Chương 2177
Nếu ông ta chết, với sức ảnh hưởng của ông ta, nhất định sẽ khiến Dương Tiêu muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Dương Tiêu chê nhạo: “Ông là ai với tôi không quan trọng, quan trọng là ông đã xâm phạm điệm mâu chôt của tôi, bót vòng vo, giơ tay lên!”
“Tên khốn!” Vương Sách tức giận.
Là đạo diễn át chủ bài trong nước, Vương Sách chưa bao giờ phải chịu kiêu đôi xử như vậy, lúc này trong lòng ông ta có vô vàn lửa giận.
Dương Tiêu cười đùa nói: “Đạo diễn Vương, đừng tưởng ông là đạo diễn át chủ bài trong nước thì tôi sẽ không dám động vào ông, biết cái chết có cảm giác như thê nào không?”
“Cậu dám giệt tôi? Thăng súc sinh nhà cậu dám động vào một ngón tay của tôi thử xeml” Vương Sách điên cuông hét lên.
Cánh tay phải của Vương Tỉnh con trai ông ta bị gãy, điêu này đã kích thích nghiêm trọng đến Vương Sách.
Lúc này Vương Sách đâu có thê khuất phục dễ dàng, ông ta thật sự muốn lập tức đè Dương Tiêu xuống đất đánh thật mạnh.
“Pằng!”
Tuy nhiên, khi Vương Sách vừa dứt lời, Dương Tiêu đã dứt khoát bóp cò.
Một đầu đạn kim loại bản ra ngay lập tức, xet qua da đầu của Vương Sách, chỗ giữa đâu của Vương Sách lập tức bị hói.
“Pằng pằng!”
Dương Tiêu lại bóp cò, thêm hai viên đạn kim loại bật ra.
Trong phút chốc, trên đầu của Vương Sách xuất hiện chữ xuyên.
Ba viên đạn bắn ra cứ thế làm mái tóc đen của Vương Sách xuất hiện chữ xuyên.
Nhìn thấy chữ xuyên trên đầu của Vương Sách, tất cả hơn trăm tên thuộc hạ có mặt ở hiện trường đều vô cùng kinh hãi.
Mặc dù bọn họ rất muốn nói bắn rất hay, nhưng. họ rất kinh hãi vì họ biết rằng nếu có gì bắt trắc, e là lúc này Vương Sách đã biến thành một cái xác lạnh lẽo.
Ba viên đạn lướt qua da đầu, lúc này linh hồn của Vương Sách run lên dữ dội.
“Cậu dám ra tay với tôi? Mẹ kiếp cậu bị điên hả?” Vương Sách trừng lớn hai mắt nhìn Dương Tiêu.
Dương Tiêu giễu cợt như thợ săn nhìn chằm chằm con mồi: “Đạo diễn Vương, hình như ông còn chưa nhận ra một số điều, vai trò của cọn môi và thợ săn đã bị đổi. Ông cho rằng tôi thực sự không dám giết ông?”
Tí tách! Tí táchI Nhìn chằm chằm dáng vẻ sát khí bừng bừng của Dương Tiêu, sau lửng Vương Sách đồ rất nhiều mô hôi lạnh.
Sợ hãi, giờ phút này Vương Sách hoàn toàn sợ hãi.
Vốn dĩ ông ta muốn lấy danh nghĩa đạo diễn át chủ bài của Thiên Phủ Chi Quốc trần áp Dương Tiêu, nhưng ai ngờ Dương Tiêu lại không thèm quan tâm.
Ông ta có thể nhìn ra vẻ khinh thường mạnh mẽ trong mắt Dương Tiêu, đúng vậy, là khinh thường.
Dương Tiêu chê nhạo: “Ông là ai với tôi không quan trọng, quan trọng là ông đã xâm phạm điệm mâu chôt của tôi, bót vòng vo, giơ tay lên!”
“Tên khốn!” Vương Sách tức giận.
Là đạo diễn át chủ bài trong nước, Vương Sách chưa bao giờ phải chịu kiêu đôi xử như vậy, lúc này trong lòng ông ta có vô vàn lửa giận.
Dương Tiêu cười đùa nói: “Đạo diễn Vương, đừng tưởng ông là đạo diễn át chủ bài trong nước thì tôi sẽ không dám động vào ông, biết cái chết có cảm giác như thê nào không?”
“Cậu dám giệt tôi? Thăng súc sinh nhà cậu dám động vào một ngón tay của tôi thử xeml” Vương Sách điên cuông hét lên.
Cánh tay phải của Vương Tỉnh con trai ông ta bị gãy, điêu này đã kích thích nghiêm trọng đến Vương Sách.
Lúc này Vương Sách đâu có thê khuất phục dễ dàng, ông ta thật sự muốn lập tức đè Dương Tiêu xuống đất đánh thật mạnh.
“Pằng!”
Tuy nhiên, khi Vương Sách vừa dứt lời, Dương Tiêu đã dứt khoát bóp cò.
Một đầu đạn kim loại bản ra ngay lập tức, xet qua da đầu của Vương Sách, chỗ giữa đâu của Vương Sách lập tức bị hói.
“Pằng pằng!”
Dương Tiêu lại bóp cò, thêm hai viên đạn kim loại bật ra.
Trong phút chốc, trên đầu của Vương Sách xuất hiện chữ xuyên.
Ba viên đạn bắn ra cứ thế làm mái tóc đen của Vương Sách xuất hiện chữ xuyên.
Nhìn thấy chữ xuyên trên đầu của Vương Sách, tất cả hơn trăm tên thuộc hạ có mặt ở hiện trường đều vô cùng kinh hãi.
Mặc dù bọn họ rất muốn nói bắn rất hay, nhưng. họ rất kinh hãi vì họ biết rằng nếu có gì bắt trắc, e là lúc này Vương Sách đã biến thành một cái xác lạnh lẽo.
Ba viên đạn lướt qua da đầu, lúc này linh hồn của Vương Sách run lên dữ dội.
“Cậu dám ra tay với tôi? Mẹ kiếp cậu bị điên hả?” Vương Sách trừng lớn hai mắt nhìn Dương Tiêu.
Dương Tiêu giễu cợt như thợ săn nhìn chằm chằm con mồi: “Đạo diễn Vương, hình như ông còn chưa nhận ra một số điều, vai trò của cọn môi và thợ săn đã bị đổi. Ông cho rằng tôi thực sự không dám giết ông?”
Tí tách! Tí táchI Nhìn chằm chằm dáng vẻ sát khí bừng bừng của Dương Tiêu, sau lửng Vương Sách đồ rất nhiều mô hôi lạnh.
Sợ hãi, giờ phút này Vương Sách hoàn toàn sợ hãi.
Vốn dĩ ông ta muốn lấy danh nghĩa đạo diễn át chủ bài của Thiên Phủ Chi Quốc trần áp Dương Tiêu, nhưng ai ngờ Dương Tiêu lại không thèm quan tâm.
Ông ta có thể nhìn ra vẻ khinh thường mạnh mẽ trong mắt Dương Tiêu, đúng vậy, là khinh thường.