Chương 170
Đường Kiến Quốc ngồi trên xe lăn khit mũi coi thường nói: “Mày đi thử? Tên phế vật mày ngại chưa đủ mắt mặt hay sao?”
Nghe thấy lời này Triệu Cầm càng giận sôi máu: “Mày đi thử 4?
Mày là cái thá gì? Có biết đây là chỗ nào hay không? Tế Thế Đường đó biết không? Là chỗ mà mày có thể làm càn chắc?
Tao thấy mày đơn giản đến gây rối thì có.”
Ở trong mắt vợ chồng Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm, Dương Tiêu không tốt chút nào, chỉ toàn ăn nói mạnh miệng.
Nếu Dương Tiêu đi thật, dường như chưa vào được cửa đã bị bốn gã đàn ông cường tráng ném ra ngoài rồi.
Dương Tiêu liếc mắt nhìn hai người một cái, trịnh trọng nói: “Bố, mẹ, con quen thần y Liễu, chắc hẳn thần y Liễu sẽ cho con chút mặt mũi.”
Lần trước, sau khi cứu chữa cho ông cụ Cung xong rời đi, thái độ của Liễu Giang Hà rất háo hức, liên tục nói rằng ngày nào đó nhất định phải đến thăm anh.
Anh biết bản thân thi triển ba châm hồi mệnh chính là tuyệt học mà y đạo thất truyền từ lâu. Liễu Giang Hà này ở trong giới y đạo đã rơi vào một cái bình cảnh, ông ấy hy vọng bản thân lúc còn sống có sự đột phá trong y đạo lần nữa.
Nếu Dương Tiêu có thể không tiếc chỉ dạy thì sẽ rất có ích với y đạo của Liễu Giang Hà.
Bởi vì Dương Tiêu không muốn làm oanh động quá lớn nên lần trước đi rất gấp gáp, dẫn đến hai người chưa để lại cách thức liên lạc.
“
Giờ phút này Dương Tiêu nói mình quen biết Liễu Giang Hà, Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm lập tức thì liếc nhau, trong ánh mắt đối phương nhìn thấy vẻ hoảng sợ dày đặc.
“Điên rồi, tên phế vật điên rồi!” Đường Kiến Quốc trừng to mắt quát.
Triệu Cầm nhìn chằm chằm Dương Tiêu nói một cách khiếp sợ: “Mộc Tuyết? Có phải hai ngày nay tên phế vật này gặp kích thích gì không? Sáng tỉnh mơ không những nói bản thân biết y thuật, hiện giờ còn bảo mình quen thần y Liễu, có phải tên phế vật đứt dây thần kinh nào không?”
Đường Mộc Tuyết cũng hết sức ngạc nhiên, cô thật sự không đoán trước được Dương Tiêu sẽ nói anh quen thần y Liễu.
Thế nhưng Đường Mộc Tuyết tin tưởng Dương Tiêu sẽ không lừa gạt mình.
Nhưng Dương Tiêu bỗng dưng nói bản thân quen biết nhân vật lớn như thần y Liễu, cô thật sự hơi khó tin.
“Có được không?” Đường Mộc Tuyết thấp thỏm lo lắng hỏi.
Dương Tiêu do dự một chút nói nhỏ: “Chắc không có vấn đề gì lớn!”
Nhìn thấy Đường Mộc Tuyết thế nhưng tin tưởng Dương Tiêu, Triệu Cầm vội vàng kéo Đường Mộc Tuyết chắn động nói: “Mộc Tuyết, con đang làm gì đó? Con dám để tên phế vật đó thử một lần? Lời tên phế vật đấy nói không thể tin. Mẹ thấy cái tên phế vật bị thần kinh rồi, con sao có thể tin tưởng lời nói của bệnh nhân tâm thần chứ?”
“Mộc Tuyết, con không ngại mắt mặt à?” Đường Kiến Quốc đen mặt nói.
Để tên phê vật đi thử một lần?
Quả thật quá buồn cười.
Hai vợ chồng bọn họ chưa từng để Dương Tiêu vào mắt lần nào, tất nhiên sẽ không tin tưởng lời Dương Tiêu nói.
Hai người họ thậm chí nghỉ ngờ có phải Dương Tiêu bị áp lực lâu nên dây thần kinh rối loạn, bị bệnh tâm thần.
“Két két két!”
Vào ngay lúc này có một người đàn ông mặc tây trang mang giày da bước xuống từ chiếc BMW màu trắng.
Người đàn ông nhìn thấy Dương Tiêu cười nhạo nói: “Ò! Đây chẳng phải là ngài Dương sao, ngài Dương đến làm gì? Chẳng lẽ không được? Hay là hư thận nên bản thân không thể giải quyết?”
Người đàn ông đấy không phải ai khác, đúng là Vương Trạch ăn mệt hai lần liên tiếp trong tay Dương Tiêu.
“Chủ nhiệm Vương, thật tốt quá, chủ nhiệm Vương, ngài có thể nhờ thần y Liễu châm chước một chút xem bệnh cho chồng tôi không?” Triệu Cầm nhìn thấy Vương Trạch đến như bắt được cọng rơm cứu mạng, hắp tấp nói.
Vương Trạch là ai?
Đó chính là bác sĩ chủ trị của bệnh viện đệ nhất quý tộc ở Trung Nguyên, là đệ tử thân truyền của Liễu Giang Hà.
Trước kia Vương Trạch đã từng xem chân cho Đường Kiến Quốc, chỉ tiếc lúc ấy trong nhà thật sự không trả nổi tiền thuốc men giá trên trời nên đành bỏ dở giữa đường.
Nghe thấy lời này Triệu Cầm càng giận sôi máu: “Mày đi thử 4?
Mày là cái thá gì? Có biết đây là chỗ nào hay không? Tế Thế Đường đó biết không? Là chỗ mà mày có thể làm càn chắc?
Tao thấy mày đơn giản đến gây rối thì có.”
Ở trong mắt vợ chồng Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm, Dương Tiêu không tốt chút nào, chỉ toàn ăn nói mạnh miệng.
Nếu Dương Tiêu đi thật, dường như chưa vào được cửa đã bị bốn gã đàn ông cường tráng ném ra ngoài rồi.
Dương Tiêu liếc mắt nhìn hai người một cái, trịnh trọng nói: “Bố, mẹ, con quen thần y Liễu, chắc hẳn thần y Liễu sẽ cho con chút mặt mũi.”
Lần trước, sau khi cứu chữa cho ông cụ Cung xong rời đi, thái độ của Liễu Giang Hà rất háo hức, liên tục nói rằng ngày nào đó nhất định phải đến thăm anh.
Anh biết bản thân thi triển ba châm hồi mệnh chính là tuyệt học mà y đạo thất truyền từ lâu. Liễu Giang Hà này ở trong giới y đạo đã rơi vào một cái bình cảnh, ông ấy hy vọng bản thân lúc còn sống có sự đột phá trong y đạo lần nữa.
Nếu Dương Tiêu có thể không tiếc chỉ dạy thì sẽ rất có ích với y đạo của Liễu Giang Hà.
Bởi vì Dương Tiêu không muốn làm oanh động quá lớn nên lần trước đi rất gấp gáp, dẫn đến hai người chưa để lại cách thức liên lạc.
“
Giờ phút này Dương Tiêu nói mình quen biết Liễu Giang Hà, Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm lập tức thì liếc nhau, trong ánh mắt đối phương nhìn thấy vẻ hoảng sợ dày đặc.
“Điên rồi, tên phế vật điên rồi!” Đường Kiến Quốc trừng to mắt quát.
Triệu Cầm nhìn chằm chằm Dương Tiêu nói một cách khiếp sợ: “Mộc Tuyết? Có phải hai ngày nay tên phế vật này gặp kích thích gì không? Sáng tỉnh mơ không những nói bản thân biết y thuật, hiện giờ còn bảo mình quen thần y Liễu, có phải tên phế vật đứt dây thần kinh nào không?”
Đường Mộc Tuyết cũng hết sức ngạc nhiên, cô thật sự không đoán trước được Dương Tiêu sẽ nói anh quen thần y Liễu.
Thế nhưng Đường Mộc Tuyết tin tưởng Dương Tiêu sẽ không lừa gạt mình.
Nhưng Dương Tiêu bỗng dưng nói bản thân quen biết nhân vật lớn như thần y Liễu, cô thật sự hơi khó tin.
“Có được không?” Đường Mộc Tuyết thấp thỏm lo lắng hỏi.
Dương Tiêu do dự một chút nói nhỏ: “Chắc không có vấn đề gì lớn!”
Nhìn thấy Đường Mộc Tuyết thế nhưng tin tưởng Dương Tiêu, Triệu Cầm vội vàng kéo Đường Mộc Tuyết chắn động nói: “Mộc Tuyết, con đang làm gì đó? Con dám để tên phế vật đó thử một lần? Lời tên phế vật đấy nói không thể tin. Mẹ thấy cái tên phế vật bị thần kinh rồi, con sao có thể tin tưởng lời nói của bệnh nhân tâm thần chứ?”
“Mộc Tuyết, con không ngại mắt mặt à?” Đường Kiến Quốc đen mặt nói.
Để tên phê vật đi thử một lần?
Quả thật quá buồn cười.
Hai vợ chồng bọn họ chưa từng để Dương Tiêu vào mắt lần nào, tất nhiên sẽ không tin tưởng lời Dương Tiêu nói.
Hai người họ thậm chí nghỉ ngờ có phải Dương Tiêu bị áp lực lâu nên dây thần kinh rối loạn, bị bệnh tâm thần.
“Két két két!”
Vào ngay lúc này có một người đàn ông mặc tây trang mang giày da bước xuống từ chiếc BMW màu trắng.
Người đàn ông nhìn thấy Dương Tiêu cười nhạo nói: “Ò! Đây chẳng phải là ngài Dương sao, ngài Dương đến làm gì? Chẳng lẽ không được? Hay là hư thận nên bản thân không thể giải quyết?”
Người đàn ông đấy không phải ai khác, đúng là Vương Trạch ăn mệt hai lần liên tiếp trong tay Dương Tiêu.
“Chủ nhiệm Vương, thật tốt quá, chủ nhiệm Vương, ngài có thể nhờ thần y Liễu châm chước một chút xem bệnh cho chồng tôi không?” Triệu Cầm nhìn thấy Vương Trạch đến như bắt được cọng rơm cứu mạng, hắp tấp nói.
Vương Trạch là ai?
Đó chính là bác sĩ chủ trị của bệnh viện đệ nhất quý tộc ở Trung Nguyên, là đệ tử thân truyền của Liễu Giang Hà.
Trước kia Vương Trạch đã từng xem chân cho Đường Kiến Quốc, chỉ tiếc lúc ấy trong nhà thật sự không trả nổi tiền thuốc men giá trên trời nên đành bỏ dở giữa đường.