Chương 2183
Phụt!
Nghe thấy thế ngực Vương Sách như thắt lại, ông ta suýt nôn ra ngụm máu già.
“Không biết xấu hỗ, tôi chưa từng thây người không biết xáu hổ như vậy!” Vương Sách chỉ vào Dương Tiêu run rây dữ dội.
Dương Tiêu nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, ông rât không biết xấu hồ, đây con mình còn muôn vu oan cho tôi. làm như vậy không biết xáu hỗ à?”
Sau đó, Dương Tiêu nhìn về phía nhóm sĩ quan mặc đồng phục, anh nhếch mép: “Các anh còn chàn chừ gì nữa? Nếu tôi là các anh, tôi đã lập tức bắt tên khốn Vương Sách này rồi!”
“Đừng nghe cậu ta nói bậy, đừng nghe cậu ta nói bậy, camera giám sát, đúng, có camera giám sát ghi lại tất cả những. điều này! Mau kiểm tra camera giám sát!” Vương Sách rất oán hận.
Cho dù hôm nay ông ta mật hệt danh dự, cho dù hôm nay nhà ông ta bị hủy người chết, Vương Sách cũng sẽ cố hết sức giết Dương Tiêu.
“Anh Dương Tiêu!” Tô Thiên Lung căng thăng.
Dương Tiêu vỗ về: “Thiên Lung, không sao đâu, đừng lol”
Đội trưởng đội phá án nhìn về phía Dương Tiêu, anh ta trịnh trọng nói: “Cậu này, cô Thiên Lung nữa, hai người hãy cùng đi với chúng tôi một chuyên!”
Ở dưới tầng xảy, ra vụ án mạng, ảnh hưởng cực kỳ xâu, mọi người ở hiện trường đều bị nghi ngờ là tội phạm.
“Đúng vậy, bắt bọn họ, bắt tất cả bọn họ!” Vương Sách chỉ vào Dương Tiêu hét lên một cách điên cuông.
“Lên!” Đội trưởng đội phá án nhìn chằm chằm Dương Tiêu lạnh lùng nói.
“Bắt lại, mau bắt thằng nhóc này lại!”
Vương Sách vô cùng hưng phân như được uống thuốc kích thích.
“Bắt? Ông già này ngược lại muốn nhìn xem ai dám bắt nhóc Dương!”
Ngay khi nhóm người tới gần Dương Tiêu, một giọng nói uy nghiêm đột nhiên vang lên.
Ngắng đầu nhìn thì thấy đó là Lý Vân Long tông phụ trách của Long Ảnh mặc thường phục đang đi về phía bên này.
Nhìn thấy đó là Lý Vân Long, đội trưởng đội phá án rât ngạc nhiên, sau đó cung kính nói: “Cục trưởng!”
“Cục trưởng!” Nhóm người cung kính nói.
Ở Đề Độ, Lý Vân Long đại diện cho quan chức của Đệ Đô, mặc dù bọn họ không cùng hệ thống với Long Ảnh, nhưng bất cứ lúc nào họ cũng phải hợp tác với Long Ảnh.
Vì vậy, bọn họ đều biết Lý Vân Long, biết Lý Vân Long có bao nhiêu quyền lực.
Lý Vân Long nhìn Dương Tiêu đang bắt chéo chân một cách nhàn nhã, ông không vui nói: “Tôi biết ngay là chuyện tốt của thằng nhóc nhà cậu làm mà, có thê gậy ra một cơn bão lớn như vậy ở Đề Đô, kéo đạo diễn át chủ bài Vươig Sách xuống nước, HH cậu ra tôi thật sự không nghĩ ra ai”
“Ông già Lý, ông đừng vu oan cho tôi, rõ ràng là hai bô con ông ta giết lẫn nhau, tôi chỉ là một người hóng hót thôi!” Vẻ mặt Dương Tiêu bình tĩnh nhẹ nhàng.
Như thê vụ lộn xộn này không liên quan gì đến anh, như thê tật cả những chuyện này đều do hai cha con Vương Sách và Vương Tinh tự biên tự diễn.
Là đạo diễn át chủ bài trong nước, Vương Sách đương nhiên biết tên tuôi của Lý Vân Long, ông ta rùng mình vội vàng nói với Lý Vân Long: “Cục trưởng, Cục trưởng mau bắt tên đao phủ này đi. Tất cả những chuyện này đều do cậu ta làm, tất cả những chuyện này đều do tên khốn này làm, hãy đưa cậu ta ra trước pháp luật!”
Nghe thấy thế ngực Vương Sách như thắt lại, ông ta suýt nôn ra ngụm máu già.
“Không biết xấu hỗ, tôi chưa từng thây người không biết xáu hổ như vậy!” Vương Sách chỉ vào Dương Tiêu run rây dữ dội.
Dương Tiêu nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, ông rât không biết xấu hồ, đây con mình còn muôn vu oan cho tôi. làm như vậy không biết xáu hỗ à?”
Sau đó, Dương Tiêu nhìn về phía nhóm sĩ quan mặc đồng phục, anh nhếch mép: “Các anh còn chàn chừ gì nữa? Nếu tôi là các anh, tôi đã lập tức bắt tên khốn Vương Sách này rồi!”
“Đừng nghe cậu ta nói bậy, đừng nghe cậu ta nói bậy, camera giám sát, đúng, có camera giám sát ghi lại tất cả những. điều này! Mau kiểm tra camera giám sát!” Vương Sách rất oán hận.
Cho dù hôm nay ông ta mật hệt danh dự, cho dù hôm nay nhà ông ta bị hủy người chết, Vương Sách cũng sẽ cố hết sức giết Dương Tiêu.
“Anh Dương Tiêu!” Tô Thiên Lung căng thăng.
Dương Tiêu vỗ về: “Thiên Lung, không sao đâu, đừng lol”
Đội trưởng đội phá án nhìn về phía Dương Tiêu, anh ta trịnh trọng nói: “Cậu này, cô Thiên Lung nữa, hai người hãy cùng đi với chúng tôi một chuyên!”
Ở dưới tầng xảy, ra vụ án mạng, ảnh hưởng cực kỳ xâu, mọi người ở hiện trường đều bị nghi ngờ là tội phạm.
“Đúng vậy, bắt bọn họ, bắt tất cả bọn họ!” Vương Sách chỉ vào Dương Tiêu hét lên một cách điên cuông.
“Lên!” Đội trưởng đội phá án nhìn chằm chằm Dương Tiêu lạnh lùng nói.
“Bắt lại, mau bắt thằng nhóc này lại!”
Vương Sách vô cùng hưng phân như được uống thuốc kích thích.
“Bắt? Ông già này ngược lại muốn nhìn xem ai dám bắt nhóc Dương!”
Ngay khi nhóm người tới gần Dương Tiêu, một giọng nói uy nghiêm đột nhiên vang lên.
Ngắng đầu nhìn thì thấy đó là Lý Vân Long tông phụ trách của Long Ảnh mặc thường phục đang đi về phía bên này.
Nhìn thấy đó là Lý Vân Long, đội trưởng đội phá án rât ngạc nhiên, sau đó cung kính nói: “Cục trưởng!”
“Cục trưởng!” Nhóm người cung kính nói.
Ở Đề Độ, Lý Vân Long đại diện cho quan chức của Đệ Đô, mặc dù bọn họ không cùng hệ thống với Long Ảnh, nhưng bất cứ lúc nào họ cũng phải hợp tác với Long Ảnh.
Vì vậy, bọn họ đều biết Lý Vân Long, biết Lý Vân Long có bao nhiêu quyền lực.
Lý Vân Long nhìn Dương Tiêu đang bắt chéo chân một cách nhàn nhã, ông không vui nói: “Tôi biết ngay là chuyện tốt của thằng nhóc nhà cậu làm mà, có thê gậy ra một cơn bão lớn như vậy ở Đề Đô, kéo đạo diễn át chủ bài Vươig Sách xuống nước, HH cậu ra tôi thật sự không nghĩ ra ai”
“Ông già Lý, ông đừng vu oan cho tôi, rõ ràng là hai bô con ông ta giết lẫn nhau, tôi chỉ là một người hóng hót thôi!” Vẻ mặt Dương Tiêu bình tĩnh nhẹ nhàng.
Như thê vụ lộn xộn này không liên quan gì đến anh, như thê tật cả những chuyện này đều do hai cha con Vương Sách và Vương Tinh tự biên tự diễn.
Là đạo diễn át chủ bài trong nước, Vương Sách đương nhiên biết tên tuôi của Lý Vân Long, ông ta rùng mình vội vàng nói với Lý Vân Long: “Cục trưởng, Cục trưởng mau bắt tên đao phủ này đi. Tất cả những chuyện này đều do cậu ta làm, tất cả những chuyện này đều do tên khốn này làm, hãy đưa cậu ta ra trước pháp luật!”