Chương 136
Nghe được giọng nói tức giận của Đường Đường, Dương Tiêu dở khóc dở cười. Anh biết con nhóc tinh quái này có thành kiến rất lớn với anh, vì bất bình thay cho Đường Mộc Tuyết.
Đúng vậy, dựa theo nhan sắc khuynh thành của Đường Mộc Tuyết, hơn nữa có bằng cấp và tài hoa. Nếu không phải vì sự xuất hiện của mình, gả vào gia đình giàu có, kết bạn với một người đàn ông có bằng cấp ưu tú chuyện này không thành vấn đề gì cả.
Bản thân ngủ đông năm năm, trong năm năm này không có chút thành tựu nào ở nhà họ Đường. Bản thân bị nhục mạ là phế vật, còn liên lụy Đường Mộc Tuyết, đổi lại là anh, chỉ sợ anh cũng sẽ giống Đường Đường, đối với bản thân rất có thành kiến thôi!
Dù sao, không ai hy vọng chị ruột của mình gả cho một tên phế vật, cả ngày chịu uất ức.
“Khu khụ! Bây giờ anh ở trước cửa trường em, có ít việc phiền em.” Dương Tiêu chớp chớp mắt nói.
Đường Đường nghe vậy, cả người giận dữ: “Ôi! Anh còn dám xuất hiện ở cửa trường tôi. Có tin tôi thật sự đánh chết anh hay không? Anh mất mặt còn chưa nói, cũng muốn tôi mất mặt cùng với anh sao?”
Tuy rằng phương diện làm người hai vợ chồng Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm thật sự không tốt nhưng gien của bọn họ vẫn ổn. Không chỉ có sinh ra đệ nhất mỹ nhân ở Trung Nguyên là Đường Mộc Tuyết, ngay cả Đường Đường cũng là một mỹ nhân tiêu chuẩn.
Tuy nhiên, học viện nghệ thuật Trung Nguyên biết Đường Đường có một người chị đẹp như tiên trên trời nhưng gả cho một tên phế vật.
Bởi vì Dương Tiêu, những người không quen nhìn Đường Đường thường xuyên cười nhạo nói cô ấy có một người anh rễ là phé vật.
“Tôi không có ý nghĩ này, ngày mai chính là kỷ niệm năm năm ngày cưới của anh và chị em. Anh muốn cho chị em một sự bắt ngờ, nếu cho chị em biết thì không còn là sự bất ngờ nữa, cho nên anh mới muốn em giúp đỡ.” Giọng nói Dương Tiêu hòa hoãn, nói.
Đường Đường ở ký túc xá nữ nhíu nhíu mày, vẻ mặt không thể tin tưởng được.
Người anh rễ phế vật này còn muốn mang điều bất ngờ cho chị gái? Thật hay giả thế?
Ở trong ấn tượng của Đường Đường, mỗi ngày kỷ niệm cưới Dương Tiêu không tỏ vẻ điều gì với chị gái của mình nhỉ?
Tại sao người này bỗng nhiên trở nên lãng mạn như vậy?
Sự khác thường là có vấn đề, chẳng lẽ tên phế vật này đắc tội với chị mình khiến chị ấy không vui?
Đường Đường ngửi thấy một hương vị âm mưu, cô ấy chất vấn nói: “Nói đi, tên phế vật, có phải anh chọc chị tôi không vui phải không? Tôi nói cho anh, nếu anh dám bắt nạt chị của tôi, Đường Đường tôi tuyệt đối đua mạng già này với anh.”
Nghe được giọng nói hung ác của Đường Đường, Dương Tiêu cười khổ một tiếng: “Làm sao có thể, anh đau lòng chị em còn chưa kịp đâu, làm sao có thể bắt nạt cô ấy? Nếu không tin, em ra đây chứng thực thử xem.”
“Hừ! Đừng dùng trò này nữa, tôi không tin anh đâu. Anh chờ ở cửa cho tôi, nếu tôi phát hiện anh đang nói dối, đừng trách tôi không khách khí với anh.” Đường Đường tức giận hừ một tiếng, lập tức bò dậy từ giường, hơi trang điểm một tí, đi ra ngoài cửa.
Tuy rằng Đường Đường không quen nhìn bộ dạng uất ức của Dương Tiêu, nhưng năm năm ở chung, Đường Đường biết bản chất Dương Tiêu không xấu, chỉ là uất ức một chút.
Hơn nữa, chị gái mình dần dần có cảm giác chấp nhận Dương Tiêu, Đường Đường tỉnh quái nhạy bén phát hiện được điều này. Sở dĩ cô ấy hung ác với Dương Tiêu, chủ yếu vì đau lòng chị gái Đường Mộc Tuyết.
Cả ngày mẹ chỉ biết chơi mạt chược, một nửa số tiền ít ỏi trong nhà là bà ta chơi thua mạt chược. Bố đã đụng xe vào người ta vài năm trước, không chỉ đụng phải người ta mà còn phá hỏng đôi chân mình, bây giờ mỗi tháng còn cần tiền uống thuốc khơi thông mạch máu.
Toàn bộ gia đình là do chị chống đỡ, Đường Đường cũng rất hiểu chuyện, không tạo thêm áp lực cho Đường Mộc Tuyết, rất nhiều phí sinh hoạt là do cô tự nỗ lực làm thêm để có.
Nghĩ đến chị gái mệt mỏi như thé, tất nhiên Đường Đường hy vọng chị gái có thể vui vui vẻ vẻ, vì thế cô phá lệ đi ra gặp mặt Dương Tiêu.
Từ xa Đường Đường đã nhìn thấy quần áo mộc mạc Dương Tiêu, cô ấy lôi kéo Dương Tiêu đi đến nơi có ít người, đen mặt nói: “Về sau không có việc gì thì đừng đến tìm tôi. Anh không ngại mắt mặt nhưng tôi thì ngại. Nói đi, anh nghĩ ra chủ ý gì?”
Nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Đường Đường, Dương Tiêu nói nhỏ: “Anh đặt tiệc lớn ở khách sạn lớn Thiên Đường Mộng Ảo. Ngày mai chỉ có hai người là anh và chị em. Em thì sao, em giúp anh gọi chị em tới, mặc đồ thật đẹp, như vậy là đủ rồi. Anh muốn cho chị em một bắt ngờ thật lớn, chỉ đơn giản như vậy.”
Hải Đặt tiệc ở khách sạn lớn Thiên Đường Mộng Ảo?
Đúng vậy, dựa theo nhan sắc khuynh thành của Đường Mộc Tuyết, hơn nữa có bằng cấp và tài hoa. Nếu không phải vì sự xuất hiện của mình, gả vào gia đình giàu có, kết bạn với một người đàn ông có bằng cấp ưu tú chuyện này không thành vấn đề gì cả.
Bản thân ngủ đông năm năm, trong năm năm này không có chút thành tựu nào ở nhà họ Đường. Bản thân bị nhục mạ là phế vật, còn liên lụy Đường Mộc Tuyết, đổi lại là anh, chỉ sợ anh cũng sẽ giống Đường Đường, đối với bản thân rất có thành kiến thôi!
Dù sao, không ai hy vọng chị ruột của mình gả cho một tên phế vật, cả ngày chịu uất ức.
“Khu khụ! Bây giờ anh ở trước cửa trường em, có ít việc phiền em.” Dương Tiêu chớp chớp mắt nói.
Đường Đường nghe vậy, cả người giận dữ: “Ôi! Anh còn dám xuất hiện ở cửa trường tôi. Có tin tôi thật sự đánh chết anh hay không? Anh mất mặt còn chưa nói, cũng muốn tôi mất mặt cùng với anh sao?”
Tuy rằng phương diện làm người hai vợ chồng Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm thật sự không tốt nhưng gien của bọn họ vẫn ổn. Không chỉ có sinh ra đệ nhất mỹ nhân ở Trung Nguyên là Đường Mộc Tuyết, ngay cả Đường Đường cũng là một mỹ nhân tiêu chuẩn.
Tuy nhiên, học viện nghệ thuật Trung Nguyên biết Đường Đường có một người chị đẹp như tiên trên trời nhưng gả cho một tên phế vật.
Bởi vì Dương Tiêu, những người không quen nhìn Đường Đường thường xuyên cười nhạo nói cô ấy có một người anh rễ là phé vật.
“Tôi không có ý nghĩ này, ngày mai chính là kỷ niệm năm năm ngày cưới của anh và chị em. Anh muốn cho chị em một sự bắt ngờ, nếu cho chị em biết thì không còn là sự bất ngờ nữa, cho nên anh mới muốn em giúp đỡ.” Giọng nói Dương Tiêu hòa hoãn, nói.
Đường Đường ở ký túc xá nữ nhíu nhíu mày, vẻ mặt không thể tin tưởng được.
Người anh rễ phế vật này còn muốn mang điều bất ngờ cho chị gái? Thật hay giả thế?
Ở trong ấn tượng của Đường Đường, mỗi ngày kỷ niệm cưới Dương Tiêu không tỏ vẻ điều gì với chị gái của mình nhỉ?
Tại sao người này bỗng nhiên trở nên lãng mạn như vậy?
Sự khác thường là có vấn đề, chẳng lẽ tên phế vật này đắc tội với chị mình khiến chị ấy không vui?
Đường Đường ngửi thấy một hương vị âm mưu, cô ấy chất vấn nói: “Nói đi, tên phế vật, có phải anh chọc chị tôi không vui phải không? Tôi nói cho anh, nếu anh dám bắt nạt chị của tôi, Đường Đường tôi tuyệt đối đua mạng già này với anh.”
Nghe được giọng nói hung ác của Đường Đường, Dương Tiêu cười khổ một tiếng: “Làm sao có thể, anh đau lòng chị em còn chưa kịp đâu, làm sao có thể bắt nạt cô ấy? Nếu không tin, em ra đây chứng thực thử xem.”
“Hừ! Đừng dùng trò này nữa, tôi không tin anh đâu. Anh chờ ở cửa cho tôi, nếu tôi phát hiện anh đang nói dối, đừng trách tôi không khách khí với anh.” Đường Đường tức giận hừ một tiếng, lập tức bò dậy từ giường, hơi trang điểm một tí, đi ra ngoài cửa.
Tuy rằng Đường Đường không quen nhìn bộ dạng uất ức của Dương Tiêu, nhưng năm năm ở chung, Đường Đường biết bản chất Dương Tiêu không xấu, chỉ là uất ức một chút.
Hơn nữa, chị gái mình dần dần có cảm giác chấp nhận Dương Tiêu, Đường Đường tỉnh quái nhạy bén phát hiện được điều này. Sở dĩ cô ấy hung ác với Dương Tiêu, chủ yếu vì đau lòng chị gái Đường Mộc Tuyết.
Cả ngày mẹ chỉ biết chơi mạt chược, một nửa số tiền ít ỏi trong nhà là bà ta chơi thua mạt chược. Bố đã đụng xe vào người ta vài năm trước, không chỉ đụng phải người ta mà còn phá hỏng đôi chân mình, bây giờ mỗi tháng còn cần tiền uống thuốc khơi thông mạch máu.
Toàn bộ gia đình là do chị chống đỡ, Đường Đường cũng rất hiểu chuyện, không tạo thêm áp lực cho Đường Mộc Tuyết, rất nhiều phí sinh hoạt là do cô tự nỗ lực làm thêm để có.
Nghĩ đến chị gái mệt mỏi như thé, tất nhiên Đường Đường hy vọng chị gái có thể vui vui vẻ vẻ, vì thế cô phá lệ đi ra gặp mặt Dương Tiêu.
Từ xa Đường Đường đã nhìn thấy quần áo mộc mạc Dương Tiêu, cô ấy lôi kéo Dương Tiêu đi đến nơi có ít người, đen mặt nói: “Về sau không có việc gì thì đừng đến tìm tôi. Anh không ngại mắt mặt nhưng tôi thì ngại. Nói đi, anh nghĩ ra chủ ý gì?”
Nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Đường Đường, Dương Tiêu nói nhỏ: “Anh đặt tiệc lớn ở khách sạn lớn Thiên Đường Mộng Ảo. Ngày mai chỉ có hai người là anh và chị em. Em thì sao, em giúp anh gọi chị em tới, mặc đồ thật đẹp, như vậy là đủ rồi. Anh muốn cho chị em một bắt ngờ thật lớn, chỉ đơn giản như vậy.”
Hải Đặt tiệc ở khách sạn lớn Thiên Đường Mộng Ảo?