Chương 199
Bọn họ không thể ngờ rằng sự thật đằng sau lại là thế này, đúng là bà nội Đường và Đường Hạo cùng nhau vu oan cho Đường Mộc Tuyết.
Sự việc này liên lụy quá lớn, đám người vốn muốn châm chọc, khiêu khích Dương Tiêu một phen cũng ngại không dám lên tiếng trước bà nội Đường.
Bà nội Đường chắc chắn sẽ không thừa nhận sự việc này có sự ủng hộ của bà ta ở phía sau, bà ta ngay lập tức giả vờ nỗi điên nhìn về phía Đường Hạo, nói đầy vẻ tức giận: “Đường Hạo, nhìn chuyện tốt cháu làm ra đi, vậy mà còn dám nói xấu Mộc Tuyết. Còn không mau xin lỗi Mộc Tuyết đi.”
Trông thấy bà nội Đường nổi đóa với mình, Đường Hạo ngây cả người ra.
“Bà nội, không phải bà bảo cháu…”
Còn không đợi Đường Hạo nói hết câu, bà nội Đường đã phẫn nộ quát: “Chuyện đến nước này rồi mà Đường Hạo cháu còn muốn nói dối nữa hay sao? Cứ nghĩ cháu là cháu trai ruột của bà nên bà già này không trừng trị cháu đúng không?”
Đường Hạo cũng không phải thằng đần, anh ta biết ý của bà nội Đường là gì.
Giờ phút này, Đường Hạo khóc không ra nước mắt. Xem ra nỗi oan này anh ta phải cõng hết rồi.
Đồng thời, Đường Hạo cũng âm thầm mắng Hàn Quốc Cường quá vô sỉ, thế mà còn dám ghi âm lại đoạn trò chuyện của họ.
Có thể lên làm đến chức quản đốc xưởng thì Hàn Quốc Cường cũng phải túc trí đa mưu, gã ta cũng biết khi liên hệ với những thương nhân này phải chừa cho mình một đường lùi.
Hàn Quốc Cường như được đại xá vậy, đoạn ghi âm này đúng thật đã cứu gã ta một mạng.
Đám người dòng chính nhà họ Đường nhao nhao không nhìn nổi nữa, nhao nhao chỉ trích Đường Hạo.
“Đường Hạo ơi Đường Hạo, anh đúng là khiến người khác quá thất vọng, không ngờ anh lại vô liêm sỉ đến vậy, còn hãm hại của Đường Mộc Tuyết!”
“Hôm qua tôi cũng cảm thấy có gì đó lạ lạ rồi. Đường Mộc Tuyết chưa từng để xảy ra bất kỳ sai sót gì trong công việc, sao có thể phạm phải một sai lầm cấp thấp như thế cơ chứ?”
“Tôi đã nhận ra tất cả mọi chuyện đều do Đường Hạo giở trò trong bóng tối từ lâu, nhưng tiếc là tôi không có chứng cứ!”
Hôm qua, chức tổng giám đốc của Đường Mộc Tuyết bị tạm đình chỉ, đám người dòng chính nhà họ Đường đã cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Nếu Đường Mộc Tuyết không có thực quyền thì sau này còn có ai chống lại Đường Hạo được nữa? Chẳng phải việc vớt món hời béo bở của bọn họ sẽ ngày càng gian nan sao?
Bị một đám người quát tháo, sắc mặt Đường Hạo lúc trắng lúc xanh, trong lòng thầm hận Dương Tiêu đến cực điểm.
` Đáng chết, lại do thằng cô hồn Dương Tiêu này phá hỏng chuyện tốt.
Bà nội Đường lạnh lùng nói: “Đường Hạo, còn không mau nói xin lỗi Mộc Tuyết đi.”
Đường Hạo cực kỳ không cam tâm đi đến trước mặt Đường Mộc Tuyết, trầm giọng nói: “Thành thật xin lỗi, là lỗi của tôi!”
Nghe thấy tiếng nói xin lỗi này, trong lòng Đường Mộc Tuyết cũng đủ vị. Bị người khác nói xấu, loại cảm giác này quá khó để có thể chấp nhận.
Đồng thời, Đường Mộc Tuyết cũng cảm động trước bản lĩnh của Dương Tiêu. Cô rất tò mò Dương Tiêu đã làm cách nào để tên Hàn Quốc Cường này ngoan ngoãn phối hợp.
Bà nội Đường hít sâu một hơi, trịnh trọng nói: “Bây giờ tôi đây tuyên bố, Đường Mộc Tuyết được phục chức tổng giám đốc.
Nếu không còn việc gì nữa thì giải tán hết cả đi, bà già này mệt rồi!”
Dương Tiêu cười nhạo một tiếng: “Bà nội, Mộc Tuyết gặp uất ức lớn như vậy, bà cứ nói một câu mệt rồi bỏ qua như thế sao?”
Đường Hạo phẫn nộ, từ xa đi đến trước mặt Dương Tiêu, nắm lấy cổ áo anh, dữ tợn nói: “Tên phế vật nhà mày còn muốn làm gì nữa?”
Giờ phút này, Đường Hạo hận không thể một dao xiên Dương Tiêu chết tươi.
Sự thật đã rõ ràng rồi, uy tín mà anh ta gầy dựng được trước mặt mọi người nhà họ Đường đều sụt giảm rất lớn. Bắt anh ta phải xin lỗi đối thủ một mắt một còn là Đường Mộc Tuyết đã là chuyện Đường Hạo không tài nào chấp nhận nỗi.
“Ha ha! Người anh em!” Trông thấy Đường Hạo muốn bùng nổ, Lý Thần Chiến nhanh chân bước đến vỗ vai Đường Hạo.
Đường Hạo buông Dương Tiêu ra, quay đầu nhìn sang Lý Thần Chiến, âm tàn nói: “Ai là anh em của mày hả? Bọn lưu manh chúng mày có biết đây là đâu không? Còn không mau cút khỏi đây cho tao?”
Đây là đám người phối hợp với Dương Tiêu để bắt Hàn Quốc Cường, Đường Hạo hận không thể tàn nhẫn giết hết máy tên đồng lõa của Dương Tiêu này.
“Cút ra ngoài? Thật sao?” Nhìn chằm chằm vào Đường Hạo đang phẫn nộ, khóe miệng Lý Thần Chiến hơi nhéch lên, cười tà tứ.
Bóp!
Chốc lát sau, Lý Thần Chiến vung tay tát thẳng vào cái mặt dày của Đường Hạo.
Lý Thần Chiến cao to vạm vỡ, sức mạnh cực kỳ lớn, Đường Hạo ngơ ngác không kịp chuẩn bị nên bị cái tát này của Lý Thần Chiến quất thẳng xuống đắt.
Hít!
Nhìn thấy Đường Hạo đột nhiên bị đánh, cả hiện trường lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Đến cả bà nội Đường cũng ngơ hết cả ra.
Sự việc này liên lụy quá lớn, đám người vốn muốn châm chọc, khiêu khích Dương Tiêu một phen cũng ngại không dám lên tiếng trước bà nội Đường.
Bà nội Đường chắc chắn sẽ không thừa nhận sự việc này có sự ủng hộ của bà ta ở phía sau, bà ta ngay lập tức giả vờ nỗi điên nhìn về phía Đường Hạo, nói đầy vẻ tức giận: “Đường Hạo, nhìn chuyện tốt cháu làm ra đi, vậy mà còn dám nói xấu Mộc Tuyết. Còn không mau xin lỗi Mộc Tuyết đi.”
Trông thấy bà nội Đường nổi đóa với mình, Đường Hạo ngây cả người ra.
“Bà nội, không phải bà bảo cháu…”
Còn không đợi Đường Hạo nói hết câu, bà nội Đường đã phẫn nộ quát: “Chuyện đến nước này rồi mà Đường Hạo cháu còn muốn nói dối nữa hay sao? Cứ nghĩ cháu là cháu trai ruột của bà nên bà già này không trừng trị cháu đúng không?”
Đường Hạo cũng không phải thằng đần, anh ta biết ý của bà nội Đường là gì.
Giờ phút này, Đường Hạo khóc không ra nước mắt. Xem ra nỗi oan này anh ta phải cõng hết rồi.
Đồng thời, Đường Hạo cũng âm thầm mắng Hàn Quốc Cường quá vô sỉ, thế mà còn dám ghi âm lại đoạn trò chuyện của họ.
Có thể lên làm đến chức quản đốc xưởng thì Hàn Quốc Cường cũng phải túc trí đa mưu, gã ta cũng biết khi liên hệ với những thương nhân này phải chừa cho mình một đường lùi.
Hàn Quốc Cường như được đại xá vậy, đoạn ghi âm này đúng thật đã cứu gã ta một mạng.
Đám người dòng chính nhà họ Đường nhao nhao không nhìn nổi nữa, nhao nhao chỉ trích Đường Hạo.
“Đường Hạo ơi Đường Hạo, anh đúng là khiến người khác quá thất vọng, không ngờ anh lại vô liêm sỉ đến vậy, còn hãm hại của Đường Mộc Tuyết!”
“Hôm qua tôi cũng cảm thấy có gì đó lạ lạ rồi. Đường Mộc Tuyết chưa từng để xảy ra bất kỳ sai sót gì trong công việc, sao có thể phạm phải một sai lầm cấp thấp như thế cơ chứ?”
“Tôi đã nhận ra tất cả mọi chuyện đều do Đường Hạo giở trò trong bóng tối từ lâu, nhưng tiếc là tôi không có chứng cứ!”
Hôm qua, chức tổng giám đốc của Đường Mộc Tuyết bị tạm đình chỉ, đám người dòng chính nhà họ Đường đã cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Nếu Đường Mộc Tuyết không có thực quyền thì sau này còn có ai chống lại Đường Hạo được nữa? Chẳng phải việc vớt món hời béo bở của bọn họ sẽ ngày càng gian nan sao?
Bị một đám người quát tháo, sắc mặt Đường Hạo lúc trắng lúc xanh, trong lòng thầm hận Dương Tiêu đến cực điểm.
` Đáng chết, lại do thằng cô hồn Dương Tiêu này phá hỏng chuyện tốt.
Bà nội Đường lạnh lùng nói: “Đường Hạo, còn không mau nói xin lỗi Mộc Tuyết đi.”
Đường Hạo cực kỳ không cam tâm đi đến trước mặt Đường Mộc Tuyết, trầm giọng nói: “Thành thật xin lỗi, là lỗi của tôi!”
Nghe thấy tiếng nói xin lỗi này, trong lòng Đường Mộc Tuyết cũng đủ vị. Bị người khác nói xấu, loại cảm giác này quá khó để có thể chấp nhận.
Đồng thời, Đường Mộc Tuyết cũng cảm động trước bản lĩnh của Dương Tiêu. Cô rất tò mò Dương Tiêu đã làm cách nào để tên Hàn Quốc Cường này ngoan ngoãn phối hợp.
Bà nội Đường hít sâu một hơi, trịnh trọng nói: “Bây giờ tôi đây tuyên bố, Đường Mộc Tuyết được phục chức tổng giám đốc.
Nếu không còn việc gì nữa thì giải tán hết cả đi, bà già này mệt rồi!”
Dương Tiêu cười nhạo một tiếng: “Bà nội, Mộc Tuyết gặp uất ức lớn như vậy, bà cứ nói một câu mệt rồi bỏ qua như thế sao?”
Đường Hạo phẫn nộ, từ xa đi đến trước mặt Dương Tiêu, nắm lấy cổ áo anh, dữ tợn nói: “Tên phế vật nhà mày còn muốn làm gì nữa?”
Giờ phút này, Đường Hạo hận không thể một dao xiên Dương Tiêu chết tươi.
Sự thật đã rõ ràng rồi, uy tín mà anh ta gầy dựng được trước mặt mọi người nhà họ Đường đều sụt giảm rất lớn. Bắt anh ta phải xin lỗi đối thủ một mắt một còn là Đường Mộc Tuyết đã là chuyện Đường Hạo không tài nào chấp nhận nỗi.
“Ha ha! Người anh em!” Trông thấy Đường Hạo muốn bùng nổ, Lý Thần Chiến nhanh chân bước đến vỗ vai Đường Hạo.
Đường Hạo buông Dương Tiêu ra, quay đầu nhìn sang Lý Thần Chiến, âm tàn nói: “Ai là anh em của mày hả? Bọn lưu manh chúng mày có biết đây là đâu không? Còn không mau cút khỏi đây cho tao?”
Đây là đám người phối hợp với Dương Tiêu để bắt Hàn Quốc Cường, Đường Hạo hận không thể tàn nhẫn giết hết máy tên đồng lõa của Dương Tiêu này.
“Cút ra ngoài? Thật sao?” Nhìn chằm chằm vào Đường Hạo đang phẫn nộ, khóe miệng Lý Thần Chiến hơi nhéch lên, cười tà tứ.
Bóp!
Chốc lát sau, Lý Thần Chiến vung tay tát thẳng vào cái mặt dày của Đường Hạo.
Lý Thần Chiến cao to vạm vỡ, sức mạnh cực kỳ lớn, Đường Hạo ngơ ngác không kịp chuẩn bị nên bị cái tát này của Lý Thần Chiến quất thẳng xuống đắt.
Hít!
Nhìn thấy Đường Hạo đột nhiên bị đánh, cả hiện trường lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Đến cả bà nội Đường cũng ngơ hết cả ra.