Chương 162
Từ đầu đến cuối, Đường Kiến Quốc ngồi ở trên xe lăn sợ đến mức ngay cả rắm cũng không dám thả, sợ chọc giận bà nội Đường.
“Sao thế lại thế này? Mộc Tuyết, tại sao bà nội con nổi giận đùng đùng đi rồi?” Ngay sau đó, Triệu Cầm xách theo bao lớn bao nhỏ về đến nhà với vẻ mặt kinh ngạc.
“Không có gì đâu mẹ!” Trong bụng Đường Mộc Tuyết tràn đầy lửa giận. Lần đầu tiên cô cảm nhận bà nội Đường không thể nói lý được đến như thế.
Chỉ tiếc, chung quy bà nội Đường trên danh nghĩa vẫn là bà nội của cô, cô cũng không thể đối nghịch với bà nội Đường được.
Triệu Cầm lạnh lùng nhìn về phía Dương Tiêu: “Nói đi, có phải tên phế vật mày chọc giận bà nội không vui vẻ hay không? Mày chính là một ngôi sao chổi, cả ngày chỉ biết gây chuyện cho nhà này.”
Dương Tiêu cười nhàn nhạt, đi vào trong phòng trong, không thèm đáp lại. Nếu là Triệu Cầm biết anh đụng phải Đường Hạo, không chừng lại còn ầm ï hơn.
“Mẹ! Tại sao chuyện gì mẹ cũng trách cứ Dương Tiêu hết vậy?”
Đường Mộc Tuyết tức giận, thân thể mềm mại run rầy.
Nhìn thấy Dương Tiêu dám làm lơ bà ta, Triệu Cầm hung tợn nói: “Mộc Tuyết, con không cần che chở kẻ bắt lực này.”
Ở trong mắt Triệu Cầm, Dương Tiêu chính là một tên phế vật, một người không khác gì kẻ bất lực. Nếu Đường Mộc Tuyết không phải gả cho Dương Tiêu, nhà bọn họ sẽ không rơi đến hoàn cảnh như thế này. Nhà bọn họ bần cùng như thế chính là do ngôi sao chổi Dương Tiêu này làm hại.
Đường Kiến Quốc cũng nói một cách lạnh lùng: “Hừ! Mộc Tuyết, con không cần giải vây cho Dương Tiêu. Vừa nãy bó đã chứng kiến toàn bộ, Dương Tiêu dám bắt kính với bà nội con, đây là muốn làm gì? Phản trời sao?”
“Có phải hôm nay nó dám chống đối bà nội con, ngày mai sẽ không để bố và mẹ vào mắt hay không?”
Nghe được lời này của Đường Kiến Quốc, Đường Mộc Tuyết càng tức giận đến nỗi thất khiếu bốc khói.
Vừa rồi cô bị bà nội Đường liên tục nhằm vào, bố cô sợ đến mức một câu cũng không dám nói. Bây giò lại quay sang chỉ trích Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết cực kỳ tức giận. Tại sao cô có người bố mẹ không biết nói lý thế này?
Triệu Cầm đột nhiên nghĩ đến cái gì, cười ngâm ngâm, hỏi: “Mộc Tuyết, giữa trưa hôm nay có phải con và tiểu vương tử thổi sáo hẹn hò không?”
“Mẹ, tại sao mẹ lại biết?” Đường Mộc Tuyết kinh ngạc nói.
Triệu Cầm đắc ý nói: “Chuyện con hẹn hò với tiểu vương tử thổi sáo đã gây ồn ào, huyên náo nên tại sao mẹ không biết được chứ? Không hỗ là con gái bảo bối của mẹ, chân trước là Lý Hiên Minh, sau lưng là tiểu vương tử thổi sáo. Nhất định bọn họ bị sắc mặt của con chinh phục rồi.”
“Tuy nhiên, Mộc Tuyết, mẹ vẫn phải nhắc nhở con, nhất định con phải lựa chọn hai người bọn thật cẩn thận đấy! Cho dù là con chọn ai, mẹ cũng ủng hộ sự lựa chọn của con.”
Nghe vậy, Đường Mộc Tuyết càng thêm tức giận: “Mẹ, mẹ nghĩ con là loại người gì vậy? Con là loại người như thế sao? Còn có, mẹ nói như thế thì đặt Dương Tiêu ở nơi nào rồi?”
Triệu Cầm lạnh lùng nói: “Để kẻ bắt lực kia chỗ nào sao? Hừi!
Mộc Tuyết, mẹ khuyên con nhân lúc còn sớm thì mau ly hôn với người đàn ông uất ức này, sau đó gả vào nhà giàu.”
“Không tồi! Bây giờ kẻ bất lực này càng ngày càng kỳ cục, còn dám tranh luận với bà nội con, rất quá đáng!” Đường Kiến Quốc lạnh giọng nói.
Bọn họ ước gì Đường Mộc Tuyết lập tức ly hôn với Dương Tiêu, sau đó gả vào nhà giàu. Bọn họ cũng được thơm lây, sống một cuộc sống giàu có.
Nhìn thấy bố mẹ không xem Dương Tiêu ra gì, Đường Mộc Tuyết tức giận dậm chân. Cô rất muốn nói cho Triệu Cầm và Đường Kiến Quốc biết tiểu vương tử thổi sáo chính là Dương Tiêu.
Nếu Dương Tiêu không muốn nói toạc ra thân phận của mình nên cô cũng không thay Dương Tiêu nói ra được.
Trong lòng Đường Mộc Tuyết vô cùng khổ sở, cô muốn bênh vực kẻ yếu cho Dương Tiêu, khiến cho bố mẹ mình lau mắt mà nhìn Dương Tiêu nhưng chỉ tiếc Dương Tiêu quá điệu tháp.
“Con sẽ không ly hôn với Dương Tiêu, hai người cứ chết tâm đi!” Gương mặt Đường Mộc Tuyết bi phẫn, nổi giận nói.
“Sao thế lại thế này? Mộc Tuyết, tại sao bà nội con nổi giận đùng đùng đi rồi?” Ngay sau đó, Triệu Cầm xách theo bao lớn bao nhỏ về đến nhà với vẻ mặt kinh ngạc.
“Không có gì đâu mẹ!” Trong bụng Đường Mộc Tuyết tràn đầy lửa giận. Lần đầu tiên cô cảm nhận bà nội Đường không thể nói lý được đến như thế.
Chỉ tiếc, chung quy bà nội Đường trên danh nghĩa vẫn là bà nội của cô, cô cũng không thể đối nghịch với bà nội Đường được.
Triệu Cầm lạnh lùng nhìn về phía Dương Tiêu: “Nói đi, có phải tên phế vật mày chọc giận bà nội không vui vẻ hay không? Mày chính là một ngôi sao chổi, cả ngày chỉ biết gây chuyện cho nhà này.”
Dương Tiêu cười nhàn nhạt, đi vào trong phòng trong, không thèm đáp lại. Nếu là Triệu Cầm biết anh đụng phải Đường Hạo, không chừng lại còn ầm ï hơn.
“Mẹ! Tại sao chuyện gì mẹ cũng trách cứ Dương Tiêu hết vậy?”
Đường Mộc Tuyết tức giận, thân thể mềm mại run rầy.
Nhìn thấy Dương Tiêu dám làm lơ bà ta, Triệu Cầm hung tợn nói: “Mộc Tuyết, con không cần che chở kẻ bắt lực này.”
Ở trong mắt Triệu Cầm, Dương Tiêu chính là một tên phế vật, một người không khác gì kẻ bất lực. Nếu Đường Mộc Tuyết không phải gả cho Dương Tiêu, nhà bọn họ sẽ không rơi đến hoàn cảnh như thế này. Nhà bọn họ bần cùng như thế chính là do ngôi sao chổi Dương Tiêu này làm hại.
Đường Kiến Quốc cũng nói một cách lạnh lùng: “Hừ! Mộc Tuyết, con không cần giải vây cho Dương Tiêu. Vừa nãy bó đã chứng kiến toàn bộ, Dương Tiêu dám bắt kính với bà nội con, đây là muốn làm gì? Phản trời sao?”
“Có phải hôm nay nó dám chống đối bà nội con, ngày mai sẽ không để bố và mẹ vào mắt hay không?”
Nghe được lời này của Đường Kiến Quốc, Đường Mộc Tuyết càng tức giận đến nỗi thất khiếu bốc khói.
Vừa rồi cô bị bà nội Đường liên tục nhằm vào, bố cô sợ đến mức một câu cũng không dám nói. Bây giò lại quay sang chỉ trích Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết cực kỳ tức giận. Tại sao cô có người bố mẹ không biết nói lý thế này?
Triệu Cầm đột nhiên nghĩ đến cái gì, cười ngâm ngâm, hỏi: “Mộc Tuyết, giữa trưa hôm nay có phải con và tiểu vương tử thổi sáo hẹn hò không?”
“Mẹ, tại sao mẹ lại biết?” Đường Mộc Tuyết kinh ngạc nói.
Triệu Cầm đắc ý nói: “Chuyện con hẹn hò với tiểu vương tử thổi sáo đã gây ồn ào, huyên náo nên tại sao mẹ không biết được chứ? Không hỗ là con gái bảo bối của mẹ, chân trước là Lý Hiên Minh, sau lưng là tiểu vương tử thổi sáo. Nhất định bọn họ bị sắc mặt của con chinh phục rồi.”
“Tuy nhiên, Mộc Tuyết, mẹ vẫn phải nhắc nhở con, nhất định con phải lựa chọn hai người bọn thật cẩn thận đấy! Cho dù là con chọn ai, mẹ cũng ủng hộ sự lựa chọn của con.”
Nghe vậy, Đường Mộc Tuyết càng thêm tức giận: “Mẹ, mẹ nghĩ con là loại người gì vậy? Con là loại người như thế sao? Còn có, mẹ nói như thế thì đặt Dương Tiêu ở nơi nào rồi?”
Triệu Cầm lạnh lùng nói: “Để kẻ bắt lực kia chỗ nào sao? Hừi!
Mộc Tuyết, mẹ khuyên con nhân lúc còn sớm thì mau ly hôn với người đàn ông uất ức này, sau đó gả vào nhà giàu.”
“Không tồi! Bây giờ kẻ bất lực này càng ngày càng kỳ cục, còn dám tranh luận với bà nội con, rất quá đáng!” Đường Kiến Quốc lạnh giọng nói.
Bọn họ ước gì Đường Mộc Tuyết lập tức ly hôn với Dương Tiêu, sau đó gả vào nhà giàu. Bọn họ cũng được thơm lây, sống một cuộc sống giàu có.
Nhìn thấy bố mẹ không xem Dương Tiêu ra gì, Đường Mộc Tuyết tức giận dậm chân. Cô rất muốn nói cho Triệu Cầm và Đường Kiến Quốc biết tiểu vương tử thổi sáo chính là Dương Tiêu.
Nếu Dương Tiêu không muốn nói toạc ra thân phận của mình nên cô cũng không thay Dương Tiêu nói ra được.
Trong lòng Đường Mộc Tuyết vô cùng khổ sở, cô muốn bênh vực kẻ yếu cho Dương Tiêu, khiến cho bố mẹ mình lau mắt mà nhìn Dương Tiêu nhưng chỉ tiếc Dương Tiêu quá điệu tháp.
“Con sẽ không ly hôn với Dương Tiêu, hai người cứ chết tâm đi!” Gương mặt Đường Mộc Tuyết bi phẫn, nổi giận nói.