Chương 180
“Khoác lác!”
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt Dương Tiêu, cuối cùng Đường Mộc Tuyết phun ra hai chữ.
Dương Tiêu dở khóc dở cười. Ăn ngay nói thật mà cũng bị nghỉ nữa, mình cũng oan quá đi mà.
Thế nhưng, Đường Mộc Tuyết cũng không hỏi thêm nữa, cô muốn Dương Tiêu có không gian riêng tư của mình. Cô tin chắc chắn sẽ có một ngày, Dương Tiêu nói hết với cô mọi sự thật.
Lúc chạng vạng tối, có tin từ Liễu Giang Hà truyền đến nói là lấy thuốc rồi. Tất cả mọi người cùng đến Tế Thế Đường một lần nữa, để Liễu Giang Hà bó thuốc cho Đường Kiến Quốc.
Ròng rã mắt nửa ngày trời, cả nhà đều đã mệt mỏi lắm rồi.
Đường Mộc Tuyết còn đang định tìm cách đêm nay làm sao để gạo nấu thành cơm.
Nhưng tiếc rằng cô lại buồn ngủ quá, vừa đặt lưng xuống đã ngủ luôn rồi.
Lúc Đường Mộc Tuyết tỉnh dậy đã là sáu rưỡi sáng hôm sau.
Đường Mộc Tuyết đánh răng rửa mặt sạch sẽ rồi ra ngoài chạy bộ cho khỏe, về đến nhà đã đẫm đìa mồ hôi.
“Thời tiết ngày càng oi bức, trong nhà cũng buồn, mình phải cố gắng làm nên nhiều thành tích nữa để cuối năm nay tranh thủ giao tiền đặt cọc cho nhà mới.” Đường Mộc Tuyết cảm khái.
Dương Tiêu cười cưng chiều, nói: “Không cần phải phiền phức thế đâu. Trước đây không lâu anh có mua một miếng đất, bây giờ xây thành nhà, mời đội kỹ sư công trình tốt nhất cả nước đến thi công, đoán rằng chẳng máy chốc là mình đã có nhà ở ngon lành rồi. Về phần trang trí thì cứ dùng vật liệu trang trí tốt nhất trên thế giới, không chứa formaldehyde, sửa sang xong là vào ở luôn được rồi.”
Triệu Cầm vừa mở cửa phòng đã nghe thấy lời Dương Tiêu nói, vẻ châm chọc trên mặt bà ta không hề che giấu: “Mua một miếng đất? Cười chết tôi rồi ôi thôi thôi! Mày đừng có nói mảnh đất ngay ven hồ Nhạn Minh là do mày mua đấy nhé?”
Dương Tiêu kinh ngạc nhìn về phía Triệu Cầm: “Mẹ, sao mẹ lại biết thế?”
Nghe Dương Tiêu trả lời như vậy, sắc mặt Triệu Cầm cứng đờ, bà ta bày ra vẻ chán ghét nói: “Mộc Tuyết con thấy chưa? Tên phế vật này vừa có tiền là đã bắt đầu biết khoác lác rồi. Hay lắm, mảnh đất bên hồ Nhạn Minh là do nó mua, đúng là cười chết mài!”
Đường Mộc Tuyết hít một hơi thật sâu, tức giận nói với Dương Tiêu: “Anh thích khoác lác từ khi nào vậy hả? Đây không phải là thói quen tốt đâu!”
Đường Mộc Tuyết đã nghe nói, người mua mảnh đất đó là Lý Minh Hiên. Cả cái mảnh đất như một hòn đảo nhỏ ấy chốt giá một trăm triệu, nghe nói đó mới chỉ là giá niêm yết thôi, nếu có tiến hành đấu giá cũng phải đắt thêm mấy chục triệu nữa.
Nghĩ đến hôm ấy tiểu vương tử thổi sáo đi cùng Lý Minh Hiên đến phòng đấu giá của nhà họ Cung, mà Dương Tiêu lại chính là tiểu vương tử thổi sáo ấy, Đường Mộc Tuyết không nén nỗi một suy đoán bạo dạn. Có khi nào đảo nhỏ ven hồ Nhạn Minh thật sự là do Dương Tiêu mua không?
Không thể nào! Chuyện này tuyệt đối không thế nào đâu!
Đường Mộc Tuyết nghe nói, mấy ngày nay Lý Minh Hiên đích thân giám sát việc xây dựng một căn biệt thự ở đảo nhỏ ven hồ Đại Minh. Có thể khiến Lý Minh Hiên tự mình đảm đương việc giám sát thì chỉ có thể là Lý Minh Hiên tự mua cho anh ta, chắc chắn chẳng liên quan gì đến Dương Tiêu cả.
Dương Tiêu sờ sờ mũi, vẻ mặt chẳng biết phải làm sao.
Chuyện này là sao nhỉ?
Mình ăn ngay nói thật mà cứ bị người khác nghỉ là đang nói điêu!
Ăn sáng xong, Dương Tiêu đành đạp xe đưa Đường Mộc Tuyết đến công ty.
Con Maserati Quattroporte bị đâm không hề nhẹ, còn đang được sửa chữa ở cửa hàng 4S.
“Xi xì xì!”
Vừa đến công ty, Đường Hạo cũng vừa hay đến bằng con xe nát đó.
Thấy bóng dáng Dương Tiêu, đôi mắt Đường Hạo như muốn tóe lửa đến nơi.
Nhớ lại việc Dương Tiêu dám lái xe đâm vào con Ferrari anh ta mới mua, Đường Hạo hận không thể vác đao xông đến chém Dương Tiêu thành tám khối.
Đường Mộc Tuyết cũng chú ý thấy Đường Hạo. Cô nhíu mày, ra vẻ khó chịu.
Đường Hạo sầm mặt đi đến trước mặt Đường Mộc Tuyết, dữ tọn nói: “Đường Mộc Tuyết, nhiệm vụ của cô hôm nay là đến xưởng ở ngoại ô kiểm tra vòng bảo vệ môi trường. Mười giờ rưỡi cục tài nguyên và môi trường sẽ qua đó kiểm tra, nếu như công tác môi trường có vấn đề gì thì tôi sẽ nắm đầu cô hỏi tội.”
“Làm công tác môi trường sao? Hình như đây không phải là trách nhiệm của tôi mà nhỉ?” Đường Mộc Tuyết hỏi ngược lại.
Tập đoàn y dược Đường Nhân sản xuất dược liệu, công tác bảo vệ môi trường phải quán triệt triệt để. Phía trên có yêu cầu phải xác minh tính đảm bảo, tháng nào cục tài nguyên và môi trường cũng sẽ đến kiểm tra định kỳ.
Theo lý mà nói, cục đến kiểm tra thì phải do người cấp cao nhất trong ban quản trị tự mình ra mặt.
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt Dương Tiêu, cuối cùng Đường Mộc Tuyết phun ra hai chữ.
Dương Tiêu dở khóc dở cười. Ăn ngay nói thật mà cũng bị nghỉ nữa, mình cũng oan quá đi mà.
Thế nhưng, Đường Mộc Tuyết cũng không hỏi thêm nữa, cô muốn Dương Tiêu có không gian riêng tư của mình. Cô tin chắc chắn sẽ có một ngày, Dương Tiêu nói hết với cô mọi sự thật.
Lúc chạng vạng tối, có tin từ Liễu Giang Hà truyền đến nói là lấy thuốc rồi. Tất cả mọi người cùng đến Tế Thế Đường một lần nữa, để Liễu Giang Hà bó thuốc cho Đường Kiến Quốc.
Ròng rã mắt nửa ngày trời, cả nhà đều đã mệt mỏi lắm rồi.
Đường Mộc Tuyết còn đang định tìm cách đêm nay làm sao để gạo nấu thành cơm.
Nhưng tiếc rằng cô lại buồn ngủ quá, vừa đặt lưng xuống đã ngủ luôn rồi.
Lúc Đường Mộc Tuyết tỉnh dậy đã là sáu rưỡi sáng hôm sau.
Đường Mộc Tuyết đánh răng rửa mặt sạch sẽ rồi ra ngoài chạy bộ cho khỏe, về đến nhà đã đẫm đìa mồ hôi.
“Thời tiết ngày càng oi bức, trong nhà cũng buồn, mình phải cố gắng làm nên nhiều thành tích nữa để cuối năm nay tranh thủ giao tiền đặt cọc cho nhà mới.” Đường Mộc Tuyết cảm khái.
Dương Tiêu cười cưng chiều, nói: “Không cần phải phiền phức thế đâu. Trước đây không lâu anh có mua một miếng đất, bây giờ xây thành nhà, mời đội kỹ sư công trình tốt nhất cả nước đến thi công, đoán rằng chẳng máy chốc là mình đã có nhà ở ngon lành rồi. Về phần trang trí thì cứ dùng vật liệu trang trí tốt nhất trên thế giới, không chứa formaldehyde, sửa sang xong là vào ở luôn được rồi.”
Triệu Cầm vừa mở cửa phòng đã nghe thấy lời Dương Tiêu nói, vẻ châm chọc trên mặt bà ta không hề che giấu: “Mua một miếng đất? Cười chết tôi rồi ôi thôi thôi! Mày đừng có nói mảnh đất ngay ven hồ Nhạn Minh là do mày mua đấy nhé?”
Dương Tiêu kinh ngạc nhìn về phía Triệu Cầm: “Mẹ, sao mẹ lại biết thế?”
Nghe Dương Tiêu trả lời như vậy, sắc mặt Triệu Cầm cứng đờ, bà ta bày ra vẻ chán ghét nói: “Mộc Tuyết con thấy chưa? Tên phế vật này vừa có tiền là đã bắt đầu biết khoác lác rồi. Hay lắm, mảnh đất bên hồ Nhạn Minh là do nó mua, đúng là cười chết mài!”
Đường Mộc Tuyết hít một hơi thật sâu, tức giận nói với Dương Tiêu: “Anh thích khoác lác từ khi nào vậy hả? Đây không phải là thói quen tốt đâu!”
Đường Mộc Tuyết đã nghe nói, người mua mảnh đất đó là Lý Minh Hiên. Cả cái mảnh đất như một hòn đảo nhỏ ấy chốt giá một trăm triệu, nghe nói đó mới chỉ là giá niêm yết thôi, nếu có tiến hành đấu giá cũng phải đắt thêm mấy chục triệu nữa.
Nghĩ đến hôm ấy tiểu vương tử thổi sáo đi cùng Lý Minh Hiên đến phòng đấu giá của nhà họ Cung, mà Dương Tiêu lại chính là tiểu vương tử thổi sáo ấy, Đường Mộc Tuyết không nén nỗi một suy đoán bạo dạn. Có khi nào đảo nhỏ ven hồ Nhạn Minh thật sự là do Dương Tiêu mua không?
Không thể nào! Chuyện này tuyệt đối không thế nào đâu!
Đường Mộc Tuyết nghe nói, mấy ngày nay Lý Minh Hiên đích thân giám sát việc xây dựng một căn biệt thự ở đảo nhỏ ven hồ Đại Minh. Có thể khiến Lý Minh Hiên tự mình đảm đương việc giám sát thì chỉ có thể là Lý Minh Hiên tự mua cho anh ta, chắc chắn chẳng liên quan gì đến Dương Tiêu cả.
Dương Tiêu sờ sờ mũi, vẻ mặt chẳng biết phải làm sao.
Chuyện này là sao nhỉ?
Mình ăn ngay nói thật mà cứ bị người khác nghỉ là đang nói điêu!
Ăn sáng xong, Dương Tiêu đành đạp xe đưa Đường Mộc Tuyết đến công ty.
Con Maserati Quattroporte bị đâm không hề nhẹ, còn đang được sửa chữa ở cửa hàng 4S.
“Xi xì xì!”
Vừa đến công ty, Đường Hạo cũng vừa hay đến bằng con xe nát đó.
Thấy bóng dáng Dương Tiêu, đôi mắt Đường Hạo như muốn tóe lửa đến nơi.
Nhớ lại việc Dương Tiêu dám lái xe đâm vào con Ferrari anh ta mới mua, Đường Hạo hận không thể vác đao xông đến chém Dương Tiêu thành tám khối.
Đường Mộc Tuyết cũng chú ý thấy Đường Hạo. Cô nhíu mày, ra vẻ khó chịu.
Đường Hạo sầm mặt đi đến trước mặt Đường Mộc Tuyết, dữ tọn nói: “Đường Mộc Tuyết, nhiệm vụ của cô hôm nay là đến xưởng ở ngoại ô kiểm tra vòng bảo vệ môi trường. Mười giờ rưỡi cục tài nguyên và môi trường sẽ qua đó kiểm tra, nếu như công tác môi trường có vấn đề gì thì tôi sẽ nắm đầu cô hỏi tội.”
“Làm công tác môi trường sao? Hình như đây không phải là trách nhiệm của tôi mà nhỉ?” Đường Mộc Tuyết hỏi ngược lại.
Tập đoàn y dược Đường Nhân sản xuất dược liệu, công tác bảo vệ môi trường phải quán triệt triệt để. Phía trên có yêu cầu phải xác minh tính đảm bảo, tháng nào cục tài nguyên và môi trường cũng sẽ đến kiểm tra định kỳ.
Theo lý mà nói, cục đến kiểm tra thì phải do người cấp cao nhất trong ban quản trị tự mình ra mặt.