạn kim loại bắn ra.
Đội trưởng Andy trọn tròn mắt, mắt cảnh giác bị viên đạn kim loại bắn vào người, anh ta hự một tiếng, hoảng sợ che ngực.
Đội trưởng Andy không ngờ Dương Tiêu lại lạnh lùng tàn nhân như vậy, nói động thủ sẽ động thủ ngay.
Nhóm lính đánh thuê rùng mình, nhìn – Dương Tiêu kinh ngạc cực độ, ánh mất giỗng như nhìn ma quỷ chính công.
Pằng pằng pằng pằng!
Ánh mắt tập trung vào đội trưởng Andy, Dương Tiêu bóp cò liên tục, vài viên đạn kim loại bắn ra, tất cả đều xuyên qua cơ thê đội trưởng Andy.
Đội trưởng Andy như bịa ngắm bị bắn trúng mục tiêu, thân thể không ngừng run rây, cuỗi cùng thân hình cao lớn của đội trưởng Andy ngã xuống đất.
Tách táchI Máu trên người anh ta chảy ra, cho đến hơi thở cuối cùng, đội trưởng Andy vẫn không thẻ tìn được Dương Tiêu thực sự ra tay tàn nhẫn với mình.
Ừng ực! Ứng ực!
Chứng kiến cái chết của đội trưởng.
nhóm mình, nhóm lính đánh thuê đều cảm thấy da đầu của họ nhói lên, tim gan ” bị xé rách.
Dương Tiêu liếc nhìn nhóm lính đánh thuê, anh dùng tiếng Anh tiêu chuẩn lạnh lùng nói: “Đầu hàng hoặc chết!”
Đầu hàng hoặc chết?
Tí tách! Tí táchI Bị Dương Tiêu nhìn chằm chằm, hơn trăm người sởn cả tóc gáy.