Chương 272: Ba ngày sau
Nhờ vào thuốc Kim Sang hiệu quả của Lâm Vũ cộng thêm sức khoẻ của Diêm Thiền hơn xa người bình thường mà chỉ trong ba ngày vết thương của cô ta đã lành lại bảy tám phần.
Ba ngày sau.
Trừ năm đó trăn trở lưu lạc ở Bắc Cảnh thì Lâm Vũ chưa từng trải qua ba ngày nào khó sống như vậy.
Diêm Thiền ở lại Thẩm gia ba ngày, Lâm Vũ cũng đau đầu ba ngày. Không tâm lực lao lực quá độ thì cũng đau đầu!
Thỉnh thoảng sẽ có cảm giác đầu sắp nổ tung.
Điều duy nhất đáng mừng là mặc dù Diêm Thiền quá càn quấy, nhưng chỉ nhằm vào Lâm Vũ mà không làm ra chuyện gì đi quá giới hạn ở Thẩm gia.
Nhưng thái độ của cô ta đối với người của Thẩm gia lại không mặn không nhạt, chỉ cực kỳ nhiệt tình với Tuyên Vân Lam.
Suốt ngày mở miệng kêu "Mẹ" cực kỳ thân mật làm Tuyên Vân Lam trả lời cũng không phải mà không đáp cũng không xong.
Trong lúc đó, Lâm Vũ muốn đuổi Diêm Thiền đi mấy lần, nhưng đáng tiếc đều bị Thẩm Khanh Nguyệt và Tuyên Vân Lam ngăn lại.
Nói thế nào ban đầu Diêm Thiền cũng thật lòng muốn cứu Lâm Vũ, dù Lâm Vũ không cần cô ta cứu cũng sẽ không bị chết cóng trên núi tuyết, nhưng thật sự hắn đã nợ ân tình này.
Hơn nữa Diêm Thiền còn đang bị thương, nhẫn tâm đuổi cô ta đi như vậy thực sự không tốt.
Sau khi ăn cơm tối, Thẩm Vũ Nông biết Lâm Vũ không có tâm tình đánh cờ với mình nên cũng không đi quấy rầy hắn mà tràn đầy phấn khởi góp một bàn mạt chược.
Ông ấy vốn muốn kéo Diêm Thiền chơi cùng, nhưng thấy cô ta cứ tập trung tinh thân vào Lâm Vũ thì không tiện gọi.
Thẩm Vũ Nông, Tuyên Vân Lam cộng thêm mẹ con Thẩm Khanh Nguyệt là bốn người vừa vặn góp thành một bàn mạt chược.
Việc thăng cấp cải tiến của công ty thiết bị đang được tiến hành hết sức rầm rộ, hiện tại Thẩm Khanh Nguyệt đã không còn gì lo lắng nên cũng có tâm tư chơi mạt chược với lão gia tử.
"Phanh!"
"Chờ một chút, ông đánh lại!"
"Ông nội, đánh rồi không được hối hận, không được chơi xấu."
Tiếng chơi mạt chược thỉnh thoảng truyền vào tai Lâm Vũ, nghe có vẻ rất vui vẻ hòa thuận.
Nhưng Lâm Vũ không tham dự.
Hắn ngồi ngoài sân, một mặt là muốn được im lặng, mặt khác là muốn suy nghĩ một số chuyện.
Nửa giờ trước Bạch Diệu Thủ gọi điện thoại tới. Anh ta từng hỏi tư vấn rất nhiều chuyên gia chữ viết cổ đại.
Đáng tiếc là trước mắt tạm thời không có ai nhận ra những ký hiệu cổ quái kia.
Còn đồ án ngôi sao sáu cánh đó thì có rất nhiều người biết.
Chỉ tiếc mỗi người nói một kiểu, không có cái nào đáng tin.
Lâm Vũ yên lặng suy tư một rồi lại lấy điện thoại ra xem tấm hình kia.
Trước mắt tạm thời không trông cậy được vào những chuyên gia chữ viết cổ đại kia, hắn chỉ có thể tự nghĩ cách xem có thể tìm ra một số quy luật từ những ký hiệu cổ quái kia hay không.
Khi Lâm Vũ tập trung nhìn ảnh chụp thì Diêm Thiền đã rón rén tới gần.
Mặc dù hắn phát giác Diêm Thiền tới gần, nhưng cũng lười ngăn cản.
Chỉ cần cô ta không làm chuyện khác người là được.
"A, sao trong tay anh lại có vật này?" Sau người truyền đến tiếng nói kinh ngạc. của Diêm Thiền.
"Cô đừng xen vào!" Lâm Vũ không quay đầu lại mà lạnh lùng nói: "Phắn qua chỗ khác đi, tôi đang suy nghĩ, đừng đến làm phiền tôi!"
Diêm Thiền nhếch miệng lên, chỉ vào tấm hình trên điện thoại mà gian xảo hỏi: "Không phải anh đang nghiên cứu bức hình này đó chứ?" .
"Biết tôi đang nghiên cứu thì đừng làm phiền tôi." Lâm Vũ trừng cô ta một cái rồi tức giận nói: "Giờ tôi rất phiền, quấy rối nữa thì tôi sẽ ném cô ra ngoài!"
"Được thôi, vậy em không quấy rầy anh nữa." Diêm Thiền trêu tức liếc hắn một cái rồi nghịch ngợm cười nói: "Anh đừng hối hận."
"Tôi hối hận cái rắm!" Lâm Vũ hừ nhẹ một tiếng, lười để ý đến cô ta mà bắt đầu nghiên cứu bức hình kia.
Diêm Thiền khó được không dây dưa mà quả quyết quay người rời đi. Cô ta đột nhiên nghe lời như thế lại làm Lâm Vũ hơi kinh ngạc.
Ba ngày sau.
Trừ năm đó trăn trở lưu lạc ở Bắc Cảnh thì Lâm Vũ chưa từng trải qua ba ngày nào khó sống như vậy.
Diêm Thiền ở lại Thẩm gia ba ngày, Lâm Vũ cũng đau đầu ba ngày. Không tâm lực lao lực quá độ thì cũng đau đầu!
Thỉnh thoảng sẽ có cảm giác đầu sắp nổ tung.
Điều duy nhất đáng mừng là mặc dù Diêm Thiền quá càn quấy, nhưng chỉ nhằm vào Lâm Vũ mà không làm ra chuyện gì đi quá giới hạn ở Thẩm gia.
Nhưng thái độ của cô ta đối với người của Thẩm gia lại không mặn không nhạt, chỉ cực kỳ nhiệt tình với Tuyên Vân Lam.
Suốt ngày mở miệng kêu "Mẹ" cực kỳ thân mật làm Tuyên Vân Lam trả lời cũng không phải mà không đáp cũng không xong.
Trong lúc đó, Lâm Vũ muốn đuổi Diêm Thiền đi mấy lần, nhưng đáng tiếc đều bị Thẩm Khanh Nguyệt và Tuyên Vân Lam ngăn lại.
Nói thế nào ban đầu Diêm Thiền cũng thật lòng muốn cứu Lâm Vũ, dù Lâm Vũ không cần cô ta cứu cũng sẽ không bị chết cóng trên núi tuyết, nhưng thật sự hắn đã nợ ân tình này.
Hơn nữa Diêm Thiền còn đang bị thương, nhẫn tâm đuổi cô ta đi như vậy thực sự không tốt.
Sau khi ăn cơm tối, Thẩm Vũ Nông biết Lâm Vũ không có tâm tình đánh cờ với mình nên cũng không đi quấy rầy hắn mà tràn đầy phấn khởi góp một bàn mạt chược.
Ông ấy vốn muốn kéo Diêm Thiền chơi cùng, nhưng thấy cô ta cứ tập trung tinh thân vào Lâm Vũ thì không tiện gọi.
Thẩm Vũ Nông, Tuyên Vân Lam cộng thêm mẹ con Thẩm Khanh Nguyệt là bốn người vừa vặn góp thành một bàn mạt chược.
Việc thăng cấp cải tiến của công ty thiết bị đang được tiến hành hết sức rầm rộ, hiện tại Thẩm Khanh Nguyệt đã không còn gì lo lắng nên cũng có tâm tư chơi mạt chược với lão gia tử.
"Phanh!"
"Chờ một chút, ông đánh lại!"
"Ông nội, đánh rồi không được hối hận, không được chơi xấu."
Tiếng chơi mạt chược thỉnh thoảng truyền vào tai Lâm Vũ, nghe có vẻ rất vui vẻ hòa thuận.
Nhưng Lâm Vũ không tham dự.
Hắn ngồi ngoài sân, một mặt là muốn được im lặng, mặt khác là muốn suy nghĩ một số chuyện.
Nửa giờ trước Bạch Diệu Thủ gọi điện thoại tới. Anh ta từng hỏi tư vấn rất nhiều chuyên gia chữ viết cổ đại.
Đáng tiếc là trước mắt tạm thời không có ai nhận ra những ký hiệu cổ quái kia.
Còn đồ án ngôi sao sáu cánh đó thì có rất nhiều người biết.
Chỉ tiếc mỗi người nói một kiểu, không có cái nào đáng tin.
Lâm Vũ yên lặng suy tư một rồi lại lấy điện thoại ra xem tấm hình kia.
Trước mắt tạm thời không trông cậy được vào những chuyên gia chữ viết cổ đại kia, hắn chỉ có thể tự nghĩ cách xem có thể tìm ra một số quy luật từ những ký hiệu cổ quái kia hay không.
Khi Lâm Vũ tập trung nhìn ảnh chụp thì Diêm Thiền đã rón rén tới gần.
Mặc dù hắn phát giác Diêm Thiền tới gần, nhưng cũng lười ngăn cản.
Chỉ cần cô ta không làm chuyện khác người là được.
"A, sao trong tay anh lại có vật này?" Sau người truyền đến tiếng nói kinh ngạc. của Diêm Thiền.
"Cô đừng xen vào!" Lâm Vũ không quay đầu lại mà lạnh lùng nói: "Phắn qua chỗ khác đi, tôi đang suy nghĩ, đừng đến làm phiền tôi!"
Diêm Thiền nhếch miệng lên, chỉ vào tấm hình trên điện thoại mà gian xảo hỏi: "Không phải anh đang nghiên cứu bức hình này đó chứ?" .
"Biết tôi đang nghiên cứu thì đừng làm phiền tôi." Lâm Vũ trừng cô ta một cái rồi tức giận nói: "Giờ tôi rất phiền, quấy rối nữa thì tôi sẽ ném cô ra ngoài!"
"Được thôi, vậy em không quấy rầy anh nữa." Diêm Thiền trêu tức liếc hắn một cái rồi nghịch ngợm cười nói: "Anh đừng hối hận."
"Tôi hối hận cái rắm!" Lâm Vũ hừ nhẹ một tiếng, lười để ý đến cô ta mà bắt đầu nghiên cứu bức hình kia.
Diêm Thiền khó được không dây dưa mà quả quyết quay người rời đi. Cô ta đột nhiên nghe lời như thế lại làm Lâm Vũ hơi kinh ngạc.