Chương 2172
Thiên Lung, thực xin lồi, tôi không nên có ác ý với cô, tha cho tôi đi, xin các người hãy tha cho tôi!” Vương Tỉnh kinh hãi muốn chết mặt đầy hoảng sợ.
“Bây giò đã biết sai? Có phải đã quá muộn rôi không?” Dương Tiêu âm u nói.
Khoảnh khắc tiếp theo, Dương Tiêu túm lấy cô áo Vương Tỉnh nhâc lên như rác đi chậm về phía cửa sô.
“Không! Không! Đừng!”
Nhìn thầy Dương Tiêu muốn ném mình từ tâng hai mươi hai xuông, cả hồn phách của Vương Tỉnh rét run kêu lên.
“Hỗn láo! Mau dừng tay lại cho tôi!
Dám tấn công Tỉnh nhỉ, cậu ăn gan hùm mật gầu hả?”
Ngay khi Dương Tiêu chuẩn bị thả Vương Tỉnh từ tòa nhà cao tầng xuông, một giọng nói như sâm bóp nghẹt đột nhiên vang lên, Vương.
Sách át chủ bài trong giới đạo diễn dẫn theo hơn trăm người với sát khí bừng bừng xông vào.
Cộp cộp cộp!
Trong phút chốc, hơn trăm người ập Vào văn phòng vây quanh Dương Tiêu.
Nhìn thầy Vương Sách đên, Vương Tỉnh vội hét lên nhự năm được cọng rơm cứu mạng: “Bồ cứu con, bố cứu con với!”
“Thả Tỉnh nhi ra!” Vương Sách gầm lên với Dương Tiêu như một con sư tử đang giận dữ.
Ông ta chỉ có một người con trai duy nhật là Vương Tỉnh, nêu Vương Tỉnh chết thì dòng dõi của ông ta thực sự bị tuyệt hậu.
Nhìn chằm chằm Dương Tiêu, đôi mắt của Vương Sách gân như bùng cháy.
Ông ta là đạo diễn xuất sắc số một tong nước, không biết đã đạo diễn bao nhiêu bộ phim kinh điển, Vương Sách có vinh quang và niềm tự hào của riêng.
Nhìn toàn bộ Đề Đô, ai dám dễ dàng động vào con trai của Vương Sách?
Nếu ánh mắt có thể giết người, e rằng giờ phút này Dương Tiêu chắc chăn đã bị ngũ mã phanh thây.
Dương Tiêu giêu cọt: “Ong được xưng là át chủ bài Vương Sách đúng không? Ngưỡng mộ đã lâu! Ông không biệt dạy con, Vương Tỉnh này uông phí làm người, chêt sớm đâu thai sớm, đây không phải là một điều tốt đẹp sao?”
Chết sớm đầu thai sớm là điều tốt đẹp?
“Tên khốn, mau thả Tỉnh nhi ra!”
Vương Sách tức giận gầm lên.
Nhìn chằm chẳm Vương Sách tức giận bùng nỗ, Dương Tiêu nói một cách vô hại: “Nếu tôi không thả thì sao?”
Nói xong, Dương Tiêu đi tới bên cửa số, anh đặt Vương Tỉnh ra ngoài cửa số, chỉ cân Dương Tiêu thả tay ra, Vương Tỉnh nhật định sẽ chết.
“Bố cứu con, bố cứu conl” Vương Tỉnh run chân, nước tiểu rơi từ trên xuống đắt.
Đây là một tòa nhà cao hơn hai mươi tầng, cách mặt đất ít nhất sáu bảy mươi mét, nếu rơi xuống thì ngay cả thần tiên tu la cũng không thể thoát khỏi cái chết.
Nhìn độ cao đến mức chóng mặt, hai mắt Vương Tỉnh tối sầm lại, suýt chút nữa ngất xỉu.
“Bây giò đã biết sai? Có phải đã quá muộn rôi không?” Dương Tiêu âm u nói.
Khoảnh khắc tiếp theo, Dương Tiêu túm lấy cô áo Vương Tỉnh nhâc lên như rác đi chậm về phía cửa sô.
“Không! Không! Đừng!”
Nhìn thầy Dương Tiêu muốn ném mình từ tâng hai mươi hai xuông, cả hồn phách của Vương Tỉnh rét run kêu lên.
“Hỗn láo! Mau dừng tay lại cho tôi!
Dám tấn công Tỉnh nhỉ, cậu ăn gan hùm mật gầu hả?”
Ngay khi Dương Tiêu chuẩn bị thả Vương Tỉnh từ tòa nhà cao tầng xuông, một giọng nói như sâm bóp nghẹt đột nhiên vang lên, Vương.
Sách át chủ bài trong giới đạo diễn dẫn theo hơn trăm người với sát khí bừng bừng xông vào.
Cộp cộp cộp!
Trong phút chốc, hơn trăm người ập Vào văn phòng vây quanh Dương Tiêu.
Nhìn thầy Vương Sách đên, Vương Tỉnh vội hét lên nhự năm được cọng rơm cứu mạng: “Bồ cứu con, bố cứu con với!”
“Thả Tỉnh nhi ra!” Vương Sách gầm lên với Dương Tiêu như một con sư tử đang giận dữ.
Ông ta chỉ có một người con trai duy nhật là Vương Tỉnh, nêu Vương Tỉnh chết thì dòng dõi của ông ta thực sự bị tuyệt hậu.
Nhìn chằm chằm Dương Tiêu, đôi mắt của Vương Sách gân như bùng cháy.
Ông ta là đạo diễn xuất sắc số một tong nước, không biết đã đạo diễn bao nhiêu bộ phim kinh điển, Vương Sách có vinh quang và niềm tự hào của riêng.
Nhìn toàn bộ Đề Đô, ai dám dễ dàng động vào con trai của Vương Sách?
Nếu ánh mắt có thể giết người, e rằng giờ phút này Dương Tiêu chắc chăn đã bị ngũ mã phanh thây.
Dương Tiêu giêu cọt: “Ong được xưng là át chủ bài Vương Sách đúng không? Ngưỡng mộ đã lâu! Ông không biệt dạy con, Vương Tỉnh này uông phí làm người, chêt sớm đâu thai sớm, đây không phải là một điều tốt đẹp sao?”
Chết sớm đầu thai sớm là điều tốt đẹp?
“Tên khốn, mau thả Tỉnh nhi ra!”
Vương Sách tức giận gầm lên.
Nhìn chằm chẳm Vương Sách tức giận bùng nỗ, Dương Tiêu nói một cách vô hại: “Nếu tôi không thả thì sao?”
Nói xong, Dương Tiêu đi tới bên cửa số, anh đặt Vương Tỉnh ra ngoài cửa số, chỉ cân Dương Tiêu thả tay ra, Vương Tỉnh nhật định sẽ chết.
“Bố cứu con, bố cứu conl” Vương Tỉnh run chân, nước tiểu rơi từ trên xuống đắt.
Đây là một tòa nhà cao hơn hai mươi tầng, cách mặt đất ít nhất sáu bảy mươi mét, nếu rơi xuống thì ngay cả thần tiên tu la cũng không thể thoát khỏi cái chết.
Nhìn độ cao đến mức chóng mặt, hai mắt Vương Tỉnh tối sầm lại, suýt chút nữa ngất xỉu.