Chương 2192
“Thằng khốn!” Sắc mặt Lý Minh Hiên rât tái nhọt.
Trong mắt Dương Tiêu, mình thật sự không là gì sao?
Đáp án là hoàn toàn không.
Lúc này, Dương Tiêu đã xếp hàng lên tàu cao tốc, nhưng khiến Dương Tiêu ngạc nhiên là một thanh niên hai lầm hai sáu tuổi đang chễm trệ trên ghê của mình.
Người thanh niên mặc bộ vest nổi tiêng của Versace, đeo đồng hồ Rolex, toàn thân toát ra khí chất lười Thy 1670 biếng, vừa nhìn đã biết là một kẻ ăn chơi trác táng.
Người đàn ông này không biết tại sao lại mua ghế hạng hai, anh ta ngôi chỗ ngôi của anh ta, hai chân chếch về chỗ của anh, trông rất thoải mái.
Dương Tiêu lấy vé ra đặt trước mặt người thanh niên: “Anh này, anh chiếm chỗ của tôi, phiền anh tránh một chút!”
“Anh nói gì? Chỗ của anh?” Thanh niên liếc nhìn Dương Tiêu.
Dương Tiêu chỉ vào tắm vé: “Đây là chỗ của tôi, phiền anh tránh một chút!”
“ÒI” Thanh niên nghe xong, anh ta thờ ơ nói.
Nói xong, thanh niên sờ túi, móc ra mây tờ tiên vài trăm tệ ném vào chân Dương Tiêu, vẻ mặt anh ta khinh.
thường: “Chỗ của anh tôi muốn rồi, cầm lầy số tiền này rồi cút đi!”
Cút đi?
Nhìn chằm chằm dáng vẻ tùy tiện kiêu ngạo của thanh niên, vẻ mặt Dương Tiêu ảm đạm, ảm đạm đến mức gần như sắp vắt ra nước.
Lý Minh Hiên sống chết không rõ đã khiến Dương Tiêu vô cùng tức giận, giờ lại gặp phải một kẻ ăn chơi như này ở trên tàu cao tốc.
Nếu hộm nay không cho anh ta một chút sắc mặt, thật sự cho răng Dương Tiêu này dễ bắt nạt?
Nhìn chằm chằm thanh niên vẻ mặt.
Dương Tiêu lạnh lẽo: “Tôi nhắc lại lần cuôi, đây là chỗ của tôi!”
Nghe thấy Dương Tiêu còn dám nói nhiêu, người thanh niên lập tức thẹn quá hóa giận, anh ta liếc nhìn Dương Tiêu lạnh giọng nói: “Đờ mời Tên kia, đầu óc anh thiêu gân hả? Tôi nói, tôi muốn chỗ. ngôi của anh, tôi đã cho anh tiền rồi còn gì? Sao? Còn chê ít2”
Nói xong thanh niên móc ví rút ra mấy tờ tiền vài trăm tệ ném xuống đất.
“Cầm tiền rồi cút!” Người thanh niên giận dữ măng.
Lúc này trên mặt thanh niên tràn đầy vẻ ương bướng, chỗ ngồi hạng hai của Dương Tiêu đến Đông Hải cũng chỉ hơn ba trăm tệ, đưa cho Dương Tiêu hơn một nghìn tệ, anh ta không tin Dương Tiêu câm hơn một nghìn tệ mà vẫn không thấy đủ.
“Đây là chỗ của tôi!” Vẻ mặt Dương Tiêu vô cùng lạnh lùng.
Thái độ kiêu ngạo của đối phương thật sự khiến Dương Tiêu khó chịu, anh rất phản cảm với lời nói và việc làm của thanh niên trước mặt này.
Chiếm chỗ ngồi của người khác ném tiền bảo người ta cút, một mình anh ta có tiền chắc? Chỉ mình anh ta biết ném chắc?
Điều này khiến Dương Tiêu không khỏi liên tưởng đến vụ “chiếm ghề bá đạo” chân động cả nước trước đây, chiếm ghế bá đạo kia lấy danh nghĩa chân của mình không nhanh nhẹn cưỡng chế chiếm ghê của người khác, bị cả nước lên án.
Trong mắt Dương Tiêu, mình thật sự không là gì sao?
Đáp án là hoàn toàn không.
Lúc này, Dương Tiêu đã xếp hàng lên tàu cao tốc, nhưng khiến Dương Tiêu ngạc nhiên là một thanh niên hai lầm hai sáu tuổi đang chễm trệ trên ghê của mình.
Người thanh niên mặc bộ vest nổi tiêng của Versace, đeo đồng hồ Rolex, toàn thân toát ra khí chất lười Thy 1670 biếng, vừa nhìn đã biết là một kẻ ăn chơi trác táng.
Người đàn ông này không biết tại sao lại mua ghế hạng hai, anh ta ngôi chỗ ngôi của anh ta, hai chân chếch về chỗ của anh, trông rất thoải mái.
Dương Tiêu lấy vé ra đặt trước mặt người thanh niên: “Anh này, anh chiếm chỗ của tôi, phiền anh tránh một chút!”
“Anh nói gì? Chỗ của anh?” Thanh niên liếc nhìn Dương Tiêu.
Dương Tiêu chỉ vào tắm vé: “Đây là chỗ của tôi, phiền anh tránh một chút!”
“ÒI” Thanh niên nghe xong, anh ta thờ ơ nói.
Nói xong, thanh niên sờ túi, móc ra mây tờ tiên vài trăm tệ ném vào chân Dương Tiêu, vẻ mặt anh ta khinh.
thường: “Chỗ của anh tôi muốn rồi, cầm lầy số tiền này rồi cút đi!”
Cút đi?
Nhìn chằm chằm dáng vẻ tùy tiện kiêu ngạo của thanh niên, vẻ mặt Dương Tiêu ảm đạm, ảm đạm đến mức gần như sắp vắt ra nước.
Lý Minh Hiên sống chết không rõ đã khiến Dương Tiêu vô cùng tức giận, giờ lại gặp phải một kẻ ăn chơi như này ở trên tàu cao tốc.
Nếu hộm nay không cho anh ta một chút sắc mặt, thật sự cho răng Dương Tiêu này dễ bắt nạt?
Nhìn chằm chằm thanh niên vẻ mặt.
Dương Tiêu lạnh lẽo: “Tôi nhắc lại lần cuôi, đây là chỗ của tôi!”
Nghe thấy Dương Tiêu còn dám nói nhiêu, người thanh niên lập tức thẹn quá hóa giận, anh ta liếc nhìn Dương Tiêu lạnh giọng nói: “Đờ mời Tên kia, đầu óc anh thiêu gân hả? Tôi nói, tôi muốn chỗ. ngôi của anh, tôi đã cho anh tiền rồi còn gì? Sao? Còn chê ít2”
Nói xong thanh niên móc ví rút ra mấy tờ tiền vài trăm tệ ném xuống đất.
“Cầm tiền rồi cút!” Người thanh niên giận dữ măng.
Lúc này trên mặt thanh niên tràn đầy vẻ ương bướng, chỗ ngồi hạng hai của Dương Tiêu đến Đông Hải cũng chỉ hơn ba trăm tệ, đưa cho Dương Tiêu hơn một nghìn tệ, anh ta không tin Dương Tiêu câm hơn một nghìn tệ mà vẫn không thấy đủ.
“Đây là chỗ của tôi!” Vẻ mặt Dương Tiêu vô cùng lạnh lùng.
Thái độ kiêu ngạo của đối phương thật sự khiến Dương Tiêu khó chịu, anh rất phản cảm với lời nói và việc làm của thanh niên trước mặt này.
Chiếm chỗ ngồi của người khác ném tiền bảo người ta cút, một mình anh ta có tiền chắc? Chỉ mình anh ta biết ném chắc?
Điều này khiến Dương Tiêu không khỏi liên tưởng đến vụ “chiếm ghề bá đạo” chân động cả nước trước đây, chiếm ghế bá đạo kia lấy danh nghĩa chân của mình không nhanh nhẹn cưỡng chế chiếm ghê của người khác, bị cả nước lên án.