Chương 279: Thật sao?
Diện tích đất hơn hai mẫu một chút, còn không bằng một nửa Thẩm gia. Nhưng mà, hoàn cảnh xung quanh thì rất tốt.
Hơn nữa, cách Thẩm gia cũng chỉ có ba bốn cây số.
Khoảng thời gian trước, công ty của chủ nhân căn biệt thự xảy ra chút vấn đề, bây giờ đang bán căn biệt thự này để lấy vốn.
Căn biệt thự này vừa khéo nằm ngược hướng với tuyến đường đưa đón Thẩm Khanh Nguyệt mỗi ngày.
Nếu không phải Lạc Trường Phong tra ra được, hắn cũng không chú ý tới căn biệt thự này.
Chỉ vừa nhìn một cái, trong lòng Lâm Vũ liền có quyết định.
Lúc Lâm Vũ tới, còn chưa xuống xe, đã thấy phía trước cổng biệt thự có hai chiếc xe đang đậu, còn có nhân viên sale mặc vest đen dẫn người tới xem nhà.
Xem ra, người vừa ý nơi này không chỉ có một mình hắn!
Lâm Vũ xuống xe, đối phương dường như cũng đã xem kha khá rồi, đang cùng nhân viên sale đi ra ngoài.
Một nam một nữ, chồng già vợ trẻ.
Cô gái trẻ ôm lấy cánh tay của một người đàn ông tầm bốn năm chục tuổi, cử chỉ thân mật.
Nghe lời nói, dường như rất hài lòng với nơi này.
“Không đến nỗi bị người ta giành trước đấy chứ?”
Trong lòng Lâm Vũ thầm kêu không ổn.
Nếu như người ta đã ký hợp đồng đặt cọc thì cho dù bản thân có quyền có thế cũng không thể cưỡng ép mà cướp căn biệt thự này về được.
Nếu thật sự như vậy, e là chỉ còn cách mua lại căn biệt thự trong tay cặp vợ chồng này thôi.
Nghĩ tới đây, Lâm Vũ kéo cửa xe bước xuống, cười nói với cô nhân viên sale: “Chào cô, cho tôi hỏi một chút, căn biệt thự này đã bán chưa? Nếu vẫn chưa bán thì...”
“Bán hay chưa thì liên quan đéo gì đến mày!”
Cô nhân viên sale còn chưa đáp, người đàn ông trung niên bụng phệ kia đã khó chịu ngắt lời Lâm Vũ, phì cười: “Lế nào mày mua nổi căn biệt thự này chắc?”
Lâm Vũ liếc mắt nhìn ông ta, lãnh đạm nói: “Tôi đúng thật là mua nổi đấy!”
“Mày mua nổi cái c*c* ấy!”
Người đàn ông trung niên nhấc tay chỉ vào chiếc xe của Lâm Vũ, phì cười, nói: “Mày cứ mua được một chiếc xe cho ra hồn đi đã! Lái cái xe rách nát này mà giả vờ cái gì chứ!”
Cái xe rách nát?
Lâm Vũ quay đầu nhìn xe của mình, trong lòng hiểu ra.
Chẳng trách mà người ta vừa nhìn đã cảm thấy hắn không mua nổi căn biệt thự này, hiển nhiên là vì chiếc xe sản xuất trong nước này rồi!
Chiếc xe giá bình dân sản xuất trong nước của hắn, đặt cạnh chiếc xe sang nhập khẩu giá trị mấy trăm vạn kia, xét mọi phương diện đúng là đều bị người ta nghiền nát.
“Tôi lái xe gì cũng không liên quan tới ông.”
Lâm Vũ lười quan tâm tới ông ta, lại hỏi cô nhân viên sale: “Nếu như căn biệt thự này chưa bán ra, vậy tôi muốn mua luôn bây giờ.”
“Thật sao?” Nhân viên sale lập tức vui mừng, lại nhìn hắn với ánh mắt bán tín bán nghi, mỉm cười đáp: “Anh chàng đẹp trai này, anh đừng đùa tôi nhé, giá bán của căn biệt thự này lên tới một trăm triệu đấy!”
Tuy rất vui mừng, nhưng nhân viên sale vẫn chưa bị che mờ lí trí.
Nhân viên sale có thể bán những loại biệt thự như này, ít nhiều cũng có sự từng trải.
Những loại người có tiền, đương nhiên cũng tiếp xúc qua không ít.
Nhưng mà, người giàu mà lái chiếc xe có khoảng mười vạn đi mua căn biệt thự trị giá cả trăm triệu, cô ta đúng là chưa thấy bao giờ.
“Gô trông tôi giống đang đùa lắm à?”
Lâm Vũ cười nhạt: “Nếu như không có vấn đề gì khác, bây giờ tôi có thể chuyển khoản, ký hợp đồng.”
“Diễn, cứ diễn nữa đi!”
Lúc này, cô gái yêu kiều đang khoác tay người đàn ông trung niên lại phì cười, đồng thời nói với cô nhân viên sale: “Tiểu Viên, cô đừng để người ta lừa! Loại đàn ông này tôi gặp nhiều rồi! Giả vờ là người giàu khiêm tốn, thật ra là muốn lừa tiền lừa sắc!”
Hơn nữa, cách Thẩm gia cũng chỉ có ba bốn cây số.
Khoảng thời gian trước, công ty của chủ nhân căn biệt thự xảy ra chút vấn đề, bây giờ đang bán căn biệt thự này để lấy vốn.
Căn biệt thự này vừa khéo nằm ngược hướng với tuyến đường đưa đón Thẩm Khanh Nguyệt mỗi ngày.
Nếu không phải Lạc Trường Phong tra ra được, hắn cũng không chú ý tới căn biệt thự này.
Chỉ vừa nhìn một cái, trong lòng Lâm Vũ liền có quyết định.
Lúc Lâm Vũ tới, còn chưa xuống xe, đã thấy phía trước cổng biệt thự có hai chiếc xe đang đậu, còn có nhân viên sale mặc vest đen dẫn người tới xem nhà.
Xem ra, người vừa ý nơi này không chỉ có một mình hắn!
Lâm Vũ xuống xe, đối phương dường như cũng đã xem kha khá rồi, đang cùng nhân viên sale đi ra ngoài.
Một nam một nữ, chồng già vợ trẻ.
Cô gái trẻ ôm lấy cánh tay của một người đàn ông tầm bốn năm chục tuổi, cử chỉ thân mật.
Nghe lời nói, dường như rất hài lòng với nơi này.
“Không đến nỗi bị người ta giành trước đấy chứ?”
Trong lòng Lâm Vũ thầm kêu không ổn.
Nếu như người ta đã ký hợp đồng đặt cọc thì cho dù bản thân có quyền có thế cũng không thể cưỡng ép mà cướp căn biệt thự này về được.
Nếu thật sự như vậy, e là chỉ còn cách mua lại căn biệt thự trong tay cặp vợ chồng này thôi.
Nghĩ tới đây, Lâm Vũ kéo cửa xe bước xuống, cười nói với cô nhân viên sale: “Chào cô, cho tôi hỏi một chút, căn biệt thự này đã bán chưa? Nếu vẫn chưa bán thì...”
“Bán hay chưa thì liên quan đéo gì đến mày!”
Cô nhân viên sale còn chưa đáp, người đàn ông trung niên bụng phệ kia đã khó chịu ngắt lời Lâm Vũ, phì cười: “Lế nào mày mua nổi căn biệt thự này chắc?”
Lâm Vũ liếc mắt nhìn ông ta, lãnh đạm nói: “Tôi đúng thật là mua nổi đấy!”
“Mày mua nổi cái c*c* ấy!”
Người đàn ông trung niên nhấc tay chỉ vào chiếc xe của Lâm Vũ, phì cười, nói: “Mày cứ mua được một chiếc xe cho ra hồn đi đã! Lái cái xe rách nát này mà giả vờ cái gì chứ!”
Cái xe rách nát?
Lâm Vũ quay đầu nhìn xe của mình, trong lòng hiểu ra.
Chẳng trách mà người ta vừa nhìn đã cảm thấy hắn không mua nổi căn biệt thự này, hiển nhiên là vì chiếc xe sản xuất trong nước này rồi!
Chiếc xe giá bình dân sản xuất trong nước của hắn, đặt cạnh chiếc xe sang nhập khẩu giá trị mấy trăm vạn kia, xét mọi phương diện đúng là đều bị người ta nghiền nát.
“Tôi lái xe gì cũng không liên quan tới ông.”
Lâm Vũ lười quan tâm tới ông ta, lại hỏi cô nhân viên sale: “Nếu như căn biệt thự này chưa bán ra, vậy tôi muốn mua luôn bây giờ.”
“Thật sao?” Nhân viên sale lập tức vui mừng, lại nhìn hắn với ánh mắt bán tín bán nghi, mỉm cười đáp: “Anh chàng đẹp trai này, anh đừng đùa tôi nhé, giá bán của căn biệt thự này lên tới một trăm triệu đấy!”
Tuy rất vui mừng, nhưng nhân viên sale vẫn chưa bị che mờ lí trí.
Nhân viên sale có thể bán những loại biệt thự như này, ít nhiều cũng có sự từng trải.
Những loại người có tiền, đương nhiên cũng tiếp xúc qua không ít.
Nhưng mà, người giàu mà lái chiếc xe có khoảng mười vạn đi mua căn biệt thự trị giá cả trăm triệu, cô ta đúng là chưa thấy bao giờ.
“Gô trông tôi giống đang đùa lắm à?”
Lâm Vũ cười nhạt: “Nếu như không có vấn đề gì khác, bây giờ tôi có thể chuyển khoản, ký hợp đồng.”
“Diễn, cứ diễn nữa đi!”
Lúc này, cô gái yêu kiều đang khoác tay người đàn ông trung niên lại phì cười, đồng thời nói với cô nhân viên sale: “Tiểu Viên, cô đừng để người ta lừa! Loại đàn ông này tôi gặp nhiều rồi! Giả vờ là người giàu khiêm tốn, thật ra là muốn lừa tiền lừa sắc!”