Chương 2201
Nhìn thấy hiện trường có rất nhiều người ngã xuông, nhóm nhân viên đặc chủng đều nhìn vê phía Dương Tiêu.
“Bỏ vũ khí xuống, lập tức đầu hàng!”
Tên cầm đầu giận dữ hét vào mặt Dương Tiêu.
Ngay sau đó, nhóm nhân viên đặc chủng đều cằm vũ khí nhắm vào Dương Tiêu.
Như thể nếu Dương Tiêu không bỏ dao xuống, tât cả bọn họ sẽ nỗ súng tiễn Dương Tiêu về châu trời.
Nhìn thấy sự hiện diện của một nhóm nhân viên đặc chủng, Cao Tử Thành phần khích nói: “Ha ha ha hạ! Ranh con, nhân viên bảo vệ đến rồi, tôi ; ngược lại muôn nhìn xem anh sẽ giệt tôi như thế nào! Không phải anh muốn giết tôi sao? Nào! Con mẹ nó anh giết tôi đi?”
Tại hiện trường có nhiều nhân viên đặc chủng như thế, Cao Tử Thành cười dữ tợn, như thê có nhân viên đặc chủng bảo vệ, Dương Tiêu sẽ không dám làm gì anh ta.
“Thật sự cho rằng mình có chỗ dựa thì không sợ gì? Thần chết, phụng mệnh giết kẻ xấu!”
Ngay khi Cao Tử Thành đang dương dương tự đắc, Dương Tiêu dút lời, thân thẻ anh như ma như quỷ tân công Cao Tử Thành một cách nhanh chóng.
“Thần… thần chết?” Nghe tháy hai chữ này, nhóm nhân viên đặc chủng có mặt tại hiện trường to lớn đêu kinh ngạc.
Khi họ tỉnh táo lại, Dương Tiêu đã đến gần Cao Tử Thành, bọn họ muôn ngăn cản tất cả những chuyện này nhưng đã quá muộn.
“Bắn, mau bắn súng bảo vệ tôi, không! Không!”
Nhìn thây Dương Tiêu biên thành bóng mò, Cao Tử Thành kinh hoàng hét lên, anh ta năm mơ cũng không ngờ tới Dương Tiêu lại dám ra tay giệt người trước mặt nhóm nhân viên đặc chủng.
Vút vútl Dao pha trong tay Dương Tiêu giống như một tia chớp, hai chân Cao Tử Thành bị gãy lìa chỉ ngay tại chỗ.
Aaalll Hai chân bị Dương Tiêu chặt gấy, Cao Tử Thành đột nhiên hét lên như ma quỷ.
“Láo xược!” Tên cầm đầu nhìn thấy tình trạng thê thảm của Cao Tử Thành anh ta giận dữ hét lên.
Dương Tiêu lấy giấy chứng nhận ra: “Tôi nhắc lại, thần chết, phụng mệnh giết kẻ xấu!”
Nhìn thấy giấy chứng nhận của Dương Tiều, tên cầm đầu kinh hãi, anh ta cảnh giác bước lên phía trước nhận lấy giấy chứng nhận của Dương Tiêu.
Mở ra nhìn thì thấy trên đó viết rõ thân phận của Dương Tiêu.
“Thật… thật sự là thàn chết điện hạ!”
Sau khi xác định được thân phận của Dương Tiêu, tên cầm đầu kinh hãi không thôi.
Giầy chứng nhận này được cập khi Dương Tiêu còn là đội trưởng của đội đặc chiến Đông Phương Thân Ưng.
Chỉ là cách đây năm năm Dương Tiêu đột nhiên xuất ngũ, chứng chỉ này không được trả lại kịp thời, và chứng chỉ này luôn được Dương Tiêu mang theo. Bởi vì nó là một loại vinh dự tối cao, sẽ khiến Dương Tiêu luôn nhớ rằng mình từng là thân chết.
“Thần chết điện hạ!” Tên cầm đầu cung kính, lập tức trả lại chứng nhận.
Dương Tiêu nói với tên câm đâu: “Người này là Cao Tử Thành, cậu chủ nhà họ Cao ở Đông Hải, anh ta cấu kết với tội phạm ngoài vòng pháp luật ở vùng xám Đông Hải hành hung người trên đường sắt cao tốc. Những phân tử ngoài vòng pháp luật này đã bị tôi giết ngay tại chô. Cao Tử Thành này giao cho các người!”
“Vâng, thần chết điện hạ!” Tên cầm đâu cung kính nói.
“Bỏ vũ khí xuống, lập tức đầu hàng!”
Tên cầm đầu giận dữ hét vào mặt Dương Tiêu.
Ngay sau đó, nhóm nhân viên đặc chủng đều cằm vũ khí nhắm vào Dương Tiêu.
Như thể nếu Dương Tiêu không bỏ dao xuống, tât cả bọn họ sẽ nỗ súng tiễn Dương Tiêu về châu trời.
Nhìn thấy sự hiện diện của một nhóm nhân viên đặc chủng, Cao Tử Thành phần khích nói: “Ha ha ha hạ! Ranh con, nhân viên bảo vệ đến rồi, tôi ; ngược lại muôn nhìn xem anh sẽ giệt tôi như thế nào! Không phải anh muốn giết tôi sao? Nào! Con mẹ nó anh giết tôi đi?”
Tại hiện trường có nhiều nhân viên đặc chủng như thế, Cao Tử Thành cười dữ tợn, như thê có nhân viên đặc chủng bảo vệ, Dương Tiêu sẽ không dám làm gì anh ta.
“Thật sự cho rằng mình có chỗ dựa thì không sợ gì? Thần chết, phụng mệnh giết kẻ xấu!”
Ngay khi Cao Tử Thành đang dương dương tự đắc, Dương Tiêu dút lời, thân thẻ anh như ma như quỷ tân công Cao Tử Thành một cách nhanh chóng.
“Thần… thần chết?” Nghe tháy hai chữ này, nhóm nhân viên đặc chủng có mặt tại hiện trường to lớn đêu kinh ngạc.
Khi họ tỉnh táo lại, Dương Tiêu đã đến gần Cao Tử Thành, bọn họ muôn ngăn cản tất cả những chuyện này nhưng đã quá muộn.
“Bắn, mau bắn súng bảo vệ tôi, không! Không!”
Nhìn thây Dương Tiêu biên thành bóng mò, Cao Tử Thành kinh hoàng hét lên, anh ta năm mơ cũng không ngờ tới Dương Tiêu lại dám ra tay giệt người trước mặt nhóm nhân viên đặc chủng.
Vút vútl Dao pha trong tay Dương Tiêu giống như một tia chớp, hai chân Cao Tử Thành bị gãy lìa chỉ ngay tại chỗ.
Aaalll Hai chân bị Dương Tiêu chặt gấy, Cao Tử Thành đột nhiên hét lên như ma quỷ.
“Láo xược!” Tên cầm đầu nhìn thấy tình trạng thê thảm của Cao Tử Thành anh ta giận dữ hét lên.
Dương Tiêu lấy giấy chứng nhận ra: “Tôi nhắc lại, thần chết, phụng mệnh giết kẻ xấu!”
Nhìn thấy giấy chứng nhận của Dương Tiều, tên cầm đầu kinh hãi, anh ta cảnh giác bước lên phía trước nhận lấy giấy chứng nhận của Dương Tiêu.
Mở ra nhìn thì thấy trên đó viết rõ thân phận của Dương Tiêu.
“Thật… thật sự là thàn chết điện hạ!”
Sau khi xác định được thân phận của Dương Tiêu, tên cầm đầu kinh hãi không thôi.
Giầy chứng nhận này được cập khi Dương Tiêu còn là đội trưởng của đội đặc chiến Đông Phương Thân Ưng.
Chỉ là cách đây năm năm Dương Tiêu đột nhiên xuất ngũ, chứng chỉ này không được trả lại kịp thời, và chứng chỉ này luôn được Dương Tiêu mang theo. Bởi vì nó là một loại vinh dự tối cao, sẽ khiến Dương Tiêu luôn nhớ rằng mình từng là thân chết.
“Thần chết điện hạ!” Tên cầm đầu cung kính, lập tức trả lại chứng nhận.
Dương Tiêu nói với tên câm đâu: “Người này là Cao Tử Thành, cậu chủ nhà họ Cao ở Đông Hải, anh ta cấu kết với tội phạm ngoài vòng pháp luật ở vùng xám Đông Hải hành hung người trên đường sắt cao tốc. Những phân tử ngoài vòng pháp luật này đã bị tôi giết ngay tại chô. Cao Tử Thành này giao cho các người!”
“Vâng, thần chết điện hạ!” Tên cầm đâu cung kính nói.