Chương 144
Tiếng sáo vang lên như tiếng vọng từ trời cao, đám người tụ tập xung quanh khách sạn lớn Thiên Đường Mộng Ảo đều đồng loạt ngậm miệng lại.
Các cô lộ vẻ rung động, nhìn về phía lầu cao, ánh mắt trở nên sỉ mê ngay lập tức.
Âm điệu thật đẹp, chất chứa tình cảm thật lãng mạn.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng chính là Dương Tiêu, người đã cực kỳ tỉ mỉ trong ăn mặc hôm nay. Tiếng sáo của Dương Tiêu không ngừng quần quanh bốn phía, như một tiếng khóc nắc kể về câu chuyện tình yêu xưa.
Tựa như có một cặp nam nữ lẳng lặng kết làm vợ chồng giữa biển người, người đàn ông bị vô số người khinh thường, nhạo báng, người phụ nữ cũng biến thành trò cười vì người đàn ông, bị vô số người xem thường.
Rối cuối cùng sẽ có một ngày, người đàn ông ấy hiển lộ tất thảy, cho người phụ nữ một mái nhà ấm áp, cùng trải qua khoảng thời gian lãng mạn, để tất cả những người dám xem thường bọn họ sẽ phải sám hối.
Âm điệu duyên dáng tung bay khiến tất cả thiếu nữ tập trung quanh khách sạn Thiên Đường Mộng Ảo đều lộ vẻ cảm động.
Có những người đàn ông đã từng trải trong tình trường lộ ra ánh mắt phức tạp, trong lòng thầm kính nễ với người đang thổi sáo trên lầu.
Đúng vậy, đối với bất kỳ người đàn ông nào mà nói thì ai chẳng muốn cho một nửa của mình có cuộc sống tốt, hai người không buồn, không phải lo sinh hoạt, làm bạn đến già, từ khi mái tóc còn xanh đến khi đầu bạc.
“Thật đẹp, tiếng sáo thật đẹp!”
Tiếng sáo dừng, trong đó có không ít người đã ướt mi.
Đối với rất nhiều nam nữ thanh niên, ai mà không từng trải qua một đoạn tình cảm đứt ruột gan cơ chứ?
Tiếng sáo dừng, lúc này Dương Tiêu mới chậm rãi xoay người nhìn về phía Đường Mộc Tuyết, cưng chiều nói: “Mộc Tuyết, em đến rồi!”
Nhìn Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết cũng không cầm nổi nước mắt nữa, cứ thế tuôn rơi như sông Hoàng Hà vỡ đê. Cô bịt miệng, che đi đôi môi đỏ mọng, nhìn chằm chằm Dương Tiêu trước mặt như không thể tin vào tất cả mọi thứ.
Cô có trăm nghĩ vạn nghĩ cũng không ngờ Dương Tiêu chính là tiểu vương tử thổi sáo mà mình hằng mong nhớ. Cô không ngờ vào ngày kỷ niệm tròn năm năm kết hôn, Dương Tiêu lại mang đến cho cô một niềm vui bất ngờ như vậy.
Khoảnh khắc này, trong lòng Đường Mộc Tuyết phức tạp đến mức không ngôn từ nào có thể diễn tả được.
Cô bị người khác châm chọc, khiêu khích ròng rã năm năm, trở thành trò hề đã năm năm, không biết trong bao đêm dài, cô đau thấu tim gan vì Dương Tiêu chẳng tranh chẳng giành gì cả.
Đột nhiên, Dương Tiêu lại trở nên ưu tú đến không tưởng tượng nổi. Chuyện này khiến Đường Mộc Tuyết cảm thấy như một giấc mơ, không chân thật đến vậy.
Thêm nữa, Dương Tiêu chỉn chu, mặc một bộ âu phục bảnh bao, thêm khuôn mặt vốn không kém, khóe miệng tràn ngập nụ cười ấm áp khiến lòng Đường Mộc Tuyết vừa nồng đậm phức tạp đan xen với hạnh phúc.
Nhìn ánh mắt cưng chiều của Dương Tiêu, Đường Đường đang đứng bên cạnh càng cảm thấy lòng mình đắng chát.
Có một người đàn ông tốt như vậy yêu chị, cô cũng yên tâm Ai rôi.
Nhìn lại Dương Tiêu hôm nay đẹp trai như vầng dương, có lẽ chỉ có thể dùng những “mạch thượng nhân như ngọc” hay “công tử vô song” để miêu tả Dương Tiêu thôi.
Nghĩ đến việc anh rễ của mình là nam thần, Đường Đường cố nén nước mắt, không để nó chảy xuống. Cô lặng lẽ lui ra ngoài, sợ quấy rầy khoảnh khắc thần thánh này.
Dương Tiêu buông sáo ngọc xuống, chậm rãi, thâm tình nói nhỏ với Đường Mộc Tuyết: “Mộc Tuyết, anh đã đi qua cầu ở nhiều nơi, nhiều lần đếm mây trời, uống qua vô số loại rượu, nhưng không khi nào bằng được giờ phút này, khi anh gặp được em.”
Tỏ tình!
Đúng thế, đây là lời tỏ tình đến từ Dương Tiêu.
Năm năm trước, trong buổi lễ kết hôn, Dương Tiêu có vẻ cực kỳ buồn bực, chẳng nói chẳng rằng gì với Đường Mộc Tuyết.
Trong năm năm, Dương Tiêu cũng chưa từng nói một câu lãng mạn nào với Đường Mộc Tuyết.
Lần này, nhân cơ hội, Dương Tiêu hoàn toàn mở rộng cửa lòng, biểu đạt tình yêu thương của mình đến cô.
Anh rất rõ, bởi vì bản thân nên cô gái tuyệt sắc trước mặt này đã từng phải nếm trải bao đắng cay, khổ sở.
Dương Tiêu cũng dần phát hiện rằng, trong lúc vô thức mình đã dần chấp nhận cô vợ trên danh nghĩa này, không chỉ vậy mà lại còn cực kỳ yêu thương.
Con người khi còn sống thì chí ít nên một lần quên mình vì người nào đó, không quan tâm đến kết quả, không mơ ước được đồng hành, không yêu cầu từng có được, thậm chí không dám xin cô ấy yêu mình. Chỉ cần trong những tháng năm đẹp nhất ấy, ta gặp được người.
Các cô lộ vẻ rung động, nhìn về phía lầu cao, ánh mắt trở nên sỉ mê ngay lập tức.
Âm điệu thật đẹp, chất chứa tình cảm thật lãng mạn.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng chính là Dương Tiêu, người đã cực kỳ tỉ mỉ trong ăn mặc hôm nay. Tiếng sáo của Dương Tiêu không ngừng quần quanh bốn phía, như một tiếng khóc nắc kể về câu chuyện tình yêu xưa.
Tựa như có một cặp nam nữ lẳng lặng kết làm vợ chồng giữa biển người, người đàn ông bị vô số người khinh thường, nhạo báng, người phụ nữ cũng biến thành trò cười vì người đàn ông, bị vô số người xem thường.
Rối cuối cùng sẽ có một ngày, người đàn ông ấy hiển lộ tất thảy, cho người phụ nữ một mái nhà ấm áp, cùng trải qua khoảng thời gian lãng mạn, để tất cả những người dám xem thường bọn họ sẽ phải sám hối.
Âm điệu duyên dáng tung bay khiến tất cả thiếu nữ tập trung quanh khách sạn Thiên Đường Mộng Ảo đều lộ vẻ cảm động.
Có những người đàn ông đã từng trải trong tình trường lộ ra ánh mắt phức tạp, trong lòng thầm kính nễ với người đang thổi sáo trên lầu.
Đúng vậy, đối với bất kỳ người đàn ông nào mà nói thì ai chẳng muốn cho một nửa của mình có cuộc sống tốt, hai người không buồn, không phải lo sinh hoạt, làm bạn đến già, từ khi mái tóc còn xanh đến khi đầu bạc.
“Thật đẹp, tiếng sáo thật đẹp!”
Tiếng sáo dừng, trong đó có không ít người đã ướt mi.
Đối với rất nhiều nam nữ thanh niên, ai mà không từng trải qua một đoạn tình cảm đứt ruột gan cơ chứ?
Tiếng sáo dừng, lúc này Dương Tiêu mới chậm rãi xoay người nhìn về phía Đường Mộc Tuyết, cưng chiều nói: “Mộc Tuyết, em đến rồi!”
Nhìn Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết cũng không cầm nổi nước mắt nữa, cứ thế tuôn rơi như sông Hoàng Hà vỡ đê. Cô bịt miệng, che đi đôi môi đỏ mọng, nhìn chằm chằm Dương Tiêu trước mặt như không thể tin vào tất cả mọi thứ.
Cô có trăm nghĩ vạn nghĩ cũng không ngờ Dương Tiêu chính là tiểu vương tử thổi sáo mà mình hằng mong nhớ. Cô không ngờ vào ngày kỷ niệm tròn năm năm kết hôn, Dương Tiêu lại mang đến cho cô một niềm vui bất ngờ như vậy.
Khoảnh khắc này, trong lòng Đường Mộc Tuyết phức tạp đến mức không ngôn từ nào có thể diễn tả được.
Cô bị người khác châm chọc, khiêu khích ròng rã năm năm, trở thành trò hề đã năm năm, không biết trong bao đêm dài, cô đau thấu tim gan vì Dương Tiêu chẳng tranh chẳng giành gì cả.
Đột nhiên, Dương Tiêu lại trở nên ưu tú đến không tưởng tượng nổi. Chuyện này khiến Đường Mộc Tuyết cảm thấy như một giấc mơ, không chân thật đến vậy.
Thêm nữa, Dương Tiêu chỉn chu, mặc một bộ âu phục bảnh bao, thêm khuôn mặt vốn không kém, khóe miệng tràn ngập nụ cười ấm áp khiến lòng Đường Mộc Tuyết vừa nồng đậm phức tạp đan xen với hạnh phúc.
Nhìn ánh mắt cưng chiều của Dương Tiêu, Đường Đường đang đứng bên cạnh càng cảm thấy lòng mình đắng chát.
Có một người đàn ông tốt như vậy yêu chị, cô cũng yên tâm Ai rôi.
Nhìn lại Dương Tiêu hôm nay đẹp trai như vầng dương, có lẽ chỉ có thể dùng những “mạch thượng nhân như ngọc” hay “công tử vô song” để miêu tả Dương Tiêu thôi.
Nghĩ đến việc anh rễ của mình là nam thần, Đường Đường cố nén nước mắt, không để nó chảy xuống. Cô lặng lẽ lui ra ngoài, sợ quấy rầy khoảnh khắc thần thánh này.
Dương Tiêu buông sáo ngọc xuống, chậm rãi, thâm tình nói nhỏ với Đường Mộc Tuyết: “Mộc Tuyết, anh đã đi qua cầu ở nhiều nơi, nhiều lần đếm mây trời, uống qua vô số loại rượu, nhưng không khi nào bằng được giờ phút này, khi anh gặp được em.”
Tỏ tình!
Đúng thế, đây là lời tỏ tình đến từ Dương Tiêu.
Năm năm trước, trong buổi lễ kết hôn, Dương Tiêu có vẻ cực kỳ buồn bực, chẳng nói chẳng rằng gì với Đường Mộc Tuyết.
Trong năm năm, Dương Tiêu cũng chưa từng nói một câu lãng mạn nào với Đường Mộc Tuyết.
Lần này, nhân cơ hội, Dương Tiêu hoàn toàn mở rộng cửa lòng, biểu đạt tình yêu thương của mình đến cô.
Anh rất rõ, bởi vì bản thân nên cô gái tuyệt sắc trước mặt này đã từng phải nếm trải bao đắng cay, khổ sở.
Dương Tiêu cũng dần phát hiện rằng, trong lúc vô thức mình đã dần chấp nhận cô vợ trên danh nghĩa này, không chỉ vậy mà lại còn cực kỳ yêu thương.
Con người khi còn sống thì chí ít nên một lần quên mình vì người nào đó, không quan tâm đến kết quả, không mơ ước được đồng hành, không yêu cầu từng có được, thậm chí không dám xin cô ấy yêu mình. Chỉ cần trong những tháng năm đẹp nhất ấy, ta gặp được người.