Chương 2206
Một câu xin lôi tôi đên muộn đã thê hiện mồi quan hệ của họ vô cùng tinh tế, điều đó đủ chứng minh răng Dương Tiêu chưa từng coi anh là thuộc hạ, mà là một người bạn.
Nhìn thấy cơ thể Lý Minh Hiên đầy vết sẹo rướm máu, lại nhìn thấy vết thương của Lý Minh Hiên dính đầy muôi, lửa giận của Dương Tiêu tuôn ra như núi lửa phun trào.
Giọng nói Dương Tiêu tràn đầy ớn lạnh: “Đừng nói chuyện, đừng quá kích động, cần thận vét thương chảy máu, bọn rác rưởi này giao cho tôi!”
“Mẹ kiếp, dám tự tiện xông vào, ranh con, mẹ mày chán sông rồi hả?” Vẻ mặt người đàn ông to con dữ tọn, anh ta gầm lên nhìn chằm chằm nửa con dao pha trong tay Dương Tiêu rồi chém mạnh vào người Dương Tiêu.
Tuy nhiên, Dương Tiêu đã có ý nghĩ giêt anh ta.
Bốp, người đàn ông to con kia còn chưa kịp nhìn thây Dương Tiêu ra tay như thê nào, anh ta đã đập mạnh vào tường phòng tạm giam như một quả bóng da.
Phụt!
Thân thể đập vào tường, lưng bị thương nặng, dưới sức mạnh chấn động kịch liệt, người đàn ông to con nôn ra một ngụm máu.
Người đàn ông to con ôm ngực kinh hãi nhìn chằm chằm Dương Tiêu: “Cậu là ai2 Rốt cuộc cậu là ai?”
Anh ta đã từng nhìn thấy cao thủ, nhưng chưa bao giò nhìn thấy cao thủ siêu cập như này.
Thậm chí anh ta còn không cảm giác được Dương Tiêu ra tay như thế nào, điều này đã đủ chứng minh rằng.
người này cực kỳ mạnh, tuyệt đôi có thể lầy mạng của anh ta bất cứ lúc nào.
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là anh muôn chêt nhự thê nào?”
Dương Tiêu nhìn chằm chằm người đàn ông to con nói với giọng lạnh thấu xương.
Nhìn thấy những vết sẹo kinh hãi trên người Lý Minh Hiên, trái tim Dương Tiêu không khỏi run mạnh.
Lý Minh Hiên ở trong lòng Dương Tiêu là một người nhã nhặn, một người nhã nhặn bị tra tấn đến mức này, đã phải chịu bao nhiêu tra tấn?
Vì vậy, hôm nay phải báo thù, máu trả máu.
Cảm nhận được sát khí trong người Dương Tiêu, anh ta rùng mình dựng đứng tóc gáy: “Người đâu, mau tói đây, giêt cậu ta, người đâu mau giệt cậu ta cho tôi!
Đáng tiếc, cho dù anh ta la hét cỡ nào, ngoài cửa vẫn không có tiếng động.
“Hét, hét mạnh lên, cho dù anh có hét khản cổ, bên ngoài cũng không có ai có thể tới tiếp viện!” Dương Tiều lạnh lùng nói.
Cái gì! Cho dù anh ta có gào thét cỡ nào cũng sẽ không có quân tiêp viện?
Người đàn ông to con nghe xong, anh ta kinh hãi nhìn chằm chằm Dương Tiêu, run giọng nói: “Những người ngoài cửa kia… đều bị cậu giết?”
Ngay sau đó, mùi máu tanh từ ngoài cửa xộc vào.
Anh ta đã quen thuộc với mùi máu tanh nòng lạt khi ngửi thấy mùi máu tanh này, người đàn ông to con sợ tới mức suýt chút nữa hồn bay phách lạc.
“Các người, đáng chết!” Trong mắt Dương Tiêu không có chút cảm xúc của con người.
Dám tra tấn Lý Minh Hiên đến mức này, cho dù giệt chết đám người này cũng không bớt hận.
“Chết? Những người ngoài cửa kia đều đã chết?” Người đàn ông to con sợ tới mức sắp tè ra quần.
Nhìn thấy cơ thể Lý Minh Hiên đầy vết sẹo rướm máu, lại nhìn thấy vết thương của Lý Minh Hiên dính đầy muôi, lửa giận của Dương Tiêu tuôn ra như núi lửa phun trào.
Giọng nói Dương Tiêu tràn đầy ớn lạnh: “Đừng nói chuyện, đừng quá kích động, cần thận vét thương chảy máu, bọn rác rưởi này giao cho tôi!”
“Mẹ kiếp, dám tự tiện xông vào, ranh con, mẹ mày chán sông rồi hả?” Vẻ mặt người đàn ông to con dữ tọn, anh ta gầm lên nhìn chằm chằm nửa con dao pha trong tay Dương Tiêu rồi chém mạnh vào người Dương Tiêu.
Tuy nhiên, Dương Tiêu đã có ý nghĩ giêt anh ta.
Bốp, người đàn ông to con kia còn chưa kịp nhìn thây Dương Tiêu ra tay như thê nào, anh ta đã đập mạnh vào tường phòng tạm giam như một quả bóng da.
Phụt!
Thân thể đập vào tường, lưng bị thương nặng, dưới sức mạnh chấn động kịch liệt, người đàn ông to con nôn ra một ngụm máu.
Người đàn ông to con ôm ngực kinh hãi nhìn chằm chằm Dương Tiêu: “Cậu là ai2 Rốt cuộc cậu là ai?”
Anh ta đã từng nhìn thấy cao thủ, nhưng chưa bao giò nhìn thấy cao thủ siêu cập như này.
Thậm chí anh ta còn không cảm giác được Dương Tiêu ra tay như thế nào, điều này đã đủ chứng minh rằng.
người này cực kỳ mạnh, tuyệt đôi có thể lầy mạng của anh ta bất cứ lúc nào.
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là anh muôn chêt nhự thê nào?”
Dương Tiêu nhìn chằm chằm người đàn ông to con nói với giọng lạnh thấu xương.
Nhìn thấy những vết sẹo kinh hãi trên người Lý Minh Hiên, trái tim Dương Tiêu không khỏi run mạnh.
Lý Minh Hiên ở trong lòng Dương Tiêu là một người nhã nhặn, một người nhã nhặn bị tra tấn đến mức này, đã phải chịu bao nhiêu tra tấn?
Vì vậy, hôm nay phải báo thù, máu trả máu.
Cảm nhận được sát khí trong người Dương Tiêu, anh ta rùng mình dựng đứng tóc gáy: “Người đâu, mau tói đây, giêt cậu ta, người đâu mau giệt cậu ta cho tôi!
Đáng tiếc, cho dù anh ta la hét cỡ nào, ngoài cửa vẫn không có tiếng động.
“Hét, hét mạnh lên, cho dù anh có hét khản cổ, bên ngoài cũng không có ai có thể tới tiếp viện!” Dương Tiều lạnh lùng nói.
Cái gì! Cho dù anh ta có gào thét cỡ nào cũng sẽ không có quân tiêp viện?
Người đàn ông to con nghe xong, anh ta kinh hãi nhìn chằm chằm Dương Tiêu, run giọng nói: “Những người ngoài cửa kia… đều bị cậu giết?”
Ngay sau đó, mùi máu tanh từ ngoài cửa xộc vào.
Anh ta đã quen thuộc với mùi máu tanh nòng lạt khi ngửi thấy mùi máu tanh này, người đàn ông to con sợ tới mức suýt chút nữa hồn bay phách lạc.
“Các người, đáng chết!” Trong mắt Dương Tiêu không có chút cảm xúc của con người.
Dám tra tấn Lý Minh Hiên đến mức này, cho dù giệt chết đám người này cũng không bớt hận.
“Chết? Những người ngoài cửa kia đều đã chết?” Người đàn ông to con sợ tới mức sắp tè ra quần.