Chương 2189
“Vâng, vậy anh mau đi đi!” Đường Mộc Tuyết cũng không già mồm.
Cô biệt Dương Tiêu và Lý Minh Hiên có quan hệ không bình thường, bây giờ Lý Minh Hiên gặp khó khăn, Dương Tiêu tự nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
“Ừ, anh đi đây!” Thời gian không chờ đợi, Dương Tiêu cũng không ở lại lâu.
Đường Mộc Tuyết có con nhóc Tô Thiên Lung chăm sóc, Dương Tiêu rất yên tâm.
Ra khỏi bệnh viện, Dương Tiêu liên lạc với Hoa Mộ Tranh: “Giúp tôi tra vé máy bay nhanh nhất đến Đông Hải!”
“Vé? Chờ một chút!” Hoa Mộ Tranh đáp.
Không đến mười giây, Hoa Mộ Tranh thập giọng nói: “Chuyên bay. nhanh nhật đến Đông Hải cũng phải sau bốn tiếng nữa, tàu cao tốc có được không?”
“Được! Càng sớm càng tốt!” Dương Tiêu thấp giọng nói.
Lúc này đã là buổi chiều, nếu đợi máy bay bôn tiếng đồng hò, cộng thêm hơn một tiêng bay, đến được Đông Hải thì ít nhất cũng phải bảy tám tiêng nữa.
Dương Tiêu không thể trì hoãn thời gian dài như vậy.
Hoa Mộ Tranh kiểm tra vé đường sắt cao tốc, cô nói với Dương Tiêu: “Một tiếng nữa có một chuyền đến Đông Hải, toàn bộ hành trình mắt khoảng ba tiếng, không có ghế thương gia, có ghê hạng hai. Có cần tôi liên hệ với sở giao thông vận tải đường: sắt cao tốc tìm cho anh một chỗ ngôi tốt không?”
“Không cần đâu! Ghế hạng hai thì, ghế hạng hai!” Dương Tiêu nói thẳng.
“Được! Tôi đã đặt chỗ cho anh, anh cằm căn cước đến là có thể đi!” Hoa Mộ Tranh nói.
Sau khi đặt vé đường sắt cao tốc xong, Dương Tiêu nhân ga đi nhanh về phía ga tàu cao tôc.
Lái xe Knight XV, gương mặt của Dương Tiêu ảm đạm như mặt nước.
Lý Minh Trạch của nhà họ Lý ở Đông Hải đúng không?
Đừng tìm chết, nếu Lý Minh Hiên mắt nửa sợi tóc, tôi Dương Tiêu sẽ khiến anh sống không bằng chết.
Đồng thời cùng lúc đó, một địa điểm giam giữ ở thành phô Đông Hải.
Lý Minh Hiên bị buộc dây treo lên, quân áo của anh bị cởi, một thanh niên câm roi da vụt mạnh vào Lý Minh Hiên.
“Lý Minh Hiên, bô vân luôn coi trọng ành mà không coi trọng tôi. Lần này, tôi sẽ chứng minh cho bồ thấy ai mới là ứng cử viên sáng giá nhật cho vị trí chủ nhà. Đấu với tôi, anh là cái thá gì!” Thanh niên cầm roi vụt mạnh vào ngực Lý Minh Hiên hai cái.
Roi da rất cứng, sau khi rơi xuống, trên ngực Lý Minh Hiên lập tức hiện ra hai vệt rướm máu.
Lý Minh Hiên nhịn đau, sắc mặt tái nhợt nói: “Lý Minh Trạch, cậu bót hung hăng ngang ngược, điện hạ sẽ tới cứu tôi”
“Điện hạ?” Thanh niên tên Lý Minh Trạch nghe xong, anh ta tỏ vẻ khinh thường: “Điện hạ? Anh đang nói đến Dương Tiêu à? Nói cho anh biết, hiện tại Dương Tiêu đang bị nhà họ Dương ở Đề Đô nhằm vào. Nghe nói Dương Tiêu sắp quyết chiến với Lucifer một trong tám thiên sứ rực cháy của Tuyệt Thê Long Môn!”
“Anh ta còn không bảo vệ được mình, còn tới cứu anh? Lý Minh Hiên tỉnh lại đi, không phải tôi xem thường anh ta, nêu Dương Tiêu thật sự tới cứu anh, hồ nh mẹ nó sẽ ăn phân tự sát tại chối”
Thanh niên kia chính là Lý Minh Trạch của nhà họ Lý ở Đông Hải, và là em trai của Lý Minh Hiên.
Cô biệt Dương Tiêu và Lý Minh Hiên có quan hệ không bình thường, bây giờ Lý Minh Hiên gặp khó khăn, Dương Tiêu tự nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
“Ừ, anh đi đây!” Thời gian không chờ đợi, Dương Tiêu cũng không ở lại lâu.
Đường Mộc Tuyết có con nhóc Tô Thiên Lung chăm sóc, Dương Tiêu rất yên tâm.
Ra khỏi bệnh viện, Dương Tiêu liên lạc với Hoa Mộ Tranh: “Giúp tôi tra vé máy bay nhanh nhất đến Đông Hải!”
“Vé? Chờ một chút!” Hoa Mộ Tranh đáp.
Không đến mười giây, Hoa Mộ Tranh thập giọng nói: “Chuyên bay. nhanh nhật đến Đông Hải cũng phải sau bốn tiếng nữa, tàu cao tốc có được không?”
“Được! Càng sớm càng tốt!” Dương Tiêu thấp giọng nói.
Lúc này đã là buổi chiều, nếu đợi máy bay bôn tiếng đồng hò, cộng thêm hơn một tiêng bay, đến được Đông Hải thì ít nhất cũng phải bảy tám tiêng nữa.
Dương Tiêu không thể trì hoãn thời gian dài như vậy.
Hoa Mộ Tranh kiểm tra vé đường sắt cao tốc, cô nói với Dương Tiêu: “Một tiếng nữa có một chuyền đến Đông Hải, toàn bộ hành trình mắt khoảng ba tiếng, không có ghế thương gia, có ghê hạng hai. Có cần tôi liên hệ với sở giao thông vận tải đường: sắt cao tốc tìm cho anh một chỗ ngôi tốt không?”
“Không cần đâu! Ghế hạng hai thì, ghế hạng hai!” Dương Tiêu nói thẳng.
“Được! Tôi đã đặt chỗ cho anh, anh cằm căn cước đến là có thể đi!” Hoa Mộ Tranh nói.
Sau khi đặt vé đường sắt cao tốc xong, Dương Tiêu nhân ga đi nhanh về phía ga tàu cao tôc.
Lái xe Knight XV, gương mặt của Dương Tiêu ảm đạm như mặt nước.
Lý Minh Trạch của nhà họ Lý ở Đông Hải đúng không?
Đừng tìm chết, nếu Lý Minh Hiên mắt nửa sợi tóc, tôi Dương Tiêu sẽ khiến anh sống không bằng chết.
Đồng thời cùng lúc đó, một địa điểm giam giữ ở thành phô Đông Hải.
Lý Minh Hiên bị buộc dây treo lên, quân áo của anh bị cởi, một thanh niên câm roi da vụt mạnh vào Lý Minh Hiên.
“Lý Minh Hiên, bô vân luôn coi trọng ành mà không coi trọng tôi. Lần này, tôi sẽ chứng minh cho bồ thấy ai mới là ứng cử viên sáng giá nhật cho vị trí chủ nhà. Đấu với tôi, anh là cái thá gì!” Thanh niên cầm roi vụt mạnh vào ngực Lý Minh Hiên hai cái.
Roi da rất cứng, sau khi rơi xuống, trên ngực Lý Minh Hiên lập tức hiện ra hai vệt rướm máu.
Lý Minh Hiên nhịn đau, sắc mặt tái nhợt nói: “Lý Minh Trạch, cậu bót hung hăng ngang ngược, điện hạ sẽ tới cứu tôi”
“Điện hạ?” Thanh niên tên Lý Minh Trạch nghe xong, anh ta tỏ vẻ khinh thường: “Điện hạ? Anh đang nói đến Dương Tiêu à? Nói cho anh biết, hiện tại Dương Tiêu đang bị nhà họ Dương ở Đề Đô nhằm vào. Nghe nói Dương Tiêu sắp quyết chiến với Lucifer một trong tám thiên sứ rực cháy của Tuyệt Thê Long Môn!”
“Anh ta còn không bảo vệ được mình, còn tới cứu anh? Lý Minh Hiên tỉnh lại đi, không phải tôi xem thường anh ta, nêu Dương Tiêu thật sự tới cứu anh, hồ nh mẹ nó sẽ ăn phân tự sát tại chối”
Thanh niên kia chính là Lý Minh Trạch của nhà họ Lý ở Đông Hải, và là em trai của Lý Minh Hiên.