Chương 2180
Một chết một vào tù?
Cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ cơ thể Dương Tiêu, Vương Sách chỉ cảm thây ớn lạnh tử gót chân lên đến đỉnh đâu.
Ác quỷ! Thằng nhóc trước mặt này hoàn toàn là ác quỷ!
“Sao… sao cậu làm được? Rối… rốt cuộc cậu là ai?” Vương Sách kinh hoàng.
“Quan trọng không?” Dương Tiêu thờ ơ hỏi.
Anh là ai? Anh, Dương Tiêu là Long, chủ mới của Tuyệt Thê Long Môn, tổ chức bí ẩn lớn nhất thế giớiÌ Tuyệt Thế Long Môn kiểm soát thông tin tình báo toàn cầu mới nhất, điều tra Vương Sách dễ như trở bàn tay.
Bên cạnh đó, tập đoàn Đề Hào là công ty lớn nhất Thiên Phủ Chỉ Quốc, và tật cả các công ty điện ảnh và truyền hình lớn đêu có cỗ phần của tập đoàn Đề Hào.
Người bình thường không dễ bắt đứn nhược điềm của Vương Sách, nhưng Dương Tiêu muôn giêt Vương Sách thì rất dê.
“Rốt cuộc cậu là người hay ma?”
Vương Sách sợ hãi hỏi.
Bây giờ, Dương Tiêu đứng trước mặt ông ta, điêu này khiến Vương Sách hoàn toàn bôi rồi.
Ông ta làm đạo diễn cả đời, cũng gặp rất nhiều người, đây là lần đầu tiên ông ta gặp phải một người không thể nhìn rõ hư ảo như Dương Tiêu.
Dương Tiêu nhún vai: “Được rồi!
Đừng đoán nữa! Tôi muốn bắt đầu đạo diễn tác phẩm của mình, đạo diễn Vương!”
Nói xong Dương Tiêu đi về phía Vương Sách với vẻ mặt vô hại.
Cộp cộp!
Nhìn thấy Dương Tiêu đang đi về phía mì Vương Sách vô thức lui về phía sau, bởi vì sự tồn tại của Dương Tiêu mang đến cho ô ông ta cảm giác khủng hoảng mạnh mẽ.
“Nhìn ông nhát gan chưa kìa, vừa nãy còn hung tợn thế mà? Yên tâm, một chết một vào tù, bắt đầu từ người chết trước!” Dương Tiêu cười bắt cần đời.
“Bắt đầu từ người chết trước? Cậu…
cậu muôn làm gì?” Vương Sách run rây điên cuông hét lên.
“Ông sẽ biết ngay thôi!” Dương Tiêu cười vô hại, anh trực tiếp nhắc Vương Tỉnh trên mặt đât lên.
Cánh tay phải của anh ta bị gãy, Vương Tinh gần như không thê thở được.
Bị Dương Tiêu nhắc lên, Vương Tỉnh sợ đến mức da đầu tê dại, anh ta biết Dương Tiêu chuẩn bị giết mình.
“Thả tôi ra, thả tôi ra!” Vương Tinh kìm lại cơn đau trên vai hét lên.
Tuy nhiên, lời nói của anh ta cũng không gây sóng gió gì, Dương Tiêu vận nhậc Vương Tỉnh đến gân cửa SỐ.
Trên tòa nhà cao hơn hai mươi tầng, cách mặt đất máy chục mét, kính vỡ tan tành, từng đợt gió ập đến, lạnh thấu xương.
Nghĩ đến việc Vương Tỉnh suýt nữa li bần Tô Thiên Lung, đôi mắt đen của Dương Tiêu càng u ám hơn.
Tôi vốn trong sáng tốt bụng, nhưng thế giới này muốn ép tôi làm gái điềm?
Cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ cơ thể Dương Tiêu, Vương Sách chỉ cảm thây ớn lạnh tử gót chân lên đến đỉnh đâu.
Ác quỷ! Thằng nhóc trước mặt này hoàn toàn là ác quỷ!
“Sao… sao cậu làm được? Rối… rốt cuộc cậu là ai?” Vương Sách kinh hoàng.
“Quan trọng không?” Dương Tiêu thờ ơ hỏi.
Anh là ai? Anh, Dương Tiêu là Long, chủ mới của Tuyệt Thê Long Môn, tổ chức bí ẩn lớn nhất thế giớiÌ Tuyệt Thế Long Môn kiểm soát thông tin tình báo toàn cầu mới nhất, điều tra Vương Sách dễ như trở bàn tay.
Bên cạnh đó, tập đoàn Đề Hào là công ty lớn nhất Thiên Phủ Chỉ Quốc, và tật cả các công ty điện ảnh và truyền hình lớn đêu có cỗ phần của tập đoàn Đề Hào.
Người bình thường không dễ bắt đứn nhược điềm của Vương Sách, nhưng Dương Tiêu muôn giêt Vương Sách thì rất dê.
“Rốt cuộc cậu là người hay ma?”
Vương Sách sợ hãi hỏi.
Bây giờ, Dương Tiêu đứng trước mặt ông ta, điêu này khiến Vương Sách hoàn toàn bôi rồi.
Ông ta làm đạo diễn cả đời, cũng gặp rất nhiều người, đây là lần đầu tiên ông ta gặp phải một người không thể nhìn rõ hư ảo như Dương Tiêu.
Dương Tiêu nhún vai: “Được rồi!
Đừng đoán nữa! Tôi muốn bắt đầu đạo diễn tác phẩm của mình, đạo diễn Vương!”
Nói xong Dương Tiêu đi về phía Vương Sách với vẻ mặt vô hại.
Cộp cộp!
Nhìn thấy Dương Tiêu đang đi về phía mì Vương Sách vô thức lui về phía sau, bởi vì sự tồn tại của Dương Tiêu mang đến cho ô ông ta cảm giác khủng hoảng mạnh mẽ.
“Nhìn ông nhát gan chưa kìa, vừa nãy còn hung tợn thế mà? Yên tâm, một chết một vào tù, bắt đầu từ người chết trước!” Dương Tiêu cười bắt cần đời.
“Bắt đầu từ người chết trước? Cậu…
cậu muôn làm gì?” Vương Sách run rây điên cuông hét lên.
“Ông sẽ biết ngay thôi!” Dương Tiêu cười vô hại, anh trực tiếp nhắc Vương Tỉnh trên mặt đât lên.
Cánh tay phải của anh ta bị gãy, Vương Tinh gần như không thê thở được.
Bị Dương Tiêu nhắc lên, Vương Tỉnh sợ đến mức da đầu tê dại, anh ta biết Dương Tiêu chuẩn bị giết mình.
“Thả tôi ra, thả tôi ra!” Vương Tinh kìm lại cơn đau trên vai hét lên.
Tuy nhiên, lời nói của anh ta cũng không gây sóng gió gì, Dương Tiêu vận nhậc Vương Tỉnh đến gân cửa SỐ.
Trên tòa nhà cao hơn hai mươi tầng, cách mặt đất máy chục mét, kính vỡ tan tành, từng đợt gió ập đến, lạnh thấu xương.
Nghĩ đến việc Vương Tỉnh suýt nữa li bần Tô Thiên Lung, đôi mắt đen của Dương Tiêu càng u ám hơn.
Tôi vốn trong sáng tốt bụng, nhưng thế giới này muốn ép tôi làm gái điềm?