Chương 176
Giờ phút này, Đường Kiến Quốc đang cực kỳ tức giận.
Trong mắt ông ta, Dương Tiêu có cái khỉ gì mà biết chữa bệnh.
Cũng không biết thằng oắt này đạp phải cải vận khỉ gió gì mà có được sự ưu ái của thần y Liễu, Liễu Giang Hà chứ.
Vừa nãy không giận điên lên mắng Dương Tiêu là vì ông ta có việc phải cầu xin người khác.
Nhưng bây giờ hai chân của ông ta cũng chẳng còn hy vọng cứu chữa nào nữa, Đường Kiến Quốc cũng không thèm cho Dương Tiêu mặt mũi chút nào.
Hốc mắt Đường Kiến Quốc vằn tơ máu chỉ thẳng mặt Dương Tiêu, tức giận nói: “Nếu không phải thằng sao chổi như mày gả vào nhà tao thì tao có bị tai nạn xe thế này không? Nếu con gái tao không gả cho mày thì nhà bọn tao đã sớm được sống trong vinh hoa phú quý, chứ không vớ phải cái cảnh không có tiền chữa bệnh như hồi ấy. Con mẹ nó! Nhìn thấy mày là tao thấy điên lên rồi!”
Nhìn thẳng mặt Dương Tiêu, Đường Kiến Quốc giận sôi, chửi tục cả lên. Nếu ông ta mà đứng dậy được ấy, chỉ sợ ông ta đã đi giày da, dẫm vào mặt Dương Tiêu một trận tơi bời luôn rồi.
Trong mắt Đường Kiến Quốc đang mát hết lý trí không kiểm soát được cảm xúc này, Dương Tiêu chẳng có cái gì ngoại trừ việc mang đến xui xẻo cho người trong nhà.
“Bố, bố nói nhăng nói cuội gì trước mặt thần y Liễu vậy chứ?”
Đường Mộc Tuyết cũng giận sôi lên, cô thật sự không ngờ bố mình lại không nói lý lẽ đến vậy.
Theo Đường Mộc Tuyết thấy, cho dù mình không gả cho Dương Tiêu thì bản thân cũng chưa chắc đã được chọn gả vào nhà giàu quyền thé. Cô là một cô gái rất độc lập và có lý tưởng để theo đuổi.
Muốn gả thì phải gả cho người mình yêu, có thất bại thì cũng phải theo đuổi tình yêu đã, cô sẽ không vô duyên vô cớ gả cho một tay thiếu gia ăn chơi đàng điềm.
Thân là đệ nhất mỹ nhân của thành phố Trung Nguyên, máy vị công tử trong bốn nhà làm chính trị lớn và mười nhà giàu quyền thế không có mấy ai không rung động trước nhan sắc của cô.
Cô là một cô gái có lợi thế, nếu tham lam thì đã trở thành phu nhân nhà giàu từ lâu rồi.
Bồ cô lái xe đụng phải người khác đã… tự hại mình không ít, còn hại cả người khác. Bây giờ lại đỗ tội lên đầu Dương Tiêu, đây chẳng phải là đang cố tình gây sự hay sao?
Triệu Cầm cũng giận sôi gan lên, bà ta cực kỳ đồng tình với lý lẽ của Đường Kiến Quốc.
Trong mắt bọn họ, Dương Tiêu là một thằng sao chổi chuyên mang lại tai ương. Từ khi Dương Tiêu bước chân vào nhà bọn họ, chồng bà ta không chỉ bị tai nạn xe, nhà họ còn phải chịu sự khinh khi của hàng xóm, bị người trong gia tộc xem thường, mà nhà họ lại càng ngày càng nghèo. Tất cả những chuyện này đều do Dương Tiêu ban tặng.
“Mộc Tuyết, con nói chuyện kiểu gì đấy hả? Bồ con có lỗi hay sao? Nếu không vì tên phế vật Dương Tiêu này thì nhà ta cũng sẽ không lưu lạc đến bước đường này đâu con!” Triệu Cầm tức đến nỗ phổi, nói.
Khuôn mặt già của Liễu Giang Hà cũng phải đờ cả ra. Đến ông ta cũng không ngờ thái độ của cặp vợ chồng nhà họ Đường đối với Dương Tiêu lại ngang ngược đến vậy.
Cười khổ một tiếng, cuối cùng Liễu Giang Hà cũng lý giải được nỗi khổ tâm trong lòng Dương Tiêu.
Đụng phải bố vợ mẹ vợ hung dữ lại còn cắn bậy cắn bạ kiểu này, ai mà chịu cho nổi chứ!
Hai mắt Vương Trạch cũng sáng bừng lên. Gã ta thích trông thấy cảnh Dương Tiêu bị giẫm đạp như vậy.
Cắn đi, cắn nhiều vào đi, cắn cho mạnh vào, tốt nhất là cắn thằng lỏi Dương Tiêu này đến tơi bời tan nát, giẫm cho nó không đáng một xu nào. Nếu đắm luôn thằng oắt này, vậy lại càng thú vị hơn nữa.
Liễu Giang Hà trầm giọng nói: “Hai vị, nơi này là Tế Thế Đường, trên lầu còn có bệnh nhân, xin hai vị chớ lớn tiếng ồn ào.”
Thấy Liễu Giang Hà nổi giận thì Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm ngậm miệng lại ngay. Bọn họ biết, cho dù là thế nào thì Liễu Giang Hà không phải nhân vật mà họ chọc vào nổi.
Ngay sau đó, Liễu Giang Hà không chần chờ mà nói ngay với Dương Tiêu: “Tiểu thần y Dương, mời đi theo ông già này qua đây.”
Ỷ 1 Dương Tiêu gật đầu, đi theo Liễu Giang Hà đến một gian phòng nghỉ.
“Lát nữa phải đề phòng thằng lỏi này, không chừng tên phế vật này sẽ có ý đồ xấu xa gì đó!” Đường Kiến Quốc nhắc nhở.
“Hừ! tên phê vật này mà dám có ý đồ xấu xa nào thì về nhà em sẽ cầm dao chém chết nó luôn!” Triệu Cầm tàn nhẫn nói.
Đường Mộc Tuyết chứng kiến tất cả, tức đến giậm chân.
Dương Tiêu rõ ràng luôn một lòng muốn giúp hai người, hai người lại cứ nhắm vào anh mãi, chuyện này quá không công bằng với Dương Tiêu.
Không đến năm phút, Liễu Giang Hà và Dương Tiêu cùng đi từ phòng nghỉ ra.
Giờ phút này, vẻ mặt Liễu Giang Hà đầy cảm động, ông ấy kinh hãi than lên: “Không hỗ là Dương tiểu thần y, cậu nói quá thần ký, đến tôi cũng chưa từng nghe thấy bao giờ!”
Mới vừa rồi ở trong phòng nghỉ, Dương Tiêu nói theo cách nhìn nhận của mình ở góc độ y khoa, chuyện này khiến Liễu Giang Hà kích động đến điên lên.
Thấy Liễu Giang Hà đi ra, sắc mặt Đường Kiến Quốc trở nên căng thẳng, nói: “Sao rồi thần y Liễu, ông còn có cách nào hay hay không?”
Liễu Giang Hà nghiêm túc nói: “Vừa nãy khi nghe tiểu thần y Dương phân tích, ông già này thật sự đã được mở rộng tâm mắt. Chỉ cần dựa theo cách chữa của tiểu thần y Dương thì 60%, à không, chí ít cũng phải có 80% cơ hội chữa khỏi.”
Cái gì!
Có đến 80% cơ hội được chữa khỏi ư?
Trong mắt ông ta, Dương Tiêu có cái khỉ gì mà biết chữa bệnh.
Cũng không biết thằng oắt này đạp phải cải vận khỉ gió gì mà có được sự ưu ái của thần y Liễu, Liễu Giang Hà chứ.
Vừa nãy không giận điên lên mắng Dương Tiêu là vì ông ta có việc phải cầu xin người khác.
Nhưng bây giờ hai chân của ông ta cũng chẳng còn hy vọng cứu chữa nào nữa, Đường Kiến Quốc cũng không thèm cho Dương Tiêu mặt mũi chút nào.
Hốc mắt Đường Kiến Quốc vằn tơ máu chỉ thẳng mặt Dương Tiêu, tức giận nói: “Nếu không phải thằng sao chổi như mày gả vào nhà tao thì tao có bị tai nạn xe thế này không? Nếu con gái tao không gả cho mày thì nhà bọn tao đã sớm được sống trong vinh hoa phú quý, chứ không vớ phải cái cảnh không có tiền chữa bệnh như hồi ấy. Con mẹ nó! Nhìn thấy mày là tao thấy điên lên rồi!”
Nhìn thẳng mặt Dương Tiêu, Đường Kiến Quốc giận sôi, chửi tục cả lên. Nếu ông ta mà đứng dậy được ấy, chỉ sợ ông ta đã đi giày da, dẫm vào mặt Dương Tiêu một trận tơi bời luôn rồi.
Trong mắt Đường Kiến Quốc đang mát hết lý trí không kiểm soát được cảm xúc này, Dương Tiêu chẳng có cái gì ngoại trừ việc mang đến xui xẻo cho người trong nhà.
“Bố, bố nói nhăng nói cuội gì trước mặt thần y Liễu vậy chứ?”
Đường Mộc Tuyết cũng giận sôi lên, cô thật sự không ngờ bố mình lại không nói lý lẽ đến vậy.
Theo Đường Mộc Tuyết thấy, cho dù mình không gả cho Dương Tiêu thì bản thân cũng chưa chắc đã được chọn gả vào nhà giàu quyền thé. Cô là một cô gái rất độc lập và có lý tưởng để theo đuổi.
Muốn gả thì phải gả cho người mình yêu, có thất bại thì cũng phải theo đuổi tình yêu đã, cô sẽ không vô duyên vô cớ gả cho một tay thiếu gia ăn chơi đàng điềm.
Thân là đệ nhất mỹ nhân của thành phố Trung Nguyên, máy vị công tử trong bốn nhà làm chính trị lớn và mười nhà giàu quyền thế không có mấy ai không rung động trước nhan sắc của cô.
Cô là một cô gái có lợi thế, nếu tham lam thì đã trở thành phu nhân nhà giàu từ lâu rồi.
Bồ cô lái xe đụng phải người khác đã… tự hại mình không ít, còn hại cả người khác. Bây giờ lại đỗ tội lên đầu Dương Tiêu, đây chẳng phải là đang cố tình gây sự hay sao?
Triệu Cầm cũng giận sôi gan lên, bà ta cực kỳ đồng tình với lý lẽ của Đường Kiến Quốc.
Trong mắt bọn họ, Dương Tiêu là một thằng sao chổi chuyên mang lại tai ương. Từ khi Dương Tiêu bước chân vào nhà bọn họ, chồng bà ta không chỉ bị tai nạn xe, nhà họ còn phải chịu sự khinh khi của hàng xóm, bị người trong gia tộc xem thường, mà nhà họ lại càng ngày càng nghèo. Tất cả những chuyện này đều do Dương Tiêu ban tặng.
“Mộc Tuyết, con nói chuyện kiểu gì đấy hả? Bồ con có lỗi hay sao? Nếu không vì tên phế vật Dương Tiêu này thì nhà ta cũng sẽ không lưu lạc đến bước đường này đâu con!” Triệu Cầm tức đến nỗ phổi, nói.
Khuôn mặt già của Liễu Giang Hà cũng phải đờ cả ra. Đến ông ta cũng không ngờ thái độ của cặp vợ chồng nhà họ Đường đối với Dương Tiêu lại ngang ngược đến vậy.
Cười khổ một tiếng, cuối cùng Liễu Giang Hà cũng lý giải được nỗi khổ tâm trong lòng Dương Tiêu.
Đụng phải bố vợ mẹ vợ hung dữ lại còn cắn bậy cắn bạ kiểu này, ai mà chịu cho nổi chứ!
Hai mắt Vương Trạch cũng sáng bừng lên. Gã ta thích trông thấy cảnh Dương Tiêu bị giẫm đạp như vậy.
Cắn đi, cắn nhiều vào đi, cắn cho mạnh vào, tốt nhất là cắn thằng lỏi Dương Tiêu này đến tơi bời tan nát, giẫm cho nó không đáng một xu nào. Nếu đắm luôn thằng oắt này, vậy lại càng thú vị hơn nữa.
Liễu Giang Hà trầm giọng nói: “Hai vị, nơi này là Tế Thế Đường, trên lầu còn có bệnh nhân, xin hai vị chớ lớn tiếng ồn ào.”
Thấy Liễu Giang Hà nổi giận thì Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm ngậm miệng lại ngay. Bọn họ biết, cho dù là thế nào thì Liễu Giang Hà không phải nhân vật mà họ chọc vào nổi.
Ngay sau đó, Liễu Giang Hà không chần chờ mà nói ngay với Dương Tiêu: “Tiểu thần y Dương, mời đi theo ông già này qua đây.”
Ỷ 1 Dương Tiêu gật đầu, đi theo Liễu Giang Hà đến một gian phòng nghỉ.
“Lát nữa phải đề phòng thằng lỏi này, không chừng tên phế vật này sẽ có ý đồ xấu xa gì đó!” Đường Kiến Quốc nhắc nhở.
“Hừ! tên phê vật này mà dám có ý đồ xấu xa nào thì về nhà em sẽ cầm dao chém chết nó luôn!” Triệu Cầm tàn nhẫn nói.
Đường Mộc Tuyết chứng kiến tất cả, tức đến giậm chân.
Dương Tiêu rõ ràng luôn một lòng muốn giúp hai người, hai người lại cứ nhắm vào anh mãi, chuyện này quá không công bằng với Dương Tiêu.
Không đến năm phút, Liễu Giang Hà và Dương Tiêu cùng đi từ phòng nghỉ ra.
Giờ phút này, vẻ mặt Liễu Giang Hà đầy cảm động, ông ấy kinh hãi than lên: “Không hỗ là Dương tiểu thần y, cậu nói quá thần ký, đến tôi cũng chưa từng nghe thấy bao giờ!”
Mới vừa rồi ở trong phòng nghỉ, Dương Tiêu nói theo cách nhìn nhận của mình ở góc độ y khoa, chuyện này khiến Liễu Giang Hà kích động đến điên lên.
Thấy Liễu Giang Hà đi ra, sắc mặt Đường Kiến Quốc trở nên căng thẳng, nói: “Sao rồi thần y Liễu, ông còn có cách nào hay hay không?”
Liễu Giang Hà nghiêm túc nói: “Vừa nãy khi nghe tiểu thần y Dương phân tích, ông già này thật sự đã được mở rộng tâm mắt. Chỉ cần dựa theo cách chữa của tiểu thần y Dương thì 60%, à không, chí ít cũng phải có 80% cơ hội chữa khỏi.”
Cái gì!
Có đến 80% cơ hội được chữa khỏi ư?